Khoái Xuyên Lưu Ly


Ngày đầu thu tản mạn gió, thổi ngang qua tán cây đã bắt đầu úa tàn, kéo bay đi những chiếc lá vàng.
Hoàng Long điện vẫn tĩnh lặng như mọi ngày, bốn bề chìm trong sự u ám.

Đám cung nhân hầu điện không dám hành động tùy tiện, đến việc hít thở cũng phải dè chừng.
Trong chính viện hoàng đế đang nằm trên long sàng, thần sắc nhợt nhạt, làn da xanh xao, khuôn mặt đã gầy đi không ít.

Bên cạnh là vị ngự y ngạy đêm vẫn luôn túc trực đang quỳ gối kính cẩn cúi đầu trước một người phụ nữ bẩm báo tình hình của hoàng đế:"Thưa thái hậu nương nương, hôm nay đã qua mười lăm ngày mà sức khỏe của hoàng thượng vẫn không khá lên.

Nếu không tìm ra thuốc giải kịp thời thời, e rằng không thể cứu vãn."
Thái hậu năm nay mới đầu tuần tứ, vẫn còn dáng vẻ yêu kiều của bậc giai nhân.

Đôi mắt bà ta điểm phấn màu hoa đào, ánh mắt sắc lẹm, giọng cất lên ngữ khí bình thản, chẳng có mấy phần quan tâm đến tình trạng của hoàng đế:"Ngươi hẵng cứ bồi bổ cho hoàng thượng cho tốt, đợi khi phạm nhân khai ra thuốc giải sẽ lập tức tiến hành điều trị."
Ngự y nghe lời thái hậu nói bên tai, trên trán thoáng thấm mồ hôi, song sống lưng lại lạnh toát.

Dù rằng đã nhiều ngày nay ông không ra khỏi Hoàng Long điện nhưng cũng nghe được nhiều chuyện chẳng lành.
Đám cung nhân trong những lúc làm việc vẫn lén lút rỉ tai nhau chuyện về Điềm Đô công tử.


Nghe nói y bị nhốt trong khu biệt giam, ngày ngày chịu tra tấn vô cùng dã man, đến nay sống chết còn chẳng rõ.

Nếu người thường bị cường áp khắc nghiệt đến thế, hẳn sẽ tiếc mạng mà khai ra thuốc giải.

Nhưng chính ngự y này cũng biết vị Điềm Đô công tử kia sẽ không bao giờ có thể đưa ra giải dược, bởi y bị vu oan giá họa, kẻ gây chuyện có khi còn đang đứng trước mặt ông.
Dẫu sao chuyện tranh quyền đoạt vị không phải là thứ mà một tiểu quan nho nhỏ như ông được phép quan tâm.

Vẫn là nên giả mù giả điếc để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Thái hậu nói xong dự định quay lưng rời khỏi chính viện, nhưng vừa tiến được một bước đã bị giọng nói lanh lảnh của một thái giám làm cho đình trệ:"Khởi bẩm thái hậu, công chúa Ngọc quốc xin diện kiến hoàng thượng ạ."
Đôi mày lá liễu thanh mảnh của thái hậu khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra:"Hoàng thượng chưa tỉnh, các ngươi còn không biết cách ăn nói sao?"
Vẻ mặt của viên thái giám có phần khó sử:"Dạ bẩm, nàng nói nàng có thể giải độc."
Thái hậu nghe xong vậy mà thần sắc không đổi, thậm chí còn có phần khinh bạc trước lời nói đó, liền hạ giọng cho gọi vị công chúa Ngọc Quốc kia vào.
Chẳng mấy chốc thái giám đã dẫn người đến chính viện.

Thái hậu đang nhàn nhã ngồi thưởng trà trên bộ trường kỉ bằng gỗ lim đen bóng trạm trổ tinh xảo thì nghe thấy bên tai giọng nói dịu êm như làn nước, mang âm sắc trầm nhẹ:"Thần nữ Ngọc Nhu Nhi khấu kiến thái hậu."
Đôi mắt thái hậu liếc nhìn Ngọc Nhu Nhi.

Nàng ta vận một thân lam phục nhẹ nhàng, tấm áo lụa được thêu dệt vân mây bằng chỉ bạc tinh xảo ẩn sau lớp vải voan mỏng.

Tóc nàng ta vấn gọn sau gáy, chỉ cài độc một cây trâm mộc.

Trang phục tuy rằng có phần đơn giản, nhưng vẫn không thể kìm ép nổi sự xinh đẹp của nàng.
Dù rằng đã từng nhìn thấy Ngọc Nhu Nhi trong buổi đại yến nửa tháng trước, nhưng có thể quan sát nàng ta trong khoảng cách gần như vậy, thái hậu lại càng ghen tỵ với vẻ đẹp của Ngọc Nhu Nhi.

Cho dù có trở lại tuổi mười lăm bà ta cũng sẽ chẳng có được đôi môi anh đào hồng sắc, đôi mắt hút hồn với hàng mi cong cùng làn da trắng mịn như nàng.
"Ngươi nói ngươi có thể giải độc?" Dù trong lòng thập phần ghen tỵ nhưng ngoài mặt thái hậu vẫn giữ vẻ thanh cao tại thượng.
Ngọc Nhu Nhi thấy thái độ của bà ta, đuôi mắt hơi cong lên ẩn hiện một ý cười khinh miệt.


Ngữ điệu nàng vẫn như lúc mới đến, trầm nhẹ và dịu êm:"Loại độc mà hoàng thượng mắc phải vốn là cổ độc của Ngọc quốc do mẫu quốc chủ sinh thời bào chế, lấy huyết mạch hoàng thất làm giải dược."
Thái hậu khẽ đảo mắt liếc nhìn nàng ta, bán tín bán nghi hỏi lại:"Nói vậy chỉ cần có máu của hoàng thất Ngọc quốc là hoàng thượng có thể cứu?"
Ngọc Nhu Nhi khẽ "Vâng" một tiếng, nhưng âm thanh đó lọt vào tai thái hậu lại nặng như chì.

Ngự y trong phòng nghe thấy thì trong lòng khấp khởi mừng thầm, muốn hoàng thượng có thể tỉnh dậy ngay lập tức để ông ta thoát khỏi cái tình cảnh éo le này.
"Có lý do gì để ta tin ngươi? Ca ca ngươi có ý muốn ám hại hoàng thượng, hẳn là mưu đồ trả thù xưa của Ngọc quốc.

Thân là người Ngọc quốc, ngươi há lại muốn cứu kẻ thù của mình?" Quanh đi quẩn lại chính là bà ta không muốn để Ngọc Nhu Nhi có cơ hội cứu lấy hoàng thượng.
Nàng ta cũng không có kỳ kèo gì, nói thêm vài câu thăm hỏi rồi rời khỏi Hoàng Long điện.

Chỉ có điều nhiều ngày sau Ngọc Nhu Nhi vẫn kiên trì đến bái phỏng, mỗi lần đều đứng chờ ngoài nội viện liền mấy canh giờ.

Chuyện nàng ta làm lâu ngay cũng loan khắp hoàng cung, tin công chúa Ngọc quốc có lòng muốn cứu hoàng thượng bị thái hậu ngăn cản đến nay mọi bậc quan thần hay thái giám cung nữ đều biết cả.
Thái hậu vì chuyện này mà nhiều lần bị quần thần trong triều chỉ trích, hoàng thượng dù sao cũng đã hôn mê tới gần tháng trời, thân thể càng ngày càng suy nhược.

Nay có người đem đến một tia hi vọng, thà thử còn hơn là cứ bỏ qua.
Vậy nên sau cùng thập nhất công chúa Ngọc quốc cũng được triệu lại Hoàng Long điện.

Trước sự chứng kiến của thái hậu và nhiều bậc quan thần khác, nàng ta đã tự cắt một vết thương sâu hoắm trong lòng bàn tay, dùng máu của mình làm thuốc giải.

Kiên trì mỗi ngày một lần, sau một tuần lễ hoàng thượng cũng đã tỉnh, thần sắc cũng có phần tươi tỉnh hơn trước.


Truyện Quan Trường
Nhờ có công cứu mạng hoàng đế mà Ngọc Nhu Nhi được ban thưởng một ý nguyện.
Đứng trước long sàng, đối mặt với nam nhân ngồi trên đó, nàng hạ mình ra điều bản thân mong muốn:"Thỉnh hoàng thượng khai ân cho ca ca thần nữ được xuất lao.

Thần nữ đảm bảo huynh ấy không phải là kẻ hạ độc."
Hoàng thượng là một nam tử anh tuấn, dù sức khỏe còn chưa tốt nhưng vẫn toát lên khí chất uy quyền của bậc đế vương.

Hắn đưa đôi mắt nhìn Ngọc Nhu Nhi vẫn đang cúi đầu, trong lòng cũng biết vị Điềm Đô công tử kia với hắn không thù không oán, hắn là bị lợi dụng.

Mà chính hắn cũng biết người đứng sau những âm mưu này là ai, chỉ tiếc cho Điềm Đô công tử đã phải chịu khổ trong quãng thời gian này.
Vậy nên hoàng thượng hiển nhiên đồng ý với Ngọc Nhu Nhi, lập tức hạ lệnh đưa Ngọc Thiên Minh trở lại biệt viện của Điềm Đô công tử, cử ngự y đến soi xét chăm sóc sức khỏe cho y.
Chỉ trong một ngày, gió đổi chiều, sóng ngầm hoàng cung biến động khó ngờ.
...----------------...
...[Hết chương 1- Thế giới thứ nhất]....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận