Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều Cường Thế Sủng!


Sau khi Lâm Trừng rời khỏi Lâm gia, gã liền lái siêu xe đến thẳng nhà một tiểu tình nhân.

Lâm Trừng cho rằng Lâm Thanh ăn chơi đàng điếm, kỳ thật Lâm Thanh nguyên chủ chỉ mới đi dạo qua hội quán, hoàn toàn không có hành động thiết thực, thay vào đó gã đã một phát truất ba người tình ở thành phố A.

Lâm Trừng trút giận phát tiết lên người tình nhân một hồi, thẳng đến cho đến khi nhớ ra lời mời của Trình Xa.

Sau khi Lâm Trừng rời đi, tình nhân của gã hung hăng mà phỉ nhổ: "Đồ cầm thú!"
Nếu không phải vì tiền, cô sẽ không bao giờ đi hầu hạ loại như gã.

...!
Khi đến hội quán, Lâm Trừng đi thẳng đến chỗ do Trình Xa đặt, lúc này trong chỗ đặt đã có rất nhiều người, uống rượu, khiêu vũ thập phần ồn ào, cuối cùng Lâm Trừng cũng chen đến bên cạnh Trình Xa.

"Sao đến muộn vậy? Lại là do người yêu nhỏ, nên lỡ mất thời gian?" Trình Xa đưa cho Lâm Trừng một ly rượu, cười nói.

Lâm Trừng nhận lấy, một ngụm liền xử lý, cười đắc ý nhìn Trình Xa, hỏi: "Vậy còn anh? Hôm nay tôi đặc biệt được gọi tới, là có việc gì?"
"Không phải tôi, là vị hôn thê nhỏ của tôi nói muốn gặp bạn tốt của tôi, cho nên tôi mới mời anh đến đây.


Dù sao anh cũng không liên quan gì đến công ty bên kia." Sau khi Trình Xa nói xong, hướng Tống Thanh Thanh cách đí không xa vẫy tay.

"Đúng là không có chuyện gì." Lâm Trừng đang định tiếp tục uống rượu, lại nhìn thấy Tống Thanh Thanh đi tới, ánh mắt nhất định, cả người đều là sững sờ.

Đương nhiên, lý do khiến gã ngẩn ngơ không phải vì Tống Thanh Thanh, mà là bởi vì Tô Bạch Nhi, người trông vô cùng thuần khiết, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng trong bộ váy trắng bên cạnh cô.

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn và ngại ngùng của cô gái, Lâm Trừng cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội, đối với cô gái nọ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trình Xa nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Lâm Trừng, ánh mắt léo lên, lập tức hiểu ý đứng dậy vẫy tay với Tống Thanh Thanh, cười nói: "Thanh Thanh, chúng ta qua đó để bọn họ nói chuyện."
Tống Thanh Thanh nhìn Lâm Trừng, thấy gã đang nhìn chằm chằm bạn thân tốt của cô không chớp mắt, quả nhiên Bạch Nhi nhà cô thật thật sự rất đáng yêu!
"Bạch Nhi, cậu cùng Lâm Trừng đại ca chào hỏi trước đi.

Không phải lúc trước nói Lâm Thanh bắt nạt cậu sao? Cậu với Lâm Trừng đại ca trò chuyện, chắc chắn gã sẽ thay cậu làm chủ!" Tống Thanh Thanh an ủi vỗ vỗ bả vai Tô Bạch Nhi, lúc sau liền cùng Trình Xa rời đi.

Nhưng họ không đi xa, chỉ là thay đổi sô pha và ngồi xuống.

"Hả?" Lâm Trừng lập tức hỏi: "Lâm Thanh, khi dễ em?
Không cần cô giải thích, Lâm Trừng tức khắc tin Lâm Thanh bắt nạt cô sao? Quả thật, như Thanh Thanh đã nói, mối quan hệ giữa Lâm Trừng và Lâm Thanh không tốt lắm.

Tô Bạch Nhi bĩu môi biểu tình có chút đáng thương, ủy khuất đem "Tình hình thực tế" kể ra, nói rằng Lâm Thanh đối cô vì cầu không được, nên do yêu sinh hận, giở trò khi dễ cô ngay tại trường.

Dứt lời, hai giọt nước mắt rơi xuống.

"Tên nhãi thật không biết điều! Là cóc còn đòi ăn thịt thiên nga, sao có thể mới xứng với cô gái xinh đẹp như em?" Lâm Trừng tức giận nói.

Nhìn thấy gã như vậy, Tô Bạch Nhi cảm thấy có chút nhàm chán, này liền thành? Lâm Trừng cũng chẳng có chút tính khiêu chiến đi?
Đặc biệt là bộ dáng Lâm Trừng...!so với Cố Ngôn cùng Lâm Thanh thì không bì nổi, ngay cả so với Trình Xa thì vẫn kém hơn.


Tô Bạch Nhi không nhịn được nhìn về phía Trình Xa bên kia, Trình Xa cũng tình cờ nhìn sang, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt anh đào chớp chớp, khuôn mặt của Tô Bạch Nhi lập tức đỏ bừng, vội cúi đầu xuống.

Nhìn thấy vẻ đẹp thẹn thùng của mỹ nhân, một tay ăn chơi như Trình Xa cảm thấy lòng mình rung rinh, lại quay sang nhìn vị hôn thê dung mạo bình thường này, hai bên rõ đối lập, ngược lại cảm thấy Tô Bạch Nhi càng nhìn càng đẹp mắt.
Lâm Trừng không để ý tới Tô Bạch Nhi và Trình Xa đang nhìn nhau, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của mỹ nhân bên cạnh, còn tưởng rằng là do gã gây nên, nhất thời tim đập nhanh, bảo đảm với người đẹp, "Bạch Nhi, yên tâm, hiện tại sẽ gọi Lâm Thanh, kêu nó lăn đến đây để xin lỗi em!" ()
Tô Bạch Nhi lảng tránh vài câu, nhưng trong mắt lóe lên tia đắc ý, Lâm Thanh, xem mày còn dám đắc tội với tao nữa không?
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Trừng đã lấy khí đà của anh cả và lệnh nói: "Lâm Thanh, cút tới đây cho tao!"
"Lâm Trừng, có bệnh à? Đi khám bác sĩ nếu bị nha!" Dứt lời, Lâm Thanh liền cúp máy.

Là muốn để ra oai trước người đẹp, Lâm Trừng cố tình cho to tiếng rồi bật chế độ rảnh tay.

Khi lời của Lâm Thanh nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, họ đồng loạt nhìn về phía gã.

Lâm Trừng mặt mày lập tức nóng lên, rống to, "Lâm Thanh, mày muốn tìm chết, nếu đêm nay tao không dạy dỗ lại mày, sẽ không gọi là Lâm Trừng!"
Gã lập tức đứng dậy ngay, hùng hổ rời đi.

Nhìn thấy gã như vậy, tia thất vọng lóe lên trong mắt Tô Bạch Nhi, Lâm Trừng không áp chế được Lâm Thanh sao? Có vẻ như cô vẫn phải đặt cơ hội của mình lên Trình Xa.

Tô Bạch Nhi về phía Trình Xa, Trình Nguyên cũng nhìn về phía này, giữa hai người hai mặt nhìn nhau, dường như có tia lửa lóe lên.


...!
Về phía Lâm Thanh, vừa cúp điện thoại của Lâm Trừng, lại phát hiện có một cuộc gọi khác, cậu lại tưởng là gã gọi đến, vì vậy lập tức bắt máy, mất kiên nhẫn kêu: " Đồ phiền phức, còn dám gọi nữa?"
"Lâm Thanh, là tôi." Một đạo thanh âm dễ nghe truyền đến.

Không phải giọng của Lâm Trừng, là của Cố Ngôn? Lâm Thanh nhìn điện thoại di động, phát hiện là cuộc gọi của hắn khiến thân thể cậu cứng đờ.

"Sao vậy? Là ai khiến cậu tức giận?" Thanh âm của Cố Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng không hiểu sao Lâm Thanh luôn cảm thấy thoang thoảng mùi nguy hiểm.

"Không có gì đâu, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi." Lâm Thanh tỉnh táo lại nói.

"Chuyện của em, không phải nhỏ."
Lâm Thanh tựa hồ mơ mơ hồ hồ nghe được Cố Ngôn lời này, nhưng lại giống như không có, cậu nghe lầm rồi sao?
"Sức khỏe của cậu tốt hơn chưa? Ngày mai tôi đón cậu đi học." Nói xong, hắn liền cúp máy.

Lâm Thanh nhìn điện thoại di động mà ngơ ngác, không đúng, cậu đã đáp ứng cùng Cố Ngôn đi học đâu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận