Khó Chiều


Cô cũng không cố gắng nhớ lại.

Nhưng chỉ cần có điều gì đó gợi lên, nhất là những chuyện liên quan đến Tang Diên, mỗi một cảnh tượng, mỗi một chi tiết vụn vặt, Ôn Dĩ Phàm dường như đều có thể nhớ rõ ràng.

Cũng nhớ, trong khoảnh khắc đó.

Cô cảm giác được rất rõ ràng, trái tim mình như ngừng nửa nhịp.

!.

Chung Tư Kiều ngồi trước mặt vẫn đang nói tiếp: "Lúc đó mình học cùng lớp với Thôi Tĩnh Ngữ, ngày ngày nghe cô ấy nhắc đến Tang Diên.


Cho nên nếu lớp mình có ai không biết đến Tang Diên, thì cũng nhờ cô ấy mà biết hết rồi.

"
Ôn Dĩ Phàm yên lặng lắng nghe, khoé môi hơi cong lên.

"Này, chuyện mình mới hỏi sao cậu không trả lời! Dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mình chỉ tò mò chút thôi mà.

" Chung Tư Kiều quay lại đề tài cũ, đùa giỡn: "Thôi mình không nói đến thích nữa, động lòng thì sao, có không? Chắc là phải có chút cảm tình chứ.

"
"! "

"Không trả lời, vậy mình coi là cậu ngầm chấp nhận nhé.

"
Cuối cùng Ôn Dĩ Phàm cũng lên tiếng, nghiêm túc nói: "Có thể.

"
"Vậy mình có thể xem cậu là ngầm thừa nhận?" Nghe được câu trả lời này, Chung Tư Kiều ngược lại rất sửng sốt, "Thật hay giả?"
Ôn Dĩ Phàm bật cười: "Sao cậu lại phản ứng như vậy?"
"Trước kia cậu có thích Tang Diên?"
"Ừ.

"
Chung Tư Kiều thật sự rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Ôn Dĩ Phàm luôn lạnh nhạt, như không thật sự quan tâm đến bất cứ thứ gì: "Vậy bây giờ cậu còn thích không?".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận