Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận 1

Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 003 |

Lục hoàng tử trở về chỗ của mình, cẩn thận giấu thánh chỉ ở một nơi không ai biết.

Làm xong hết thảy, hắn mới thở phào được một tiếng, đã nghe thấy âm thanh trong đầu vang lên.

[ U là trời! Nữ chính tiêu đời rồi! Nàng trộm lệnh bài của nam chính đi cứu nam tam! ]

[ Nữ chính bị ung thu não hả? Làm vậy không sợ bị nam chính đánh chết à? ]

[ Chưa tỉnh ngủ hả cưng, nam chính yêu nữ chính như vậy, cùng lắm là nói mấy câu giam lại mấy ngày mà thôi. ]

Đệt! Lục hoàng tử giật mình ngồi bật dậy, hắn đè xuống suy nghĩ muốn đánh chết nữ chính, vội vàng phái người tới nhà giam cứu vãn tình thế.

Nhưng âm thanh trong đầu nói cho hắn biết tất cả đã muộn rồi.

[ Haiz! Nam tam đã chạy ra khỏi cổng thành. Nam chính lúc này hẳn là tức điên lên rồi? ]

Lục hoàng tử phát điên vò đầu, nam chính có điên lên hay không hắn không biết, dù sao hắn đã điên lên rồi!

Con nhỏ ngu xuẩn này, ông muốn cầm cái gáo phang lủng đầu mi thiệt đó!

[ Thật không thể ngờ luôn á! Thu Nguyệt ở bên cạnh nam nhị lại là nội gián... ]

Tiếng thảo luận trong đầu khiến Lục hoàng tử giật mình. Đầu óc hắn chết máy, hoàn toàn trống rỗng.

Thu Nguyệt? Sao có thể chứ!

[ Đúng thế! Vừa nãy Thu Nguyệt lén chạy tới tiếp ứng nam tam tui cũng sợ đơ người luôn. ]

[ Nam nhị đáng thương quá, thế lực vốn dĩ đã không mạnh bằng nam chính, đại cung nữ bên cạnh còn là gian tế của Tha Quốc. ]

Lục hoàng tử lắc đầu, mặt mày tái nhợt gọi tất cả cung nhân tới trước mặt mình.

"Thu Nguyệt đâu?" Chờ mọi người đã tập hợp xong rồi, quả nhiên chỉ thiếu mình Thu Nguyệt.

"Bẩm điện hạ, Thu Nguyệt tỷ tỷ thấy không khỏe trong người, đang nằm nghỉ ngơi trong phòng ạ." Tiểu thị nữ dưới tay Thu Nguyệt nhìn sắc mặt xanh mét của Lục hoàng tử, dần sinh ra một cảm giác bất an khó tả.

Lục hoàng tử cắn răng: "Thế à, để ta tự đi tìm nàng!"

Các cung nhân không kịp nói nam nữ có khác nhau, thì đã thấy Lục hoàng tử sải bước đi tới chỗ ở của cung nữ.

Thu Nguyệt vừa cứu chất tử xong, đè lại trái tim đang đập "Bình bịch", tính chạy về chỗ của mình nằm nghỉ.

Từ đằng xa, nàng đã thấy đèn trong phòng sáng trưng, trái tim nàng không khỏi đập trật nhịp, lẽ nào bị phát hiện?

Không! Thu Nguyệt lắc đầu, nàng làm việc luôn cẩn thận, đã thông đồng với địch không biết bao nhiêu lần. Sao có thể bị lòi chỉ vì một "vụ việc nhỏ" như vậy chứ?

Cho nên... Thu Nguyệt khẽ cắn môi, tám phần mười là có trộm lẻn vào phòng nàng rồi!

Đáng chết! Trộm đồ cũng dám trộm trên đầu nàng, chẳng lẽ không biết nàng là cung nữ tùy thị Lục hoàng tử tín nhiệm nhất sao?

Thuở bé nàng và Lục hoàng tử có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau, Lục hoàng tử xem nàng như người thân nhất, dám đắc tội nàng, tám phần mười là không muốn sống nữa rồi!

Chờ đến khi Thu Nguyệt hùng hổ vọt vào phòng, phát hiện có rất nhiều người đứng ở trong. Cẩn thận nhìn kỹ, ngồi ở giữa không phải là Lục hoàng tử sao?


Ầm——

Trái tim Thu Nguyệt lạnh đi một nửa, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Điện hạ đã khuya như vậy rồi sao còn chưa ngủ, tới chỗ của nô tỳ làm gì thế?"

Ánh mắt của Lục hoàng tử mơ hồ đen tối: "Tỷ hỏi ta sao không ngủ, vậy tỷ đã đi đâu?"

Thu Nguyệt thầm nhủ không ổn, khóe mắt nhìn thấy những lá thư quen thuộc để bên tay hắn...

Tiêu rồi! Nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lần này tám phần mười là toi rồi!

Lục hoàng tử ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.

"Thu Nguyệt tỷ tỷ, ta vẫn còn nhớ thuở nhỏ mẫu phi đi rồi, người thức trắng cả đêm ở bên cạnh an ủi ta là tỷ."

Đúng vậy! Thu Nguyệt mừng như điên, vội vã gật đầu. Xem ra Lục hoàng tử vẫn còn nhớ tình cảm của bọn họ.

"Khi đó ta kén ăn, cũng là Thu Nguyệt tỷ tỷ mỗi bữa xuống bếp, nấu đủ các món, hao hết tâm tư chỉ mong ta nuốt được một miếng."

"Không sai!" Thu Nguyệt gật lia lịa, thầm nghĩ thuở ấy nàng đúng là toàn tâm toàn ý hầu hạ Lục hoàng tử.

"Ta từ nhỏ yếu đuối, không hay so đo chuyện các ngươi hô to gọi nhỏ với ta, thậm chí chưa từng nổi nóng với các ngươi..."

Các cung tỳ sửng sốt, không hiểu ý của Lục hoàng tử.

"Thế nên, rất nhiều người cảm thấy ta là một người không có điểm mấu chốt. Giờ... ta muốn nói cho tỷ biết, ta cũng có điểm mấu chốt..."

Trong lúc bọn họ đang ngây ra, Lục hoàng tử đột nhiên đứng dậy, rút thanh bội kiếm đeo bên hông ra——

"Phụt ——" Thân kiếm chém ngang cổ Thu Nguyệt, máu tươi tung tóe bắn trên mặt mỗi người.

"Bịch, lộc, cộc..." Đầu rơi xuống đất, nét mặt của Thu Nguyệt vẫn còn đọng lại sự vui sướng, hoàn toàn không thể tưởng được kết cục của mình chính là như vậy.

Cả căn phòng chìm vào im lặng, nét mặt của bọn họ dại ra, không ai ngờ được tình huống sẽ thay đổi nhanh như thế.

Giữa không gian yên tĩnh, giọng của Lục hoàng tử phá lệ vang dội, từng câu chữ đanh thép của hắn cũng thuận thế khắc vào lòng mỗi người.

"Điểm mấu chốt của ta chính là đất nước này! Bất cứ kẻ nào nguy hại đến đất nước của ta, mặc kệ là thân sơ xa gần, ta đều sẽ tự tay giết hắn!"

Mọi người càng trầm mặc, nửa ngày sau, giọng của hắn trở nên mệt mỏi: "Hà Thời."

Một thái giám đứng bên cạnh nghe Lục hoàng tử gọi tên mình vội cung kính quỳ xuống: "Có nô tỳ."

"Tìm người chôn cất cho nàng."

"Dạ."

"Lui ra cả đi."

Mọi người hành lễ: "Dạ."

Kẻ đi ở cuối cùng rất có ánh mắt thuận tay đóng cửa lại. Trong nháy mắt cánh cửa ấy khép kín, một giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất.



"Giang Đông đại hạn, quốc khố căng thẳng, các ái khanh chẳng lẽ không nghĩ ra được cách nào sao?!" Giọng của hoàng đế thoáng có chút tức giận.

Một đại thần thấy thế vội đứng ra bẩm: "Bẩm Hoàng Thượng, quốc khố tuy rằng căng thẳng, nhưng có rất nhiều kẻ trong nhà còn dư tiền."

"Ý ái khanh là?"


"Vi thần cảm thấy bệ hạ có thể cho người quyên góp."

"Hửm?"

Những kẻ tính nhân cơ hội lấy lòng hoàng đế vội đứng ra: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, trong nhà vi thần có chút tiền dư tạm thời không dùng đến, cùng với để mốc meo ở chỗ của thần, không bằng quyên cho lê dân bá tánh, cũng xem như là một phần tâm ý của thần, để nó phát huy giá trị vốn có."

Hoàng đế gật đầu, rất vui vẻ.

Những người khác cũng ngồi không yên, tranh nhau nói: "Thần nguyện ý quyên ba ngàn lượng."

"Vi thần... Năm ngàn lượng..."

"... Một vạn lượng..."

"... Ba vạn lượng..."

Tới cuối cùng chỉ còn Lục hoàng tử chưa hé răng, sự chú ý của mọi người toàn bộ tập trung trên người hắn.

Các hoàng tử quyên tiền bình quân ở tầm hai vạn lượng, đối với khoản tiền Lục hoàng tử sắp quyên, mọi người đều rất chờ mong.

Lục hoàng tử nhìn các triều thần, văn võ trong triều có muôn vàn suy tính, cuối cùng trong ánh mắt mong đợi của hoàng đế hắn quỳ xuống: "Nhi thần xin phụ hoàng phái nhi thần đi cứu tế, đến lúc đó còn thiếu bao nhiêu, nhi thần tự bù."

Cái gì! Nét mặt của mọi người thay đổi, có người bội phục sự quyết đoán của Lục hoàng tử, có người thưởng thức hành vi xả thân vì dân của hắn, cũng có người... oán hận hắn hại bọn họ không ăn chặn được gì.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Lục hoàng tử hồi lâu, ánh mắt mang theo sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Một lát sau ông nói: "Không hổ là con trai ngoan của trẫm, chuẩn!"

Lục hoàng tử từ rất sớm đã biết vấn đề tham ô hủ bại trong triều nghiêm trọng đến mức nào, nếu triều đình phát cho mỗi người mười chén gạo, vậy đến được tay bá tánh chỉ còn một miếng trấu.

Mục đích lần này hắn đi Giang Đông, hiển nhiên hoàng đế cũng biết. Vì thế đặc biệt ban cho hắn một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, để hắn gặp được tham quan có thể trực tiếp chém, chờ về kinh rồi lại bẩm lên.

Lần này có Lục hoàng tử, hiệu quả cứu tế cao hơn dĩ vãng không biết bao nhiêu lần, những vụ tham ô thấy mãi quen mắt giờ lại như sao buổi sớm.

Cho dù là tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này rồi hắn vẫn có thể thích nghi được, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thuận tiện nghe độc giả tán gẫu.

[ Giời ạ! Nữ thập nhị* này đáng ghét quá, suốt ngày chỉ biết làm khó nữ chính. ]

[ Ghét nữ bát* ghê á, lần trước còn hại nữ chính sinh non. ]

[ Còn có nữ nhị thập lục*... ]

Lục hoàng tử đang mài kiếm bên bờ sông, nghe các độc giả thảo luận không khỏi thầm bực.

Hắn nghĩ chẳng lẽ chỉ cần là nữ liền phải xung khắc với nữ chính sao?

Lúc này có mấy bá tánh khiêng cuốc kéo cày đi ngang qua, thấy Lục hoàng tử đang mài kiếm, bèn cười hỏi: "Thanh Thiên đại lão gia, thanh kiếm này bị sao thế, rỉ sắt à?"

Lục hoàng tử lau mồ hôi trên trán: "Cũng không phải sao? Thanh kiếm này đi theo ta giết hơn trăm người, hôm qua lại giết cả một ổ, suốt ngày dính máu, sao không rỉ sắt cho được?"

Bá tánh cười nói: "Nếu thanh kiếm này có linh, biết mình giết đều là tham quan, nhất định sẽ vui lắm."

Lục hoàng tử cũng cười theo.


Lúc hắn mới tới Giang Đông, cầm theo một thanh kiếm. Mọi người cho rằng hắn chỉ dùng nó để dọa nạt, không dám động thủ. Thẳng đến khi hắn nhẹ nhàng cắt đầu tên quan viên đầu tiên xong, bọn họ mới cuống lên. Từ đó về sau, hắn cầm kiếm như xắt rau, chém một tên lại một tên, dần dà không ai dám tham nữa.

Ở trong mắt bá tánh, hắn là Thanh Thiên đại lão gia. Ở trong lòng quan viên, hắn là Diêm Vương sống giết người không chớp mắt...

Cuối cùng tham quan ngày càng ít, Lục hoàng tử cũng dần được nhàn rỗi.

Hễ không có chuyện gì làm thì hắn sẽ ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nằm tắm nắng trên sườn núi. Thuận tiện hóng hớt nhà Tam hoàng huynh.

[ Nữ chính ngàn dặm xa xôi lén đi theo đại quân của nam chính tới biên quan, lần này nam chính cảm động chết mất! ]

[ Vớ vẩn! Bà không nghe thấy lời nam chính nói khi phát hiện nữ chính à: Đến lúc đó ta lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm vợ. ]

Nghe được lời này, Lục hoàng tử phun cọng cỏ trong miệng ra, mắng oang oang: "Mẹ nó ngươi nằm mơ đi! Đây là giang sơn của ông, ngươi đừng hòng động vào một sợi lông nào! Còn lấy giang sơn làm sính lễ nữa chứ, cũng không tự nhìn lại mình coi!"

Lục hoàng tử vừa mắng xong, một tin dữ đột nhiên xông vào trong đầu hắn.

[ Nguy rồi! Hoàng đế băng hà! Nam chính còn đang ở biên quan, làm sao bây giờ? ]

[ Ngũ hoàng tử đã dẫn binh bao vây kinh thành, văn võ trong triều cũng bị hắn khống chế! ]

[ Trời ạ! Nữ chính bị người bắt cóc, có kẻ muốn dùng nàng để uy hiếp nam chính à? ]

Đồng tử của Lục hoàng tử co lại, phụ hoàng của hắn... đi rồi?



Lục hoàng tử hấp tấp chạy về kinh, hắn bị những kẻ chờ sẵn trong kinh vây lấy.

Nhờ những âm thanh trong đầu hắn sớm đã biết được mọi chuyện, năm vị hoàng tử còn lại chết thêm hai người. Giờ chỉ còn Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và hắn.

Nhưng, những kẻ tạm giam hắn này không hề có ác ý, trái lại còn rất cung kính.

Cứ thế Lục hoàng tử bị bọn họ an bài trong một cung điện cực kỳ xa hoa.

Chuyện gì vậy? Lục hoàng tử cau mày tỏ vẻ nghi hoặc.

[ U là trời! Hoàng đế toẹt vời quá! ]

[ Đúng thế! Ổng tuyệt đối là cha ruột. Trước khi chết ổng để lại một phần thánh chỉ nói với thiên hạ rằng, chiếu thư kế vị ở trong tay nam nhị, nếu nam nhị không thừa nhận, vậy tuyệt đối là mưu triều soán vị. ]

[ Còn yêu cầu nam nhị phải được an hưởng đến tuổi già, nếu không sống qua sáu mươi tuổi thì chính là lỗi của hoàng đế đương triều. Điều này đủ để nói rõ hoàng đế có lòng ganh ghét, không xứng làm hoàng đế, các thành viên khác trong hoàng thất có thể danh chính ngôn thuận thay thế. ]

Lúc này Lục hoàng tử xem như đã rõ, phụ hoàng của hắn để lại một tấm kim bài bảo mệnh cho hắn ở trước khi chết.

Haiz! Phụ hoàng của hắn thiên vị hắn vô cùng. Nhớ đến người cha đã mất ấy, Lục hoàng tử cảm thấy hốc mắt mình ướt át.

Giờ hắn đã ở đây, cũng chỉ còn lại Tam hoàng huynh nắm giữ binh quyền. Phỏng chừng người Ngũ hoàng huynh muốn diệt trừ nhất cũng là Tam hoàng huynh.

Trong những ngày chờ Tam hoàng tử về triều, Ngũ hoàng tử có tới tìm hắn.

Lục hoàng tử rất thức thời, vừa nhìn thấy Ngũ hoàng tử liền nói sẽ tôn hắn lên làm hoàng đế. Ngũ hoàng tử vừa lòng, vỗ vai Lục hoàng tử một cái rồi mới rời đi giải quyết chính sự của mình.

Mấy ngày sau, Tam hoàng tử dẫn theo hai mươi vạn đại quân bao vây kinh thành, các tướng sĩ theo sát hắn tiến vào hoàng cung.

Trên long ỷ, Ngũ hoàng tử mặc long bào nhìn Tam hoàng tử chậm rãi bước vào. Lục hoàng tử đứng sau lưng Ngũ hoàng tử.

Tam hoàng tử vừa vào điện, liền thấy được nữ chính toàn thân đầy những vết thương.

"Thả nàng ra!" Khóe mắt Tam hoàng tử nứt toác, to họng rít lên với Ngũ hoàng tử.

"Giao binh quyền ra đây." Ngũ hoàng tử lãnh đạm nói.

"Đừng có mơ!" Tam hoàng tử cự tuyệt.

Ngũ hoàng tử dùng ánh mắt ra hiệu, thị vệ bên cạnh lập tức thọc một lỗ trên người nữ chính.

"A——" Nữ chính kêu thảm thiết, hai mắt Tam hoàng tử đỏ như mắt.


Lại một lỗ nữa, môi Tam hoàng tử run rẩy.

Cứ thế qua nửa nén hương, mắt thấy nữ chính sắp tắt thở, Tam hoàng tử rốt cuộc thỏa hiệp.

Hổ phù được đưa tới chỗ Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn không chịu buông tha.

"Tự chặt một tay." Ngũ hoàng tử chậm rãi nói.

Quốc pháp có quy định, kẻ có thân thể tàn khuyết không thể thành đế. Ngũ hoàng tử muốn chặt đứt mọi con đường của Tam hoàng tử.

[ Giang sơn và mỹ nhân, cũng không biết nam chính sẽ chọn cái nào? ]

Ánh mắt Lục hoàng tử lóe lên, nhìn chằm chằm động tác của Tam hoàng tử. Hắn cũng muốn biết Tam hoàng huynh của hắn sẽ chọn cái nào.

[ Vớ vẩn! Nam chính yêu nữ chính như vậy, nhất định sẽ chọn nữ chính! ]

Quả nhiên, nam chính không hề do dự giơ đao lên tự chặt tay.

Ánh mắt Lục hoàng tử tối sầm xuống.

Ngũ hoàng tử cũng không dây dưa với Tam hoàng tử, trực tiếp sai người ném nữ chính cho Tam hoàng tử, mà mình thì cầm hổ phù trở vào nội điện.

Tam hoàng tử vui vẻ dùng một tay ôm chặt nữ chính, mặc cho mồ hôi lạnh chảy ra vẫn đỡ lấy nàng, hai người đón ánh chiều tà chậm rãi rời khỏi hoàng cung.

Ngũ hoàng tử cảm thấy mình sắp có được thiên hạ nên hưng phấn lắm. Há có thể liệu được mình sẽ bị một thanh trường kiếm chọc xuyên qua người từ đằng sau.

Ngũ hoàng tử quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lục hoàng tử đang nắm kiếm, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Lục hoàng tử cười: "Xem ra một tháng qua chém hơn trăm người cũng không phải là uổng công, thanh kiếm này dùng rất thuận tay."

Ngũ hoàng tử té cái ầm xuống đất, ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo nhìn Lục hoàng tử đang cười rộ lên.

Mọi chuyện đã kết thúc.



Lục hoàng tử không! Là Hoàng Thượng ngồi trên lầu gác cao nhất, gom hết cảnh sắc trong thiên hạ vào đáy mắt.

Không biết vì sao, màn ảnh luôn vờn quanh nữ chính này lại dành riêng một phút cho hắn.

[ Trời ạ! Nam nhị đáng thương quá. ]

[ Ừm! Nữ chính và nam chính hạnh phúc bên nhau. Chỉ có ảnh lẻ loi một mình trong hoàng cung. ]

Đúng thế! Ta đáng thương quá, ta thật sự đáng thương quá, mất đi mỹ nhân, lại có được giang sơn!

Hoàng Thượng vừa thấy mình đáng thương, khóe miệng lại nhịn không được nhướn lên cao.

[ Haiz! Ai bảo ảnh là nam nhị chứ? Nam nhị luôn không tranh với đời mà. ]

Không tranh với đời? Hoàng Thượng nhướn mày, nhớ tới những tin vui dạo gần đây không ngừng truyền tới——

Hà Đông được mùa, bá tánh vùng ấy năm nay có thể cơm no áo ấm.

Thủy lộ nối liền Tam Châu đã hoàn thành, bá tánh vùng ấy sẽ dư dả ngay thôi.

Biên quan đoạt lại năm tòa thành, bản đồ đất nước lại mở rộng...

Nghĩ vậy, Hoàng Thượng không khỏi nở một nụ cười sảng khoái.

Không tranh với đời ở đâu hả?

Hắn tranh chính là thiên hạ này!

END

*Nữ thập nhị (12), nữ bát (8), nữ nhị thập lục (26): con số phía sau tương ứng với phiên vị của diễn viên trong phim, có thể hiểu nôm na là những người này thuộc tuýp nhân vật phụ của phụ, lên sân khấu một lần rồi thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận