Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng


Cô không nghĩ sẽ sinh con cho Cố Tĩnh Trạch đâu, huống chi, cũng không thể sinh, lần trước chẳng qua là cô bỏ thuốc, nên anh mới có thể chạm vào người cô, cô cũng không phải là giải dược, có thể trị khỏi bệnh của anh.

Lâm Triệt kỳ quái, tại sao bọn họ không tìm thêm mấy người phụ nữ cho anh thử nhỉ.

Có điều suy nghĩ một lát cũng hiểu ra, có lẽ bởi vì Cố Tĩnh Trạch yêu Mạc Huệ Linh sâu sắc, cho nên không nghĩ sẽ chạm tới bất kỳ người phụ nữ nào khác đi, chẳng qua bây giờ bởi vì cô!
Lâm Triệt vừa ăn vừa suy nghĩ, lúc này, Cố Tĩnh Trạch đi vào.

Nhìn Lâm Triệt ở chỗ này ăn món gì đó, ăn từng miếng từng miếng, chân cũng gác lên trên ghế sa lon, dáng vẻ cực kỳ bất nhã.

Cố Tĩnh Trạch cau mày nói: “Cô có thể ăn uống sạch sẽ chút không.


Lâm Triệt ngẩng đầu lên: “Tay tôi đã rửa sạch, sao mà không sạch sẽ.


"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô trực tiếp dùng tay cầm đồ ăn, dưới chân cũng là một đống mảnh giấy vụn, chân mày càng nhíu chặt lại.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, không phải ai cũng đại gia khuê tú như Mạc tiểu thư được, không sai, tôi không lễ phép, cái gì cũng ăn, vào lúc tôi mười mấy tuổi mẹ tôi đã qua đời, cha tôi không coi tôi là con gái, bà bác chỉ muốn bán tôi đổi lấy tiền, cho nên, không có ai dạy tôi cái gì là lễ phép, hay dạy dỗ bất kể cái gì cả, nhưng, không phải ai cũng giống như các người, không ai có thời gian đi quản tôi có lễ phép hay không cũng chẳng dạy dỗ tôi cái gì hết, tôi xem ra, còn sống đã là không phụ lòng mình, cho nên tôi không hiểu những thứ này, tôi cũng vĩnh viễn không thể trở thành Mạc tiểu thư được.

"
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô nói: “Được rồi, nếu như anh cảm thấy nhìn tôi không thoải mái, tôi sẽ bớt ăn cái gì ở trước mặt anh, có điều chắc anh cũng không thường về nhà đi.

"
Nếu có Mạc tiểu thư, anh ta sẽ thường xuyên phải ở cùng Mạc tiểu thư, hẳn là sẽ không thích ngày ngày ở nhà như cô mới đúng.

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: “Không sai, Huệ Linh đúng là đại gia khuê tú, ít nhất khi cô ấy ăn cái gì sẽ không giống cô, lấy tay về cầm đâu.

"
Vừa nói, ánh mắt lại quét đến tay cô.

Lâm Triệt cúi đầu nhìn, quả thật cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng mình thật sự là quen rồi, cũng sẽ không tự chê mình.

Lâm Triệt vội vàng dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, chăm chú liếm hết thức ăn còn dính lại, đầu lưỡi rất mềm mại.

Sống chung một chỗ với loại đàn ông này, cũng thật là hành hạ người, khó trách ai ai cũng đều nói môn đăng hộ đối rất quan trọng, cô và Cố Tĩnh Trạch chính là ví dụ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, nhưng phát hiện, ánh mắt anh ta càng nóng lên, nhìn chằm chằm mặt cô, dáng vẻ như nhất định phải tháo xương cốt cô nuốt vào bụng, ánh mắt đỏ ngầu.


Cô lại chọc tới anh lúc nào rồi?
Lâm Triệt hấp tấp nói: “Anh không nên tức giận, lần sau tôi sẽ không ăn uống ở trước mặt anh là được chứ gì.

"
Cô cũng không có biện pháp, thói quen cũng không phải nhất thời là có thể thay đổi.

Mạc tiểu thư, nhất định là ưu nhã hào phóng, nhưng cô không làm được.

Ngượng ngùng cười cười, lại thấy mặt Cố Tĩnh Trạch âm trầm, không nói hai lời đi vào bên trong.

"Ai, tôi! " Cô kỳ quái nhìn anh.

"Đầu lưỡi không nên tùy tiện lấy ra liếm.

" Anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay Lâm Triệt: “Nhất là ở trước mặt người khác phái.


"
"Cái gì?" Lâm Triệt bận bịu cúi đầu nhìn ngón tay mình, mơ hồ không hiểu anh có ý gì.

Cố Tĩnh Trạch im lặng lắc đầu, cảm thấy người người phụ nữ này! Thật là đần.

Rất nhanh, Lâm Triệt rửa mặt xong, mới chạy vào phòng ngủ.

Cố Tĩnh Trạch tựa vào trên ghế salon, một cái chân gác lên, chồng lên trên một cái chân khác, lại nhìn vẫn ưu nhã như thường, đèn chiếu rõ ràng góc cạnh, tư thái rất tùy ý, nhưng, tại sao khi ngồi, cũng đều đẹp mắt như thế.

Cô ở chỗ đó nhìn, mãi mới lặng lẽ đi vào bên trong, lại nghe anh bỗng nhiên gọi cô lại: “Lâm tiểu thư.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận