Kẻ Xấu Xí

Sân vườn vắng vẻ, Ly Đình đứng ở đầu gió, cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vào trong, mấy ngày nay, y vẫn luôn như vậy, luôn cảm thấy đồ xấu xí sẽ mang thực hạp xuất hiện ở hành lang kia.

Mấy ngày này nha hoàn cũng rất ít khi đến, sợ rằng là trong phủ có việc lớn, chủ tử đã về rồi sao.

Rõ ràng là vừa mới khai xuân, hoa cỏ trong vườn lại không đâm chồi nảy lộc, không có sức sống, khó lắm mới thấy mọc một nụ hoa, vừa không để ý lại rơi xuống, giống như là tới cuối mùa thu vậy.

Ly Đình nào biết bên ngoài đã rất loạn rồi, Kỳ tướng quân chết trận sa trường, các tộc từ bốn phương tám hướng đánh tới, cảnh tượng hỗn loạn, người tránh nạn khắp nơi.

Chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ, rất náo nhiệt. Mấy hạ nhân chạy trốn muốn tiện tay lấy thêm một số đồ vật, nghiêng ngả lảo đảo bước vào sân hậu viện của Ly Đình, trong viện thế mà lại có một mỹ nhân.

Mấy người nhìn thoáng qua, đang muốn đổi sang gian phòng khác không có người ở, không ngờ được mỹ nhân lại mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên làm bọn họ không thể bước tiếp, “Tiền viện náo nhiệt quá, là …chủ nhân trở lại rồi sao?”

Nghe vậy mọi người cười khổ, “Sợ rằng không về được nữa, ngoại tộc đều đánh tới rồi…ngươi cũng mau mau chạy trốn đi…” nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Ly Đình ngã mạnh xuống đất, chiến tranh rồi, đảo mắt nhìn xiềng xích dưới chân, cười khan vài tiếng, từ đầu đến cuối y đều không chạy thoát được, cho dù có đổi triều đại, sợ rằng y vẫn bị nhốt trong phòng này.

Nghê Diễm ngồi trong địa lao đã chịu chút khổ cực, thấy tộc nhân vây quanh đi xông vào địa lao, trong lòng kinh hoảng, “Các ngươi…”

“Triều Hạ sắp không còn nữa rồi, chúng ta thừa dịp loạn lạc tới đón ngươi.”

Cửa nhà lao vừa mở ra, đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi địa lao, lên ngựa muốn về thảo nguyên, Nghê Diễm vẫn đứng tại chỗ chậm chạp không chịu đi, “Đi thôi!” tộc nhân thúc giục.

Nghê Diễm nhìn thấy bội đao dắt bên hông hắn, đưa tay rút ra, nói, “Các ngươi đi trước, chúng ta gặp nhau ngoài thành.” Nói xong không quay đầu lại đi thẳng.

Cảnh tượng trong phủ vô cùng rách nát, bàn ghế lộn xộn, không thấy dáng vẻ của ngày xưa. Nghê Diễm ngựa quen đường cũ đi về phía hậu viện, dáng vẻ ảm đạm của hậu viện làm hắn không thở được, người này dường như vẫn không biết chạy thoát thân.

Tay Nghê Diễm ướt át, suýt nữa không cầm nổi đao, từng bước, từng bước đi tới trước cửa, Ly Đình đang ngồi trước bàn, nhìn con châu chấu phát ngốc.


Trước mắt tối sầm, Ly Đình dường như không dám nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc qua, đồ xấu xí mình đầy thương tích đang đứng ở cửa, Ly Đình đột nhiên đứng dậy, đấu tranh với cảm xúc bùng phát trong lòng.

Lạnh lùng nói, “Ngươi tới đây làm gì?”

“Chiến tranh rồi.” Giọng nói đồ xấu xí vẫn trầm thấp như trước, làm cho Ly Đình cảm thấy ấm áp.

“Vậy sao ngươi còn không chạy, quay về đây làm gì!” Mỹ nhân cắn chặt môi, thân mình nhỏ nhắn khẽ run rẩy. Rống xong, hai người không nói lên lời.

Đồ xấu xí đi lên trước một bước, “Ta không buông xuống được ngươi…”

“Tạch” một tiếng, tiếng giọt nước mắt rơi xuống làm người ta giật mình, Ly Đình gần như không khống chế được, khàn cả giọng, “Ai muốn ngươi không buông xuống được…ngươi nghĩ mình là ai, một tên nô lệ thấp hèn, kẻ xấu xí, ngươi xứng sao? Cút đi…”

Đồ xấu xí vẫn không nhúc nhích, bị mỹ nhân nói lời cay độc một hồi lâu, dường như cũng chết lặng đi. Đợi Ly Đình phát tiết một trận xong, đồ xấu xí mới yên lặng mở miệng, “Ta muốn…mang ngươi đến thảo nguyên…Ly Đình…”

Đây là lần đầu tiên Nghê Diễm gọi tên của y, Ly Đình một thân một mình, từ ngày bị đưa đến triều Hạ, nay cả thân thể cũng không thuộc về y nữa rồi, thứ thuộc về y, có lẽ chỉ có cái tên Ly Đình này.

Nước mắt người trước mặt như suối chảy ra, giống như vỡ tung, đứng ở một chỗ run rẩy.

Nghê Diễm lập tức đi đến bên cạnh y, đao vung lên, xích sắt đứt thành hai đoạn. Ly Đình đã khóc đến mơ mơ hồ hồ rồi, mấy lần suýt không thở được.

Nhìn bốn phía xung quanh phòng, thuận tay lấy tấm khăn trải giường, quẩn người từ đầu tới chân lại, khiêng trên vai đi ra ngoài.

Ngoài thành, một đoàn người nhìn Nghê Diễm ôm thứ gì đó trong lòng đi đến, Nghê Diễm không kịp giải thích, “Đi.”

Ly Đình đã sớm ngừng khóc rồi, khóc mệt rồi lại ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vó ngựa, ánh sáng mỏng manh từng chút từng chút xuyên qua khăn trải giường, đến rồi, là không khí bên ngoài, là tự do.


Nhưng mà y không dám ló đầu ra, bên cạnh có giọng nói của người xa lạ, Ly Đình cử động thân, ôm Nghê Diễm chặt hơn nữa.

Người tinh mắt ai chẳng biết trong lòng Nghê Diễm là một người, không rõ bộ dạng, ngay cả giọng nói cũng chưa từng nghe thấy, không ai hỏi thăm là ai.

Đoàn ngựa chạy một ngày, đi đường núi tránh quân đội. Nghê Diễm đưa người chạy đến một nơi rất xa, mới lấy người ra, đưa lương khô thô ráp cùng nước ấm vào trong tay Ly Đình, “Đói rồi hả? Không ngon, sợ ngươi ăn không quen.”

Ly Đình chậm rì rì gật đầu, cầm lấy lương khô ăn rất chậm, an tĩnh không giống y, lại nghe thấy Nghê Diễm nói, “Thảo nguyên…không tốt bằng Trung Nguyên, là nơi nghèo nàn…”

Ly Đình gật đầu, giữa hai người xuất hiện một tia mờ ám.

Hai người tách đội ngũ im lặng ngồi dưới tàng cây, Ly Đình vừa ăn xong lương khô, cầm bình uống nước, nước chảy dọc theo cằm y rơi xuống, cái cổ nhẵn nhụi, cổ áo sâu không thấy đáy.

Nhiều ngày không chạm vào Ly Đình, Nghê Diễm nháy mắt nóng bừng lên, ngón tay bất giác chạm vào cằm Ly Đình, vuốt ve lau khô cho y.

Da thịt giữa ngón tay non nớt, vuốt ve vài lần liền xuất hiện mạt đỏ hồng, Ly Đình nín thở, ánh mắt không tự nhiên nhìn về hướng khác, xúc cảm nóng bỏng dưới cằm lằm y không biết phải làm gì.

“Ly Đình…” giọng Nghê Diễm khàn khàn, Ly Đình cứng ngắc tại chỗ không dám động đậy, cũng không dám đáp lại.

Nghê Diễm cúi đầu xuống, trên tay khẽ nâng cằm Ly Đình, thăm dò tới gần, đôi môi cọ vào nhau, không thấy Ly Đình tức giận, đột nhiên trở nên hung mãnh.

Quấn lấy đầu lưỡi Ly Đình, nóng nảy cắn lấy môi y, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong miệng, bàn tay ôm chặt lấy người y, Ly Đình rên lên một tiếng, “Ưm….”

Giống như người mang nửa phần dã thú bị khơi dậy thú tính, thấy Ly Đình ngốc nghếch chảy nước miếng, nâng mí mắt nhìn thoáng qua, từ môi theo cằm y, hướng xuống cổ áo liếm cắn.


Cảm giác ngứa ngáy tê dại kích thích Ly Đình, bàn tay to đã mò vào trong quần áo, trong thời khắc hết sức căng thẳng, nghe thấy một tiếng chim hót, Ly Đình run rẩy, đẩy Nghê Diễm một cái, vẫn còn ở bên ngoài, đằng xa còn có cả đoàn người.

Nghê Diễm bị tình dục hun đỏ hai mắt, hoàn toàn không cảm thấy gì lại dán lên, người trong lòng xấu hổ quá hóa giận, hung hăng tát Nghê Diễm hai bạt tai, “Ngươi…sao lại giống cầm thú như thế…còn có người!”

Mắng hắn cũng phải thấp giọng mắng, sợ bị người ta nghe thấy. Nghê Diễm cười hai tiếng, xoa xoa bàn tay ban nãy ra tay đánh người.

Đầu ngón tay bị Nghê Diễm xoa nóng lên, Ly Đình muốn rút ngón tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt lại, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn thấy dưới quần Nghê Diễm phồng lên.

Ly Đình âm thầm mắng một câu, trừng mắt nhìn Nghê Diễm, nhắm mắt đưa tay chạm lấy thứ kia, rất lâu không chạm tới, mặt Ly Đình nóng đỏ bừng, hùng hùng hổ hổ mắng, “Không biết xấu hổ…”

Ly Đình xoa nắn mỏi cả tay, mơ màng ghé vào ngực hắn, trong miệng mơ hồ không rõ, “Ngươi…ngươi mau mau…ra…”

Không biết Nghê Diễm mất bao lâu mới xuất, khi Ly Đình tỉnh lại, đã sang ngày hôm sau rồi.

Lại ở trên ngựa xóc nảy, Ly Đình len lén lộ đầu ra bên ngoài tấm chăn, bên cạnh tất cả đều là tráng hán cao lớn thô kệch, đi song song cùng Nghê Diễm hô một tiếng về phía y, “Tỉnh rồi.”

Bị người ta nhìn thấy, Ly Đình ngượng ngùng lại trốn vào trong chăn, ngượng nghịu ngồi thẳng lại người, “Ừm.”

Vẻ mặt chật vật không che dấu nổi mỹ mạo của người trong lòng Nghê Diễm, tộc nhân Du tộc trời sinh thô kệch, dù là nữ tử cũng mang theo vài phần sức lực, rất ít khi thấy nam tử yểu điệu như vậy.

Ly Đình đối với Nghê Diễm diễu võ dương oai, đối với những hán tử khác, chỉ cần nói mấy câu cũng không thoải mái, bị một người ta đánh giá, bất giác trống vào lòng Nghê Diễm.

Trên đường cũng coi như thuận lợi, không tới mấy ngày, cảm thấy núi non trùng điệp thấp dần, cây lớn che trời cũng ít đi, tầm nhìn cuối cùng cũng rộng lớn hẳn ra, hơi thở của tự do phả vào mặt.

Ly Đình chưa từng nhìn thấy thảo nguyên, hưng phấn xoay người, âm điệu cao lên vài phần, “Đến rồi sao?”

“Sắp rồi.”

Du tộc không tính là nhiều, tùy theo mùa mà chăn thả, thấy đoàn người Nghê Diễm trở lại, người lớn trẻ con vây xung quanh đi ra.

Nghê Diễm mang một người ngoại tộc về, tộc nhân quay mặt nhìn nhau, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cố kị.


Ngày trước Nghê Diễm vừa đi, trong tộc đổi thủ lĩnh khác.

Nam nhân ở bên ngoài săn thú, chăn thả, nữ nhân ở nhà, Ly Đình có đôi khi cũng đi theo Nghê Diễm, khi hai người cùng nhau trở về, sẽ thường nghe thấy có người bàn tán.

“Người dị tộc, không biết chừng là gian tế.”

“Bộ dạng mê hoặc người ta thế kia, không biết Nghê Diễm đã bị dính bùa mê gì, bị mê mẩn thần hồn điên đảo rồi.”

Quay trở về phòng, Nghê Diễm trấn an nói, “Đừng…nghe bên ngoài nói bậy…”

Ly ĐÌnh hừ một tiếng, “Gọi ta là hồ ly tinh, là khen ta đẹp rồi.” Cũng không quan tâm nam tử cường tráng phía sau.

Ly Đình cũng không phải thực sự giận, nhưng mà có người dỗ dành, y thích xem vẻ mặt áy náy của Nghê Diễm, bộ dáng bó tay chịu trói, mặt mày xấu xí khó coi, lông mày nhíu chặt.

Đợi khi tộc di chuyển về phía Nam, Nghê Diễm không mang theo Ly Đình đi, “Chúng ta không đi.”

Ly Đình trừng mắt nhìn, “Không đi?”

“Ừ.” Nghê Diễm dừng một lúc, tay thu dọn đồ, “Ta và ngươi đi…đi đâu cũng được, chỉ có ta và ngươi…”

Ly Đình vội vàng cản hắn, không cho hắn làm tiếp, “Vậy…”

“Đều thương lượng tốt rồi, hiện giờ trong tộc coi như ổn định, không sao.”

Ly Đình vẫn cảm thấy không ổn, y biết Nghê Diễm nghĩ gì, cảm thấy hắn chịu thiệt thòi, “Đừng…”

Hai lần mở miệng đều bị Nghê Diễm cắt ngang, “Ly Đình.” Trịnh trọng hiếm thấy, làm Ly Đình ngừng lên tiếng, “Chỉ ta và ngươi.”

“Đồ ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận