Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn


Tiểu Kiều kinh ngạc đến hoảng sợ, công ty giải trí Đế quốc DG, có thể nói là như sấm bên tai.

DG và giải trí Thiên Nghệ của Kim Mộc Lân chính là đối thủ một mất một còn, Thiên Nghệ phát triển nhiều mặt từ ca sĩ, diễn viên vân vân… Bên DG lại đẩy mạnh phát triển cho ca sĩ hơn.

“Xin lỗi, cô ấy đã ký với Thiên Nghệ.” Tần Nghiêu đi tới.

Người đàn ông cười khẽ, “Ha ha, tổng thanh tra Tần, theo như tôi được biết, Kiều tiểu thư ở Thiên Nghệ cũng không ký hợp đồng toàn phần, chỉ ký về mảng điện ảnh và mảng truyền hình, không hề ký về mảng ca hát, đúng không?”
“Cho dù cô ấy muốn ký mảng ca hát, tất nhiên cũng sẽ ký với Thiên Nghệ.”
“Tôi nghĩ, vấn đề này phải tùy thuộc vào cô ấy rồi.

Kiều tiểu thư, tôi chờ tin tức của cô, cô có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào.”
Người đàn ông cong cong khóe môi, cho dù gương mặt không phải thuộc dạng đẹp trai, nhưng cười lên lại rất có mị lực.

“Được.” Cung Tiểu Kiều mỉm cười gật đầu.

Tần Nghiêu đang muốn nói chuyện, Thẩm Nhạc Thiên đã vội vàng chạy tới, tỏ vẻ ân cần, “Ha ha, Hồ Ly nhỏ, mệt không? Hay là em về ngủ trước đi!”

Cung Tiểu Kiều liếc nhìn anh ta một cái, “Đầu anh bị cửa kẹp à?”
Khóe miệng Thẩm Nhạc Thiên hơi cứng lại, “Không phải bị cửa kẹp, là bị Boss nhà anh kẹp! Đi thôi, để anh đây đích thân đưa em về nhà!”
Cung Tiểu Kiều cũng không khách sáo với anh ta, chào hỏi mọi người một tiếng bèn rời đi.
-
Sau khi trở lại khu chung cư Thái An, Cung Tiểu Kiều vừa xuống xe đã phát hiện Tần Nghiêu đang đứng trước cửa đợi cô.

“Tần Nghiêu, anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Có lẽ bởi vì Cung Tiểu Kiều không từ chối thẳng mặt người DG, vẻ mặt Tần Nghiêu lộ rõ vẻ không vui.

“Tiểu Kiều, vũng bùn DG kia quá sâu, em đừng tùy tiện tin tưởng bọn họ, em ở Thiên Nghệ, ít ra anh còn có thể chăm sóc cho em.”
“Em hiểu, chỉ là, để lại một con đường lui không phải là điều tốt sao?” Cung Tiểu Kiều trả lời.

“Em vẫn là không tin anh…” Vẻ mặt Tần Nghiêu đầy cô đơn.

“Không phải là em không tin tưởng anh, là em hiểu được chỗ khó xử của anh.”
Tần Nghiêu nhìn cô, dường như nhìn xuyên thấu qua cô nhìn lại quá khứ, “Tiểu Kiều, anh phát hiện cho tới bây giờ, anh đều chưa từng nhìn rõ em, em nói em vẫn thích anh, thế nhưng, ánh mắt của em không đặt trên người anh, đối với anh, cũng chẳng có chút lưu luyến không muốn rời xa nào, cho dù có một ngày anh không còn ở bên cạnh nữa, có lẽ em cũng chẳng thèm để tâm…”
“Bạn học, đừng nhạy cảm tự ti như vậy có được không? Ánh mắt nào của em không đặt lên người anh chứ hả?” Cung Tiểu Kiều trừng đôi mắt to nhìn anh ta.

Tần Nghiêu cười khổ, tâm trạng có chút kích động, “Tiểu Kiều, chẳng lẽ chỉ vì người đó quen biết em trước anh, cho nên dù anh cố gắng đến thế nào, cũng chẳng thể vượt qua được anh ta sao? Cho dù ban đầu em đến với anh, cũng là sau khi anh ta ra nước ngoài.

Rất nhiều lần anh đều nghĩ, có phải em chỉ xem anh là công cụ bù lấp khoảng trống khi anh ta không có ở đây thôi đúng không!”
Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều thay đổi, ngay sau đó dịu dàng nói, “Ngốc quá, anh cần gì phải so đo với anh ấy chứ! Một người là người yêu, một người là người thân, hai người căn bản không thể đặt lên bàn cân được, đúng không? Có phải anh bị chuyện đêm nay kích thích rồi đúng không? Trò chơi mà thôi, đừng coi là thật chứ!”
Tần Nghiêu ngước nhìn bầu trời đêm, đột nhiên mở miệng, “Tiểu Kiều, anh và Tiểu Nhu đã định được ngày cưới rồi, là ngày 3 tháng 3.”
“Vậy sao, mùa xuân ấm áp, xuân về hoa nở… Rất tốt!” Cung Tiểu Kiều nhàn nhạt nói.

“Hôn lễ của Cố Hành Thâm và Cung Hàn Niệm cũng cùng ngày đó.”
“…”
Mặc dù đã dự liệu được, nhưng chính tai nghe người khác nói ra vẫn khiến hô hấp của Cung Tiểu Kiều chậm lại.


“Chúc mừng mọi người.”
Tần Nghiêu nhìn cô, dường như đang đưa ra quyết định, cuối cùng nắm chặt tay cô, “Tiểu Kiều, nếu bây giờ anh muốn em đi cùng anh, em có đồng ý không?”
“Đi theo anh?” Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều hiện rõ sự ngạc nhiên.

“Đúng vậy, anh mang em rời khỏi nơi này, đi đến nơi chỉ có đôi ta.” Tần Nghiêu kéo lấy cô, lòng bàn tay đã khẩn trương đến rịn ra mồ hôi.

“Một nơi chỉ có chúng ta…” Cung Tiểu Kiều lẩm bẩm, hạ mi mắt, không biết đang suy nghĩ diều gì.

Tần Nghiêu yên lăng chờ đợi, khẩn trương quan sát từng hành động của cô.

Một hồi lâu sau, Cung Tiểu Kiều nhếch mép một cái, mỉm cười gượng gạo mà nói, “Tần Nghiêu, anh có thể nói ra những lời như vậy, em đã rất thỏa mãn rồi.”
“Ý của em là, không đồng ý?” Trái tim Tần Nghiêu thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.

Cung Tiều Kiều ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt anh ta, trong con ngươi tràn đầy đau đớn bị đè ép, “Không phải là không đồng ý, mà là không thể! Tần Nghiêu, em yêu anh, nhưng em không thể ích kỷ mang anh đi được…”
“Tiểu Kiều, có đôi lúc, anh thật hy vọng em đừng lương thiện như vậy.” Tần Nghiêu nắm chặt bả vai cô, nhắm hai mắt lại, dường như trong nháy mắt đã bị ai rút hết sức lực và thần thái, trời mới biết anh ta châm chước bao lâu mới lấy được dũng khí, lo lắng để chạy tới hỏi cô có đồng ý hay không.

Anh ta vốn vẫn đang do dự không quyết, nhưng tối nay nhìn thấy nụ hôn của cô và Cố Hành Thâm, cùng với sự chiếm hữu mạnh mẽ chỉ thuộc về đàn ông trong mắt Cố Hành Thâm, hoàn toàn khiến anh ta rối loạn bước chân, cuối cùng lấy được dũng khí, nếu như anh còn do dự nữa, nhất định sẽ vĩnh viễn mất đi cô…
Thật vất vả mới lấy lại được, anh cẩn thận quý trọng như vậy, rất sợ cô sẽ tan biến giống như bọt nước…
Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều vừa đau thương lại mâu thuẫn, kéo ống tay áo anh ta, chần chừ trầm ngâm, “Tần Nghiêu, cho em một chút thời gian suy nghĩ được không?”
Tần Ngiêu nghe vậy, trong con ngươi ảm đạm lập tức lại có ánh sáng, “Được, cho dù bao lâu anh đều sẽ đợi em.”

Cung Tiểu Kiều chôn đầu trong ngực anh ta.

Mặt Tần Nghiêu đầy áy náy, “Xin lỗi, lễ Tình Nhân lại không thể ở cạnh em, em… Một mình em trôi qua thế nào?”
Cung Tiểu Kiều chậm rãi liệt kê ra, “Lúc tối đang ngủ thì bị Thẩm Nhạc Thiên gọi đi tiệc độc thân, ban ngày thì không ngừng chạy quảng cáo, tham gia chương trình! Lúc rảnh rỗi đến phát chán thì lại lấy điện thoại ra chơi game, tiêu diệt một đôi lại một đôi tình nhân trong game… Sau đó nguyên rủa những đôi nào đang chơi uyên ương nghịch nước thì bị chết chìm, sát cánh song phi thì bị ngã chết, chúc cho những người có tình trong thiên hạ đều là anh em ruột thất lạc nhiều năm…”
“Em thật là…” Tần Nghiêu vốn còn đang tâm trạng nặng nề, lập tức bị cô chọc cười.

“Xía, loại người như anh làm sao hiểu được tấm lòng của đám cẩu FA lâu năm chúng ta chớ!”
“Em mới bao tuổi mà lâu với chả năm!”
“Không nhỏ đâu! Bây giờ ngay cả bé gái năm tuổi cũng đã có bạn trai rồi đấy!”
“À, Tần Nghiêu, sao anh lại tới quán bar Mị Sắc vậy?” Cung Tiểu Kiều chợt hỏi.

“Em nói xem?”
“Chẳng lẽ là… Tới tìm em?” Cung Tiểu Kiều có chút tự luyến hỏi.

“Ừ, chỉ hận không tới sớm hơn một bước…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận