Kẻ Đánh Cắp Nỗi Buồn

Ánh Dương mặc dù đã lộ ra bí mật này nhưng Hoàng Phong và Hoàng Phi cùng là anh em thì chưa! Nếu như để chuyện này lộ ra ngoài... tất cả thực sự sẽ loạn lên! Thực sự sẽ loạn lên!

- Chị...? - Nó nhìn chị mình ngây ngốc suốt thời gian dài mà khẽ gọi.

- Anh ấy ở đâu? - Giọng nói lạnh lẽo như của một người khác.

- Chị? - Ánh Dương hỏi lại, để chắc chắn là nó nghe nhầm.

Ánh Nguyệt đứng bật dậy, cô xoay người hướng về phía nó, đầu hơi nghiêng một chút qua phải, như thể cô đang nhìn một thứ dơ bẩn. Ánh mắt xám tro từ trên nhìn xuống nó, trong chốc lát nó cảm nhận được sự kinh thường, lạnh lẽo bộc phát trong người cô. Thật sự... đây là một người khác!

Hướng ngược tối, mặt Ánh Nguyệt càng thêm tối tăm, chỉ có đôi mắt xám tro phát sáng tàn nhẫn. Đôi môi căng mọng nhắc lại lời của mình:

- Tôi hỏi "Anh ấy ở đâu"

Ánh Dương sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh, đôi mắt nâu sữa đảo quanh khó nhọc, miệng run rẩy:

- Em...không biết.

Ánh Nguyệt không nhiều lời, tiến thẳng ra người cửa, mặc kệ cho Ánh Dương đuổi theo. Dưới nhà bà Trần đang tự bồi rượu, trên tay còn cầm điếu thuốc lá đang cháy, nhìn thấy Ánh Nguyệt bà càng thêm chán ghét. Bà tiến tới trước mặt cô nặng ra một nụ cười khinh bỉ:

- Mày đi đâu vào giờ này? Làm tao mất mặt chắc mày thấy rất vui?

- Tôi làm bà mất mặt... khi nào? - Ánh mắt xám tro trừng trừng nhìn Chi Vân khiến bà khựng lại, bản năng phụ nữ mách bảo bà đừng nên dụng vào cô lúc này.

- Mày đúng là đứa vô dụng! Nuôi mày tao thà nuôi chó! - Chi Vân lùi một bước, rít một hơi thuốc.

- Chỉ nuôi thôi sao? Thế bà có sinh tôi ra không?


Như bị nắm thóp, bà Trần trừng mắt nhìn Ánh Nguyệt, tay vô thức nắm lại thành vòng. Trong ánh mắt bà lóe lên chút gì đó?

- Mày nên câm miệng lại.

Ánh Nguyệt không nói, nhàn hạ khoác áo ra ngoài, Ánh Dương toan theo nhưng bà Trần đã kéo nó trở lại. Thật sự, thật sự bây giờ cô chỉ muốn một mình, Ánh Nguyệt cứ thẩn thờ đi, đi đến bên bờ hồ. Cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng tại đó, anh thực sự chờ!

- Vẫn còn chờ?

- Tôi đã nói rồi mà? Tôi nhất định sẽ chờ - Hoàng Phong nhìn sang Ánh Nguyệt mỉm cười.

- Rồi! Có chuyện gì nói đi - Cô hít một hơi, trời về đêm thực sự lạnh.

- Đi uống chút gì đi - Anh thẳng thừng nắm lấy tay cô lôi đi, Ánh Nguyệt không phản kháng dường cô cô đang muốn xác định một điều gì đó.

Hoàng Phong dẫn cô đến một quán cà phê tên là "Đêm". Vừa bước vào trong, đã thấy hoàn toàn tối tăm, đâu đó lấp ló những ánh đèn trang trí tối màu nhỏ như hạt gạo. Ánh sáng từ đèn trang trí ấy đủ để thấy rõ đồ vật xung quanh nhưng không thể thấy rõ người. Ánh Nguyệt cảm thấy dễ chịu, cô khá thích nơi này. Hoàng Phong kéo cô vào một góc tối đối diện sân khấu của quán cà phê này. Thật sự thì bình thường đã không thấy rõ rồi, nên góc tối nơi này càng trở nên u ám hơn hẳn. Có thể thấy có người đang ngồi ở kia nhưng không thể thấy mặt.

Và cũng đối diện với góc tối kia, một linh cảm của Ánh Nguyệt lại dâng lên. Phải hay không, người con trai phía góc tối đối diện... trông rất quen? Giác quan sắc bén của Ánh Nguyệt lại dần lộ ra... trong thâm tâm cô nghi ngờ... Không! Không phải nghi ngờ mà là....Cô mong rằng đó chính là Hoàng Phi.

Chàng trai ấy ngồi chung với một vài người bạn, trên bàn bày rất nhiều loại rượu...đập vào mắt cô là chai Vodka Diva Diamonds. Điều đó khiến cho mông chờ của cô ngày thêm lớn mạnh. Tuy thực sự ghét ánh sáng nhưng lúc này, cô chỉ cầu mong người đó có thể một lần hướng về phía ánh sáng tối tăm này.

- Em uống gì? Hôm nay tôi mời? - Hoàng Phong nhìn Menu mà phục vụ mang lại.

Đây tuy là một quán cà phê bình thường nhưng đó chỉ là phần bên ngoài, nếu ai là khách quen nơi này, đương nhiên sẽ được dẫn vào trong đây. Nơi mà là thượng lưu hay lui đến để nhấm nháp những nhãn rượu nổi tiếng. Đương nhiên, phía trên còn có một sân khấu nhỏ, dành cho các người đam mê ca hát. Không những thế quán cà phê này còn đầu tư ở trên đấy một cây bạch cầm trắng tinh. Không xa là trống nhạc cụ các loại.

Ánh Nguyệt không hay lui đến những nơi này, bởi vì cô không có nhiều tiền đến thế. Nhưng những loại rượu mà cô say mê, tất cả đều là đắt tiền. Nhưng vì Hoàng Phong đã nói sẽ mời cô nên Ánh Nguyệt sẽ không khước từ cơ hội quý giá này:


- Vodka Diva Diamonds, cám ơn - Cô nói đủ to, đủ để những người ngồi gần nghe thấy, rồi mau hướng mắt về phía góc tối.

Chàng trai kia có vẻ có phản ứng với lời cô nói, điều đó càng làm Ánh Nguyệt mong mỏi nhiều hơn. Nhưng cô không muốn nuôi hy vọng quá nhiều, cô sợ thất vọng sẽ khiến tim cô vỡ nát.

- Em cũng thích loại này? - Hoàng Phong ngạc nhiên nhìn cô.

- Phải. Anh...cũng vậy? - Đây là sự trùng hợp sao? Không những ngoại hình, phong cách nói chuyện mà đến cả sở thích...cũng giống nhau?

- Phải, thỉnh thoảng - Hoàng Phong mỉm cười nhìn phục vụ - Lấy tôi một ly Cognac Henri IV Dudognon

- Tôi thì lấy hẳn một chai - Ánh Nguyệt thêm vào.

Hoàng Phong hoảng hốt nhìn cô, một chai? Một chai Vodka Diva Diamonds? Anh không phải là thiếu tiền nhưng với một chai rượu đắt đỏ như vậy...thật khiến anh ăn khó tiêu. Quả là sai lầm khi mời cô gái bướng bỉnh này. Phục vụ mỉm cười vào trong chuẩn bị.

- Một chai Vodka Diva Diamonds? - Hoàng Phong cười cười.

- Sao? Tôi thích không chỉ về hương vị của nó...mà cả về vỏ chai! - Ánh Nguyệt nói chắc chắn.

- Em có vẻ biết nhiều về rượu... nhưng rành nhất là nó? - Hoàng Phong mỉm cười nhìn cô.

- Phải! Điều tôi thích ở nó chính là tuy bề ngoài đơn giản, hoàn toàn trơn thẳng không uốn éo vặn vẹo như những chai rượu khác. Nhưng nó vẫn toát lên giá trị của mình, chứng minh mình không thua kém ai cả!

Đương nhiên, bởi nó là loại rượu đắt nhất nhì thế giới mà, Hoàng Phong thầm nghĩ

- Tôi hiểu! Tôi cũng thấy kiểu dáng nó rất ưa nhìn.


- Không! Ý tôi bảo là những viên đá quý được chèn bên trong thân chai cơ - Ánh Nguyệt vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng của mình.

Hoàng Phong khóe môi giật vài cái, được được, đáng ra anh phải biết điều đó. Anh cứ nghĩ Ánh Nguyệt là một con người đơn giản, nhưng thực sự cô sắc bén hơn vẻ bề ngoài của mình nhiều. Và đương nhiên Hoàng Phong cũng vậy, không phải anh không để ý đến góc tối mà nảy giờ Ánh Nguyệt nhìn. Chỉ là anh biết được nơi đó chắc chắn là ai đang ngồi.

Phục vụ bê ra một ly rượu đúng yêu cầu của Hoàng Phong, cùng một chai Vodka Diva Diamonds. Có vẻ như cô thực sự thích nó, bởi vì vừa bưng ra, Ánh Nguyệt đã đón lấy ngắm ngía. Loại Vodka Diva Diamonds là loại Vodka đắt tiền nhất thế giới vậy mà lại trông giống như một lọ nước hoa, ngoài hình cực kỳ đơn giản. Chỉ có điều mỗi chai Vodka Diva Diamonds đều có chứa các loại đá quý và đá bán quý. Vỏ chai được nạm ráp kim cương và đá quý dạng cát cực kỳ long lanh và huyền ảo. Có thể nói nó xứng với cái tên "Bà Hoàng của các loại rượu".

Tuy vậy nhưng nếu nói đến Ông Hoàng thì nó thua thứ mà Hoàng Phong đang uống. Dù chỉ là một ly nhỏ nhưng để uống được một giọt của Cognac Henri IV Dudognon không phải là chuyện ai cũng có thể có phước phần.

- Em có vẻ khá thích các loại rượu đắt tiền nhỉ? Vậy sao không chọn thứ nào đáng giá hơn chút?

Đáng giá hơn chút? Vodka Diva Diamonds được lưu hành trên thế giới với giá 1,060,000 đô. Anh bảo cô chọn loại đáng giá hơn chút?

- Anh muốn tôi chọn loại của anh sao? Như thế thì anh không có đủ tiền trả đâu - Đương nhiên là cô muôn sưu tầm càng nhiều rượu càng tốt rồi.

- Em cũng biết về Cognac Henri IV Dudognon? - Hoàng Phong ngạc nhiên nhìn Ánh Nguyệt.

- Hỏi thừa, đó là loại rượu đắt đỏ nhất thế giới với giá 2,000,000USD... Cognac Henri IV Dudognon được coi là di sản của các loại rượu. Là ông hoàng của các loại rượu, điều khiến nó trở nên đặc biệt thu hút là do 100 năm tuổi ủ trong thùng và được sấy khô không khí trong năm năm trước khi sử dụng. Đến khi còn 41% cồn. Không những chất lượng rượu mà vỏ ngoài của nó cũng rất đáng để tâm. Nó được nhúng trong 24k vàng và bạch kim Sterling kèm trang trí với 6.500 viên kim cương cắt siêu rực rỡ. Khác với vẻ đẹp thanh thoát ẩn sâu giá trị bên trong của Vodka Diva Diamonds. Vẻ ngoài của Cognac Henri IV Dudognon là vẻ hào nhoáng rực rỡ, là vẻ uy quyền của một vị vua - Ánh Nguyệt nói rõ ràng rành mạch.

- Em biết khá nhiều nhỉ? - Hoàng Phong như được Ánh Nguyệt mở rộng tầm mắt.

Ánh Nguyệt lại một lần nữa hướng mắt về phía góc tối, chợt cô nhận ra phía bên cạnh chàng trai là một cây Violin. Ánh mắt xám tro nheo lại, cô vẫy tay gọi phục vụ với sự ngạc nhiên của Hoàng Phong. Phục vụ giữ nguyên phong thái, mỉm cười chờ đợi yêu cầu từ cô.

- Bạch cầm đó...có thể sử dụng không? - Ánh Nguyệt nói và chỉ tay về hướng cây dương cầm trắng phía trên sân khấu.

- Được, quý khách muốn sử dụng để chơi bài gì ạ?

- Spring Time - Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gằn từng chữ.

Ấy là bản nhạc khi cô cùng Hoàng Phi sống chung, rất hay bật. Đó như là một bài nhạc nhớ về kỷ niệm của họ. Ánh Nguyệt nói nhỏ vào tai phục vụ cái gì đó, phục vụ chỉ gật đầu rồi nhanh bước lên sân khấu.


- Sau đây, một vị khác sẽ độc tấu dương cầm khúc Spring Time nhưng nếu chỉ độc tấu dương cầm thì không nêu hết được cảm xúc của bài hát này, có vị khách nào biết chơi Violin không ạ? Có thể cùng song tấu với cô ấy? - Phục vụ dõng dạc nói, thế nhưng ánh mắt anh ta đã hướng về người trong góc tối - Chàng trai, bên cậu có một cây Violin...cậu có thể hòa tấu với cô ấy một chút được không?

Ánh Nguyệt bước lên sân khấu, ngồi vào bạch cầm mà chờ đợi. Một tiếng cười lạnh vang lên, như thể chàng trai ấy đã nhìn thấu chiêu trò của cô từ lâu. Chàng trai đứng dậy, tim Ánh Nguyệt ngày một nhanh hơn, chờ đợi người đó bước ra ánh sáng.

- Tôi sẽ hòa tấu nhưng sẽ đứng tại nơi này - Giọng nói trầm ấm khàn khàn, như muốn trêu đùa.

Ánh Nguyệt phút chốc hóa đá! Không phải vì cô thất vọng! Mà là giọng nói này rất giống! Rất quen thuộc, chắc chắn chắc chắn! Ánh Nguyệt nhủ thầm trong lòng, lần này cô sẽ đặt cược, mặc kệ dù có thất vọng ra sao! Lần này Ánh Nguyệt sẽ đặt cược! Cô tin người đó chắc chắn là Hoàng Phi, cho dù cô sẽ hối hận không kịp cũng chẳng sao!

Thế rồi từng ngón tay Ánh Nguyệt linh động qua từng phím đàn, giai điệu thanh thoát đượm buồn, khiến người nghe vừa cảm thấy thanh thảng, vừa cảm thấy nặng lòng. Còn gì tuyệt vời hơn, vừa ngồi nhấm nháp rượu vừa nghe hòa tấu chứ? Chàng trai bắt đầu kéo từng tiếng Violin, âm điệu như hòa làm một với tiếng dương cầm. Hai vị vua của nhạc cụ như đang hợp nhất lại với nhau. Giai điệu vu vương luyến lòng người nghe không dứt, khiến họ say trong từng nốt nhạc.

A! Thật tuyệt, họ không muốn bản nhạc này kết thúc, cứ muốn chìm đắm trong nó mãi mãi. Vô tận, không lối thoát, nhẹ nhàng như nụ hôn vào buổi chiều Thu. Đầu lưỡi mơn trớn tạo nên cảm giác mềm mại ướt át, lại thêm chút vị ngọt ngào từ đôi môi. Những người ngồi cà phê bên ngoài nhịn không được hiếu kỳ muốn vào xem, mặc cho bảo vệ có đang cản trở họ. Những người có việc bận toan về nghe được giai điệu này, liền ngẩn ngơ ngồi xuống nán lại thêm chút.

Bản nhạc kết thúc, cũng là những tiếng vỗ tai nhẹ vang lên. Ánh Nguyệt cuối đầu về lại chỗ mình, một lần nữa hướng ánh mắt về phía góc tối...nhưng...người đã biến đâu mất. Phía đấy chẳng còn lại ai, Ánh Nguyệt thất vọng nặng nề, cô vẫn chưa có lời giải đáp cho hy vọng của mình. Cô không muốn thứ mình đặt cược lại kết thúc như thế này.

Người phục vụ khi nảy lại đến bên cạnh Ánh Nguyệt, đưa cho cô một chai Vodka Diva Diamonds rỗng cùng với một lá thư. Tim Ánh Nguyệt thắt chặt, đập mạnh liên hồi, bàn tay trắng mềm nhẹ nhàng mở bước thư ra, bên trong chỉ duy nhất có một dòng chữ nhưng nó khiến Ánh Nguyệt vui không tả được:

"Tặng em, cô gái của ngày trời lạnh giá" Bút tích của dòng chữ đẹp hệt chữ "Ánh Nguyệt" trong bức tranh vẽ cô.

Tim cô đập rộn ràng, trận này cô đã thắng, cô đã đặt cược không uổng phí. Ánh Nguyệt người, cô nở một nụ cười thỏa mãn trọn vẹn. Hàm răng trắng xinh đẹp lộ cả ra ngoài, cô mặc kệ. Chiếc răng khểnh duyên dáng đang bị người người thấy, cô mặc kệ. Lún đồng tiền hai bên lún sâu vào má, cô mặc kệ. Cả khi mặt của cô được tô điểm hồng ở hai gò má, cô cũng mặc kệ! Cả khi nụ cười này cô đã hứa ngoài anh ra sẽ không ai phép được thấy, bây giờ hết thảy mọi người ở đây đều thấy, Ánh Nguyệt mặc kệ! Mặc kệ tất cả, thứ bây giờ duy nhất trong đầu cô: Là Hoàng Phi.

Hoàng Phong ngẩn ngơ nhìn, lần đầu tiên anh thấy Ánh Nguyệt cười, một nụ cười không hề có chút giả tạo. Và đúng như Ánh Dương nói, nụ cười của chị nó...thực sự rất đẹp! Nhưng trong giây phút đó anh cũng biết rằng: Nụ cười đó không dành cho anh.

........................................................

Tác giả: Sora Fuyu

Lời than thở: Haiz, do quá nhiều ý tưởng nên bây giờ tôi không thể ra cùng lúc hết sáu bộ truyện được =))) Tôi biết là lỗi do sự "tham ý" của mình:( Nhưng không sao tôi chắc chắn sẽ hoàn cho các bạn. Không bị drop đâu mà lo, nhưng mà...chừng nào hoàn thì hong biết đâu à nha (Nghe vô trách nhiệm thật). Um bản thân tự biết rồi tự khiểm điểm mà, tại vì các bạn đọc xong không cho lời bình gì hết chứ bụ *làm nũng* khiến cho ý tưởng của tôi ngày một ngày một quên dần đi vì có sáu bộ song song phải nhớ cốt. Không ai thèm để lại một câu bình tốt tệ gì cho tôi:( Tôi buồn:( động lực tuột dốc không phanh.

Thế nên cầu lời bình, cho tôi có động lực viết tiếp:D

P/s: Có ai đọc từ tập 1 đến tập này nhận ra được sự khác biệt hẳn hoi trong câu văn tôi chưa?:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận