I Seoul U Taekook

I-SEOUL-U

...

"Giống như một cây xương rồng, khắp người gai góc nhưng nở hoa lại vô cùng đẹp."

Khúc mắt trong lòng giữa Taehyung và Seokjin cuối cùng đã giải quyết xong, đồng nghĩa với việc hắn từ đó quay về làm việc với anh trai, chức vụ tổng giám đốc của Seokjin cũng đến lúc cần người thay thế.

Vì thời gian của anh không còn nhiều, một chàng trai trẻ từ Busan lên Seoul bằng hai bàn tay trắng, nay trở thành một trong những cổ đông lớn nắm quyền điều hành công ty có quy mô toàn quốc, Kim Seokjin chắc hẳn chịu không ít cực khổ để có được như ngày hôm nay.

Anh làm việc không phải vì bản thân mong muốn sống trong sung túc, giàu sang, tất cả anh làm đơn giản đều là vì Junsu, người em trai mất tích bây giờ đã quay trở về.

Min Yoongi nhiều lần nói anh ngu ngốc, khuyên anh nên lấy hết tiền tiết kiệm đi hưởng một tuần du lịch thỏa thích, thay vì để lại mọi thứ cho Kim Taehyung, Kim Seokjin chẳng phải hoàn toàn xứng đáng với điều đó sao?

Thế nhưng, Seokjin khi ấy chỉ cười trừ lắc đầu, nguyện vọng duy nhất của anh trên thế giới này đã hoàn thành, không còn điều gì có thể làm anh thêm bận tâm.

Nhìn vệt sáng hồng trên nền trời xanh thẳm, Kim Seokjin khẽ mỉm cười.

Có lẽ đã đến lúc anh trở thành áng mây, trôi dạt đến nơi vùng trời tự tại, là yên bình và cũng là cô đơn...

"Seoul thật đẹp, Yoongi nhỉ?"

Tiệc cưới của Taeyung và Jungkook diễn ra trong thầm lặng, chỉ có bạn bè thân thiết đến dự, vốn dĩ hắn muốn tổ chức một buổi thật linh đình, đường đường chính chính nói cho mọi người biết người Kim Taehyung yêu thương không ai khác là Jeon Jungkook.

Thế nhưng đối với khái niệm này, cậu lại không giống Taehyung, mong muốn ngày trọng đại diễn ra trong ấm cúng và hạnh phúc thật sự.

Jungkook không cần những người xa lạ hay bất kì mối quan hệ ngoài lề, đơn giản là cùng những người thân thương cắt chiếc bánh kem thật nhiều quả dâu cậu yêu thích, và trên đó viết tên của hai người...


"Jeon Jungkook" 💜 "Kim Taehyung".

Bộ lễ phục xinh đẹp động lòng người, Kim Taehyung cầm tay Jungkook bước về phía trước, hình ảnh hai thiếu niên năm ấy lần nữa hiện về trong thước phim kỉ niệm.

Chiếc bóng cô đơn của Jeon Jungkook nơi lễ hội, hộp sữa dâu rơi xuống nền đất lạnh, ly rượu vang trên tay sóng sánh ánh vàng, từng mảnh thuỷ tinh trong lòng Jungkook nay vì Taehyung hoá thành những bông hoa.

Liệu cậu còn nhớ hay không giọt nước mắt rơi tuổi thanh xuân, chuyến tàu băng ngang Seoul tuy không còn hoạt động, nhưng đối với định mệnh của cả hai lại thêm lần chầm chậm chuyển bánh.

Trong tiếng đàn vang lên ngân vang, tựa như giai điệu một bản nhạc chỉ nghe trong ngày mưa.

Park Jimin được một phen nháo nhào khi thấy hai người mình yêu thương nhất bước lên lễ đường. Cảm xúc có chút xúc động cũng có gì đó gọi là mãn nguyện. Bên cạnh là Jung Hoseok nhẹ nhàng đưa cho Jimin một ít khăn giấy, khẽ mỉm cười.

Mối tình đầu của Jungkook dành cho Taehyung là Hoseok tự mình nhận ra nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cả hai có thể cùng nhau chạm đến hạnh phúc. Thế gian tồn tại nhiều khổ đau, nhưng cũng tồn tại thứ gọi là hi vọng, nguồn sáng duy nhất vực dậy con người trong bóng đêm lạc lối.

Từng vết khâu chấp vá nơi tâm hồn đều là đường kim xuất phát từ đối phương, tuy có vô tình nhưng cũng có thật lòng bù đắp.

Kim Taehyung và Jungkook không hẳn là một mối tình đẹp, tuy vậy, những vết thương chằng chịt nơi con tim lại là bằng chứng thể hiện tình yêu của cả hai, dù đã trải qua nhiều thương đau nhưng cuối cùng Taehyung và Jungkook vẫn có thể vượt qua, bước trên đường gai mà về chung một lối.

Kim Taehyung đưa tay chạm vào khuôn mặt của Jungkook, trong mắt hắn tràn ngập ý cười.

Đối với Taehyung, không có gì quý hơn gia đình, nhưng hơn tất cả Jeon Jungkook là món quà hắn nhất mực nâng niu bảo vệ, và hôm nay cậu chính thức trở thành gia đình duy nhất của Kim Taehyung.

Trước sự chứng kiến của những người thân thương, Kim Taehyung đặt lên môi cậu một nụ hôn, chiếc nhẫn trong tay run run cùng giọt nước mắt hạnh phúc. Jeon Jungkook thì thầm tên hắn, chỉ đủ cho cả hai nghe được.

"Kim Taehyung, em yêu anh."


Nếu định mệnh không kết thúc bằng câu "tạm biệt", vậy hãy dùng nó mà cất lên lời yêu.

Thời gian không dài không ngắn, vừa đủ trở ngại, vừa đủ xa cách khiến cả hai nhận ra bản thân đối với tình yêu tựa một ánh trăng sáng, có khi trọn vẹn, có khi bị mặt trời che lấp nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được ý niệm với đối phương.

- Này Kim Taehyung, liệu mà khôn hồn đối xử tốt với Jungkook, nếu không đừng có trách tôi không nể mặt Seokjin mà mang em ấy về nhà. _ Min Yoongi nhấp một ít rượu, khó ở lên tiếng.

- Anh yên tâm đi, từ đây về sau Jungkook sẽ không còn về nhà anh nữa đâu.

Taehyung vui vẻ tiếp lời, cả lễ đường bỗng nhiên ngập tràn tia lửa, Jeon Jungkook đang cạnh bên Taehyung liền vui vẻ đánh vai hắn một cái, sau đó nhanh tay lấy ly nước ép nho gần đó đổi lấy ly rượu của Yoongi.

- Em không muốn phải vác anh vào bệnh viện trong ngày cưới của mình đâu nên đừng có uống rượu đó!

- Lâu lâu mới có ngày vui mà, em thiệt là...

Jimin cười xuề xòa, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng. Đối với người tửu lượng chưa đầy ba ly như Jimin, Hoseok cũng phòng được cậu sẽ phát ngôn lung tung nên đã âm thầm dặn dò mọi người đừng bao giờ tin lời Park Jimin trước khi đến đây.

Seokjin có vẻ là người trầm lặng nhất nơi lễ đường, không phải anh không quên được Jungkook nên bày ra khuôn mặt khổ đau, cũng không phải vì đối với Taehyung còn tồn tại khoảng cách, mà là hiện tại nơi khung cảnh hạnh phúc ngập tràn trong đáy mắt, Kim Seokjin có chút không thể thích nghi.

Điều này đến quá vội vàng so với tháng ngày tuyệt vọng tìm tung tích của đứa em trai thất lạc, mới ngày nào còn cùng Taehyung lên núi hái nấm, bây giờ thấm thoát trôi cũng đã hơn mười năm.

Kim Seokjin nhẹ nhàng rơi nước mắt, cuối cùng cũng có thể đợi được ngày hôm nay.

- Có chuyện gì vậy... anh hai?

Kim Taehyung rời khỏi bàn của Jungkook và Jimin, tiến về phía anh, đúng là hắn đối với Seokjin còn có chút xa lạ nhưng trong lòng Taehyung đã sớm xem Seokjin thật sự là người nhà, đối với anh mọi quan tâm hết mực có thể.


Kim Taehyung biết những năm qua Seokjin đã phải chịu nhiều khổ đau, hắn dùng tất cả những gì mình có tìm cho anh một bác sĩ tốt, hi vọng căn bệnh đang dày vò anh được chữa lành.

Dù tất cả hi vọng chỉ gói gọn trong 1%.

- Không sao, anh chỉ hơi xúc động khi được dự lễ cưới của em trai thôi.

Seokjin mỉm cười, hai người cùng nhau trò chuyện, tựa như năm còn thơ ấu ngồi dưới một mái nhà.

Sau di chứng của tai nạn, kỉ niệm trong lòng Taehyung có lẽ bị lưu mờ không ít. Thế nhưng, điều hắn không thể quên sau bao năm thất lạc chính là giọng nói của Kim Seokjin và hình ảnh của mẹ, bây giờ chỉ có thể nhìn lại qua những bức tranh hắn vẽ bà lúc trước.

Kim Taehyung không thể gặp bà ngày cuối cùng, không còn cơ hội được gần bên nói cho bà biết hắn chưa từng chán ghét cảnh nghèo đói, chỉ là Taehyung không cam tâm nhìn người mẹ hắn yêu thương vì mình mà nhún nhường nghe những lời khinh miệt khi ai đó thuê bà làm thêm.

Trước ngày hôn lễ của Taehyung, lặng lẽ đặt một bó hoa lên mộ mẹ. Hắn tỏ bày lòng mình với gió, cùng những giọt nước mắt muộn màng.

Thời gian tuy không thể điều khiển được tất cả nhưng lại có thể chữa lành những vết thương.

Nếu không thể bù đắp cho mẹ lúc bây giờ, nguyện vẫn một lòng làm con của mẹ vào kiếp sau.

Taehyung dường như trút được gánh nặng ở trong lòng, mỉm cười nói với Seokjin : - Thật hạnh phúc khi được trở thành người một nhà với anh.

Nghe nói, cây anh đào trồng sân nhà cũ nơi Busan đột nhiên nở hoa, cho dù người xung quanh không rõ lý do tại sao anh đào lại nở trái mùa, nhưng trong lòng hai người ở đây đều đã biết.

Là mẹ đang dõi theo chúng ta.

Taehyung đưa cho anh một ngôi sao bằng bạc đã sớm ngả sang màu cũ kĩ, món quà sinh nhật năm ấy hắn chưa kịp đưa cho Seokjin.

- Tuy nó hơi cũ, nhưng em đã giữ nó suốt bao năm nay và đến giờ mới biết ngôi sao này dùng để làm gì...

Taehyung có chút ngại ngùng thả ngôi sao vào lòng bàn tay của Seokjin, hắn tiếp lời.


- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

"Anh hai của em."

Trên nền trời xanh thẳm vẽ thêm một áng mây hồng, Seoul đối với con người xứ lạ tựa như vùng đất chỉ tràn ngập gió tuyết.

Nhưng khi thật lòng yêu ai đó, vùng đất khô cằn cũng có thể gieo nên những mầm hoa.





______________________










Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ I-SEOUL-U đến nay!

Bật mí về phiên ngoại 2 sẽ có trong ficbook : Cuộc sống của Kim Taehyung và Jeon Jungkook sau khi kết hôn, cùng một đứa nhóc được nhận nuôi tên là Kim Taehan- biệt danh hổ nhỏ.

Notes : Ficbook đợt 1 mình đã in và gửi cho các bạn xong lâu lắm rồi ý (;'༎ຶД༎ຶ') Có trục trặc tí về gift nên mình vẫn đợi lên được SG rồi ship bù lại đơn cho các bạn!!

Còn đợt 2 mình sẽ mở sau tết, rơi tầm tháng 2, tháng 3 2022 nhaaa, khi ấy mình sẽ thông báo trên wattpad với hình thức đính kèm link. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình và I-SEOUL-U ♥︎


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận