Huyết Phách - Phần Thượng Trung

“Chủ nhân…”

Thanh âm gần như khàn khàn rên rỉ, Vân Phi mở to mắt, tầm mắt lờ mờ không rõ, cát bụi không ngừng táp vào mặt.

Kỳ quái, hắn nhớ rõ lúc đó hắn ở phụ cận Trác gia bị bại lộ hành tung, bị người chính đạo vây quét, có không ít người muốn bắt hắn để uy hiếp Huyết Phách hoặc là muốn đem hắn phanh thây xé xác… Tại sao bây giờ hắn lại ở trên ngựa?

Đại não còn đang hỗn độn không có cách nào lý giải tình huống hiện tại thì có một bàn tay đút vào miệng hắn một viên dược, sau đó uy hắn mấy ngụm nước.

“Tỉnh là tốt rồi, còn chịu đựng được không?”

Từ sau lưng truyền đến giọng nói vừa có chút vui mừng vừa có lo lắng cùng quan tâm, Vân Phi ngẩn người, chợt nhớ ra thân phận của nam nhân đang cưỡi cùng một con ngựa với mình.

“… Đa tạ ngươi đã tin tưởng ta, Hàn Thất gia…”

Đối với lời cảm tạ của hắn, bởi vì ra tay bảo vệ hắn mà thiếu chút nữa cùng quần hùng võ lâm làm lớn một trận, Hàn Thất chỉ có thể cười khổ.

“Không cần khách khí, mỗi lời ngươi nói ra đều tuyệt như vậy, ta còn có thể không tin sao?”

* tuyệt: đường cùng; đoạn tuyệt; cắt đứt.

Lúc ấy hắn cùng đại sư huynh chỉ muốn đến Trác gia xem có thể nghe ngóng được tin tức hữu dụng gì không, không nghĩ tới nửa đường đột nhiên nghe được tin Trác gia đại trạch xảy ra đại hỏa, Trác phu nhân lâm nạn.

Bởi vì lo lắng cho Trác Lạc Vũ, hắn liền lập tức cùng sư huynh gấp rút chạy tới Thiên Phật sơn, không ngờ sư huynh hắn nhất thời hiếu kỳ “muốn nhìn một chút võ lâm Trung Nguyên tranh đấu như thế nào” vậy mà lại đụng phải thủ hạ tâm phúc của “Huyết Ma Tôn” Huyết Phách.

Vân Phi đang bị trọng thương, sinh tử mong manh lại nói ra “Để cho ta đến Thiên Phật sơn đem chân tướng nói với chủ nhân, sau đó muốn chém muốn giết tùy các ngươi”, thấy hắn có chút chần chờ liền lập tức dùng thái độ làm việc nghĩa không chùn bước cầu hắn, “Đem cái bọc này giao cho chủ nhân của ta, đừng để cho bọn họ giao chiến”, sau đó rút đao muốn tự sát.

Ngay lúc đó hắn đã không chút suy nghĩ mà xuất thủ tương trợ, mạc danh kỳ diệu không cách nào giải thích được với đám quần chúng đã vô cùng phẫn nộ, sau đó nhờ đại sư huynh nhà hắn dùng mê hồn tán làm cho tất cả mọi người hôn mê ba ngày ba đêm, bọn họ mới có thể thành công mang theo Vân Phi thoát thân.

Nói gì cũng là loại tình thế bức người a.

Nghe trong giọng nói của Hàn Thất có ý cười khổ, Vân Phi cũng không thể nói được gì nữa, bằng vào thực lực của hắn miễn cưỡng trong tình huống bị vây công, chém giết đến đỏ mắt, chống đỡ được lâu như vậy đã là nỏ mạnh hết đà, không chỉ ngoại thương vô số, ngay cả ngồi trên lưng ngựa lắc lư đối với nội thương của hắn mà nói, thiếu chút nữa làm cho hắn phun ra vài búng máu.

“Tiểu tử, ta xem ngươi đã giúp hắn bảo vệ tâm mạch tương đối tốt, bằng không chỉ sợ hắn nghiêng ngả trên ngựa mấy ngày, cái mạng nhỏ cũng điên mất.” Nam nhân chòm râu dài cưỡi ngựa bên cạnh rất thành khẩn nhận xét.

Biết hắn bị kéo tới Trung Nguyên nên không có cách nào bồi nhị sư huynh đi Trường Bạch sơn tìm tử ngọc nhân sâm vì vậy tâm tình vô cùng không tốt, Hàn Thất liếc hắn một cái, quan tâm thay Vân Phi chậm rãi vuốt một ngụm oán khí trước ngực.

“Này, thật sự không được… Nghỉ ngơi một chút.”

Bọn họ muốn chạy trắng đêm, nhưng Hàn Thất sợ Vân Phi không chịu nổi giày vò trên đường, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị thương, cứ chạy như vậy thật sự là đem tính mạng ra đùa giỡn…

Giống như là đoán được suy nghĩ của Hàn Thất, Vân Phi muốn cự tuyệt nhưng lại làm động tới nội thương, nhịn không được kịch liệt ho khan, máu tươi lập tức trào ra thấm ướt cả bờm ngựa, vẫn phải dựa vào một chưởng của Hàn Thất chống đỡ sau lưng mới có thể vượt qua lần này.

“Đừng để ý đến ta… Cho dù chết ta cũng phải đến Thiên Phật sơn…”

Lại là “cho dù chết cũng muốn”.

“Vì cái gì các ngươi đều đem cái chết nói ra dễ dàng như vậy hả?” Hàn Thất nổi điên.

Bất kể là Huyết Phách, Trác Lạc Vũ, Tần trang chủ hay là Vân Phi, mỗi người đều nói đến cái chết rất sảng khoái, phải chết cũng là thái độ làm việc nghĩa không chùn bước, làm cho hắn thực sự rất muốn mắng chửi thô tục.

Vì cái gì? Vân Phi cảm giác ý thức mình bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một hơi nói tiếp.

“Nhân mạng là thứ không đáng giá nhất…” Không phải đem cái chết nói ra quá dễ dàng, mà là ở trên đời này, có lẽ nhân mạng mới là thứ có thể giao phó nhanh nhất, trả giá đơn giản nhất…

Hắn nhớ rất rõ ràng, giá tiền lúc trước thanh lâu bỏ ra mua hắn, hai mươi lượng.

Nếu không gặp được Huyết Phách, thân thể này của hắn, con người hắn, chỉ đáng giá hai mươi lượng, tú bà còn nói hắn không hề có kinh nghiệm nhưng vì tuổi tác thích hợp để tiếp khách nên mới có thể có được giá tốt như vậy…

“Đem cái thủ cấp này cho bọn họ xem… Toàn bộ đều là hiểu lầm… Nhất định phải ngăn cản chủ nhân… Khục… khục… khục…” Đừng để cho Huyết Phách giết Trác Lạc Vũ… Tại sao hiểu lầm này có thể xảy ra với bọn họ chứ…

Mắt thấy hắn lại phun ra một búng máu, mà trong miệng vẫn còn mấp máy muốn nói cái gì nữa, Hàn Thất dứt khoát dùng ngón tay điểm hôn huyệt của hắn.

Rồi sau đó, trong màn đêm đen đặc không nhìn rõ năm đầu ngón tay, nương theo ánh trăng mờ nhạt, hai huynh đệ bọn họ không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn cái bọc được gói gém cẩn thận treo trên yên ngựa.

Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, mang theo thứ này chạy hơn nửa ngày, hiện tại mới biết được bên trong vậy mà chứa đầu người?

Võ lâm Trung Nguyên thật sự con mẹ nó đủ kích thích, kích thích đến mức muốn đau tim, bọn hắn quản xong chuyện này phải lập tức quay lại Bắc Hải thôi, cái loại tùy tiện cầm đao chém đầu người rồi lại muốn dùng cái chết chấm dứt sinh mệnh này thật sự không thích hợp với bọn họ.

Cùng lúc đó ở một nơi khác, Trác Lạc Vũ đang ngửa đầu đứng trong sân, đem ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời tận lực thu vào đáy mắt.

Vết thương chưa khỏi hẳn đôi lúc vẫn co rút đau đớn, gió lạnh càng làm cho gân cốt tê dại, nhưng hắn không muốn chuyển bước, chỉ đứng chuyên chú nhìn vầng hoàng nguyệt trên cao. Trận quyết chiến sẽ là ngay sau hừng đông, tất cả đau lòng, tự trách, căm hận, phẫn nộ, vấn vương, cuồng ái… dần dần từ đáy lòng biến mất, trong lòng vơi đi một phần mất mát, lần đầu tiên hắn có cảm giác được giải thoát nhẹ nhõm.


Không phải quên đi thân nhân bằng hữu đã chết, không phải vứt bỏ tình yêu đã từng khắc cốt ghi tâm, chỉ là mục tiêu trước mắt, rất rõ ràng.

Không cần nghĩ, không cần để ý đến tình cảm quá mức phức tạp, dứt khoát cái gì cũng không nhắc tới, thuần túy thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, lắng đọng tâm thần.

Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn được ngắm trăng, có một chút thấp thỏm hoang mang, có lẽ có thêm một chút phiền muộn, nhưng không hề có tiếc nuối hay hoài niệm.

Đầu ngón tay khẽ vuốt qua một nhành lá quế trong đình viện, nhẹ bứt xuống vài bông hoa quế nho nhỏ, mùi thơm ngọt ngào phiêu tán giữa những ngón tay, rất giống mùi vị của hạt dẻ hoa quế và kẹo hoa quế mà năm đó Phượng Nhi thích nhất.

“Ta nói, ngươi cứ đứng ngây ngốc ở đây cả đêm, ngày mai Huyết Phách chắc chắn sẽ tất thắng.” Phong Diệc Kỳ thờ ơ quan sát một canh giờ, bắt đầu cân nhắc có nên đánh cho hắn bất tỉnh luôn hay không.

“Bảy năm qua ta chưa từng thưởng thức ánh trăng sáng như vậy, hôm nay có dịp, ngược lại bất tri bất giác nhìn đến ngây dại.”

Trác Lạc Vũ nhếch môi kéo ra một nụ cười nhẹ, hắn quay lại, không bất ngờ khi nhìn thấy Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải cùng ở đó.

Rõ ràng chưa đến ba mươi tuổi mà dường như đã có bảy mươi tuổi tang thương… Bọn họ như nhìn thấu suy nghĩ trong đáy mắt hắn, đau lòng nhưng không cách nào mở miệng.

Phong Diệc Kỳ nhíu mày, trong lúc lơ đãng nhớ tới một hình ảnh vẫn luôn một mực bị hắn xem nhẹ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Huyết Phách lộ ra bộ dáng tươi cười chân thật, nét mặt nam nhân này gần như cưng chiều mê luyến.

Trước khi quen biết Liễu Dục Dương, hắn không hiểu được loại tình cảm này, nếu như có thể biết sớm hơn… có lẽ hắn sẽ biết nam nhân như vậy chắc chắn sẽ không phản bội Huyết Phách… Không phải trách mình biết quá muộn, chỉ là không cam lòng, không cam lòng bản thân mình không thể làm được gì…

“Như thế nào? Thấy ta rất đáng thương sao?” Trác Lạc Vũ chậm rãi đi về phía bậc thang đi lên hành lang, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Kỳ thật đã rất lâu rồi ta chưa cảm thấy tốt như vậy…” Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy y, có thể chấm dứt hết thảy liền cảm thấy rất bình tĩnh… Trên đời này ngoài y ra, hắn đã không còn gì nữa rồi.

Đã từng có được vinh quang, danh dự, quyền thế nhưng rồi trong võ lâm đẫm máu đều tan thành bong bóng, còn dư lại chỉ có mình y, mặc dù có chút bi thương, nhưng mà nhiều hơn chính là thoải mái cùng nhẹ nhõm.

Có lẽ mọi người đều muốn hỏi tại sao Huyết Phách phải làm như vậy, còn hắn, trong lúc tâm tình lắng đọng, mơ hồ có thể hiểu được dụng ý thực sự của y.

Giả như yêu hận gút mắc giữa bọn họ là “Quả”, Huyết Phách chính thức muốn tan rã chính là “Nhân”, nếu như nói toàn bộ võ lâm vĩnh viễn chỉ là một vòng luân hồi cừu hận và bi ai, vậy cứ đem gốc rễ chặt đứt đi, hóa thân ác quỷ, hóa thân lợi đao, lấy máu, lấy thân làm kiếm, chỉ cầu có thể chặt đứt hết thảy ân ân oán oán, tránh cho sau này còn có người bị vận mệnh đùa bỡn.

Phượng Hoàng của hắn đã dính máu, nhưng vẫn nỗ lực muốn dục hỏa trùng sinh, đồng thời hy vọng lấy chính mình làm mồi lửa, thiêu tẫn thế gian cái gọi là bất công, cái gọi là bất lý, vì vậy, hắn phải cùng y đi đến kết cục mà y muốn…

Vì thực hiện trách nhiệm của một con người, hắn sẽ đem kiếm đâm vào ngực Huyết Phách, vì để hoàn lại cho y những tổn thương mà hắn đã gây ra, vì để chấm dứt toàn bộ bi ai cừu hận kia, hắn sẽ để cho Huyết Phách giết hắn đi.

Sau đó, hắn sẽ ôm lấy Phượng Nhi mà hắn thương yêu nhất, trước khi nhắm mắt sẽ nói cho y biết tâm ý của hắn chưa từng thay đổi… Chỉ cần vừa nghĩ đến có thể kề bên y, đã cảm giác được hạnh phúc.

Nở nụ cười, ánh mắt Trác Lạc Vũ dừng ở bình rượu ấm trong tay Phong Diệc Kỳ.

“Đêm nay ta được ân chuẩn có thể uống rượu sao?”

“Vốn chỉ là đến đưa cho ngươi, Kỳ Nhi nói dứt khoát chỉ được uống hai chén, nhưng một bình này mà nói, ngược lại không vấn đề.” Liễu Dục Dương cười yếu ớt.

“Nguyệt hạ mỹ cảnh, uống một mình thì quá nhàm chán rồi, uống chung đi.” Bạch Ngạn Hải nghiêm mặt nói.

Cũng bởi vì biết rõ đêm nay có thể là đêm cuối cùng của Trác Lạc Vũ, hắn và Liễu Dục Dương mới quyết định thuyết phục Phong Diệc Kỳ mang rượu đến tìm hắn.

Bọn họ không tính là quen biết, càng không thể xưng là bằng hữu, nhưng lại rất vui vẽ thưởng thức lẫn nhau.

Nếu như có thể cho bọn họ nhiều thời gian hơn, có lẽ bọn họ sẽ trở thành tri ký của nhau, đáng tiếc khó cầu thêm nữa tụ họp, nhưng mà coi như có được đêm này, thổ lộ tâm tình cũng đủ rồi.

“Trác trang chủ, thuốc này có thể giúp ngươi giảm đau và áp chế nội thương, cũng có thể giải độc tức thời… Nếu như ngươi cần, bình dược này cũng có thể trong thời gian ngắn gia tăng công lực cho ngươi, chỉ có điều hậu quả có thể sẽ làm kinh mạch bị tổn thương…” Đương nhiên nếu như Trác Lạc Vũ nhận định ngày mai chính là tử chiến, hậu quả như thế nào căn bản không cần nhắc đến.

Liễu Dục Dương chưa nói xong thì trong lòng bọn họ cũng đều hiểu được, nhưng không ai nói ra.

Nghe xong lời hắn nói, Trác Lạc Vũ trực tiếp đem bình dược mở ra, lấy một viên cất vào trong ngực, sau đó đẩy trả lại cho Liễu Dục Dương.

“Ta sẽ không cảm tạ nhiều nữa, còn dư lại Liễu huynh dùng để cứu người đi, cho ta nhiều hơn nữa cũng là lãng phí.” Hắn không giấu diếm nói rõ quyết tâm.

Nghe vậy, Phong Diệc Kỳ ngồi trên thềm đá ném ra bốn chén rượu, cổ tay khẽ đảo liền nâng bầu rượu lên, giật ra nắp đậy, vận lực, bốn dòng chất lỏng trong suốt đều nhịp rót vào mỗi chén.

Động tác gọn gàng nâng một chén lên, hướng Trác Lạc Vũ giơ lên, sau đó ngửa đầu cạn sạch.

Bỏ qua tất cả nhân quả ân oán, hắn thừa nhận bản thân bội phục Trác Lạc Vũ, không phải vì bởi vì hắn đối mặt với tử vong trước mắt mà khí độ vẫn không hề thay đổi, mà là hắn thừa nhận hết thảy nhưng ánh mắt vẫn kiên định như thế.

Đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, nhưng vẫn mỉm cười thẳng thắn tiếp nhận yêu hận tình cừu phức tạp như vậy, hắn vẫn chưa từng thấy qua người nào.

Mời rượu xong, không nói gì, thân ảnh đã biến mất trong nội viện.

Ánh mắt dừng lại ở thềm đá trống không, thậm chí trên mặt đá vẫn còn lưu lại một vòng tròn của chén rượu, khóe môi Trác Lạc Vũ kéo lên một nụ cười yếu ớt.

Hành động như vậy trong chính đạo mà nói cũng không hợp lễ nghi, bởi vì so bối phận, Phong Diệc Kỳ cũng chỉ có thể coi là vãn bối, đừng nói là không mở lời kính rượu, động tác ném cái chén như vậy càng là thất lễ muôn phần.


Nhưng bọn họ cũng không thèm để ý những thứ này, thậm chí có thể mơ hồ cảm giác được trong động tác kia hàm ẩn ý tứ từ biệt.

Liễu Dục Dương cầm lên một chén rượu khác, mở miệng:

“Trác trang chủ, ta kính ngươi một chén.”

“Trác công tử, mời.” Bạch Ngạn Hải cũng nâng chén theo.

“Mời.”

Trác Lạc Vũ hào sảng nâng chén cùng bọn họ, sau đó rượu lạnh vào bụng, không ai nói một lời nào.

Ngày kế tiếp, chỉ có Phong Diệc Kỳ cùng Trác Lạc Vũ lên núi, hắn dứt khoát phản đối những người khác đi cùng, bao gồm cả Liễu Dục Dương và Bạch Ngạn Hải.

“Nếu như Huyết Phách nổi điên muốn hạ độc chết tất cả mọi người thì sao? Ta là dược nhân không sợ độc, nhưng các ngươi cả đám đều muốn đi, vạn nhất bị Cửu Thiên cổ phun cho hai cái thì ta cứu làm sao?!”

Lo lắng của hắn cũng rất hợp lý, chưởng môn các phái mới khôi phục ba, năm thành công lực cùng với những người khác cũng từ bỏ ý niệm trong đầu muốn theo lên núi.

Trước khi đi còn nghe thấy Bạch Ngạn Hải thì thầm hỏi “Quân Dật đi đâu rồi”, Phong Diệc Kỳ cũng làm như bản thân không nghe thấy gì.

Đi bộ lên núi, Trác Lạc Vũ rất im lặng, Phong Diệc Kỳ cũng không phải là người nói nhiều, vì vậy yên tĩnh chuyên tâm cất bước liền biến thành lựa chọn của hai người.

Sáng sớm mông lung trông về phía xa núi rừng, cây cối bị sương mù che phủ mà trở nên mơ hồ, từng giọt sương sớm đọng trên lá bị gió thổi qua lặng lẽ rơi xuống không tiếng động.

Trên núi không có chim hót, không có trùng kêu, cũng không có thú vật rống, có lẽ vạn vật cũng cảm giác được sắp xảy ra quyết chiến mà chạy trốn, không khí ở đây áp lực đến đáng sợ.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ có loại ảo giác thiên địa này chỉ còn lại duy nhất một mình mình.

Mở mắt ra, dựa vào một bên lan can nghỉ ngơi, Trác Lạc Vũ hơi chút thở gấp, sau đó mới tiếp tục cất bước trên con đường nhỏ chìm trong sương mù khói trắng tiến lên đỉnh núi.

Vừa bước hai bước, Trác Lạc Vũ bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Theo truyền thuyết, nếu có thể đếm được một nghìn bức tượng Phật ở đây thì có thể được cứu giúp… Ngươi tin không?”

Thân thể bị thương còn muốn đi nhanh lên núi, đối với hắn chính là gánh nặng, bởi vậy lời nói nghe ra có chút phập phồng rõ ràng.

Chú ý tới bản thân trong lúc vô thức gia tăng tốc độ, vô duyên vô cớ lãng phí rất nhiều thể lực, Phong Diệc Kỳ cũng thầm mắng chính mình sơ ý, liền tận lực thả chậm bước chân đi theo bên cạnh Trác Lạc Vũ.

Đáng giận, dù rất chán ghét cái loại đưa người đi tìm đường chết này, cũng không thể mong đi sớm đến sớm a! Sao hắn có thể quên Trác Lạc Vũ đang bị thương được chứ?

“Không tin, ta cho tới bây giờ ta chưa từng được Thần Phật cứu giúp, nếu quả thật đếm đủ một nghìn tượng phật có thể được cứu giúp vậy thì chắc chắn không có bức tượng thứ một ngàn.” Cầu xin Thần phật cũng vô dụng thôi, chỉ có dựa vào nỗ lực của bản thân mới có thể có được tất cả.

“… Là như vậy sao?” Trác Lạc Vũ nở nụ cười, thở dài một hơi.

“Chẳng lẽ ngươi tin?”

“…”

Đối với nghi vấn của Phong Diệc Kỳ, hắn chỉ mỉm cười.

Nếu như chỉ cần đếm đủ một nghìn tượng phật có thể được cứu rỗi thì hắn nguyện ý tự tay khắc một nghìn bức, chỉ cầu Phượng Hoàng của hắn có thể một lần nữa tung cánh bay lượn…

Chọn Thiên Phật sơn là nơi quyết chiến, Huyết Phách là muốn châm biếm thần phật hay là oán hận thần phật đây?

Giữa lúc suy nghĩ mông lung, dưới bàn chân giẫm phải cành khô, tiếng vang giòn tan vang lên thành nhịp điệu nghe dị thường hoài niệm…

“Lạc Vũ, Lạc Vũ, ngươi mau lại đây xem hoàng xà thất sắc này!”

Cầm chiến lợi phẩm chạy về phía hắn, Lôi Minh Phượng thoạt nhìn cười đến thật cao hứng, khuôn mặt anh tuấn của Trác Lạc Vũ nháy mắt tái nhợt không chút huyết sắc.

“Phượng Nhi…” Thanh âm từ trong cổ họng thoát ra nghe vô cùng khô khốc.

“Sao vậy? Ngươi sợ rắn sao? Loại này ăn ngon lắm a!” Chỉ cần rút sạch nọc độc của nó ra thì vị rất ngon, lại bổ sung được độc vật tốt, ở trên núi có thể bắt được loại này Lôi Minh Phượng phi thường hài lòng.

Thế nhưng, y chú ý tới Trác Lạc Vũ đang trừng mắt nhìn con rắn trong tay y, tay phải đã rút kiếm ra khỏi vỏ rồi.


“Ta không sợ rắn, nhưng Phượng Nhi, ngươi không nên tay không bắt rắn như vậy.” Trác đại công tử dùng thanh âm vô cùng tỉnh táo ôn hòa đáp lại, thế nhưng trên trán đã chảy một tầng mồ hôi lạnh, “Đừng buông tay, loài rắn này có kịch độc, nắm chặt nó bảy tấc, ngàn vạn lần đừng buông tay.”

Lôi Minh Phượng nháy mắt mấy cái, nhìn bộ dáng Trác Lạc Vũ đang chậm rãi tiến đến, lại cúi đầu nhìn con rắn to chừng cái chén ăn cơm, dài gần vài thước, chậm nửa nhịp mới ý thức được một vũ công bình thường tựa hồ không nên cầm một con độc xà chạy khắp núi như vậy, càng không nói đến y còn vừa nói ăn thịt nó rất ngon…

Trong lúc nhất thời, y cũng không biết mình có nên đem con rắn ném đi rồi giả vờ sợ hãi, hay là cứ dựa theo kế hoạch lúc đầu rút dao chém đứt cổ nó rồi lột da nó đây? Chỉ có thể cầm con rắn đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Trác Lạc Vũ dùng vỏ kiếm đánh nát đầu nó.

“Được rồi, nó chết rồi, chúng ta nướng thịt ăn đi, da rắn lột ra có thể cho ngươi làm vỏ kiếm hoặc đai lưng, hay bao cổ tay cũng không tệ… Này, đại thiếu gia, sao ngươi lại có thể ném con rắn của ta đi như vậy?”

Vỗ vỗ lên tay người đang ôm chặt mình, Lôi Minh Phượng ánh mắt khao khát nhìn theo hướng xác con rắn vừa bay đi.

Y đã rất lâu rồi không được ăn thịt rắn nướng, thịt rắn không độc căn bản không thể ăn…

“Đừng có để ý đến con rắn chết tiệt kia nữa, trời a… Phượng Nhi, ngươi bị cắn nhiều đến hết thuốc chữa rồi a! Người không biết võ công chỉ cần ba giây là sẽ toi mạng đấy!”

Mờ mịt sửng sốt, chậm rãi nghiêng đầu muốn nhìn vẻ mặt của nam nhân đang ôm chặt mình, nhưng mà hắn lại càng ôm y chặt hơn, chỉ có thể sững sờ nhìn cổ áo hắn.

Hắn đang phát run… đang phát run… là bởi vì lo lắng y bị rắn độc cắn sao?

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, pha lẫn một chút đắng chát và ngọt ngào nhè nhẹ.

Y không có khả năng nói với Lạc Vũ, con rắn kia càng sợ kịch độc trong người y hơn, vì vậy căn bản không dám cắn y…

“Được… Ta sẽ không chạm vào nó, ngươi đừng khẩn trương như vậy ạ, Lạc Vũ… Ta sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, không chạy loạn nữa.”

“…”

“Lạc Vũ?” Cao lơn như vậy rồi còn thích làm nũng sao?

Một giây sau, cả người y được nhấc bổng lên.

“Không phải ngươi định cứ như vậy ôm ta lên núi đấy chứ?” Nhướn cao một bên lông mày, tay chống lên bờ vai hắn, biểu cảm của Lôi Minh Phượng rất là vi diệu.

Nam nhân này xem y là hài tử mà sủng sao?

“Ta không bao giờ yên tâm để cho ngươi một mình chạy đông chạy tây nữa, bắt loạn trùng rồi, lần sau lại bắt một con nhện đốm nữa ta nhất định té xỉu cho ngươi xem.”

“…” Nhện lại không thể ăn được, y bắt cho hắn xem làm gì?

“… Uy, đừng ngẩn ngơ nữa, mau lên, ngươi lại cần nghỉ ngơi một chút sao?”

Nghe thấy Phong Diệc Kỳ nhắc nhở mới chú ý tới đã sắp lên đến đỉnh núi.

Chỉ cần vài bước nữa là có thể trông thấy thân ảnh huyết hồng kia…

“Không cần.” Lấy ra viên dược từ trong ngực uống xong, Trác Lạc Vũ trả lời dứt khoát, “Như vậy là được rồi, đi thôi.”

“Nhưng mà Hàn Thất nói ngươi trước đừng đấu võ, nhất định phải chờ hắn về.” Vì vậy hắn tận lực không để cho Trác Lạc Vũ cưỡi ngựa, không nói muốn dùng khinh công dẫn hắn đi, trên sơn đạo cũng để cho hắn nghỉ ngơi hai lần, sống chết cố gắng kéo dài đến bây giờ, rốt cuộc đã không còn lý do nào khác.

Nhắc tới Hàn Thất, Trác Lạc Vũ rõ ràng giật mình, sau đó lắc đầu.

“Không được, ta đã để cho y chờ ta đủ lâu rồi…”

Tuy rằng còn nợ Hàn Thất một lời cảm tạ và từ biệt, nhưng khát vọng muốn gặp Phượng Nhi đã che lấp hết thảy suy nghĩ trong đầu hắn lúc này.

Phong Diệc Kỳ gật đầu, quay người ly khai, hắn đã xác định trong phạm vi trăm dặm quanh đây thật sự chỉ có mình Huyết Phách, cho nên không còn việc của hắn nữa rồi.

Sau khi Phong Diệc Kỳ rời đi, Trác Lạc Vũ nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm tình, lại lần nữa mở mắt ra, nét ôn hòa trầm ổn trong đáy mắt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ còn lại tỉnh táo đến sắc lạnh.

Đẩy ra cành lá che khuất tầm mắt, đi qua con đường trải đầy tượng phật, ngôi chùa phong cách cổ xưa trang nghiêm xuất hiện, một thân ảnh như hồng liên hỏa diễm đang đứng ở khoảnh đất trống trước cổng chùa.

Y đứng ở đó cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ hay là quan sát cái gì, mái tóc dài tùy ý bị gió lạnh thổi tung che khuất khuôn mặt, biểu cảm vì vậy mà vô cùng mờ mịt.

Nghe thấy tiếng bước chân Trác Lạc Vũ, Huyết Phách ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt trắng bệch không chút thần sắc, vừa nhìn thấy Trác Lạc Vũ liền lộ ra đơn thuần chờ mong cùng vui sướng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bị lạnh lẽo châm biếm và hận ý nhấn chìm.

“Đã đến?”

Làn da của y lộ ra màu xanh trắng quỷ dị, chỉ có đôi môi đỏ tươi cong cong là vẫn xinh đẹp như vậy, lúc này kéo ra một nụ cười, thanh âm thoát ra cũng ngập tràn tàn khốc ớn lạnh.

“Đúng như ước định của ngươi, ta đã đến.”

Trác Lạc Vũ mặt không biểu tình nhìn y, đem toàn bộ tình cảm đè nén sâu trong lòng, bởi vì hắn biết rõ chỉ có liều chết đánh cược một lần mới có thể đi đến kết cục mà hai người đã từng ước định.

Tay phải vẫn còn quấn băng trắng rút ra trường kiếm, tiện tay quăng vỏ kiếm qua một bên, hắn hiện tại đã không còn sức lực để gánh sức nặng của những thứ này nữa rồi.

Mũi kiếm lạnh như băng trực chỉ vào Huyết Phách, sát ý vô tình hội tụ.

“Chiếu theo ước định ta sẽ giết ngươi.”

“Nếu như không hy vọng đối phương chết rồi lại phải giết đối phương, vậy cùng chết đi…”


Hắn nghe thấy thanh âm của mình và lời hứa hẹn trong quá khứ đan xem vào nhau, điều hắn có thể làm được, chỉ có tuân thủ ước định ngày xưa… chỉ thế thôi.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Huyết Phách điên cuồng cười to, tay trái vận lực đánh nát thứ đang đeo trên cổ tay phải, đây vốn là chiếc vòng tay huyết ngọc bị rạn mà Trác Lạc Vũ tặng y, dưới chưởng lực cuồng liệt từng mảnh ngọc đỏ thẫm như máu tươi vỡ vụn rơi trên mặt đất.

“Được, để xem ai sẽ giết ai! Tiểu Long, qua một bên trông trừng đi, đừng để cho kẻ khác ảnh hưởng đến chúng ta.”

Một mạt sương đỏ vọt đến khoảng đất trống, Cửu Thiên cổ nhảy xuống mặt đất, tẫn trách chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Thân ảnh đỏ tươi thoáng vụt qua, chớp mắt một cái đã tới trước mặt Trác Lạc Vũ…

Lúc này, giữa sườn núi Thiên Phật sơn, khắp nơi đã bị hảo thủ võ lâm bao vây chặt chẽ, vô luận như thế nào bọn họ đều không có khả năng để cho Huyết Phách còn sống xuống núi.

Mà trăm cay nghìn đắng đi đến Thiên Phật sơn, Hàn Thất dưới sự chỉ dẫn của những người này, thành công hội hợp với đám người Liễu Dục Dương.

“Cái gì? Đã lên núi? Không phải ta đã dặn ngạn vạn lần phải chờ ta trở về sao?”

Hàn Thất tuyệt vọng đỡ trán, thất vọng vì bản thân đã chậm một bước.

Một khi đấu võ, Huyết Phách còn có thể tỉnh táo nghe bọn hắn nói chuyện sao?

“Hàn Thất gia, đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Dục Dương liếc nhìn Bạch Ngạn Hải và mọi người cũng đang đồng dạng mờ mịt, quyết định mở miệng hỏi rõ ràng.

“Phát sinh một chuyện… sự tình cũng lớn,” Hàn Thất gãi gãi đầu, một hơi nói hết tin tức mà chuyến đi này hắn nghe ngóng được, “Bây giờ Huyết Phách căn bản không thể nào suy nghĩ bình thường được, chiếu theo điển tịch của chúng ta ghi chép lại, người thuần dưỡng Cửu Thiên cổ khi đã phát cuồng thì sẽ điên cuồng cho đến chết. Mà cổ nhân trong miệng các ngươi, chính xác là cổ nhân. Dùng vô số độc cổ nuôi dưỡng, đến cuối cùng sẽ đánh mất hoàn toàn tình cảm và suy nghĩ của con người, kết quả Huyết Phách vừa là cổ nhân lại vừa nuôi dưỡng Cửu Thiên cổ, không nổi điên mới là lạ, vì vậy y hiện tại đang làm một chuyện mà rất có thể bản thân y không muốn làm, chính là thứ trong lòng y luôn thấp thỏm nhớ mong nhất… Hiểu không?”

Hàn Thất cố gắng đem sự tình nói rõ nguyên vẹn trong thời gian nhanh nhất, thế nhưng cho dù hắn nói rất rõ ràng, đa số người nghe vẫn đều rất mơ hồ.

“…” Bạch Ngạn Hải đưa mắt nhìn Liễu Dục Dương, người kia cũng chỉ chậm rãi gãi đầu, đang cố gắng tiếp nhận tin tức này.

Trong đầu Hàn Thất là đồ vật trọng yếu nhưng nói ra lại như hạt đậu rơi vãi, hắn cần một chút thời gian để sửa sang lại suy nghĩ của mình.

“Hiểu rồi? Ta đây nói tiếp…”

“Lão Thất, bọn họ nghe hiểu mới là lạ, ta đã biết tất cả nghe ngươi nói xong còn thấy quạ bay đầy đầu, lúc nào rồi mà ngươi còn ở đây giải thích những thứ này cho bọn họ, có tác dụng gì đâu.” Vung tay đem sư đệ mất mặt nhà mình đẩy qua một bên cho tỉnh táo lại, nam nhân chòm râu dài quyệt định dùng từ ngữ đơn giản hơn để giải thích.

“Bỏ đi, tiền căn hậu quả đã không còn trọng yếu, không cần nói nữa, tóm lại chính là y hiện tại có thể đã quên hết thảy, chỉ cố chấp muốn giết Trác Lạc Vũ để báo thù, có lẽ là bởi vì thứ y ghi nhớ khắc cốt minh tâm nhất cuối cùng đều ở trên người Trác Lạc Vũ, không phải hận đến không cách nào tha thứ mà là không thể buông phần tình cảm thuộc về Trác Lạc Vũ kia, nếu như thật sự giết Trác Lạc Vũ rồi, người cuối cùng để y dựa vào cũng không còn, còn dư lại chính là cổ độc thôn phệ giết chóc bản năng, đến lúc đó phối hợp với Cửu Thiên cổ diệt thế, trước khi y chết cũng khiến cho tất cả mọi người đi theo bồi hoàn.”

Chớ nhìn vóc dáng và cách ăn mặc giống như thợ săn, cộng thêm chòm râu dài và vẻ mặt hán tử phương bắc đặc thù, nhìn như thế nào cũng giống đầu gấu, ngược lại hắn lại nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng.

“Nhưng cũng không thể không giết Huyết Phách?” Có người lẩm bẩm.

“Muốn giết cũng phải trước hết giết Cửu Thiên cổ đã, hay là ngươi muốn là người đầu tiên được nó chọn? Ta cam đoan không có ba mươi năm nội lực chống đỡ, một phát liền toi mạng.” Đại sư huynh nhếch mép cười, phối hợp với khuôn mặt râu ria rậm rạp càng khiến cho hàm răng trắng của hắn thoạt nhìn càng lạnh lẽo.

Đối phương ngậm miệng.

“Hơn nữa còn một vấn đề,” Hàn Thất lại mở miệng, “Tên kia nói trong này có hiểu lầm, Huyết Phách hận hẳn không phải là Trác Lạc Vũ, vì vậy nhất định phải ngăn cản y, để cho hắn có cơ hội nói cho Huyết Phách chân tướng, có lẽ sau khi y hiểu rõ chân tướng rồi sẽ nguyện ý phối hợp với chúng ta.” Đại khái là thế đi.

Lời này của Hàn Thất nói ra chính bản thân hắn cũng biết rõ là hy vọng xa vời, phối hợp để cho bọn họ giết y? Người nào dám phối hợp a?

Lời này vừa vặn rơi vào trong tai Phong Diệc Kỳ vừa xuống núi, lập tức làm cho hắn nhăn lại hai hàng lông mày xinh đẹp.

“Ngươi nói ai?”

Huyết Phách hận không phải Trác Lạc Vũ? Vậy là người nào?

Trác Lạc Vũ không hề biết gì, trừ bọn họ đã từng nói chuyện với Trác Lạc Vũ ra, còn có ai có thể biết rõ thị phi gút mắc bên trong nữa?

Hơn nữa… Chân tướng là cái gì?

“A, tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã về rồi? Ngươi không sợ độc thì theo chúng ta đi lên, phải ngăn cản bọn họ.” Hàn Thất vỗ vỗ cái trán, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh một chút.

“Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, ai nói với ngươi như vậy?” Phong Diệc Kỳ liếc mắt nhìn Liễu Dục Dương cũng đang chú ý đến vấn đề này, xác định sư phụ nhà mình cũng không biết gì, mới tiếp tục truy vấn.

“Hắn a!” Hàn Thất chỉ tay sang bên cạnh mình.

“Ta chỉ thấy ngựa của ngươi.” Ngựa cũng biết sao? Phong Diệc Kỳ trừng hắn.

“Gì?”

Sửng sốt, vừa quay đầu lại, lúc hắn xuống ngựa còn đem Vân Phi còn hôn mê bất tỉnh đỡ đến nằm dưới gốc cây, như thế nào hiện tại…

Người đầu?

“Lão Thất, đồ vật trên lưng ngựa đâu?” Đại sư huynh cũng ngẩn người.

“Đồ vật?” Bạch Ngạn Hải sững sờ. Đến lúc nào rồi còn muốn tìm đồ vật?

“Đầu người.” Hàn Thất thuận miệng trả lời.

… Đầu người, người nào?

—– Trung bộ hoàn —–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận