Hữu Nhữ Giai Nhân FULL


Tôi tên là Hà Dĩ Thâm.
Tôi từng yêu một người——
Cô thích chơi xấu, nhiệt tình như hỏa, so với tôi khác biệt quá nhiều.

Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ yêu phải cô ấy, bởi vì lần đầu gặp mặt không quá tốt đẹp.

Cô ấy rõ ràng là chụp lén, lại còn không chịu thừa nhận, mãi cho đến khi tôi cực kì tức giận nói phải đi, cô ấy mới cuống quýt xin lỗi.
Tôi chưa từng gặp qua một người vô lý như vậy, thế nhưng uy hiếp tôi nói muốn lấy ảnh chụp đi hỏi toàn trường, không thể nói nổi, đối với cái này uy hiếp, tôi có thể xác định loại chuyện ngốc nghếch như vậy cô gái này sẽ làm ra được.

Vì về sau có thể an tâm đọc sách, tôi nói cho cô ấy biết tên cùng tên khoa của mình, chỉ là lần này bản thân cư nhiên thông minh bị phản thông minh xảy ra sai lầm.


Sau đó tôi luôn nghĩ, nếu sớm biết rằng cô ấy sẻ trở thành ánh mặt trời của tôi, cũng sẽ trở thành niềm đau xót thảm thiết nhất trong sinh mệnh của mình, tôi lúc ấy còn có thể hay không dễ dàng nói cho cô ấy biết về mình.

Chỉ là, trên đời chưa từng có "sớm biết rằng".
Chúng tôi ở bên nhau như thế nào, tôi đã không nhớ rõ, hình như là cô ấy thường quấn lấy tôi, sau đó trong trường học bắt đầu truyền một ít tin tức nửa thật nửa giả.

Mà tôi, không biết vì cái gì, thế nhưng không có ngăn cản cũng chưa làm sáng tỏ.
Cô ấy tới tìm tôi, thấp thỏm mà nôn nóng giải thích nhưng lời đồn đãi đó không phải do mình truyền ra.

Tôi liền nói cho cô ấy là do tôi truyền, xem cô gái này nháy mắt ngốc lăng, biểu tình không dám tin tưởng, tôi đột nhiên nảy lên một loại cảm giác kỳ thật như vậy cũng không tồi.

Vì thế, cô ấy thành bạn gái danh chính ngôn thuận của tôi.
Tôi từng cảm thấy, cô ấy là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của mình, ấm áp mà sáng ngời.

Trên thực tế, nếu không xảy ra đủ chuyện sau này, tôi nghĩ, mình cả đời sẽ chỉ có một màu sắc như vậy.
Có gì đáng buồn bằng thể nghiệm tới cảm giác tâm đã chết là như thế nào đâu? Hướng Hằng nói tôi khi đó chính là một cái xác không hồn, rõ ràng bất động thanh sắc, cậu ấy lại có thể nhìn đến miệng vết thương đầm đìa máu tươi.
Cô ấy đi rồi, không có lấy một lời.
Tôi nghĩ, có lẽ lời nói mất lí trí của tôi ngày đó đã tổn thương cô ấy.

Nhưng tôi phải như thế nào nói với cô ấy, ba của cô ấy—— cái người đàn ông cười hiền lành hòa ái kia, lại là hung thủ gián tiếp phá tan gia đình của tôi.


Tựa như sự kiên trì nhân sinh quan từ trước tới nay bị người đạp dưới chân nghiền nát, một khắc kia khi nhìn thấy ông ta, tôi rốt cuộc đã hiểu, trên đời này vì cái gì sẽ có lời nói "vận mệnh trêu người". 
Lại sau đó, một cái cô nương ôn nhu lại cố chấp xuất hiện ở trước mặt tôi, trong đôi mắt của cô ấy đựng đầy ánh trăng, thanh triệt tú lệ, rồi lại thường xuyên khiến tôi kinh diễm.

Đúng vậy, kinh diễm.
Cô ấy có lẽ không hề phát hiện, từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền thấy rõ tình ý sâu nặng cất chứa trong mắt cô ấy.

Nhưng điều tôi không nghĩ ra chính là, tôi rõ ràng luôn luôn đối chuyện này tránh còn không kịp, nhưng khi đó lại không có cự tuyệt cô ấy đến gần.
Về sau, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.

Chúng tôi sẽ cùng đi đến vùng núi, tôi bắt đầu thói quen cô ấy thường xuyên nhắc nhở bản thân đúng giờ ăn cơm, những tin nhắn trời lạnh mặc thêm áo linh tinh, tôi cũng đã biết rất nhiều thói quen nhỏ của cô ấy —— ví dụ như rõ ràng dị ứng ớt cay lại sưu tập rất nhiều thực đơn siêu cay; ví dụ như lúc vẽ tranh nhất định phải mở hết tất cả các đèn, bất luận ban ngày hay đêm tối; ví dụ như khi ăn cơm gặp được thứ không thích, sẽ thận trọng xem kỹ mất nửa ngày, cuối cùng vẫn là gắp lên ăn luôn....
Vì thế khi tôi nhìn thẳng vào vấn đề về quan hệ giữa tôi và cô ấy, tôi mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra cả hai đã cùng nhau đi qua nhiều năm như vậy rồi.
Tôi thực may mắn, có được một người như vậy vẫn luôn ở bên cạnh, quanh năm không rời không bỏ.

Tôi từng có vô số lần cảm thấy không chân thật, như thế nào sẽ có một người như vậy, yêu tôi vượt qua những gì yêu bản thân như cô ấy đâu? Nhưng sự thật chính là, tôi đã nắm lấy tay cô ấy, cùng đi tiếp quãng đời còn lại của mình.

Tôi nói cho cô ấy, tôi không có hối hận từng yêu sâu đậm một người, mà người kia không phải cô ấy.

Ngược lại tôi thực cảm tạ, cảm tạ mình từng gặp gỡ quá một người dạy tôi biết yêu là như thế nào.

Lúc tôi hiểu được yêu một người, hiểu được làm như thế nào để yêu một người, thời điểm vừa vặn tốt, người con gái ấy chân chính xuất hiện trong sinh mệnh của tôi.
Rồi sau đó, cô ấy mặc áo cưới trắng tinh trở thành vợ của tôi, sau đó, cô ấy ở trong phòng sinh, chịu đau một giờ sinh cho tôi một đứa bé.

Về sau, tôi rốt cuộc biết được trên đời này thực sự có một cái kết mà nghìn câu chuyện đồng thoại đều sẽ có.

Đó là: Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận