Hồ Tâm Nguyệt đã đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến.
Hứa Tiên cũng không đi ngăn cản, chỉ là đối với mấy gia hỏa bị trở thành nơi trút giận kia cảm thấy bi ai.
Nhóm bốn người Lục Tĩnh Tu, nhìn chằm chằm bước lên trên núi.
Đồ Chi An thân nhẹ như yến, ở giữa núi bay nhảy lên như thường. Lục Tĩnh Tu dùng hai cái Thần Hành Phù, ngược lại đi lên cũng dễ dàng.
Lại khổ ột tăng một đạo kia, đều là người cao tuổi, thể lực so với thường nhân cũng mạnh hơn không nhiều lắm, mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, thấm đẫm tăng y đạo bào. Pháp thuật tuy rằng thần kỳ, nhưng loại tu hành bất nhập lưu như là bọn hắn này, vô luận năng lực sinh tồn hay sức chiến đầu đều so ra kém một võ lâm cao thủ, tối đa là ở trên khu quỷ trừ tà có chút ưu thế chức nghiệp thôi, thọ nguyên vừa hết, liền thành tro bụi.
Đạo sĩ oán giận nói:
- Lục thí chủ, đan lô kia ở trên núi lại chạy không thoát, hà tất chọn thời gian như vậy lên núi?
Lục Tĩnh Tu giải thích nói:
- Đại sư, ngươi cũng coi như là người tu hành, thế nào ngay cả đạo lý như vậy đều không rõ. Yêu pháp tà thuật tại buổi trưa lực lượng yếu nhất, do đó mới chọn tại canh giờ này.
Nhật quang thuần dương chi lực có thể khắc chế tất cả âm tà, Lục Tĩnh Tu thân là Mao Sơn phái xuất thân, tự nhiên minh bạch đạo lý này.
Tăng nhân nói:
- Ai, còn nói đệ tử yêu đạo kia là tà ma sao?
Đồ Chi An không nhịn được nói:
- Không nên nhiều lời vô ích như vậy, quản hắn là lúc nào, có phải là tà ma không, đi tới đem hắn một kiếm kết liễu là được rồi.
Tăng nhân và đạo sĩ nhìn nhau, than khổ một tiếng, chỉ đành tiếp tục đi xuống, hoàng kim nghìn lượng cũng không dễ dàng buông bỏ.
Lại qua hồi lâu, Lục Tĩnh Tu bỗng nhiên dừng bước nói:
- Núi này nhìn cũng không lớn, đi như thế nào đến bây giờ còn không thấy đỉnh núi?
Tăng nhân ghé vào trên tảng đá:
- Hơn nữa hình như càng đi càng hiểm trở.
Tây Sơn vốn là không lớn, càng thêm xưng không đủ hiểm trở, thế nhưng bốn người đi đến bây giờ, căn bản không thấy cái bóng của Bạch Vân Quan, hơn nữa sơn đạo càng lúc càng dốc đứng, mà ngay cả Lục Tĩnh Tu cũng đều có chút mệt mỏi.
Lục Tĩnh Tu thần sắc biến đổi;
- Không đúng, vị trí thái dương cũng không có thay đổi, chúng ta rơi vào trong huyễn cảnh.
Tăng nhân và đạo sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ tại thế gian hàng yêu trừ ma, cũng từng gặp qua không ít quỷ mị biến ảo làm hình người, hoặc là chồn hoang đem hoang phần biến ảo thàng hào trạch, nhưng đây chỉ có thể lừa gạt phàm nhân mà thôi, không thể gạt được con mắt của bọn họ. Như loại huyễn thuật này có thể đưa bọn họ vô thanh vô tức mang vào huyễn cảnh, quả thực là chưa từng nghe nói qua.
- Mau, mau nghĩ biện pháp.
Vì vậy, bọn họ vừa niệm chú, vừa thi pháp, kết quả hoàn toàn vô dụng.
Không cho phép bọn họ có quá nhiều lo lắng, bởi vì ngọn núi đã trở nên càng phát ra dốc đứng, cho đến thẳng tắp, đã không cho phép bọn họ đứng thẳng, chỉ có vịn vào vách đá.
Nhưng mà sơn thế biến ảo một chút cũng không nghe theo, dĩ nhiên lại nghiêng qua bên một chút, phảng phất như muốn đè lên trên người bọn họ.
Bọn họ bắt lấy tảng đá, treo ở giữa không trung. Lục Tĩnh Tu và Đồ Chi An còn tốt, tăng nhân và đạo sĩ mệt đến vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi như mưa chảy xuống.
- Bần tăng không được rồi...A!
Hòa thượng nói như thế, xuyên phá tầng tầng vân vụ, rơi xuống trong vực sâu vạn trượng.
- Bần đạo cũng không được rồi...A!
Đạo sĩ cũng rơi xuống theo ngay sau đó.
Đồ Chi An giận dữ, vũ động bảo kiếm trong tay:
- Yêu đạo, ngươi ở nơi nào? Đi ra cho ta!
Bất quá đáp lại hắn chỉ có tiếng vang.
Nham bích lại vẫn như cũ tiếp tục nghiêng xuống, trở nên vắt ngang tại bầu trời giống như trần nhà, căn bản không chỗ dùng sức, mắt thấy hai người cũng sắp chi trì không nổi, muốn ngã xuống.
Đồ Chi An nói:
- Chỉ hận ta còn không có luyện thành ngự kiếm thuật, không thể phi hành.
Lục Tĩnh Tu khinh thường nói:
- Cho dù luyện thành ngự kiếm gì đó, chỉ cần phá không được huyễn cảnh, người khác đã có ngàn vạn loại biện pháp để đối phó ngươi, thì có tác dụng gì?
Đồ Chi An đang lòng tràn đầy lửa giận, nghe vậy lập tức một kiếm bổ qua, Lục Tĩnh Tu không chỗ tránh né, chỉ đành buông tay nhưng cũng nhưng cũng oán hận dùng một đạo hỏa phù phản kích.
Vì vậy hai người cùng nhau...
- A...!
Lúc này, hai Bạch Hạc bay tới, đưa bọn họ tiếp ở trên lưng, giương cánh bay lên bầu trời.
Lục Tĩnh Tu và Đồ Chi An kinh hồn chưa định, cẩn thận nhìn lại xuống phía dưới, chỉ thấy núi nhỏ vẫn như cũ là núi nhỏ kia, đỉnh núi một tòa đạo quan, chính là Bạch Vân Quan bọn hắn muốn đi, trong bất tri bất giác đã ra khỏi huyễn cảnh.
Bạch Hạc nâng bọn họ đi tới trước sơn môn, lại hóa thành hai con hạc giấy trở lại lòng bàn tay của Hứa Tiên.
- Làm giả hóa thật... Ngươi là Hứa Tiên?
Lục Tĩnh Tu đầu tiên là cả kinh, đem giấy hóa thành động vật trông rất sống động, là người có cảnh giới cao tới mức nào mới có thể làm được. Đợi cho thấy rõ mặt mũi của Hứa Tiên đã càng kinh ngạc.
- Cảm ơn a!
Đồ Chi An quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc, hiển nhiên là bị dọa hỏng.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi là Mao Sơn Lục Tĩnh Tu, ngươi là Thục Sơn đệ tử? Các ngươi sao lại đến nơi này?
Hồ Tâm Nguyệt bày huyễn cảnh trêu chọc bọn họ, Hứa Tiên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, dĩ nhiên có một người quen, mà gia hỏa còn lại sử dụng kiếm pháp càng quen thuộc, rõ ràng chính là kiếm pháp trên Viên Công Kích Kiếm Đồ.
Lục Tĩnh Tu từng thua ở trong tay Hứa Tiên, càng phát ra gia tăng tu hành, chỉ đợi một ngày kia lại phân ra cao thấp, hôm nay lại được hắn cứu, trong lòng xấu hổ nói:
- Sao ngươi lại ở đây?
Hứa Tiên thành thật nói:
- Ta ở đây luyện đan!
Vừa mới dứt lời, một đạo kiếm quang đã bức đến trước mắt.
Đồ Chi An giận dữ: Nguồn tại http://
- Nguyên lai ngươi chính là đệ tử của yêu đạo kia, mới vừa rồi trêu chọc chúng ta cũng là ngươi đi! Xem kiếm!
Thế nhưng ngay sau đó tức giận trên mặt hắn đã biến thành kinh ngạc.
Hứa Tiên giơ tay dùng hay ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, Đồ Chi An Đồ Chi An tay kháp kiếm quyết ra sao khu động pháp lực, đều là không chút dịch chuyển.
Lục Tĩnh Tu cũng theo sát xuất thủ, nhưng tốc độ của hắn quá chậm, còn chưa giơ tay lên, đã bị hai Bạch Hạc nhào tới trên mặt đất, mỏ dài để tại yết hầu, không dám nhúc nhích.
Hứa Tiên nói:
- Các ngươi là chuyện gì xảy ra? Ăn nhầm thuốc sao?
- Chúng ta là tới thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma!
Đồ Chi An hét lớn một tiếng, lại lao người lên, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã té trên mặt đất.
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Chút thủ đoạn ấy lại đòi trảm yêu trừ ma, thực sự là không biết tự lượng sức mình. Không phân thị phi thiện ác giết lung tung một mạch, càng chưa nói tới thay trời hành đạo.
Đồ Chi An cắn răng, mạnh mẽ kiên cường:
- Yêu đạo, ngươi giết ta cũng vô dụng, sư môn của ta sẽ báo thủ.
Giang hai tay ra, đem một khối ngọc thạch niết nát bấy:
- Ngọc này tên là Thư Hùng Ngọc, một khối này vừa vỡ, một khối khác cũng sẽ vỡ theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...