Hồng Nhan Lộ Thủy

Mùa đông ở Luân Đôn lạnh thấu xương và u ám. Hình Lộ nhớ lần đầu tiên cô đến đây vào năm chín tuổi, bố cô đã nói cho cô biết:

“Con sẽ yêu Luân Đôn, nhưng con sẽ hận thời tiết ở đó.”

Lúc đó, tại sao cô lại không tin cơ chứ?

Cô đã từng cho rằng, khi cô có thật nhiều thật nhiều tiền, cô sẽ trở nên rất vui vẻ, tất cả những gì cô đã từng khát vọng, bây giờ cô đều có thể có được.

Nhưng đến Luân Đôn một năm, nơi cô ở là một căn phòng nhỏ trong khu nhà trọ, lại đi học. Cô cắt ngắn mái tóc dài đi, quần áo mà cô đang mặc còn rẻ tiền hơn lúc còn ở Hồng Kông, cuộc sống thậm chí còn kham khổ hơn lúc trước. Cô không nỡ xài khoản tiền ở trong ngân hàng kia, không phải là bởi dè dặt, mà cô coi nó là hồi ức tình yêu mà cung phụng.

Lúc rời khỏi Hồng Kông một năm trước, cô đi rất vội vàng, cô nói với Minh Chân:

“Tớ qua bên đó rồi sẽ liên lạc với cậu.”

Ngay hôm cô đi, một chiếc dương cầm đen bóng được đưa đến nhà trọ. Đó là một món quà cô đã lặng lẽ chuẩn bị cho Minh Chân. Lúc đi học, bọn họ đều rất hâm mộ những nữ sinh đệm nhạc kiêu ngạo ở trường. Minh Chân thường la hét rất muốn có một cây dương cầm. Đã nhiều năm như thế, cuối cùng cô ấy cũng có được.

Bây giờ, Hình Lộ thỉnh thoảng sẽ viết thư cho Minh Chân, thậm chí ở trong thư, cô kể lại chuyện cũ của mình từng chút từng chút một. Điều đó khác xa hoàn toàn bản tính vốn trầm mặc và hoài nghi của cô, có lẽ bởi vì cô quá đau khổ vì kìm nén, cũng bởi vì cô biết mình sẽ không trở về nữa, hai người cách xa nhau như thế, trái lại trở nên gần gũi thân thiết hơn cả lúc trước, hai bên trao đổi bí mật, cũng muốn đối phương thề rằng cho dù xảy ra bất kì chuyện gì, cũng sẽ không nói ra.

Thời gian không làm phai mờ chuyện cũ. Bao nhiêu đêm Hình Lộ thức giấc trên chiếc giường trong căn nhà trọ nhỏ hẹp kia, cô cảm thấy tất cả trước mắt đều xa lạ như vậy, phảng phất cứ như cô không thuộc về nơi này. Cô đi đến “Thành phố hang động” nhớ mong trong thần thoại, nhưng cô không tìm thấy đèn lồng màu vàng và đài phun nước, trái lại cô phát hiện mình là người cô độc tha hương nơi xứ người, đối mặt với vẻ đẹp của sông Thames, nỗi nhớ quê hương của cô bắt đầu trào lên.

Mỗi lần cơn đau bụng kinh dằn vặt cô, cô luôn nhớ đến bóng dáng Từ Thừa Huân cõng cô trèo lên cầu thang tối tăm của nhà trọ vào ngày hôm đó, anh nói: “Chúng ta sinh một đứa con đi!” Đó là đoạn đau đớn nhất của cô. Cô vốn có thể thẳng thắn với anh. Nhưng cô lại không làm được.

Một ngày của tháng hai, cơn đau bụng kinh qua đi, cô vẫn cảm thấy cơ thể yếu ớt mệt mỏi. Một hôm, lúc đi học ở trường, cô ngất xỉu. Bạn học đưa cô đến một bệnh viện gần trường. Ở đó, một vị bác sĩ có tuổi cẩn thận làm kiểm tra toàn diện cho cô, bảo cô một tuần sau trở lại. Trước khi đi, vị bác sĩ đó hỏi cô:

“Người nhà của cô có từng bị bệnh gì nặng không?”

Hình Lộ trả lời:

“Ông nội tôi bị ung thư bạch huyết.”

Nói xong, cô yếu ớt bước ra khỏi bệnh viện. Một tuần sau, vào một ngày mưa lất phất, cô trở lại bệnh viện, ngoại trừ có chút mệt mỏi, nhưng cô cảm thấy tinh thần của mình rất tốt.

Vị bác sĩ kia tuyên bố với cô:

“Là ung thư bạch huyết, cô phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Cô trở về thương lượng với người nhà đi, ngày mai gọi điện thoại đến hẹn trước thời gian phẫu thuật. Phải nhanh một chút.”

Hình Lộ tập tễnh rời khỏi bệnh viện, trong lòng cô tràn đầy sự căm hận đối với người ông đã qua đời, món quà giáng sinh của ông ta đã từng bước từng bước dẫn cô đến nơi này, hóa ra chính là muốn ban căn bệnh di truyền này cho cô sao? Ông già ích kỷ đó, cô thậm chí còn không nhớ dáng vẻ của ông ta.

Đường về nhà bỗng trở nên dài đằng đẵng tựa như từ nơi xa xôi đi đến thế kỷ mịt mờ trước mắt. Mưa lất phất làm ướt đẫm quần áo của cô. Cô đi về phòng trọ, mở hệ thống sưởi ấm, yếu đuối nằm co người trên chiếc sofa vải bông màu đỏ lộn xộn ở phòng khách. Tiếng mưa tí ta tí tách ngoài cửa sổ vang vọng bên tai cô, dần dần xa vời đến hư vô.

Nếu cô sớm biết mình mắc căn bệnh này, cô vẫn có thể nhận lời bán đứng tình yêu của mình sao? Cô đã từng khát vọng chết đi như thế này mà không thể được, tử thần lại đến trong lúc cô trở tay không kịp, giống như là trừng phạt. Cô nguyền rủa Thượng Đế, mắng nhiếc số phận đối xử với cô không công bằng. Hay cô vẫn nên cám ơn Thượng Đế, đã cho cô tiền để trị bệnh?

Lúc này, bên ngoài cửa có người bấm chuông. Cô tưởng là tử thần đã đến, tập tễnh bước ra mở cửa.


Cửa vừa mở ra, cô thảng thốt.

Từ Thừa Huân đứng bên ngoài cửa, anh mặc một bộ comple thẳng thớm màu xanh, mái tóc ngắn chỉnh tề, trên mặt anh còn có dáng râu màu xanh lam, vẻ hân hoan rộng rãi lúc trước thường có trên gương mặt anh giờ không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và chững chạc.

Từ Thừa Huân mở lời trước:

“Là Minh Chân nói cho tôi biết cô ở đây. Tôi có thể vào trong không?”

Hình Lộ gật gật đầu, để anh bước vào nhà.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, ở sâu trong trái tim đau khổ héo rũ của cô lại dấy lên tia hy vọng đã từng một lần mất đi, là Minh Chân đã nói tất cả với anh sao?

Từ Thừa Huân xoay người lại, nói:

“Trước khi tôi đến Luân Đôn, đã chạm phải cô ấy ở trên đường.”

Sau đó anh liếc mắt nhìn gian nhà trọ chật hẹp, hoài nghi hỏi cô:

“Người bạn trai có tiền của cô đâu rồi? Hắn ta không ở cùng với cô sao?”

Tia hy vọng vừa dấy lên bỗng chốc tắt đi. Hình Lộ dùng tay trái nắm thật chặt những ngón tay của tay phải, tay phải của cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn hoa hồng anh từng tặng cô. Sau khi chia tay cô vẫn luôn mang chiếc nhẫn đó.

“Không thể để anh ấy thấy.” Trong lòng cô thầm nghĩ.

Hai người trầm mặc rất lâu, rốt cuộc Từ Thừa Huân nói:

“Tôi vốn có thể cho cô tất cả những gì mà cô muốn.”

Hình Lộ giả vờ không hiểu, nói:

“Tôi không hiểu ý của anh…”

Từ Thừa Huân thong thả bước đến gần cửa sổ, một hàng đường ống cũ rích của hệ thống máy sưởi phát ra tiếng vang nhè nhẹ dưới chân anh. Anh nói:

“Lúc cô biết tôi, tôi rất ngây thơ, muốn làm họa sĩ, cho rằng sẽ có người yêu tôi vô điều kiện, sẽ không vì tôi là người thế nào…”

Trong lòng Hình Lộ than thở:

“Anh ấy rất hận mình!”

Nhưng cô khẽ cau mày nhìn anh, giả vờ không biết anh muốn nói gì.

Từ Thừa Huân nói:


“Cô đương nhiên không biết, vì thế cũng không thể trách cô. Tôi có rất nhiều tiền. Cô không ngờ đúng không?”

Hình Lộ mím môi không nói gì. Cô nắm những ngón tay càng chặt hơn.

Từ Thừa Huân đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng ngủ rộng mở, quay đầu nhìn Hình Lộ, cười nhạo nói:

“Sinh ra trong một gia đình giàu có như thế, khiến tôi cảm thấy có phần xấu hổ, giống như chúng tôi đã lấy đi một phần mà người khác nên có, tôi thậm chí còn nghĩ đến muốn từ bỏ phần tài sản của mình, chỉ làm việc mình thích. Giống như cô nói, cho dù tôi nghèo nàn thì cũng là một vầng sáng.”

Hình Lộ chỉ nói:

“Anh không vẽ tranh nữa sao?”

Từ Thừa Huân nhún vai, lạnh nhạt trả lời:

“Bây giờ tôi rất bận, không có thời gian.”

Anh nói tiếp:

“Cám ơn cô đã khiến tôi biết rằng, có tiền cũng không phải là cái tội, mà tham lam mới đúng là có tội.”

Hình Lộ run rẩy cắn môi, cô trầm mặc không nói gì. Cô hiểu, anh đến đây không phải là còn tình cảm với cô, mà là muốn trả thù cô.

Cô thật đáng đời.

Sau khi Từ Thừa Huân đi, Hình Lộ tuyệt vọng rúc người trên chiếc giường nhỏ hẹp trong nhà trọ, cơn đau lại dằn vặt cô, cô cảm thấy bụng căng lên, khó chịu hơn rất nhiều so với đau bụng kinh. Cô rất nóng, áo ngủ trên người ướt đẫm, dính vào lưng, như một con chim én đáng thương khóc nức nở khi rơi xuống vũng bùn.

Sang ngày hôm sau, cô gọi điện thoại đến bệnh viện.

Vị bác sĩ già kia nghe điện thoại, hỏi cô:

“Cô muốn hôm nào làm phẫu thuật?”

Hình Lộ nói:

“Trong tuần này có được không?”

Đêm qua mưa một trận rất to, sáng sớm ngày thứ năm, sương sớm dày đặc màu xám bao phủ bầu trời Luân Đôn. Hình Lộ mang theo vài bộ quần áo, trước khi ra cửa, cô đeo một chiếc khăn quàng cổ có tua màu hồng anh đào, trên cổ còn xoa thêm phấn rôm.

Đó là hương hoa nhài, mùi hương may mắn của cô.

Cô rời khỏi nhà trọ, vốn muốn đi đến trạm xe ở phía Đông, không biết vì sao bên đó lại đông nghịt. Cô quyết định đi tắt vào một con đường khác đến ga điện ngầm.


Cô đi vào một ngõ nhỏ phía Tây tối tăm vắng vẻ, trên mặt đất xuất hiện đầy những vũng nước bẩn, cô vội vã nhảy qua.

Bỗng nhiên trong lúc nhảy, một bàn tay bẩn thỉu không biết từ nơi nào vươn đến nắm lấy cánh tay cô. Bỗng nhiên cô quay đầu lại, nhìn thấy một kẻ lang thang đầu tóc rồi bù, người đó căng thẳng quát lớn với cô:

“Đưa tiền của mày cho tao!”

Hình Lộ muốn chạy trốn, người nọ lại tóm lấy chiếc khăn quàng cổ kéo cô lại, một cây dao nhỏ sắc bén phát sáng, kề sát bụng cô, giật lấy túi da trên vai của cô.

Lúc này, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng tham lam, hắn ta ra lệnh:

“Cởi nhẫn ra cho tao! Nhanh lên!”

“Không!” Hình Lộ van xin nói, “Thứ này không thể cho anh được! Tôi xin anh!”

Người đó không để ý đến cô, nắm lấy tay cô, muốn tháo chiếc nhẫn ra, Hình Lộ giãy dụa hét:

“Không! Đừng lấy nhẫn của tôi, tôi có thể cho anh tiền!”

Con dao nhỏ kia đâm vào bụng cô một nhát, máu tươi tuôn ra như nước sông vỡ đê.

Hình Lộ hoảng hốt dùng tay ấn vào vết thương, cô muốn ra khỏi ngõ nhỏ này, nhưng cô lại giống như một con chim bị trúng tên, bắt đầu lăn cuồn cuộn, lắc lư nhẹ nhàng, cuối cùng ngã xuống một vũng nước bẩn.

Cô muốn sống.

Cả đời cô đều nỗ lực vì thể diện, mà hôm nay, nước bẩn lại thấm ướt mái tóc rối tung của cô, cô tê liệt nằm ở đó, cả người run lên, máu đỏ từ bụng cô kéo dài đến gần mắt cá chân. Cô ngửi được mùi máu, mùi vị đó giống như cát bụi.

Cô trừng mắt nhìn thẳng lên bầu trời, sương mù đêm khuya, không biết là sương nước hay là nước mưa, có vài giọt bắt đầu nhỏ xuống đôi mắt đã từng ham mê tất cả phù hoa phú quý trong cuộc sống, sau đó miệng cô hé mở, bởi vì hối hận cũng bởi vì khóc, tiếp theo cô vuốt ve lồng ngực đã từng yêu một người và ngón tay, cuối cùng là mắt cá chân, đôi chân kia đã từng đứng gần hạnh phúc đến như vậy.

Cô nhớ đến hôm Từ Thừa Huân cõng cô trèo lên cầu thang tối mịt, anh nói: “Chúng ta sinh một đứa con đi!” Cô cũng nhớ đến cô và anh cùng ngắm mây tan trong căn nhà trệt màu trắng trên núi, anh đã nói muốn sống cùng cô suốt quãng đời còn lại trong căn nhà đó.

Cô giống như chợt bừng tỉnh khỏi giất mộng, cô đi nhiều con đường như thế, cũng không phải đến “Thành phố hang động”, mà là bước vào “Đầm lầy tử vong”, vùng đầm lầy này không có đường ra, ma quỷ và bán thú bay bổng xung quanh linh hồn con người.

Nhưng tại sao cô lại đi con đường này kia chứ?

Xa xa, tiếng chuông buổi sớm của nhà thờ vang lên.

Trong ngõ nhỏ, phía sau song cửa sổ tồi tàn vang lên tiếng radio, một nữ phát thanh viên đọc tin tức nhàm chán:

Con trai vua tàu thuyền quá cố sẽ đến số 10 phố Downing vào sáng nay để thăm và cùng dùng bữa sáng với thủ tướng.

Sắc mặt Hình Lộ trở nên trắng bệch, miệng hơi mở.

Vua tàu thuyền trẻ tuổi chỉ huy quân đội vào đất liền, tuyên bố sáp nhập Ngân hàng lớn nhất nước Anh, trở thành đại cổ đông lớn thứ hai…

Bỗng nhiên Hình Lộ bật cười, cô là người đã khiến Từ Thừa Huân trở về thừa kế gia nghiệp. Anh thành công như thế, chắc hẳn là rất hạnh phúc. Vết thương đã không còn tuôn nhiều máu nữa, cô đã từng nếm trải mùi vị của sự tan vỡ, nên sẽ không đau khổ nữa, cũng sẽ không bị dục vọng và hối hận giày vò nữa, cô ngã đầu lên vai phải, tắt thở.

Đồng thời Vua tàu thuyền cũng bày tỏ, hiện đang bàn bạc muốn nhập tàu thuyền vào nước Anh…

Vài giờ sau, mưa đã tạnh, một con chó mực ngửi được mùi người chết chạy vào trong con ngõ nhỏ, nó hướng vào thi thể mà sủa. Một người phụ nữ nhặt ve chai bước đến, nắm lấy dây thừng thắt ở cổ con chó mực quát với nó. Chó con lắm lời quá.


Người phụ nữ nhặt ve chai nhìn thấy Hình Lộ co quắp nằm trên vũng nước bẩn, ngón tay dính bẩn, bà ta liền chạy đi gọi cảnh sát.

Nhưng trước khi gọi cảnh sát đến, thì bà ta đã dùng động tác vô cùng nhanh nhẹn cởi chiếc nhẫn kim cương hoa hồng trên tay Hình Lộ ra, giấu trong túi trên người.

Sau khi Hình Lộ chết, mẹ của cô nhận được tin báo từ chỗ luật sư, con gái để lại toàn bộ số tiền cho mẹ. Bà hoàn toàn không rõ, tài khoản trong ngân hàng của con gái mình vì sao lại có một số tiền khổng lồ như thế.

Nhưng bà đã không còn cách nào để hỏi nữa.

Cô con gái yêu quý của bà đã ra đi như thế, bỏ lại hai người già yếu bọn họ. Bà nhớ đến lúc nhỏ con gái bà ngoan ngoãn biết bao, đáng yêu biết bao, xinh đẹp giống như búp bê, tất cả những gì người mẹ này đã làm đều là vì cô. Đứa bé đó quá đáng thương, khiến cho bà tan nát cõi lòng.

Con gái để lại tiền cho bà, bà dùng một phần mua một căn nhà có hai phòng, một gian để ở, một gian cho thuê, gần đây giá cả nhà cửa lên rất cao. Người chồng vô dụng của bà bây giờ uống rượu ngày càng nhiều, không một giây tỉnh táo, nhưng gắn bó lâu dài đã trở thành thói quen, hơn nữa, con gái đã chết, hai người bọn họ giống như lúc còn trẻ, chăm sóc lẫn nhau.

Một năm sau khi Hình Lộ mất, Từ Thừa Huân giảm thiểu số tàu thuyền trên tay trên diện rộng, anh thành công trong việc tiến quân vào lĩnh vực điền sản và ngân hàng, mua số lượng lớn đất đai, tránh khỏi nguy cơ giao thông vận tải suy yếu trên thế giới.

Mẹ anh rất tự hào về anh.

Người mẹ dịu dàng của anh là người phụ nữ tốt nhất với anh trên đời này. Tại sao lúc trước anh lại cãi nhau với mẹ, khiến cho bà đau lòng cơ chứ? Sau khi chia tay với Hình Lộ, anh chán nản cùng cực, một hôm, dì Lâm quản gia lo lắng chạy đến nói cho anh biết, mẹ anh ngã bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.

Anh chạy đến bệnh viện gặp mẹ, mẹ anh yếu ớt nằm trên giường, yếu ớt nắm lấy tay anh, nói:

“Thằng nhóc này, con gầy quá. Thời gian này con ổn không? Một mình ở bên ngoài có quen không?”

Giây phút đó, anh đã khóc.

Mẹ anh cầu xin anh trở về tiếp nhận công việc làm ăn của gia tộc, khi đó, anh đã không còn hy vọng gì vào cuộc sống này. Anh đã nhận lời.

Anh không ngờ anh có thể làm kinh doanh được.

Bây giờ, anh không còn vẽ tranh nữa.

Lần cuối cùng anh gặp Hình Lộ là trong gian nhà trọ nhỏ ở Luân Đôn, lúc đó anh đã nói rất nhiều lời tổn thương cô, anh nhìn thoáng qua bức chân dung anh vẽ cô vẫn đặt trong phòng như trước

Trong lòng anh nghĩ: “Tại sao cô ấy còn giữ lại bức tranh này kia chứ?”

Sau khi từ Anh trở về, anh mới biết tin cô chết.

Anh không hận cô.

Lúc đó, vì Hình Lộ, anh muốn từ bỏ vẽ tranh, anh có thể cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, thỏa mãn tất cả ham muốn của cô, chỉ vì nụ cười của cô, chỉ vì nhìn thấy cô vui vẻ. Anh biết cô thiếu cảm giác an toàn.

Dù sao anh cũng đã từng yêu cô.

Năm thứ hai sau khi Hình Lộ mất, Từ Thừa Huân kết hôn, cưới một cô gái xuất thân từ gia đình làm ngân hàng. Mặc dù cô gái này không có chủ kiến, nhưng lại dịu dàng nhã nhặn trầm tĩnh, mẹ anh rất thích cô ấy.

Hôm kết hôn, cô dâu đội vương miện trân châu, đeo mạng che mặt, mặc chiếc áo cưới màu trắng như ngà voi có chiếc váy dài, bố cô gái trao tay cô vào tay chú rể.

Hai năm sau khi kết hôn, Từ Thừa Huân có đứa con đầu tiên, đứa bé là con trai.

– – – – – HOÀN – – – – –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận