Hôn Nhân Cao Cấp Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy


Hứa Niệm An nhận thấy anh có gì đó không ổn nên lập tức dừng động tác, cố gắng chuyển hướng chú ý của anh, “Làm sao anh biết Viên Thi Nhu có thai?”
Anh cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ cô, "Cái này có gì khó? Cô ta mang thai, chính là tôi tìm người động tay động chân."
Hứa Niệm An kinh ngạc nhìn anh, "Thế còn đêm qua? Cũng là cái bẫy anh đặt ra?"
"Cạm bẫy?” Mục Duyên Đình khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Sau vài phút, đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào đôi môi mỏng manh của Hứa Niệm An, khiến Hứa Niệm An run lên, "Vật nhỏ, tôi đang giúp em.

Cái người em gái chồng em kia thật sự là không biết lượng sức, cũng thật là ngốc nghếch? Nào có thông minh như vật nhỏ của tôi."
Mặc dù ban tổ chức sẽ không trực tiếp tìm chuyên gia đấu giá vật phẩm do mấy nhà quyền quý gửi đến, nhưng không có nghĩa là sẽ không tìm chuyên gia thẩm định.

Ngược lại, những vật phẩm đó chỉ có chuyên gia thẩm định, đánh giá rồi mới được đặt nó trên quầy đấu giá.

Trùng hợp lần này đến phiên Mục gia chủ trì sự kiện này.

Nên những chuyển động nhỏ của Quý Thiến Thiến đều được ghi lại xuyên suốt, gần như minh bạch trước mặt Mục Duyên Đình.


Hứa Niệm An bị anh vuốt ve, cảm giác như một chú cún con trốn trong vòng tay anh mặc cho anh nhào nặn, khiến cô bất giác muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh: "Thật ra, ngay từ đầu anh muốn chính là B&K đúng không?”
Mục Duyên Đình nhéo nhéo khuôn mặt của cô, bàn tay có cảm giác tuyệt vời, lông mày cũng bất giác giãn ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, "Quả nhiên, vật nhỏ của tôi thông minh hơn, bất quá em chỉ đúng có một nửa.

Cái tôi chú ý chính xác là em."
Mục Duyên Đình nhìn xuống cô, đôi mắt anh sâu thẳm, giống như tia sáng trong bầu trời đêm, dưới cái nhìn của anh, Hứa Niệm An đã quên suy nghĩ, cô chỉ nhìn anh ngây người.

Mục Duyên Đình câu khóe miệng, cúi đầu, dùng răng cắn nhẹ vành tai của Hứa Niệm An, nhẹ nhàng ma sát nó bằng đầu răng của anh ấy.

Hứa Niệm An kinh hô một tiếng, nếu không có Mục Duyên Đình ôm, bây giờ cô đã lăn ra đất rồi.

Mục Duyên Đình nói nhỏ bên tai cô, "Tôi nói, em là của tôi, tôi đương nhiên muốn để em ở trong mắt, em làm ở B&K, tôi lấy công ty này là cách tốt nhất."
Người đàn ông này, rõ ràng đã tính kế người khác, vì cái anh ta lại nói một cách hợp tình hợp lý, dùng một cái chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà đổi cả một công ty.

Còn một điểm nữa Hứa Niệm An cũng không hiểu, cô hỏi, “Làm sao anh biết được, chỉ ba trăm triệu làm khó được Quý gia?”
“Nếu như ngày thường, tự nhiên chỉ có 300 triệu sẽ không làm khó được Quý gia.

Chính là tháng trước, Quý Khánh Sơn ở thành Tây hợp tác một hạng mục, cơ hồ dốc hết tất cả vốn, hiện tại đừng nói 300 triệu, tôi e rằng 30 triệu tiền mặt Quý Khánh Sơn cũng không thể lấy ra được.

Bọn họ làm cho vật nhỏ của tôi không vui nên tôi tự nhiên muốn làm họ đau lòng một chút.”
Hứa Niệm An sửng sốt, “Anh đang tính kế toàn bộ Quý gia sao?”
Ánh mắt Mục Duyên Đình chợt lạnh xuống, "Nhà họ Quý đối với em như vậy, tôi tính kế cả nhà họ Quý thì làm sao? Huống hồ chính là một Quý gia, không đáng để tôi tính kế.

Muốn làm sụp đổ nó, bất quá tôi chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi.”
Hứa Niệm An hít một hơi thật sâu và lạnh lùng nói, "Mục tiên sinh, đây là việc riêng của tôi, anh có thể không quản tới được không, Quý Thừa Ngọc dù có tình nhân bên ngoài, nhưng sau cùng nhà họ Quý đã nuôi tôi khôn lớn, nếu không có ba chồng tôi thì giờ mẹ tôi đã chết rồi.

Ân tình này, làm sao tôi có thể đền đáp hết được đây?

"Sống trên đời, không thể chỉ nhớ đến cừu hận mà quên đi những người thực sự tốt với mình.”
Hứa Niệm An rút tay về, lấy thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đặt trên bàn của Mục Duyên Đình, trong ánh mắt làm người ta kinh hãi của Mục Duyên Đình, cô lùi về phía sau mấy bước, "Mục tiên sinh, cảm ơn anh vì đêm đó đã ra tay cứu giúp nhưng tôi không thể đáp ứng với yêu cầu của Mục tiên sinh, số tiền này, tôi xin hoàn trả.

Trong tương lai, nếu Mục tiên sinh có việc gì cần đến tôi, xin hãy lên tiếng.

Chỉ cần việc tôi làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức, báo đáp lòng tốt của anh.”
Mục Duyên Đình lạnh lùng nhìn cô một lúc, giơ tay nhặt thẻ ngân hàng trên bàn, niết ở trong tay, nhàn nhạt hỏi, "Có việc dùng đến em?"
Trên mặt không có vui mừng hay tức giận, nhưng khí tức chung quanh lại làm cho người ta khiếp đảm, Hứa Niệm An không khỏi hơi run lên, cắn chặt răng gật đầu, "Đúng vậy."
Mục Duyên Đình đột nhiên đứng dậy, một bàn tay chế trụ cằm của cô, giọng nói đã nhuốm đầy lửa giận, "Tôi cần dùng em, ở trên giường, em có thể dốc hết sức không? Hả?"
Hứa Niệm An bị anh làm cho run rẩy kịch liệt, lùi lại phía sau từng bước cách xa anh ra, “Mục tiên sinh, yêu cầu này của anh, thứ cho tôi không thể đáp ứng, xin cáo từ."
Nói xong, cô liền nắm chặt lấy chiếc túi trong tay, suýt nữa thì bỏ chạy.

Vì quá hoảng sợ nên khi mở cửa, chân phải của cô vô tình chạm vào chiếc bàn thấp cạnh tường, có lẽ rất đau, Hứa Niệm An đã khịt mũi rồi dùng sức kéo mở cửa.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Cao Dương đứng trước cửa, trên tay cầm một xấp tài liệu, chuẩn bị gõ cửa.

Hứa Nặc An cũng không thèm chào hỏi, cúi đầu bước nhanh về phía cầu thang.

Cao Dương nghi ngờ liếc nhìn cô, sau đó quay lại và thấy Mục Duyên Đình đang uể oải ngồi trên ghế, trên tay cầm một tấm thẻ ngân hàng.


Mục Duyên Đình trông đẹp đến nỗi nhiều người sẽ bất giác hạ thấp cảnh giác khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, quên mất anh là một người tàn nhẫn quyết tuyệt như thế nào.

Nhưng Cao Dương ở bên cạnh anh hơn mười năm, anh sẽ không bao giờ quên điểm này, giống như bây giờ, Mục Duyên Đình cầm thẻ ngân hàng trên tay, ánh mắt thản nhiên, dường như không có cảm xúc gì, nhưng Cao Dương biết, Mục Duyên Đình không có hứng thú với bất cứ thứ gì, và thứ có thể khiến anh ấy chú ý hơn năm giây hoặc là cái thực sự anh để vào mắt, hoặc cái đã chạm vào điều cấm kỵ của anh.
Cao Dương tự hỏi Hứa Niệm An là thuộc loại nào, anh bước tới và kính cẩn gật đầu với Mục Duyên Đình, "Thưa tiên sinh, ngài có muốn gửi lại cho Hứa tiểu thư không?”
Mục Duyên Đình ngước mắt lên và liếc nhìn anh.

Một tay giơ lên, thẻ ngân hàng ném trên bàn một tiếng “bốp”, lạnh lùng nói, "Không cần, trước tiên hãy kiềm chế tính khí của cô ấy đã."
Cao Dương gật đầu, thầm nghĩ dù sao cô ấy cũng là phụ nữ đã có gia đình, cho dù ly hôn, đối với tiên sinh mà nói, bất quá chỉ là một trò chơi mà thôi.

Tuy là nghĩ vậy nhưng Cao Dương cũng không dám để lộ ra nửa phần, dù sao cũng là chuyện của chủ nhân, không đến lượt anh nghị luận.

Quy tắc của Mục Duyên Đình cực kỳ nghiêm ngặt, vì vậy không ai dám tùy tiện nghị luận chuyện của chủ nhân, cho dù là người đi bên mình như Cao Dương.

Cao Dương đưa tài liệu trong tay và nói, "Về Phúc Tử tiểu thư, chúng tôi đã tìm ra manh mối khác, xin ngài hãy xem qua."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận