Pháp Y Tiểu Thư Thân Ái Của Tôi


Nhà tang lễ thành phố Giang Thành.
Lúc này đã hơn 12 giờ đêm, hai đám người vẫn còn đang ở sảnh lớn tranh chấp, Tống Dư Hàng vừa mới bước vào đã nghe thấy được một giọng nữ thê lương hô mắng, âm thanh đế giày cọ xát sàn nhà hỗn loạn cùng với tiếng quần áo bị xé rách.
Trong lòng cô thầm căng thẳng, sợ Lâm Yến bởi vì nguyên nhân giải phẫu thi thể mà cùng người nhà nổi lên xung đột gì, vội vàng chạy nhanh vọt vào.
Vừa vào đã thấy Lâm Yến hoàn hảo không bị làm sao dựa tường mà đứng, thậm chí còn lấy hai tay che lỗ tai lại.
Phương Tân cùng Đoạn Thành thì đang khuyên can, hai bên đánh nhau rốt cục cũng ngừng tay.
Trong đó một người tuổi hơi lớn chút: "Tôi là bà nội của đứa bé, thì đứa bé là của tôi, cô cảnh sát nói xem có đúng không?!"
Phương Tân: "......!Dạ?"
"Bà nói bậy cái gì đó! Con gái của tôi còn nằm trong kia xương cốt chưa lạnh, ai biết nó là chết như thế nào, có phải một nhà các người làm hại hay không! Nhã Nhã là cháu ngoại của tôi, phải đi theo tôi!"
"Chúng tôi làm hại cái gì, từ khi nó gả vào nhà chúng tôi đã bao giờ phải thiếu ăn thiếu mặc hay chưa, nó nói không muốn sống cùng với bố mẹ chồng, hai ông bà già chúng tôi liền lập tức dọn ra ngoài, nó bảo không muốn sinh thêm con lần thứ hai thì không cần phải sinh! Bà nói chuyện có lương tâm chút đi! Ai biết khéo khi con gái ngoan của bà ở bên ngoài không kiềm chế được chọc phải gã lưu manh nào đó nên mới rước hoạ sát, đừng có đổ tội lên đầu chúng tôi!"
Đừng nhìn cụ già này tuổi tác lớn, thực ra sức chiến đấu không yếu chút nào, chỉ thẳng vào mũi đối phương mà mắng.
Huống chi phía sau còn có bảy tám cô lớn dì lớn, cùng lúc vọt lên chửi bới, người qua người lại thật lộn xộn, trong lúc nhất thời không biết ai dứt tóc ai, lại bạo phát xung đột bốn phía, tình hình chiến đấu nâng thêm một bậc.
Ngay cả trên mặt Đoạn Thành cũng bị cào hai vết, bị bắt rời khỏi cuộc chiến.
Mà trong cơn gió lốc, một nam nhân lẻ loi ngồi trên ghế dài, hốc mắt phiếm hồng, rũ đầu không nói.
Trong lòng ngực hắn đang ôm một bé gái chừng ba bốn tuổi, đang mở to đôi mắt ngây thơ vô tri nhìn những chuyện xảy ra xung quanh.
Khóe môi Lâm Yến gợi lên một ý cười trào phúng, nhìn trò cười khôi hài này, không có chút ý tứ tiến lên ngăn cản.
"Aiz, náo loạn đã hơn nửa ngày, con rể con nói một câu gì đi chứ, con gái của tôi rốt cục là tại sao chết hả......" Người phụ nữ trung niên vất vả thoát ra từ vòng vây, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt toàn là nước mắt, nhìn qua thấy là bi thống vạn phần.
"Con gái của tôi nuôi mất hơn ba mươi năm, không thể chết một cách không rõ ràng như vậy, nhà các người phải trả cho tôi một công đạo!"
"Công đạo? Muốn công đạo như thế nào? Người cũng không phải do chúng tôi giết, có phải hay không hả đồng chí cảnh sát."
Phương Tân vâng vâng dạ dạ cho có lệ, sợ chỉ cần nói không một câu thì trên mặt sẽ có một dấu tát.
"Tôi mặc kệ! Trả lại con gái cho tôi, Đinh gia cũng chỉ còn một đứa con gái duy nhất này, tuyệt hậu, tuyệt hậu rồi! Lão Đinh tôi thật xin lỗi, ông trên trời có linh có thiêng mau nhìn đi! Con gái của ông chết thật oan uổng mà!"
Người phụ nữ kia lại bắt đầu gào tru lên, nhào đến chỗ nam nhân đang mơ màng kia.
Mẹ của nam nhân kia vừa thấy con trai mình sắp bị đánh thì tức giận, tiếng đến ôm chân xả tóc, có từ ngữ nào thô tục đều lôi ra để mắng.
"Các người mới là nợ chúng tôi! Một nhà các người đều đen đủi! Ông thông gia chết thời điểm lúc sắp kết hôn tôi đã không muốn! Ai bảo con trai tôi mắt lại bị mù mà thích nó! Gả vào mấy năm ngay cả thằng con trai cũng không đẻ được, không bằng gà mái nó còn biết đẻ trứng! Đã chết thì thôi chết cho sạch sẽ!"
"Con mẹ nhà mày......" Lại là một tràng ngôn ngữ ô uế khó nghe cùng với tay đấm chân đá hỗn loạn.
Lâm Yến xem đến bật cười.
Tống Dư Hàng lắc đầu, chuẩn bị đi qua đó ngăn cản.
Nam nhân động một chút từ trên ghế đứng dậy, nắm nắm đấm hét to: "Đừng loạn nữa!!!"
Trong nháy mắt trở nên yên tĩnh,sau khia phục hồi tinh thần,người nhà của người chết càng khóc thê lương, càng thêm trầm trọng hướng đến hắn cào xé: "Mày còn dám gầm tao?! Còn dám gầm tao! Đền mạng cho con gái tao! Đền mạng đi!"
Lôi lôi kéo kéo đến nỗi bé gái ngồi trên ghế dài cũng bị gạt sang một bên, không ai rảnh lo cho nó, bé gái hé miệng ngơ ngác, mờ mịt mà nhìn bà nội xô đẩy bà ngoại, còn bà ngoại thì lại cho cha một cái tát.
Không thể nhẫn nại được nữa, lên tiếng khóc rống lên.

"Cha, cha ơi, con muốn mẹ, con muốn đi về nhà......" Đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo bò dậy muốn đi ôm chân cha.
Nam nhân lại không biết bị ai đẩy một cái, dưới chân lảo đảo, nhìn thấy sắp dẫm vào tay của đứa nhỏ, Tống Dư Hàng vội vàng ôm cả người nó lên.
"Muốn đánh nhau thì vào Cục Công rồi hẵng đánh! Đến lúc đó ai cũng không chạy được!"
Mẹ của người chết còn muốn nói điều gì, nhìn thấy trên chế phục của cô gái trước mặt có đính hai huân chương, lại thấy đứa bé đang gào khóc trong lòng ngực của cô, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Đến lúc này mới bắt đầu yên lặng rơi lệ.
Kế tiếp thì theo trình tự từng người đi vào.
Người nhà của người chết lần lượt vào nhìn bộ dáng cuối cùng của người chết, đến lúc đi người mẹ cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, được mấy người cảnh sát ba chân bốn cẳng đỡ nâng đi ra.
Nghĩ đến tình trạng thân thể của người lớn tuổi, sau khi thô sơ giản lược hiểu biết tình huống, Tống Dư Hàng bảo người mang bọn họ về nhà, chỉ giữ lại một người là chồng của người chết để làm gi chép.
"Căn cứ vào《Bộ luật tố tụng hình sự 》điều 31 số 100, chúng tôi quyết định sẽ giải phẫu thi thể vợ của anh, mong anh ký tên vào chỗ này"
Một tờ《 Giấy thông báo giải phẫu thi thể 》đặt ở trên mặt bàn chậm rãi được đẩy sang.
Lâm Yến ngồi phía đối diện, sống lưng thẳng thắn nhìn nam nhân dáng người thấp bé, có chút ít nói.
"Anh muốn điều tra chân tướng sự việc không? Hay là muốn vợ của anh chết một cách không minh bạch? Mau ký đi, giải phẫu càng sớm thì sẽ càng gần chân tướng."
Theo sự thay đổi của thời gian, một ít đặc thù trên cơ thể sẽ dần dần biến mất, đây cũng chính là nguyên nhân cô muốn ngay và luôn giải phẫu thi thể.
Con gái của nam nhân bởi vì vẫn luôn khóc mãi ai cũng dỗ không được nên cũng đi theo cha tới Cục Công An, Tống Dư Hàng mới vừa dỗ ngủ xong, vừa mới từ phòng trực ban cách vách đi sang mới đẩy cửa vào đã nghe thấy cô nói những lời này, liền phóng đến một ánh mắt không tán đồng.
Lâm Yến hơi há mồm, không tiếng động: Chẳng lẽ tôi nói không đúng chắc?
Tống Dư Hàng: Cô phải uyển chuyển một chút.
Đoạn Thành chọc chọc Trịnh Thành Duệ: "Này, hai người họ nói gì vậy?"
Trịnh Thành Duệ từ trong máy tính ngẩng đầu lên: "Ai? Ai nói cái gì cơ?"
Đoạn Thành: "......"
Là không ai nói chuyện, chỉ toàn dựa ánh mắt để giao lưu.
Tống Dư Hàng ho nhẹ một tiếng: "Là như thế này, quá trình giải phẫu chúng tôi sẽ ghi hình ghi âm toàn bộ quá trình, dựa theo quy định thì anh cũng có thể có mặt......"
What?
Lâm Yến phóng một ánh mắt hình viên đạn đi qua, cô không có thói quen để những người khác quan sát quá trình cô giải phẫu.
Nam nhân nghe thấy vậy, mới giật giật môi, thanh âm khàn khàn, đầy mặt suy sút: "Không......!Không thể......"
Mới vừa nói được hai chữ thì đã đỏ hốc mắt: "Đồng chí cảnh sát, nhờ vào các người."
Hắn cầm lên tờ giấy, mở nắp bút ra, từng nét viết xuống tên của mình, một bên viết một bên lau nước mắt.
Lâm Yến duỗi người đứng dậy, cầm tờ giấy này rồi đi thay quần áo chuẩn bị giải phẫu.
Ánh sáng phòng giải phẫu pháp y đầy đủ, quạt gió được bật lên.
Lâm Yến mặc quần áo bảo hộ màu trắng, từ đầu đến chân toàn bộ võ trang, trên mặt không có bất cứ biểu tình thừa thãi, lẫy con dao từ khay.
Đoạn Thành không có nhiều cơ hội giải phẫu, có chút nóng lòng muốn thử, cũng đi lấy một con dao phẫu thuật cầm trong tay: "Em đến làm trợ thủ cho chị, những việc nhỏ này đó cứ yên tâm giao cho em đi."

"Anh định làm gì?" Liền một khắc trước khi con dao được đặt xuống, Lâm Yến nhanh chóng túm chặt tay hắn, ngữ khí lạnh lùng.
"Tôi giải phẫu không đến lượt người khác nhúng tay, sang một bên cầm máy ghi hình đi."
"Ách......" Đoạn Thành không tình nguyện mà buông xuống dao phẫu thuật, đi sang một bên yên lặng cầm lấy camera.
"Chị......"
Hắn vừa định nói ra tiếng đã thấy cô nâng dao giải phẫu đặt ở trước ngực đe doạ, đành phải cúi đầu, cảm thấy bi ai.
"Người chết Đinh Tuyết, ngày 17/5/2008 lần đầu tiên giải phẫu thi thể, hiện tại bắt đầu"
Đó là lần đầu tiên hắn thấy một loại biểu tình giống như thành kính từ trên mặt Lâm pháp y.
Bất đồng với nghề bác sĩ làm phẫu thuật, giải phẫu có chút đáng sợ hơn.
Một vết cắt duy nhất mở ra khoang bụng, tay Lâm Yến vẫn ổn trọng, sau khi lấy băng gạc lau khô vết máu chảy ra, một tay cũng không thèm nhìn tới đã từ khay lấy ra dụng cụ tiếp theo, dọc theo xương sườn song song cắt xuống, rất là sạch sẽ lưu loát.
Mấy pháp y hỗ trợ nhìn ánh mắt của cô rõ ràng chính xác mà có chút chính sắc lên.
"Kìm cắt xương."
Cô giơ một tay ra, mở miệng gọi tên dụng cụ giải phẫu.
Một pháp y vội vàng đưa cho cô.
Thời điểm cắt xương người chết dùng chút lực, Lâm Yến hơi hơi nhón chân, chỉ nghe được "Răng rắc" vài tiếng giòn vang.
Cô đem dụng cụ dính đầy vết máu đặt lên trên vải sát khuẩn.
"Đến đây, hỗ trợ lấy xương."
Từng cái xương sườn từ trong lồng ngực bị đem ra cân đo.
Đèn flash nhấp nháy không ngừng, Đoạn Thành thì chụp ảnh, Lâm Yến nói chuyện với cảnh sát phụ trách ghi số liệu.
Mở ra lồng ngực, hai phổi to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, đầu ngón tay Lâm Yến nhẹ nhàng đè ép lên, cẩn thận xem xét.
Hai phổi sưng to cuối cùng được thành công lấy ra, trọng lượng ước chừng gấp đôi phổi bình thường.
Trong hoàn cảnh kín mít không kẽ hở, cho dù điều hoà mở thấp thì mặc trên người bộ quần áo bảo hộ nặng trịch cũng vẫn toát ra một thân mồ hôi, hơn nữa còn có mùi thối của thi thể kịch liệt toả ra, vô cùng nồng nặc.
Trứng thối thịt thối đậu hủ thối lên men nửa tháng trộn với nhau cũng không ghê tởm như bây giờ.
Nó không chỉ ghê tởm, nó còn cay đôi mắt.
Thời điểm mùi vị kích thích vọt vào đôi mắt liền cảm thấy một trận đau đớn, Đoạn Thành nhịn không được đem những bộ phận sạch sẽ từ bả vai trở lên để dụi mắt, dụi đến nỗi một mảnh đỏ bừng.
Hơn nữa để chụp ảnh luôn cần phải cách thi thể rất gần, kích thích thị giác hơn nữa kích thích cảm giác, Đoạn Thành nhịn không được nôn khan một tiếng.
Lâm Yến đầu cũng không nâng, lấy dao rạch lên phổi cắt một miếng: "Cút đi chỗ khác mà phun, đừng có ô nhiễm hoàn cảnh."
Miếng phổi được cắt chảy ra lượng lớn chất lỏng màu máu nổi bọt biển, Đoạn Thành rốt cục nhịn không được, đặt máy xuống chạy ra ngoài nôn khan.
Lâm Yến sắc mặt như thường nói kết quả giải phẫu: "Phế nang bị giãn rách."

Cô nhìn cảnh sát phụ trách ký lục đang viết, lúc ánh mắt lại quay lại nhìn mặt người chết, mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Phế nang bị rách là do người chết có phản xạ thở sâu và mạnh, đổi cách nói khác thì là do giãy giụa khi vẫn còn ống, chứ không phải sau khi chết bị vứt xác vào nước.
Chẳng lẽ giống như cảnh sát kia nói, tự cho bản thân vào bao nilon tự sát?
Cô hơi hơi lắc lắc đầu, phủ định ý nghĩ này.
Bên kia Tống Dư Hàng cũng đã làm ghi chép xong một nửa.
Nam nhân tên là Tôn Hướng Minh, 32 tuổi, là công nhân viên chức một ngân hàng ở bản địa, cùng người chết Đinh Tuyết kết hôn đã bảy năm, sinh một bé gái.
Người chết năm nay 30 tuổi, là một giáo viên thành phố Giang Thành, Tôn Hướng Minh lấy ra một tấm ảnh từ điện thoại di động, hàm chứa nước mắt đưa đến trước mặt cô.
"Đây......!Chính là vợ của tôi." Nữ nhân trên ảnh chụp dung mạo bình thường, mặc áo lông màu nhạt kẻ vuông, nhìn qua là một nữ nhân rất nhã nhặn trí thức.
"Kết hôn gần mười năm nay, chúng tôi cãi nhau rất ít, cũng chưa từng nghe em ấy lớn tiếng nói chuyện với bất kì ai, cũng không có kết thù oán cùng bạn bè thân thích, tôi không nghĩ ra......!Ai sẽ hại em ấy......"
Tống Dư Hàng tránh đi đề tài này: "Nói một chút chuyện ngày hôm vợ anh mất tích."
Tôn Hướng Minh nghĩ nghĩ, nhớ lại tình hình ngày đó.
"Không có gì dị thường, buổi sáng em vẫn làm bữa sáng, sau khi tôi ăn xong thì đưa Nhã Nhã đi nhà trẻ, em ấy cũng chuẩn bị đi làm"
"Ngày thường là ai đưa đón con cái?"
"Tôi, vẫn luôn là tôi, em ấy là giáo viên chủ nhiệm của một lớp cấp ba, khá là bận."
Tống Dư Hàng ý bảo một vị cảnh sát đang nghe nhớ kỹ điều này.
"Bữa sáng hôm đó ăn gì anh còn nhớ không?"
Tôn Hướng Minh cau mày suy nghĩ trong chốc lát: "Hình như là cháo gạo nứt, bánh bao màn thầu gì đó......"
"Khi nào phát hiện không tìm thấy người?"
"Buổi tối, buổi tối," Vừa nói đến chuyện vợ mất tích, hắn rõ ràng có chút kích động lên.
Ánh mắt Tống Dư Hàng nhìn như ôn hòa bình tĩnh lại chặt chẽ tỏa định ở hắn, không bỏ sót bất cứ một chút biểu tình cùng những động tác nhỏ.
"Nói cụ thể tình huống đi."
"Buổi tối sau khi ăn xong cơm chiều, tôi ở rửa bán, em ấy bảo muốn đi ra ngoài."
Tống Dư Hàng đánh gãy hắn nói: "Vào khoảng mấy giờ?"
"Không nhớ rõ, phỏng chừng là 8-9 giờ đi."
"Đã trễ vậy rồi còn ra ngoài làm gì?"
"Em bảo là trong trường học có chút chuyện, mấy học sinh đánh nhau, em ấy phải đến xử lý."
"Sau đó thì không trở về?"
"Đúng" Tôn Hướng Minh liếm liếm môi, nói tới đây rõ ràng có chút nghẹn ngào, hơi hơi cúi đầu, nhận khăn giấy từ một nhân viên đưa cho.
"Tôi chờ đến lúc hơn 10 giờ vợ tôi vẫn không chở về, liền gọi điện cho em ấy."
"Có gọi được không?"
"Không được"
Tống Dư Hàng hơi hơi cau mày.
"Nhưng mà sau khi cúp điện thoại, em có gửi một tin nhắn cho tôi, bảo tôi không cần lo lắng cho em, trước cứ dỗ Nhã Nhã ngủ"
"Tin nhắn còn không, cho chúng tôi xem một chút"
Tôn Hướng Minh vội vàng lướt điện thoại, lướt đến lịch sử tin nhắn thì đưa qua.

"Hướng Minh, khả năng em phải về muộn một tí, anh cứ ngủ trước, không cần chờ em."
Một câu dặn dò bình thường, lại là câu di ngôn cuối cùng trên đời của một nữ giáo viên.
"Xin lỗi, căn cứ theo quy định, điện thoại của anh chúng tôi sẽ tạm thời giữ lại để kiểm tra lkyx càng tỉ mỉ chút."
Nam nhân cười khổ một chút, đả kích liên tiếp làm cả người hắn nhìn qua tiều tụy ốm yếu: "Tôi biết, chắc hiện tại tôi cũng lọt vào danh sách đối tượng khả nghi."
Tống Dư Hàng không đáp, xác thật là như thế, cảnh sát sẽ không bỏ qua bất luận người nào có khả năng gây án, đặc biệt là họ hàng thân thuộc,thường luôn là những đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.
"Sau đó thì sao, anh không gọi điện thoại hỏi lần nữa?" Một nhân viên điều tra khác mở miệng.
Nói tới đây trên mặt nam nhân tràn ra vẻ đau xót: "Không......!Là......!Là tôi sai......!Nếu là tôi lại gọi điện thoại cho em ấy lần nữa hoặc là đi ra ngoài tìm em, nói không chừng......!không chừng sẽ không......"
"Lúc ấy, anh đang làm gì?"
Tôn Hướng Minh nhéo tóc trên đầu mình, trên mặt toàn ảo não và hổ thẹn: "Tôi......!tôi cả ngày làm việc rất mệt......!Lại muốn cùng con gái......!Lãnh đạo còn bố trí công việc đúng lúc đấy......!Tôi tăng ca ở nhà......"
Nhân viên điều tra ngăn cản hắn không làm tổn thương chính mình: "Việc đã đến nước này, nén bi thương một chút, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ"
Tôn Hướng Minh dừng một lát mới lại nói tiếp: "Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, trường học gọi điện thoại tới, bảo là em ấy không đến đi làm, tôi mới ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện, lập tức báo cảnh sát......"
Sau đó được cảnh sát liệt vào danh sách những người mất tích, thu lẫy DNA của họ hàng thân thuộc, mãi đến ba ngày sau phát hiện di thể ở hồ sen công viên.
"Em ấy đi rồi, để lại tôi cùng con nhỏ thì phải sống làm sao......" Nam nhân dùng tay che kín mặt, miễn cưỡng khắc chế bản thân không khóc nức nở trước mặt cảnh sát.
Tống Dư Hàng lẫy một tờ khăn giấy cho hắn: "Nén bi thương"
"Cảm ơn" Nam nhân tiếp nhận rồi lau khô nước mắt: "Làm ơn các người nhất định phải bắt được hung thủ, trả ta công đạo cho vợ tôi."
Tống Dư Hàng gật đầu một cái, từ trong túi móc ra túi vật chứng: "Xem cái này một chút, là của vợ anh à?"
Chính là cái nhẫn mà cô mò ra từ trong bùn kia.
Nam nhân vừa nhìn thấy cái nhẫn này ánh mắt nhanh chóng sáng lên: "Là......! Là của vợ tôi......!Đây là nhẫn cưới của chúng tôi......!em sẽ không bỏ ra khỏi người......"
Hắn theo bản năng muốn sờ, Tống Dư Hàng lại thu về: "Xin lỗi, hiện tại còn chưa thể đưa cho anh, chờ đến ngày kết án, những di vật thuộc sở hữu của vợ anh cũng sẽ vật quy nguyên chủ."
Cô cố ý "nhấn mạnh" hai chữ di vật, nam nhân lại không có bất kì biểu tình dao động đặc thù, ánh mắt mờ mịt một chút, sau đó hoàn toàn phối hợp với sự dò hỏi của cảnh sát.
Cô gặp qua rất nhiều người mất đi người thân sau một đêm giống như vậy, Tôn Hướng Minh biểu hiện hoàn toàn bình thường.
Ít nhất trước mắt thì là như vậy.
Ngày mới đã đến, nhân viên hình trinh thức một đêm nhìn theo dõi cuối cùng chống đỡ không nổi, gục xuống trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trong văn phòng, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
Tống Dư Hàng mở một hộp mì gói ra, ngồi ở trên bàn mặt vẫn nhìn vào tờ ghi nháp, trên mặt giấy có những manh mối mà cô vừa mới chải chuốt.
Lấy người chết Đinh Tuyết làm trung tâm, vài đường mũi tên hướng ra bốn phía.
Tình sát, tài sát, báo thù?
Tình sát, đến thời điểm này, biểu hiện của Tôn Hướng Minh hoàn toàn bình thường, nhưng không thể loại bỏ hiềm nghi, yêu cầu phải điều tra thêm một bước.
Tài sát, là khả năng lớn nhất cho tới thời điểm này, loại hung thủ này cầm tiền tài trong tay rất có khả năng sẽ đêm đi bán ở chợ đồ cũ, còn cần điều tra thêm một bước.
Báo thù, phần lớn người có ý định trả thù sẽ có thủ đoạn gây án tương đối tàn nhẫn, Đinh Tuyết là một ngoại lệ, không chỉ có không có dấu hiệu chịu đả kích ngoại lực, cũng không có dấu vết từng bị xâm hại.
Điều này còn là một nghi vấn, còn cần thăm hỏi quan hệ nhân tế của nạn nhân.
Đúng rồi, kiểm tra thi thể, có lẽ bên Lâm Yến sẽ có đầu mối mới.
Tống Dư Hàng làm hai ba miếng đã ăn xong mì gói, tính toán đi sang bên kia nhìn một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận