Học cách yêu người

Khang Tư Cảnh không trả lời mà đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: "Có thể kêu lớn như vậy thì nghĩ chắc em cũng không có gì đáng lo, nghỉ ngơi một lát rồi xuống dưới ăn cơm đi."
"Ơ... Chuyện kia..."
Khang Tư Cảnh lại phớt lờ cô, xoay người đi thẳng ra ngoài, Phương Tình nhìn cánh cửa khép lại kia mà ậm ừ buồn bực, nói ngưng là ngưng, nói đi là đi.
Còn câu anh vừa nói kia là có ý gì kia chứ, rõ ràng anh nói muốn làm cô ngay bây giờ mà đúng không? Là tính xử cô hay là tính "làm" cô vậy?
Phương Tình lắc đầu không dám nghĩ thêm nữa, cô cảm thấy cô mặt dày dữ lắm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tình nghỉ ngơi xong liền đi xuống lầu, vừa xuống lầu thì thấy Khang Tư Cảnh đang nghe điện thoại.
"Hôm nay hả?" Anh nghe thấy tiếng bước chân thì theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua cô, lại nói tiếp: "Hôm nay không rảnh."
Phương Tình chạm phải ánh mắt của anh thì nhất thời có chút ngại ngùng, ra vẻ giống như không có việc gì mà đi qua rót nước uống, sau đó lại nghe thấy Khang Tư Cảnh nói: "Ngày khác tôi hẹn lại Lập Hiên sau, hôm nay tôi có việc."
Bên kia lại nói gì đó, anh tựa như có chút mất kiên nhẫn, lại nói: "Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, không nói nữa."
Anh ngắt cuộc gọi rồi đi đến bàn ăn, ngồi xuống, cơm chiều đã chuẩn bị xong xuôi, chị Vu thấy hai người đều đã xuống liền bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Phương Tình ngồi đối diện, liếc nhìn anh một cái rồi hỏi: "Niệm Vi vừa mới gọi điện thoại cho anh hả?"
"Ừ."
"Anh… Hôm nay rõ ràng cũng không bận gì mà sao anh lại từ chối vậy?"
Khang Tư Cảnh nhìn cô, Phương Tình không dám nhìn thẳng anh, lập tức dời ánh mắt, lại nghe anh nói: "Không tại sao cả, không muốn đi."
"..."
Phương Tình cũng không dám nhiều lời hỏi lại nữa.
Chỉ một loáng, đồ ăn đã được dọn lên hết, cơm chiều là chân cừu nướng, vịt hầm cải chua, đậu hủ xào Tứ Xuyên, cá vược hấp, rau xào, còn có chả giò và bánh bao chiên.
Chân cừu nướng mùi vị rất ngon, không biết chị Vu làm cách nào để khử mùi tanh của thịt cừu, thịt cừu nướng bên ngoài giòn, bên trong mềm, bên ngoài còn rắc thêm mè và thì là, cắn một miếng giòn rụm, cả miệng đầy hương vị.
Phương Tình càng ăn càng thấy ngon miệng, không khỏi ăn thêm mấy miếng.
Phương Tình nhớ đến chuyện hôm nay nghe được từ đồng nghiệp nên hỏi Khang Tư Cảnh: "Đúng rồi, em nghe nói quảng cáo cho sản phẩm mới của công ty em lần này là do Thịnh Hoa đầu tư à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ." Khang Tư Cảnh nhàn nhạt trả lời lại một tiếng.
Nhưng Phương Tình lại thấy rất khó hiểu, Khang Tư Cảnh biết rõ người đại diện là Bạch Húc Nghiêu thế mà lại muốn đầu tư quay quảng cáo? Anh không phải rất không vừa mắt Bạch Húc Nghiêu hay sao?"
Tất nhiên, thương trường cực kỳ gian trá thì cô cũng có thể tưởng tượng được, Khang Tư Cảnh cũng không thể nào đầu tư lỗ vốn.

Ăn cơm xong, Phương Tình đang chuẩn bị lên lầu thì nghe Khang Tư Cảnh nói: "Em lên sửa soạn một chút rồi chúng ta đi ra ngoài."
Phương Tình dừng bước, ngạc nhiên nhìn anh: “Đi ra ngoài? Làm gì vậy?” Khang Tư Cảnh không phải là muốn cùng cô đến gặp đám Tần Lập Hiên đâu nhỉ?
“Đi mua quần áo.”
“...”
Phương Tình hơi sửng sốt, “Anh muốn mua quần áo à?”
Khang Tư Cảnh lấy khăn ấm lau tay, như có như không nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có mua cho tôi mà là mua cho em.”
“...”
Cơm nước xong xuôi, quả nhiên Khang Tư Cảnh đưa cô đến một trung tâm thương mại gần đó, đây cũng là trung tâm thương mại thuộc sở hữu của Thịnh Hoa, tất cả các mặt hàng trong trung tâm thương mại này đều là những thương hiệu cao cấp, giá cả trên trời.
Phương Tình cùng Khang Tư Cảnh một trước một sau đi vào trung tâm thương mại, Phương Tình thấy Khang Tư Cảnh quả thật muốn dẫn cô đến mua quần áo liền hỏi: “Sao đột nhiên lại mua quần áo cho em vậy?”
Khang Tư Cảnh nghe vậy, thờ ở trả lời một câu: “Dư tiền.”
“...” 
 
Dáng vẻ đại gia này, Phương Tình thật muốn dâng cho anh một điếu xì gà.
Lầu một trung tâm thương mại bán giày và vàng bạc đá quý, quần áo ở lầu hai. Lên lầu hai, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được những thương hiệu cao cấp quen thuộc, bên ngoài các cửa hàng trang trí vô cùng xa hoa, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng cảm nhận được sự chanh sả cao cấp.
Khang Tư Cảnh dẫn cô vào một cửa hàng, Phương Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, là CHANEL.
Hai người đẩy cửa bước vào, nhân viên cửa hàng vội vàng bước đến, nhiệt tình tiếp đón, nhân viên cửa hàng nở nụ cười tiêu chuẩn được đào tạo bài bản, hỏi: “Hai vị cần tìm gì ạ?”
“Để chúng tôi tự đi xem trước, có gì cần sẽ gọi cô.”
Nhân viên cửa hàng đánh giá sơ Khang Tư Cảnh, hẳn là nhìn thấy quần áo của anh không phải tầm thường, thái độ lại càng cung kính hơn chút nữa, cực kỳ biết điều, gật đầu rồi lui sang một bên.
Trong cửa hàng có quần áo và túi xách mới ra mắt trong quý này, Khang Tư Cảnh cũng không am hiểu về quần áo phụ nữ nên nói với cô: “Nếu thích thì cứ lấy, không cần tiết kiệm tiền giúp tôi.”
“...”
Chà, quả nhiên là có tiền là số một. Dù sao cũng là chồng mình, Phương Tình cũng không muốn khách sáo, cũng không muốn tỏ vẻ, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn.
Cửa và vách ngăn ở cửa hàng đều làm bằng kính, ở bên trong cửa hàng có thể nhìn thấy người ở bên ngoài rõ ràng. Lúc Phương Tình đang lựa túi xách thì vô tình ngẩng đầu lên lại thấy hai hình bóng quen thuộc đi đến.
Cô nhận ra hai người này là Cao Niệm Vi và Mạc Ỷ Văn, Mạc Ỷ Văn là con gái của cô Khang Tư Cảnh.
Lúc hai người đến cũng thấy Phương Tình, Cao Niệm Vi cười với cô xem như chào hỏi, sau đó ánh mắt lại vội dời đi tìm kiếm xung quanh phía trong cửa hàng, mãi đến khi thấy Khang Tư Cảnh thì đôi mắt cô ta sáng rỡ, ý cười lại càng tươi hơn, vội vã kéo Mạc Ỷ Văn đẩy cửa kính bước vào cửa hàng.

“Anh Tư Cảnh, không ngờ anh cũng ở trong này.” Cao Niệm Vi bước nhanh đến trước mặt Khang Tư Cảnh, trên mặt không giấu được vẻ phấn khích.
Khang Tư Cảnh nhìn thấy hai người kia, ngạc nhiên hỏi: “Cô không phải họp mặt với đám Lập Hiên hả? Sao lại đến đây?”
Cao Niệm Vi nói: “Anh không đến thì còn ý nghĩa gì nữa!” Cô ta ra vẻ bất mãn, bĩu môi nói: “Anh Tư Cảnh được lắm, anh nói có việc bận hóa ra là dẫn Phương Tình đi dạo phố! Anh chơi không đẹp rồi nha!”
Khang Tư Cảnh không chút hổ thẹn, vẻ mặt bình thản nói: “Dẫn vợ ra ngoài mua này nọ cũng là việc quan trọng.”
Sắc mặt Cao Niệm Vi cứng đờ, vẻ cô đơn chợt lóe lên trong mắt rồi vụt biến mất, nhưng cô ta cũng không nói gì thêm, lại đưa mắt nhìn về Phương Tình, nói: “Phương Tình, cô đã lựa được cái gì rồi?”
Phương Tình nhún vái, “Vẫn chưa lựa xong, cứ xem qua trước đã.”
Mạc Ỷ Văn mặc áo len rộng cùng quần jeans ôm, mang đôi giày nhỏ màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hoàn toàn là cách ăn mặc của một nữ sinh.
Lúc này cô bé đi đến trước mặt Khang Tư Cảnh, cười hì hì nói: “Anh họ, em vừa mới nhìn thấy một cái ba lô ở Miumiu, cũng không đắt lắm, chỉ hơn mười ngàn thôi, anh mua cho em có được không?”
Khang Tư Cảnh không nhúc nhích, “Tiền tiêu vặt của em là do mẹ em phụ trách, mua mấy thứ như túi xách, quần áo thì tìm bà ấy, đừng kiếm anh.”
“Mẹ em dạo gần đây thua bài nên tâm trạng không tốt lắm, em từng nói với mẹ nhưng mẹ nói em đừng làm phiền mẹ, anh họ xem, anh có tiền như vậy thì mua cho em đi mà!” Mạc Ỷ Văn tiếp tục nhõng nhẽo, mè nheo.
Khang Tư Cảnh dường như không có kiên nhẫn với đứa em họ này, giọng nói đã lạnh đi mấy phần: “Có phải gần đây em chê tiền tiêu vặt anh cho em nhiều quá phải không? Cho nên có muốn anh giảm bớt một chút không?”
“...”
Có lẽ hai người họ hàng này sống ở nước ngoài, thời gian ở chung cũng không lâu nên không thân, Khang Tư Cảnh đối với đứa em họ Mạc Ỷ Văn này cũng không quá thân thiết. Theo lý mà nói, Khang Tư Cảnh là con một, bên ngoại anh cũng có vài anh em họ nhưng chỉ có một đứa em gái là con bé, con bé là đứa em gái duy nhất của anh, đáng lẽ anh phải yêu thương con bé bội phần nhưng Khang Tư Cảnh vẫn luôn thờ ơ với con bé, hoàn toàn không có thái độ của một người anh trai nên có với em gái.
Hơn nữa Khang Tư Cảnh cũng không phải là một ông anh họ dễ chọc vào, trong lòng Mạc Ỷ Văn hiểu rất rõ cho nên vừa thấy sắc mặt anh không vui thì con bé lập tức thôi ngay, vô cùng hiểu chuyện, không mè nheo nữa nhưng cũng không muốn bị xấu hổ vì bị từ chối, nhanh chóng nhảy qua bên Phương Tình, nói: “Chị họ, chị lựa túi xách hả? Em giúp chị lựa nha!” Nói xong con bé lấy một cái túi xách có dây đeo kiểu cổ điển đưa cho cô, nói: “Em thấy cái này rất được nè, chị họ xem thử xem.”
Không đợi Phương Tình kịp phản ứng, Mạc Ỷ Văn đã kéo cô đến trước gương, đeo cái túi xách lên cho cô.
Mạc Ỷ Văn đoan trang nghiêng đầu nhìn Phương Tình trong gương, híp mắt cười rộ lên, “Túi xách thật sự đẹp quá đi.”
Con bé cầm lấy túi xách nhìn trái nhìn phải, “Dù là đường may hay chất liệu cũng không thể chê chỗ nào, chỉ tiếc là lại đeo cùng bộ quần áo rẻ tiền này thì hoàn toàn làm mất đi giá trị của nó.”
Mạc Ỷ Văn nói xong còn lắc đầu, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, nữ sinh mười bảy tuổi, giọng nói vẫn còn lộ ra vẻ trẻ con, “Túi xách CHANEL đi cùng với bộ đồ mấy trăm đồng, nhìn kiểu nào cũng không xứng, chị họ, chị thấy sao?”
Con bé nhìn cô chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội mà trong veo.
Phương Tình mỉm cười, lấy di động ra trả lời tin nhắn, xem như không có chuyện gì, sau đó mới nói: “Ý của Ỷ Văn là chị không xứng để đeo chiếc túi này à?”
Mạc Ỷ Văn lại đi một vòng quanh cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới nói: “Không chỉ là cái túi xách này không đâu!” Con nhóc khoác một tay lên vai cô, như thể rất thân thiết với cô, sau đó ra hiệu cho cô nhìn về phía Khang Tư Cảnh và Cao Niệm Vi ở phía sau trong gương, “Thấy không, trên người anh họ em đó, áo khoác thời trang cao cấp của Givenchy, áo sơ mi cổ điển của Hermès, bên dưới là giày da đặt làm riêng độc quyền của LV, còn chị Niệm Vi ở bên cạnh thì áo vest lông thú của Gucci, váy len Dior, bên dưới là đôi giày da cao cổ Schiaparelli. Hai người kia thoạt nhìn mới xứng đôi.”
Lúc này Cao Niệm Vi đang đứng bên cạnh, nói chuyện với Khang Tư Cảnh mà Khang Tư Cảnh lại tỏ vẻ lơ đễnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Phương Tình.
Không bàn đến những thứ khác, chỉ nhìn như vậy, hai người này thật sự rất xứng đôi, so với cô và Khang Tư Cảnh thì thấy hợp hơn.

Nhưng biểu hiện của Phương Tình cũng không thay đổi bao nhiêu, cô thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ lời của con nhóc một chút, sau đó nói với vẻ bất giác nhận ra: “Chị hiểu ý của em, ý em là đồ tốt thì chỉ có thể phối với đồ tốt mới hợp đúng không? Cái này không phải quá đơn giản sao, dù sao hôm nay anh họ em cũng đặc biệt dẫn chị đi mua quần áo, để chị lựa mấy bộ quần áo tốt về không phải sẽ hợp liền sao?”
Mạc Ỷ Văn từ từ thu tay đang khoác lên vai Phương Tình về, nheo mắt nhìn cô, giống như là nghi ngờ xem cô là ngốc thật hay là đang giả ngu.
“Xem ra chị họ cũng không hiểu rõ ý của em. Ý của em không phải nói mua quần áo đẹp là có thể xứng với cái túi xách này.”
Phương Tình nhìn con nhóc, tủm tỉm cười, cực kỳ kiên nhẫn, “Vậy ý của em là sao?”
Mạc Ỷ Văn nghĩ ngợi, bĩu môi nói: “Chị họ, chị nhìn xem, anh họ em là ai, là con cưng của trời, là phượng hoàng trên ngọn cây, còn chị họ thì sao?” Con nhóc tặc lưỡi nói: “Chị họ bất quá chỉ là một con chim sẻ xấu xí, chim sẻ tưởng rằng chỉ cần nhuộm lông là có thể biến thành phượng hoàng, thật là nực cười, chim sẻ vẫn là chim sẻ thôi, dù nhuộm như thế nào thì vẫn là chim sẻ, giả dạng thành phượng hoàng chỉ khiến người khác chê cười, chị họ nói xem, có đúng như vậy không?”
Con nhóc chớp chớp mắt với cô, mắt to long lanh, vẫn còn mang vẻ hồn nhiên của trẻ con nhưng những lời nói ra lại toàn gai nhọn, đâm vào người không hề dễ chịu chút nào.
Tuy rằng cảnh có khác nhau nhưng lời nói của Mạc Ỷ Văn ở đời này cũng y hệt như ở kiếp trước. Kiếp trước, cô vốn không muốn ở bên cạnh Khang Tư Cảnh cho nên cũng lười đi so đo mấy lời này của con bé, nhưng ở kiếp này thì…
Mạc Ỷ Văn để ý biểu hiện của cô, khi phát hiện cô vậy mà không tức giận thì rất ngạc nhiên, thậm chí cô còn cười nói: “Em nói rất đúng, hẳn là chị không hợp để mua túi xách như vậy.”
Phương Tình đặt túi xách về chỗ cũ, Khang Tư Cảnh thấy thế thì hỏi: “Sao vậy? Không thích à?”
Phương Tình nói: “Em cảm thấy Ỷ Văn nói rất đúng, em chẳng qua chỉ là con chim sẻ xấu xí, để chim sẻ như em xài đồ lề đường mấy trăm đồng là được rồi, thật sự không hợp với túi xách cao cấp như vậy.”
Lúc nói chuyện, trên mặt cô mang ý cười, giống như dáng vẻ khi nói một chuyện cỏn con, không đáng kể. Nhưng mấy người bên cạnh khi nghe thấy lời này của cô thì sắc mặt lại thay đổi rõ rệt.
Khang Tư Cảnh nhíu mày, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén nhìn Mạc Ỷ Văn, Mạc Ỷ Văn hẳn là không ngờ Phương Tình dám đem mấy lời này kể lại, biểu tình khó tránh khỏi lộ ra khiếp sợ, nhưng đối mặt với ánh mắt của Khang Tư Cảnh, con nhóc lập tức mở to hai mắt tỏ vẻ vô tội nói: “Chim sẻ gì chứ? Em không biết chị họ đang nói cái gì hết? Không phải vừa rồi em luôn miệng khen chị họ đeo túi này rất đẹp sao?”
Phương Tình biết rõ Mạc Ỷ Văn dám nói thẳng với cô mấy lời này thì đã nghĩ được đường lui —— mặc cho Phương Tình nói ra thì con nhóc có chết cũng không thừa nhận, dù sao mấy lời này cũng chỉ có hai người các cô nghe được, con nhóc chết cũng không thừa nhận thì cô cũng chả thể làm gì nó.
Vì thế lúc Phương Tình biết Mạc Ỷ Văn bắt đầu muốn nói móc, đả kích cô thì đã chuẩn bị xong xuôi, cô cố ý lấy di động ra giả vờ như trả lời tin nhắn nhưng thực chất là lúc con nhóc không để ý thì lén bật ghi âm.
Mà sở dĩ trong toàn bộ quá trình, cô ra vẻ không thèm để ý chính là muốn dẫn dụ con bé nói ra “vấn đề chim sẻ phượng hoàng” giống kiếp trước, cô biết mẹ con Khang Văn Lệ đều không thích cô, nếu cô muốn ở bên Khang Tư Cảnh, không chừng sau này hai người này có thể sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cô, cho nên cô cần phải biết được thái độ của Khang Tư Cảnh cuối cùng có đứng về phía cô không.
Nếu sau khi biết Mạc Ỷ Văn móc mỉa, đả kích cô mà anh vẫn không làm gì cả, thậm chí còn thờ ơ thì cô cũng không còn trông đợi gì vào anh nữa.
Phương Tình cũng không hoảng, lấy di động ra, phát lại nội dung đoạn vừa ghi âm.
“Túi xách CHANEL đi cùng với bộ đồ mấy trăm đồng, nhìn kiểu nào cũng không xứng, nhìn kiểu nào cũng không xứng, chị họ, chị thấy sao?”
“Hai người kia thoạt nhìn mới xứng đôi.”
“Chị họ, chị nhìn xem, anh họ em là ai, là con cưng của trời, là phượng hoàng trên ngọn cây, còn chị họ thì sao?”
“Chị họ bất quá chỉ là một con chim sẻ xấu xí, chim sẻ tưởng rằng chỉ cần nhuộm lông là có thể biến thành phượng hoàng, thật là nực cười, chim sẻ vẫn là chim sẻ thôi, dù nhuộm như thế nào thì vẫn là chim sẻ, giả dạng thành phượng hoàng chỉ khiến người khác chê cười, chị họ nói xem, có đúng như vậy không?”
Ghi âm không thiếu một chữ những lời Mạc Ỷ Văn vừa nói, Mạc Ỷ Văn vốn dĩ mắt ươn ướt, muốn biểu hiện sự vô tội một chút nhưng con nhóc không ngờ rằng Phương Tình đã lén ghi âm lại.
Nghe thấy đoạn ghi âm này, Mạc Ỷ Văn sợ ngây người, mặt mày trắng bệch, ngay cả bản thân muốn làm gì cũng quên luôn, đối diện với sắc mặt càng ngày càng lạnh của Khang Tư Cảnh, Mạc Ỷ Văn sợ đến mức cả người run lên, theo bản năng lùi về sau một bước, há miệng thở dốc lại không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt của Cao Niệm Vi cũng rất khó coi, cô ta với Mạc Ỷ Văn khá thân, sợ Khang Tư Cảnh trách lây qua cô ta, cũng không dám đối mặt với sắc mặt lạnh như băng của Khang Tư Cảnh, vội vàng nói với anh: “Tư Cảnh, Ỷ Văn con bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, tục ngữ có câu đồng ngôn vô kỵ, những lời này của con bé cũng là vô tâm, hơn nữa con bé là em họ anh, em họ làm sai, làm anh thì cần bao dung, anh không cần chấp nhặt với con bé.”
Khang Tư Cảnh không thèm liếc nhìn cô ta một cái, lạnh lùng cười nói: “Con nít? Mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ.”
Giọng điệu Khang Tư Cảnh càng ngày càng trầm, khiến cho người ta có cảm giác ngưng trọng, hít thở không thông, giống như bất cứ lúc nào anh cũng có thể biến thành cơn lốc khủng khiếp, nhẹ nhàng quét qua cũng có thể giết sạch không còn một mống.”
Dù sao Mạc Ỷ Văn vẫn còn nhỏ, bị Khang Tư Cảnh nhìn như vậy thì sợ đến mức run lên, vội vàng nói với Khang Tư Cảnh: “Em sai rồi anh họ, em không dám nữa đâu.”
Khang Tư Cảnh lãnh đạm hất cằm về phía kế bên, “Người em nên xin lỗi không phải là anh.”

Mạc Ỷ Văn không biết đã biết sợ hay biết cách tiến lùi đúng lúc, giờ phút này con bé không còn bình thản, ung dung giống như lúc nói móc Phương Tình hồi nãy, con nhóc run rẩy như gà con vừa bị mắc mưa, bước đến chỗ Phương Tình, dùng giọng nghẹn ngào nói: “Em sai rồi chị họ, chị tha thứ cho em nhé.”
Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc cấp ba, cũng đã biết được thái độ của Khang Tư Cảnh nên Phương Tình cũng lười so đo với con bé, thuận miệng nói: “Em về tự kiểm điểm lại đi.”
Mạc Ỷ Văn vội vàng gật đầu, “Em… Em sẽ tự kiểm điểm.”
“Xem ra khoảng thời gian này cho em ở nhà thật sự đã chiều hư em rồi, để anh về nói với ông ngoại em một tiếng, đưa em vào trường nội trú.” Lời nói này của Khang Tư Cảnh lộ ra vẻ cứng rắn, không thể cự tuyệt.
Mạc Ỷ Văn vừa nghe thấy thì nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, muốn khóc thật sự, “Em thật sự đã biết lỗi rồi mà anh họ, em không muốn ở nội trú, nếu ở nội trú thì cả một học kỳ chỉ có thể gặp mẹ một lần, mẹ sẽ nhớ em lắm.”
Khang Tư Cảnh cau mày, cười nhưng không cười nói: “Em bất mãn với sắp xếp của anh? Có phải cảm thấy anh đưa em vào nội trú vẫn chưa đủ, hẳn là muốn đưa em qua ba ở bên Mỹ?”
Ba ở bên Mỹ? Ở đó đã đổi bà chủ lâu rồi, ở bên đó chắc chắn sẽ thảm lắm. Mạc Ỷ Văn không đoán được ý của Khang Tư Cảnh nhưng con bé cũng không dám cãi lại ông anh họ này, lập tực ngậm miệng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, ánh mắt mang theo sự cầu xin, quả thực muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Khang Tư Cảnh chả buồn nhìn một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Quay về cẩn thận kiểm điểm đi.”
Cao Niệm Vi sợ con bé lại nói thêm lời nào chọc giận Khang Tư Cảnh, gây bất lợi cho cô ta nên lập tức kéo con bé rời đi.
Hai người kia đi rồi, Khang Tư Cảnh mới quay qua nói với Phương Tình: “Em chọn theo ý của em, đừng để con bé làm ảnh hưởng.”
Phương Tình nghĩ Khang Tư Cảnh cố tình dẫn cô ra ngoài mua này kia, đã cho cô mặt mũi như vậy cho nên cô chọn hai cái túi với mấy bộ quần áo.
Từ trung tâm thương mại đi ra, Phương Tình nghĩ lại chuyện lúc nãy thì có chút áy náy nên hỏi anh: ‘Khang Tư Cảnh, anh sẽ không cảm thấy em quá nhỏ mọn chứ? Ỷ Văn dù sao cũng là một đứa nhỏ choai choai mà em còn tính toán chi li với con bé, hơn nữa em làm như vậy đã gây hục hặc cho hai anh em, nghĩ kỹ lại một chút thì giống như là gây rối.”
Khang Tư Cảnh mở cốp sau xe, bỏ mấy cái túi vào, sau đó mới nói với cô: “Em không cần nghĩ như thế, tôi hy vọng em hiểu rõ một chuyện, người sống cùng mái nhà với tôi là em, sau này người cùng tôi già đi cũng là em. Nói trắng ra thì so với con bé, em mới là người nhà của tôi, em cùng con bé phát sinh mâu thuẫn, cho dù em không đúng thì tôi cũng đứng về phía em, cho nên em không cần cảm thấy áy náy, cũng đừng hiểu lầm tôi sẽ trách em.”
Anh nói một cách bình thản tựa như lời anh nói chỉ là một chuyện bình thường nhưng câu “sau này người cùng tôi già đi cũng là em” kia vẫn đánh trúng vào nội tâm của cô sâu sắc.
Anh bỏ toàn bộ túi lớn túi nhỏ đồ mua cho cô vào cốp sau xe, đúng lúc này thì nhận được tin nhắn, anh lấy di động ra xem.
Trời đã tối, ánh đèn neon xung quanh sáng lên, anh đứng bên cạnh xe, một tay đút túi, một tay cầm di động xem. Anh mặc áo sơ mi đen cùng với áo khoác dài màu đen bên ngoài, cổ áo dựng đứng để chắn gió. Bên dưới là chiếc quần tây đen, áo sơ mi bỏ trong quần, để lộ chiếc khóa thắt lưng bằng kim loại sáng bóng, nhìn thế này, tỷ lệ cơ thể của anh tốt đến mức kinh ngạc, đôi chân dài thẳng tắp quả thật làm cho người ta hâm mộ.
Khuôn mặt tuấn tú phối hợp với bộ quần áo cao cấp này, đứng trong đám người thì anh chính là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Người đàn ông xuất chúng như thế là chồng của cô, đã vậy anh còn thiên vị cô làm cho cô nhất thời có cảm giác nhặt được bảo vật, quá kích động, quá vui sướng.
Cô không thể kiểm soát mà bước đến ôm chặt eo anh.
Khang Tư Cảnh vừa gửi trả lời tin nhắn, đang chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại nhưng số còn chưa bấm xong thì cô lại đột nhiên chạy đến ôm lấy anh.
Dãy số tính bấm theo bản năng biến mất khỏi đầu anh, thân thể anh cứng ngắc một lát rồi mới cúi đầu nói với cô: “Sao vậy?”
Khi anh cúi đầu, anh có thể ngửi thấy mùi thơm dầu gội từ trên người cô, Khang Tư Cảnh hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng ngẩng đầu lên, mùi hương này đối với anh mà nói chính là một sự mê hoặc.
“Em… Em lạnh, ôm anh để sưởi ấm.”
“...”
Khang Tư Cảnh không nói gì nhưng Phương Tình sợ anh sẽ đẩy cô ra, cô lại ôm chặt thêm chút nữa, người anh thật ấm áp, giống như một cái lò nhỏ, giữa thời tiết như vậy, ôm thật sự rất thoải mái.
Cô kiễng chân, tựa cằm vào vai anh, chất liệu quần áo của anh rất tốt, cô nhịn không được mà cọ cọ mặt vào, sau đó cô nghiêng đầu, nhìn thấy mạch đập bên cổ anh, cách gần như thế, cô có thể thấy rõ mạch đập của anh đang nhảy nhót.
Cô mỉm cười, đưa miệng lại gần, cố ý làm ra vẻ vô tình mà cọ cọ vào cổ anh.
Cô cảm giác hô hấp Khang Tư Cảnh như tạm dừng trong giây lát, sau đó nghe thấy anh hít một hơi thật sâu, người đàn ông vốn dĩ thờ ơ bị cô ôm, đột nhiên đưa hai tay ra sau lưng cô, siết chặt vòng tay để ôm cô vào lòng, anh hít hà mùi tóc của cô, dường như hoàn toàn mất kiểm soát, anh tựa cằm trên đầu cô, thì thầm với giọng khàn khàn kìm nén, "Đừng trêu chọc anh nữa, cục cưng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận