Hoàng yến

Cho nên cô phải điều chỉnh trạng thái để toàn lực ứng phó.
 
Xe nhanh chóng đi đến Phương gia, Ngôn Khả Hân bước xuống xe, cô hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi bước vào đại sảnh. Cô đã cố ý xuất phát muộn hơn một chút, cho nên thời điểm cô đến khách khứa đã tới gần hết.
 
Quan sát một vòng, thật may Quý Thần Vũ còn chưa đến, rất nhanh cô liền thấy một nhà ba người Ngôn gia, đứng bên cạnh Ngôn Nhã Mộng còn có vị tiền hôn phu của cô_ An Cảnh Diệp.

 
Cũng không biết có phải cảm giác của cô đúng không nữa, từ khi cô bước vào đại sảnh sự chú ý của mọi người đều tụ tập hết trên người cô.
 
Theo bước chân cô càng tới gần, mấy người Ngôn gia liền nghe thấy động tĩnh hướng về phía cô nhìn qua.
 
Trên thực tế cô cũng quan sát phản ứng của vài người ở đây, cho nên lúc bọn họ nhìn đến cô có phản ứng gì cô đều thu hết vào mắt. Thực ra thái độ Ngôn Phi Hùng đối xử với cô khuôn mặt luôn hằm hằm , mặc kệ không quan tâm,vì ông ta đâu coi cô là con gái của ông ta, làm như liếc nhìn cô thêm chút nào ông ta liền thêm chướng mắt.
 
Đến cả hai mẹ con Tưởng Thục Viện nhìn đến cô biểu tình cũng rất phức tạp.
 
Khi cô xuất hiện bọn họ đều nhìn đến ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt đồng thời nhíu lại, đặc biệt là Ngôn Nhã Mộng, cô cảm giác ánh mắt của cô ta mang theo sự đề phòng cảnh giác.
 
Mà An Cảnh Diệp luôn không để lộ cảm xúc, vậy mà giờ đây cô lại thấy trong mắt anh ta nhìn cô bắt đầu có gợn sóng, hơn thế nữa ánh măt đó dừng ở trên người cô lâu hơn vài giây.
 

Thật đúng là khó có được nha, luôn luôn không thèm đặt cô trong mắt thế mà hôm nay lại thất thố như vậy cũng không sợ Ngôn Nhã Mộng thấy được sẽ khó chịu hay sao.
 

Ngôn Khả Hân không thèm để ý hai người bọn họ nữa, cô bước đi nhẹ nhàng tới trước mặt từng người chào hỏi qua.
 
Phương phu nhân tựa hồ như đang chờ cô, vừa thấy cô tới liền nóng lòng cầm tay cô dắt qua nói: “Tiểu Hân à, sao con giờ mới tới, làm ta lo lắng con sẽ không đi đấy”
 
“Dì mời con tới, sao con dám không đi. Chỉ là lâu rồi con không đến chơi với dì, không biết là dì còn nhớ con không nữa” Ngôn Khả Hân ngoan ngoãn trả lời, một câu này nháy mắt liền kéo gần quan hệ của cô với Phương gia.
 
Phương phu nhân vội nói: “Nhớ, ta nhớ chứ, trước kia mẹ con hay dẫn con qua đây chơi, ta cũng coi như là nhìn con lớn lên , chỉ là….” Phương lão phu nhân nói đến đây không khỏi thở dài một tiếng, ngay khi vừa nói xong biết mình suýt lỡ lời, bà liền vội nói sang chuyển khác: “Đã lâu không thấy, có vẻ con ngày càng xinh đẹp ra đấy, rất có phong thái của mẹ con khi xưa”
 
Cô lập tức cười nói: “Dì quá khen ạ”
 
Không biết có phải vì chủ nhân của Phương gia tiếp đãi cô nhiệt tình hay không, mà chỉ một lúc sau xung quanh cô có không ít người đến chào hỏi làm quen, hết sức sôi nổi khen cô xinh đẹp, rồi lại bàn tới trang phục của cô.
 
Vì vậy mà bên Ngôn Nhã Mộng có vẻ ít người đến hỏi thăm. Hôm nay cô ta cũng là kì công trang điểm mà tới, một thân váy hồng nhạt dài, nhìn tinh xảo mà không kém phần đáng yêu. Vì xuất đạo vào giới theo con đường tiểu hoa đán thanh thanh thuần ngây thơ, nên dù khó chịu trên mặt cô ta vẫn phải duy trì vẻ hào phóng mà tươi cười, chỉ là trong tươi cười chậm rãi hiện ra mấy phần cứng đơ.
 
Bên cạnh cô ta có mấy cô gái vây xung quanh, đều là những đứa con gái gia đình giàu mới nổi, luôn đi sau mông cô ta như người hầu, là những chuyên gia nịnh hót.

 
Bởi vì thấy Ngôn Nhã Mộng nhìn cô không vừa mắt, cũng là thấy cô thay đổi trưởng thành xinh đẹp vui vẻ cùng người nói chuyện, nên mấy người bọn họ coi như có chung kẻ địch.
 
Trong đó có có một người cười lạnh lên tiếng nói: “Cô ta không phải là cái người mà muốn có được điểm học phần nên bò lên giường giáo viên hay sao không ngờ còn có mặt mũi mà tới đây”
 
Trong đó có người lập tức nói tiếp: “Nếu là tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa”
 
Mấy âm thanh này đều không phải nhỏ, cô ở bên đây đều nghe thấy hết, mọi người xung quanh cô đều ngại hùng xấu hổ.
 
Ngôn Nhã Mộng tỏ vẻ vội vàng nói: “Mấy người đừng nói lung tung , rõ ràng vị giáo sư bất lương kia bôi nhọ danh dự của chị tôi, bằng không ông cậu Dương gia đi tìm hắn, hắn đã không lập tức thừa nhận ngay những lời đồn là do hắn nói ra ngoài.”
 
Cô ta tỏ vẻ bất bình thay cho cô, lúc nói chuyện giọng điệu dồn dập, diễn ngay ra được hình tượng sẵn sàng bảo vệ chị gái đúng là làm cho người xem cảm động thay.
 
Bất quá cô không phải đứa ngốc, mà không hiểu được thâm ý trong lời nói của cô ta. Nửa câu sau nhắc tới cậu của cô, khó tránh khỏi người biết chuyện nghĩ theo hướng cậu của cô dùng quyền thế áp bức người ta thừa nhân đâu.
 
Nhìn lại bên kia Ngôn Nhã Mộng bày ra bộ dạng thanh thuần thiện lương, vì chuyện của chị gái mà khẩn trương.
 

Không hổ là con gái của Tưởng Thục Viện, tâm cơ thủ đoạn cao minh.
 
Ngôn Khả Hân mặt cười nhưng lòng không cười bước đến gần cô ta nói: “Thật kì lạ nha, cậu của tôi đi tìm vị giáo viên kia tôi là nhân vật chính đây còn không biết, sao cô biết hay vậy”
 
Ngôn Nhã Mộng tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Ông cậu Dương gia không đi tìm vị giáo viên kia ư? Em không rõ lắm, em chỉ là nghe người khác nói vậy thôi.” Biểu tình vô tội như một thiên sứ ngây thơ.
 
Cô đảo tròng mắt “À, thì ra là nghe người khác nói. Này Nhã Mộng, tôi thấy em gần đây nhất đang chuẩn bị đóng một bộ phim do đạo diễn lớn chỉ đạo đúng không? Tôi cũng nghe người ta nói, muốn nhận được vai diễn trong bộ phim này thì phải bò lên được giường của đạo diễn đấy!”
 
Ngôn Nhã Mộng săc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chị nói ăn nói bậy bạ gì đó?”
 
Ngôn Khả Hân cũng học theo bộ dạng của cô ta, mở to mắt vô tội nói: “Chẳng lẽ không phải như vậy, tôi ở bên ngoài nghe người ta đều đang nói vậy đấy.”
 
Cho chừa cái tội hắt nước bẩn lên người cô, liền xem xem ai ác hơn ai.
 
Cô ta chống chế cố bày ra vẻ tự tại, giọng điệu ủy khuất “Đều do người ngoài nói linh tinh, chị không nên tin vào ”
 
Nghe vậy cô cười khẩy, nhàn nhạt gật đầu: “À, Thì ra là như vậy.”
 
Phương phu nhân sau khi nghe ra được câu chuyện, không thể để yên cũng tiếp nối, giọng điệu thể hiện sự trào phúng thâm ý nói: “Xưa nay ta nghe có câu mẹ nào con nấy quả không sai. Tưởng phu nhân thật có giáo dưỡng, dạy ra được cô con gái trò giỏi hơn thầy nha.”
 
Mọi người nghe ra trong lời nói của Phương phu nhân lộ vẻ nói móc. Tưởng Thục Viện cũng nghe ra được nhưng chỉ dám nhẫn nhịn mà ứng đáp: “Phương phu nhân quá khen.”

 
Có lão phu nhân làm chỗ dựa cô gan cũng to hơn mượn chuyện này để chuyển hướng qua An Cảnh Diệp trả thù cho cô bé Tiểu Hân, “Nhân đây tôi cũng giới thiệu cho mọi người luôn, vị tiên sinh đứng bên cạnh Ngôn Nhã Mộng đây là vị hôn phu từ nhỏ đã có hôn ước với tôi, nhưng không hiểu sao gần đây lại sánh đôi bên em gái yêu quý của tôi, trong khi hôn ước của tôi và anh ta chưa được giải trừ hai người đã rất hạnh phúc cùng nhau nắm tay yêu đương.”
 
Cô vừa dứt lời Ngôn Nhã Mộng đã không thèm suy nghĩ, vội vàng phân bua: “Không .....không phải như vậy, tôi với anh Cảnh Diệp là yêu nhau thật lòng, thời điểm chúng tôi quen nhau khi đó anh ấy và chị đã giải trừ hôn ước, tôi không phải người muốn cướp người yêu của chị gái.” Nói xong cô ta lôi kéo tay An Cảnh Diệp, trên mặt mang theo khẩn cầu “Anh ,anh nói đi, nói cho mọi người biết có phải vậy không .”
 
Lúc này An Cảnh Diệp đang cúi đầu, né tránh ánh mắt của mọi người , nhưng vì nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn, nên hắn buộc phải ngẩng đầu lên, liếc nhìn qua Ngôn Khả Hân , hắn dùng âm thanh lạnh lùng như mọi ngày nói một câu: “Thật xin lỗi vì mọi việc trước đây.” Hắn nói xong không chờ lời đáp lại của cô đã kéo tay Ngôn Nhã Mộng trực tiếp bỏ về.
 
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Ngôn Khả Hân không khỏi nhíu mày suy nghĩ, anh ta không phải thương Ngôn Nhã Mộng hay sao, nói lời như thế anh ta không sợ không cô ta khó chịu hay sao.
 
Thấy việc có vẻ căng thẳng Tưởng Thục Viện liền mang một ly rượu bước tới chỗ Phương phu nhân, cười mỉm nói: “Ta xin mời lão phu nhân một ly, mong phu nhân thứ lỗi cho hai đứa bé không hiểu chuyện nhà ta.”
 
Ngôn Khả Hân nghe lời này liền thấy nực cười, con bà ta làm mất mặt xấu hổ, bà ta thay con gái mình xin lỗi là được rồi, còn muốn kéo theo cô vào. Lời này chẳng khác như cô cũng là người vô cớ gây rối.
 
Không nghĩ là Phương lão phu nhân cũng nghĩ giống cô, nên lúc bà ta mời rượu, Phương phu nhân trào phúng nói: “Ngôn phu nhân trước kia mỗi lẫn tới đều mang theo rượu mà ta thích nhất, chúng ta luôn ngồi ở ban công sau nhà hàn huyên tâm sự, ngồi xuống một cái là đến buổi trưa, ta cùng Ngôn phu nhân là bạn thân tâm giao, bất quá cô tính là cái gì?”
 
Lời này thật không khách khí, không thể nghi ngờ là một cái tát mạnh vào mặt Tưởng Thục Viện. Bà ta sắc mặt rất đặc sắc khó chịu không nói lên lời, một bên Ngôn Phi Hùng sắc mặt cũng rất khó coi, đây việc của đàn bà phụ nữ, ông ta là đàn ông không thể nào xen mồm vào .
 
Phương tiên sinh thấy có vẻ không ổn, tận lực đem đề tài này ngừng lại, làm không khí hòa hoãn.
 
Ngôn Khả Hân đứng xem, quả thấy trong lòng sung sướng không nói nên lời. Cũng không biết người mẹ đã mất_ Dương Oánh trên trời linh thiên có thể cảm thấy giải hận không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận