Hoàng yến

Cô không nghĩ tới chưa đến hai ngày cô liền nhận được một bưu kiện, người gửi không đề tên nhưng cô biết hẳn là từ bên ngoại gửi qua.
Cô vội vàng xé bọc bên ngoài ra, thấy bên trong là hai cái folder, cầm lấy một cái mở ra nhìn, liền kinh ngạc đó là tư liệu về công ty Thiên Mỹ, trong đó có nói về vấn đề tiền vốn tài chính lưu động của công ty cẩn thận lật xem cô lập tức hoảng sợ.
 
Nếu cô đoán không sai, đây hẳn là tư liệu về việc tài sản công ty bị di dời. Cô không nghĩ tới, mẹ con Tưởng Thục Vân không chỉ tham ô tài sản công ty tiêu xài . Mà còn muốn hút hết tất cả tài nguyên vào túi mình.
 

Cô càng xem càng tức giận, có mấy con sâu mọt này ở đây, công ty Thiên Mỹ chả mấy chốc bị đào rỗng. Xem đến cái thứ hai tư liệu này toàn hình ảnh và thông tin của một số người nhìn có vẻ quen mắt, cô chợt nhớ ra những người này không phải là người đã từng cùng mẹ của Ngôn Khả Hân gầy dựng nên công ty Thiên Mỹ hay sao. May mắn là ở trên đấy có ghi đầy đủ thông tin nơi công tác, địa chỉ nhà của họ. Đây thật là tư liệu rất quan trọng đối với cô hiện giờ, vì muốn hoàn toàn lấy lại được công ty thì cần phải đuổi những tay chân của Tưởng Thục Viện đi, mà hiện giờ với những chứng cứ cô có được đừng nói là đuổi bọn chúng đi mà còn có thể cho chúng ngồi tù.
 
Khi đó muốn khôi phục lại công ty thì những người có đầy kinh nghiệm từng kề vai sát cánh với mẹ có thể giúp sức cô quản lý công ty. Rất nhanh tình thế của Thiên Mỹ có thể đảo ngược.
 
Nhìn bưu kiện này cô biết bên nhà ngoại vẫn luôn để ý động tĩnh bên đây, bằng không cũng chẳng kịp thời đưa tay giúp đỡ. Đủ vậy để thấy nhà ngoại cũng không bỏ rơi cô.
 
Ngôn Khả Ngân kích động không thôi, thật ra cây đại thụ che chở cô vẫn luôn ở đấy, chỉ cần cô nguyện ý, vĩnh viễn đều có thể dựa vào.
 
Nhìn bưu kiện kia Ngôn Khả Hân khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng cười.
 
Các người cầm đồ của người khác lâu như vậy rồi, đã đến lúc phải trở về tay chủ của nó.
 
Đám người Tưởng Thục Viện vẫn cho rằng cô là cô bé không rành thế sự, có thể dễ dàng để bọn chúng khi dễ bắt nạt ư?
 
Vẫn cho là chỉ cần bày ra những trò tiểu nhân bỉ ổi ngáng chân làm cho cô thất bại bỏ trốn đi chăng.

 
Thế thì bọn chúng sai rồi, cô sẽ cho chúng thấy thế nào là đau khổ tột cùng, thế nào hai bàn tay trắng.
 

Cô cảm thấy việc cấp bách hiện tại là làm sao để nhanh mời những tiền bối đó về được. Cho nên cô cần tìm một lý do để rời đi Ngôn gia cho dễ bề hành động.
 
Lý do thật ra đã có, dạo này tâm tình cô không được tốt muốn ra ngoài giải sầu, Ngôn Phi Hùng chả thèm quản cô muốn đi đâu thì đi, Tưởng Thục Viện cũng không muốn biết hành tung của cô có hay chăng chỉ giả đò quan tâm dặn dò là thôi.
 
Lúc trước Tưởng Thục Viện đuổi đi rất nhiều người cũ, mà trong đó có hai nhân vật chủ chốt, một người là tổng giám đốc công ty Thiên Mỹ_ Trương Mẫn Nghi.
 
Người thứ hai là giám đốc Trần Khánh Chi, nghe nói thời điểm bà nghỉ việc đã mang đi theo không ít tư liệu khách hàng quan trọng. làm Tưởng Thục Viện tổn hại không ít.
 
Trương Mẫn Nghi hiện giờ cũng đang kinh doanh một công ty về mỹ phẩm, nhưng là công ty của hai người ở hai thành phố khác nhau nhờ tư liệu mà ông ngoại Dương gia thu thập cho cô nên không mất nhiều công sức cô đã tìm được cô Trương.
 
Sau khi gặp nhau, Trương Mẫn Nghi liền ôm cô khóc rống, cô hiểu với tình cảm bao năm của người mẹ quá cố và cô Trương, thì tình cảm đấy thâm hậu biết bao nhiêu nên sau khi gặp cô mới thất thố như thế.
 
Được một hồi cô Trương không nói hai lời liền kéo cô vô phòng đóng cửa lại, rồi hai cô cháu ngồi xuống tâm sự hỏi han tình hình của cô và công ty Thiên Mỹ. Sau khi biết cô đến đây để nhờ cô ấy giúp đỡ lấy lại công ty, cô Trương liền đồng ý, trước bảo cô chờ cô ấy thu xếp việc công ty sau sẽ qua giúp.
 
Thuyết phục được Trương Mẫn Nghi xong cô liền đi tìm Trần Khánh Chi. Cô Trần hiện giờ đang làm tổng giám đốc cho một công ty lớn sau khi biết ý đồ đến của cô, cô Trần cũng đồng ý.
 
Hai nhân vật quan trọng đều đã thuyết phục được, cô coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó không dừng lại cô tiếp tục tìm những tiền bối trước đây.
Trong đó có một số người đã có công việc ổn định rồi không đồng ý quay về, còn đa số đều nguyện ý cùng cô về lấy lại công ty, mọi chuyện có thể nói một đường thuận lợi.
 
Không sai biệt lắm cũng đã đến thời điểm cô cùng Tưởng Thục Viện bàn giao lại công ty.
 
Mới sáng sớm Ngôn Khả Hân đã đến Tổng công ty Thiên Mỹ, nằm tọa lạc trong cao ốc Lập An. Từ tầng năm trở lên thuộc địa bàn của công ty, những tầng dưới thuộc về những công ty khác và khu dân cư cao cấp.
 
Sau khi đến cô liền trực tiếp đi vào phòng họp ở lầu năm, lúc này mấy người Tưởng Thục Viện cũng đã đến đang ở trong phòng họp thảo luận vấn đề gì đó rất kịch liệt, bất quá khi cô vừa xuất hiện ở cửa phòng họp, bên trong liền đột nhiên yên tĩnh.

 
Tưởng Thục Viện nhìn thấy cô đến, vội đứng lên cười nói: “ Tiểu Hân con tới rồi à?” Thái độ rất chi là nhiệt tình.
 
Cô cũng hướng bà ta cười, vừa đi qua , bà ta liền đẩy chồng tài liệu qua cho cô trước mặt nói: “ Đây là những tư liệu về tình hình hoạt động mấy năm nay của công ty, dì đã thu thập đầy đủ cho con xem”
 
Cô ở trên tay tùy ý lật giở vài tệp tư liệu.
 
Đột nhiên một ông chú trung niên bụng bự đứng lên nói: “Tương tổng, công ty mấy năm nay đều là do ngài quản lý điều hành, Ngôn tiểu thư giờ chỉ là người mới, tôi thấy hay là cứ để tiểu thư ở bên phụ giúp trước cho quen việc”
 
Người nói chuyện là giám đốc markerting của một trong số 156 chi nhánh Thiên Mỹ, cứ mỗi tháng người của chi nhánh sẽ về tổng công ty họp một lần.
 
Người này là một tay Tưởng Thục Viện đề bạt lên, mấy lần Ngôn Khả Hân đến công ty đều bị ông ta gây khó dễ.
 
Cô không thèm nói, giả bộ nghiêm túc lật giở tư liệu, Tưởng Thục Viện là bày đặt khó xử: “ Công ty vốn dĩ là của tiểu Hân, sớm muộn gì cũng vào tay con bé tiếp quản, ta mà không giao lại có người lại nghĩ ta muốn đem chiếm làm của riêng thì không được đâu”
 
“Ai lại suy nghĩ xấu xa như vậy?” ông ta nói tiếp “Tưởng tổng bao nhiêu năm tận tâm tận tụy với công ty ai mà không biết” Nói xong lại chuyển hướng qua Ngôn Khả Hân: “Ngôn tiểu thư, tôi nói điều này không phải chứ, cô tuổi trẻ non dạ không có kinh nghiệm, công ty giao vào tay cô chỉ sợ là không phát triển được, tôi vẫn khuyên cô nên nghe là ở cạnh phụ tá cho Tưởng tổng đi”
 
Nghe những cái mồm này thao thao bất tuyệt, cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cười. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Thục Viện thấy bà ta nở nụ cười đắc ý như nắm rất chắc phần thắng. Cô ở trong lòng cười lạnh thấy bọn chúng nhốn nhao cũng đủ rồi liền đem tài liệu ném mạnh lên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống, nhờ một trợ lý đem bộ tư liệu cô mang theo phân phát cho mấy mấy người ngồi họp
 
Sau khi phát xong, cô cười hướng mọi người ý bảo: “Đều nhìn thử xem?”
 
Mọi người lúc này vẻ mặt đầy nghi hoặc lật xem, chỉ mới nhìn vài tờ, những người ở đấy sắc mặt đều đại biến .
 

Ngôn Khả Hân dựa mình vào lưng ghế, hai tay gõ nhịp lên mặt bàn, thong thả ung dung nói: “Đây là chứng cứ nói về việc các người từng bòn rút tham ô tải sản công ty , trốn thuế, toàn những việc phạm pháp.Tôi cũng đã đem những tài liệu này lên tòa án, thiết nghĩ chắc không đến mấy ngày tòa án sẽ triệu tập các vị ở đây thôi.”
 
Bọn họ nhìn tập tài liệu trên tay mà thất kinh, rồi đều hướng mắt nhìn qua cô không biết có phải vì lo sợ những bí mật đó được cô nắm trong tay hay vì không ngờ cô lại có ngày bình tĩnh mà lạnh lùng đến thế.
 
Tưởng Thục Viện cũng sợ ngây người, bà ta trăm triệu lần không nghĩ cô lại có những chứng cứ đó. Đối với việc này bà ta cũng biết nhưng đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chỉ là những việc này luôn làm một cách bí mật không hiểu sao cô lại có. Bà ta sửng sốt hồi lâu vẫn chưa phục hồi được.
 
“ Chỉ với những bằng chứng đó công ty Thiên Mỹ đã đủ lý do sa thải các vị, công ty tôi không thể chứa chấp những con sâu mọt đục khoét tài sản công ty thành của riêng được.” Cô nói từng câu từng chữ kiên định.
 
Tưởng Thục Viện nghe xong liền hoảng loạn, không thể để Ngôn Khả Hân đuổi nhữg người này đi được, vì thế buộc miệng nói: “Nhưng Tiểu Hân, những người này đều là trụ cột công ty, nếu mà đuổi đi công ty liền sụp đổ.”
 
Ngôn Khả Hân lạnh lùng cười, hướng bà ta mà nói : “ Dì Viện, dì sợ cái gì chứ, tôi tự nhiên đã có cách.” Cô nói xong liền hướng ngoài cửa phân phó: “Mọi người đều vào cả đi”
 
Cô vừa dứt lời , đoàn người ở cửa nối đuôi vào toàn những khuôn mặt tinh anh, tây trang phăng phiu có nam có nữ, vừa vào cửa liền hướng Ngôn Khả Hân cung kính gọi: “ Ngôn tổng”
 
Những người này đột nhiên xuất hiện, làm cho những con người ở đây trông như nhìn thấy quỷ , sắc mặt phải nói là đặc sắc.
 
Tưởng Thục Viện thì sợ đến nỗi môi mấp máy nhưng phát hiện căn bản nói không nên lời.
 
“ Về sau chức vụ tổng giám đốc do cô Trương Mẫn Nghi đảm nhận, chức vụ giám đốc thì do cô Trần Khánh Chi phụ trách, còn trưởng phòng nhân sự thuộc quản lý của ngài Lâm Minh, còn mọi người phụ trách hạng mục nào thì trưởng phòng nhân sự sẽ an bài.” Cô phân phó xong, liền chuyển giọng nghiêm khắc nói: “Còn các vị ở đây ai đã đục khoét tiền công ty, thì biết đương mà thu thập đồ đạc chuyển đi ngay, kẻo tôi gọi bảo an tới thì phiền đấy”
 
Nghe xong lời này kẻ thì vội vàng bỏ đi, kẻ lại đứng yên như hai mẹ con nhà Tưởng Thục Vân đây đang hướng mắt nhìn Tưởng Thục Viện tựa hồ đang chờ một câu nói.
 
Cô cũng nhướng mày nhìn qua Tưởng Thục Viện, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu dì Viện đã mang công ty trả lại tôi, thì đến đây cũng không còn việc gì của dì nữa, chúng tôi muốn mở cuộc họp, dì vẫn là nên đi về đi.”
 
Tưởng Thục Viện híp mắt đánh giá cô, nha đầu này toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh mọi việc đều lạnh lùng xử lý, trong trí nhớ của bà ta Ngôn Khả Hân không phải là một người như vậy.
 
“ Tiểu Hân.... Con...” Mọi việc trước mắt làm bà ta chấn kinh, vừa mở miệng muốn nói nhưng phát hiện không biết nói gì .
 

Ngôn Khả Hân quay đầu lại, ngữ khí lạnh lùng: “Thật là ngại quá, chúng tôi muốn mở cuộc họp, là chuyện cơ mật của công ty không thể để người ngoài nghe được”
 
Cô không một chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
 
******
 
Tưởng Thục Viện mất hết mặt mũi, nhìn khắp phòng một vòng, hai tay nắm chặt, không nói gì nữa liền trực tiếp bước ra ngoài kéo theo hai mẹ con Tưởng Thục Vân đi theo.
 
Bọn chúng đi ra khỏi Tổng công ty Thiên Mỹ ngồi lên xe nhưng không biết đi đâu, Tưởng Thục Vân sắc mặt rối loạn đến cực điểm, đôi tay đều phát run, “ Làm sao đây A Viện , con nha đầu đó sao lại có được chứng cứ việc chị di dời tải sản công ty, ngay cả chuyện chị tham ô tiền đi đánh bạc nó đều biết.”
 
Tưởng Thục Viện trừng mắt nhìn bà ta,đang muốn nổi giận, bất quá từ khi trở thành nữ chủ nhân của Ngôn Gia , tự giác được thân phận tôn quý của mình, Tưởng Thục Viện cũng ít biểu lộ tức giận bằng không dễ đánh mất thân phận.
 
Cho dù lúc này tức giận đến muốn giết người nhưng vẫn cực lực kiềm chế nói: “Không phải lúc trước tôi đã nhắc nhở chị, nên kiềm chế một chút, nhưng chị có nghe tôi đâu, giờ thành ra thế này cũng đáng đời chị lắm”
 
Tưởng Thục Vân chột dạ không dám phản bác.
 
Lúc này Tần Văn Văn cũng lên tiếng nói: “Mọi người không cảm thấy kì lạ sao? Mấy chuyện này đều được làm rất là bí mật, ngay cả tiền cũng được chuyển qua tài khoản ở nước ngoài, con nhỏ này đến tột cùng làm sao biết được?”
 
Tưởng Thục Viện hơi trầm ngâm : “Mọi việc đều không đơn giản, chuyện này suy ra chỉ có một khả năng là nó đã cùng Dương gia qua lại”
 
“Dương gia?” Tưởng Thục Vân vẻ mặt kinh ngạc, bà ta cũng không phải ngu ngốc, suy nghĩ một chút liền ra “Nói như vậy, con nhỏ đó đã làm hòa với bên kia rồi ư?”
 
“ Ai biết.” Tưởng Thục Viện tức giận nói.
 
Trong xe tức khắc lâm vào yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Tưởng Thục Viện lạnh lùng cười nói: “Nhưng mà không nghĩ tới, con nhỏ này sau khi trải qua cửa tử lại có thể thông suốt...... Không hổ là con gái của Dương Oánh”
 
“Nói đến Dương Oánh ta lại thấy bực đây này!” Tưởng Thục Vân hung hăng nói: “Cũng không biết nó đã mang tiền của tập đoàn Ngôn Thị chuyển đi đâu mất” Bà ta càng nói càng tức giận, tựa hồ việc Dương Oanh chuyển tiền đi đều là tiền của bà ta hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận