Hoàng yến

Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ, đơn giản đề nghị với hắn nói: “Nếu anh cảm thấy đoạn cảm tình đã qua là một gánh nặng, vậy anh cũng có thể thôi miên để quên đi.”
 
“……”
 
Cô rõ ràng nhìn thấy cơ thể hắn run rẩy, giống như chịu đả kích kinh khủng lắm theo bản năng lui về phía sau một bước, hắn cau mày, giọng nói mang theo một loại thống khổ nói: “Em thật là tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến mức làm người khác giận sôi máu!”

 
Nói thật, Dịch Khuynh Dương ở trong nhận thức của cô là một người lễ độ nho nhã, ngay cả khi tức giận hắn cũng biết cách nhẫn nhịn, chính là giờ phút này hắn có vẻ rất kích động, cực kỳ phẫn nộ, cả người lộ ra một tia nguy hiểm như muốn hủy thiên diệt địa.
 
Hắn như vậy làm cô cảm thấy sợ hãi.
 
Ngôn Khả Hân tuy rằng không nhớ rõ đời trước bản thân đã xảy ra chuyện gì với Dịch Khuynh Dương, mặc dù hiện tại cô có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng không muốn miệt mài theo đuổi quá khứ này, rốt cuộc đã quên mất, cô không muốn chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình.
 
Nhưng hôm nay, nhìn hắn như bị cô thiên đao vạn quả, còn có ánh mắt nhìn cô như cô là người phụ tình vậy làm cô không khỏi hỏi ra nghi vấn
 
“Dịch tiên sinh, kỳ thật tôi thật sự cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước anh có nói hai chúng ta từng là người yêu của nhau, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, hai nhà chúng ta từ rất sớm đã có xích mích, tôi biết hai nhà là không có khả năng kết thành quan hệ thông gia, vì cái gì còn muốn mạo hiểm ở bên nhau? Mà nếu tôi thật sự yêu anh đến hết thuốc chữa, không màng sự phản đối của gia tộc để ở bên nhau, như vậy tôi tất nhiên đã nghĩ đến kết quả, một khi đã như vậy, tôi đây tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh mà ở cùng Quý Thần Vũ . Tôi biết rõ mình là dạng người gì, nếu đều đã quyết định điều gì, không phải đến vạn bất đắc dĩ tôi tuyệt đối không vứt bỏ anh.”
 
Cô vừa nói một bên vừa quan sát Dịch Khuynh Dương, cô phát hiện khi cô nói đến lời đó trong ánh mắt của hắn rõ ràng có chút tan rã, cũng không biết nghĩ tới điều gì. Ngôn Khả Hân cũng không để ý, lại tiếp tục nói: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là Dịch tiên sinh chính là người đã tổn thương tôi đến mức tôi phải vứt bỏ quá khứ.”
 
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại cô, trong ánh mắt là sự hoảng loạn.
 

Ngôn Khả Hân vừa thấy bộ dáng này liền biết chính mình đã nói đúng rồi: “Mà tôi cảm thấy việc duy nhất để phá hủy tình cảm của hai chúng ta chỉ có thể là sự phản bội. Dịch tiên sinh, anh đã từng phản bội tôi, hơn nữa nếu tôi đoán không sai, tám chín phần mười chính là do vợ của anh_ Lục Mạn, anh nói xem tôi đoán đúng không?”
 
Dịch Khuynh Dương cả người cứng đờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô, rất lâu sau đó mới gian nan gọi một tiếng: “Nhạc nhạc?”
 
Ngôn Khả Hân không hiểu Dịch Khuynh Dương, nhưng là cô lại hiểu rõ chính mình, tình huống như thế nào sẽ lựa chọn gì, biểu tình của hắn làm cô cảm thấy chính mình đã đoán trúng đến tám chín phần mười.
 
Cô không có đoạn ký ức kia, cho nên không rõ lúc trước chính mình đến tột cùng bị thương sâu như thế nào, hiện khoảng trống của đoạn ký ức đó đối với cô cũng xem như là một chuyện tốt, ít nhất nhắc tới nó sẽ như một người ngoài cuộc, có thể sáng suốt mà phân tích. Không có cảm giác thống khổ, cũng không có phẫn nộ, tựa hồ hết thảy những điều này đều không liên quan đến cô.
Ngôn Khả Hân buông tay, giống như người ngoài đứng xem tổng kết một câu, “Cho nên, nếu Dịch tiên sinh đã tổn thương tôi, như vậy anh cũng không cần bày ra bộ dạng giống như người bị hại rồi lên án tôi bất kỳ điều gì nữa, chúng ta hiện giờ xem như không ai nợ ai, chuyện quá khứ tôi không nhớ rõ, tôi cũng không muốn nhớ lại, nếu Dịch tiên sinh thật sự không thể quên được, tựa như vừa rồi tôi đã nói, hoặc là anh cũng đi dùng dùng thuật thôi miên để đoạn ký ức kia đi.”
 
Cô nhìn hai tay Dịch Khuynh Dương đặt dọc theo hai bên hông hết nắm chặt rồi thả lỏng, hắn hơi hơi hé miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lên, cũng không biết có phải do cô nói cho á khẩu không trả lời được, hay là bị tức giận đến một câu cũng đều không nói ra được.
 
Nhưng là Ngôn Khả Hân là thật sự một chút cũng không muốn tiếp tục nói về gút mắc đấy nữa nói: “Tôi rất mệt, không muốn nói chuyện gì nữa, mong anh ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi.”
 
Dịch Khuynh Dương ngây người trong chốc lát, cuối cùng một câu cũng chưa nói liền đi ra ngoài, Ngôn Khả Hân lắc đầu, cô cũng không có nghĩ nhiều nữa liền trực tiếp đi nằm ngủ.
 
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy đã hơi muộn một chút, nên sau khi ăn sáng xong cô liền đến quảng trường trước thôn, ngày hôm qua thôn trưởng có nói qua, buổi sáng đến đấy để tập hợp.

 
Ngôn Khả Hân còn chưa đến gần quảng trường liền thấy một đám người đang tụ tập, Ngôn Khả Hân trong lòng tức khắc áy náy không thôi, đều do cô ngủ nướng, lúc này làm tất cả mọi người đều đứng chờ mình.
 
Ngôn Khả Hân vội vàng bước nhanh chân, bất quá khi vừa đi qua mới phát hiện không phải mọi người đang đợi mình. Trên quảng trường thôn dân cùng các thành viên đi cứu nạn đang quây thành một vòng, trong vòng tròn đó có một cô gái đeo khăn quàng đỏ cùng đám trẻ trong thôn ca hát.
 
Thôn trưởng nhìn thấy cô lại đây, vội gọi qua hỏi thăm: “Ngôn tiểu thư đã ăn cơm sáng chưa?”
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, “Tôi ăn rồi.”
 
Lúc này Ngôn Khả Hân bị thôn trưởng kéo đến cũng vừa lúc thấy rõ cô gái kia là ai.
 
Thôn trưởng thấy cô nhìn người nọ, liền nhiệt tình giới thiệu: “Vị kia chính là phu nhân của Dịch tiên sinh, là một người luôn làm việc thiện, những đứa trẻ trong làng chúng tôi đều một tay cô ấy nâng đỡ vào đại học
 
Không sai, người này đúng là Lục Mạn.
 
Lục Mạn cùng bọn nhỏ xướng ca xong, vừa nhấc đầu liền thấy được cô, Lục Mạn đi tới.
 
Cùng thôn trưởng đơn giản chào hỏi xong Lục Mạn liền mỉm cười nói với cô: “Tiểu Hân, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp em.”
 
Thôn trưởng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “À, thì ra mọi người đều biết nhau?”
 
Lục Mạn cười nói: “Tiểu Hân xem như thân thích của tôi.”
 
Thôn trưởng vẻ mặt như có điều suy tư , “Thân thích? Nếu là thân thích, vì sao hôm qua Dịch tiên sinh cùng Ngôn tiểu thư lại coi như không quen biết?”
 
Lục Mạn tựa hồ có chút xấu hổ, cười nói: “Tiên sinh nhà tôi không thích thể hiện.”
 
“Thì ra vậy Dịch tiên sinh quả thật rất khiêm tốn không thích thể hiện.” Thôn trưởng ha hả cười hai tiếng nhưng cũng biết không dám hỏi nhiều.
 
Lục Mạn nhìn cô nói: “Tôi biết bên này có một chỗ rất đẹp, tôi dẫn em đi xem một chút nhé?”
 
Ngôn Khả Hân rất rõ ràng, Lục Mạn đây là có chuyện phải nói với cô, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn hỏi cô ta, liền nói: “Được.”
 
Lục Mạn liền dẫn cô đến cánh rừng đằng sau thôn, hiện giờ trời đã vào thu, lá cây bắt đầu chuyển vàng, nói là cảnh sắc xinh đẹp, nhưng trên thực tế cũng không có cái gì đẹp.
 
Đợi đến đi được một đoạn cách thôn khá xa Lục Mạn mới dừng lại, cười như không cười hỏi cô một câu: “Khuynh Dương chắc cũng đã nói với cô anh ấy và tôi đã ly hôn rồi đúng không?”
 
Ngôn Khả Hân gật đầu, “Xác thật là đã nói với tôi, bất quá việc này với tôi thì có liên quan gì?”

 
Lục Mạn lạnh lùng cười nói: “Khuynh Dương với tôi ly hôn chính là bởi vì cô, vì thế cô cũng không cần phải giả bộ thanh cao làm gì .”
 
Nhìn dáng vẻ này, Lục Mạn chắc cũng không muốn khách khí nữa, như vậy cũng tốt, chuyện cô muốn hỏi cũng dễ mở miệng hơn nhiều.
 
“Giả bộ thanh cao?” Ngôn Khả Hân cười trào phúng, “Lục tiểu thư cô nghĩ nhiều rồi, tôi đối với Dịch tiên sinh nhà cô không có hứng thú gì.” Ánh mắt cô chuyển lạnh, nói: “Cũng hy vọng cô ở nhà nhắc nhở tiên sinh nhà mình, đừng có da mặt dày như vậy lúc nào cũng đến tìm tôi kiếm chuyện, dây dưa mãi, miễn cho cô lại hao hết tâm tư đi chụp hình tôi với hắn mắc công gây hiểu lầm cho người khác.”
 
Cũng không biết lời này đâm trúng nơi nào của Lục Mạn, cô ta khẽ cắn môi, khắc chế cảm xúc, sau một lúc sau cô ta mới ra vẻ không để bụng cười nói: “Việc chụp ảnh cũng không xem như hao hết tâm tư, Ngôn tiểu thư yên tâm, tiếp theo tôi sẽ cho cô chiêm ngưỡng những bức ảnh thuyết phục hơn nữa.”
 
Ngôn Khả Hân híp hai mắt nhìn cô ta, quả nhiên cô đoán đúng ảnh chụp lần trước do chính cô ta chụp. Mà không chỉ thế bát nước bẩn kia là cô ta cùng Ngôn Nhã Mộng liên thủ đổ vấy lên cô.
 
Đến nỗi hai người là như thế nào mà hợp tác cùng nhau, cô không rõ lắm và cũng lười để ý đến.
 
Ngôn Khả Hân kiềm chế lửa giận trong lòng, tận lực bình tĩnh nói: “Cô muốn làm chuyện gì tôi cũng không ngăn cản, chỉ là tôi cảm thấy hơi buồn cười, cô thừa biết, tôi sẽ cùng Quý Thần Vũ kết hôn, mà tôi không có ngu, nhà Quý tiên sinh của tôi so với Dịch Khuynh Dương tốt hơn không biết bao nhiều lần, tôi vì cái gì mà phải bỏ Quý Thần Vũ để mà cùng một người đàn ông đã có vợ thông đồng với nhau? Cô cũng quá để mắt tới Dịch Khuynh Dương quá đi? Thật cho rằng toàn thể đàn ông trên thế giới đều chết sạch, người phụ nữ nào cũng muốn tranh đàn ông với cô chắc?”
 
“……”
 
Lời này làm cô ta tức giận không nhẹ, Ngôn Khả Hân thậm chí nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của cô ta.
 
Loại phụ nữ này thật là vừa đáng buồn lại đáng giận, Ngôn Khả Hân đối với cô ta không gì để đồng tình.
 
“Hy vọng cô có thể tự hiểu lấy, tốt xấu gì cũng là con cái nhà danh gia hội họa, không cần làm một số chuyện làm người khác xem thường.”
 
Lục Mạn gắt gao nắm chặt hai tay, bất quá cô ta cũng là người tiếp thu qua giáo dục, nên cuối cùng không động thủ. Ngôn Khả Hân lười nói nhiều với cô ta, đang tính quay người rời đi, chỉ là liếc mắt cái liền thấy Dịch Khuynh Dương đứng ở cách đó không xa, cũng không biết chuyện vừa rồi hắn đã nghe được nhiều hay ít, bất quá nhìn hắn có vẻ sắc mặt không tốt.
 
Ngôn Khả Hân thật sự không nghĩ muốn nói chuyện gì nữa với hai vợ chồng nhà này, xoay người liền rời đi.
 
Sau khi Ngôn Khả Hân rời khỏi Dịch Khuynh Dương lúc này mới âm trầm hướng Lục Mạn đi qua, Lục Mạn thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, trong ánh mắt tựa hồ có lửa giận thiêu đốt, nghĩ đến chuyện vừa nói với Ngôn Khả Hân, lúc này nhìn hắn cô ta khó tránh khỏi chột dạ.
 
Hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ dường như không có việc gì nói chuyện với hắn: “Bên này trời hơi lạnh, chúng ta trở về đi.”
 
Chỉ là khi cô ta vừa nói xong, Dịch Khuynh Dương bỗng nhiên vung tay lên, một cái tát giòn vang, hắn không khách khí đánh lên mặt cô ta.
 
Lục Mạn bụm mặt, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, “Anh…… Anh đánh em?”
 
Giờ phút này hắn nơi nào còn cái vẻ ôn hòa lại bình dị gần gũi? Khuôn mặt hắn lạnh lẽo, nhìn về phía cô ta ánh mắt không có nửa điểm độ ấm.

 
“Nếu không phải niệm tình cô đã từng đã cứu tôi, tôi đã sớm bóp chết cô rồi.”
 
Lời nói cay nghiệt không có chút thương tiếc.
 
Cái tát này vừa khuất nhục lại khổ sở, hai mắt không khỏi trào ra dòng lệ, cô ta có vẻ có chút kích động, ép hỏi hắn: “Anh thật sự có thể nhẫn tâm bóp chết tôi sao? Anh dám thề anh thật sự chỉ vì trả thù cô ta mới cùng tôi kết hôn sao? Anh một chút cảm giác đối với tôi đều không có sao? Nếu thật sự không có, vì cái gì từ nhỏ đến lớn lại luôn quan tâm thương tiếc tôi? Khi biết tôi bị cậu hãm hại, anh vì sao lại vứt bỏ cô ta trong buổi hẹn vội vã đến cứu tôi? Cho dù là trong tiệc sinh nhật của cô ta, lúc nghe được tôi nằm viện cũng sẽ không màng tất cả bỏ rơi cô ta đón sinh nhật một mình, anh thử để tay lên ngực tự hỏi, anh thật sự không có cảm giác gì với tôi sao? “
 
“Cô đủ rồi!” Hắn tức giận quát.
 
Lục Mạn lui về phía sau một bước, bởi vì khổ sở, cả người cô ta phát run, “Đều tại anh lòng tham không đáy, anh vừa luyến tiếc tôi lại không bỏ xuống được cô ta, anh mất đi cô ta, anh oán hận tôi cũng chính là oán hận mình, mà tôi chỉ là cái sọt rác để anh phát tiết.”
 
Dịch Khuynh Dương hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu mình Nhạc An An , đối với cô, cũng chỉ bởi vì chúng ta cảnh ngộ tương đồng, tôi đồng tình cô bất quá cũng là đồng tình với chính mình. Tôi cưới cô bất quá chính là đền bù cô vì tôi mà thua thiệt thôi, trừ lần đó ra, không còn có ý nào khác.”
 
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, Lục Mạn nóng nảy, ở phía sau gọi hắn: “Khuynh Dương.”
 
Dịch Khuynh Dương giống như là không thấy, cũng không quay đầu lại, Lục Mạn lại nói: “Nhạc An An đã chết, anh cũng nên hết hy vọng đi! Ngôn Khả Hân cũng không phải là Nhạc An An.”
 
Thân ảnh hắn rất nhanh đã biến mất ngoài bìa rừng, cũng không biết những lời này hắn có nghe hay không.
 
Ngôn Khả Hân trở lại trong thôn vừa đúng lúc thôn trưởng tổ chức phân phát vật tư, Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi qua hỗ trợ.
 
Cô tổng cộng quyên góp một chiếc xe tải đồ nhu yếu phẩm, có đồ dùng hằng ngày, có đồ ăn, cũng có sản phẩm của Thiên Mỹ là gel chống muỗi
 
Trong lúc phát đồ thì gặp dư chấn của động đất, thôn trưởng vội vàng an ủi mọi người: “Đừng lo lắng, chỉ là dư chấn, sẽ không có việc gì đâu.”
 
Lúc dư chấn Ngôn Khả Hân thật sự bị hoảng sợ, chỉ là xem tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, cô cũng cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa.
 
Đột nhiên trong đám người có tiếng kinh hô : “A! Ngôn tiểu thư cẩn thận!”
 
Dịch Khuynh Dương vừa mới ra khỏi cánh rừng cây liền thấy một màn này, chỉ thấy Ngôn Khả Hân đứng gần một cây cột điện, bởi vì dư chấn đột kích, cây cột điện này đại khái đợt trước do động đất cũng đã không ổn, lúc này thêm dư chấn trợ lực, cây cột điện hoàn toàn bị sụp đổ.
 
Mắt thấy cây cột điện kia có thể nện lên trên người Ngôn Khả Hân, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy như bay đi qua, chỉ là còn chưa đến trước mặt, liền có một người tới trước hắn một bước, đem Ngôn Khả Hân kéo ra, ngay sau đó Ngôn Khả Hân bị nhốt chặt trong lòng ngực.
 
Mà bước chân Dịch Khuynh Dương nháy mắt bị đình trệ, hắn cả người cứng còng, ánh mắt ngây ngốc nhìn người kia ôm lấy cô.
 
Sự tình phát sinh quá đột ngột, thẳng đến cô bị người kia kéo vào lòng ngực liền nghe được phía sau có một tiếng vang lớn, Ngôn Khả Hân mới hiểu được, cô suýt bị cây cột điện đè trúng.
 
Ngôn Khả Hân lòng còn sợ hãi, trái tim nảy bùm bùm không ngừng. Bất quá rất nhanh, cô ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc, cô bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên.
 
Vừa nhấc đầu liền thấy Quý Thần Vũ kia, mặt không biểu tình.
 
Ngôn Khả Hân ngốc ngốc, bật thốt lên : “Quý tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?”
 
Quý Thần Vũ nhướng mày, ngữ khí không tốt lắm, “Như thế nào? Anh không thể đến đây sao?”

 
“……”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy bộ dạng của Quý Thần Vũ cực kỳ giống quỷ đòi nợ, cô theo bản năng nuốt nước miếng, phi thường biết điều nói: “Không…… Đương nhiên không có.” Cô ha hả cười cười lại nói: “Nhìn thấy Quý tiên sinh xuất hiện ở chỗ này, em …… rất vui.”
 
Quý Thần Vũ sắc mặt lúc này mới tốt hơn một ít, khóe mắt cũng dâng lên vài phần ý cười.
 
Quý Thần Vũ ngày hôm qua trực tiếp ngồi trực thăng bay đến huyện Kỷ, đến nơi rồi mới biết nơi này đường đang bị cô lập không vào được. Sau đó anh phải đi hỏi thăm mới biết được Ngôn Khả Hân có thể đến huyện An, anh lại suốt đêm bay qua đó.
 
Mà một màn kinh hoàng vừa nãy, nếu không phải anh nhanh tay, người phụ nữ này không biết chừng đã bị cây cột điện đè chết không thì cũng tàn phế.
 
Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, cô còn muốn rời khỏi anh, không có anh cô phải sống sao đây?
 
Hừ, người phụ nữ ngốc này.
 
Ngôn Khả Hân rất nhanh ý thức được chung quanh còn có người nhìn, cô vội vàng đẩy Quý Thần Vũ ra, thôn trưởng thấy không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn lại trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khí độ bất phàm, ông cũng không dám tới gần, liền thật cẩn thận hỏi Ngôn Khả Hân, “Ngôn tiểu thư, vị này chính là……”
 
Ngôn Khả Hân vội vàng ho nhẹ một tiếng để giảm bớt xấu hổ, hướng mọi người ở đây giới thiệu: “Vị này chính là vị hôn phu của tôi.”
 
Thôn trưởng gật đầu, vội nhiệt tình bước qua: “ Thì ra đây là vị hôn phu của Ngôn tiểu thư, xin chào xin chào.”
 
Vị hôn phu ...chỉ mấy chữ này thôi đã làm tâm tình Quý Thần Vũ rất tốt, Quý Thần Vũ cuối cùng cũng không keo kiệt lộ ra gương mặt tươi cười, hướng thôn trưởng gật đầu đáp lại.
 
Dịch Khuynh Dương lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, hắn đi lên phía trước, cười như không cười nhìn Quý Thần Vũ nói: “Thật không nghĩ tới người trăm công ngàn việc như Quý tổng cũng là một người làm việc thiện, xa xôi vạn dặm lại đây cứu tế.”
 
Quý Thần Vũ cũng không thèm nhìn hắn một cái, có lệ nói : “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có thời gian đi mua danh chuộc tiếng, tôi xa xôi vạn dặm lại đây chỉ để tìm vợ mình thôi.”
 
Ngôn Khả Hân: “……”
 
Dịch Khuynh Dương khóe miệng khẽ nhếch, còn muốn nói nữa, Quý Thần Vũ lại kéo Ngôn Khả Hân qua hỏi cô: “Em ở đâu, mang anh đi nhìn xem.”
 
Hắn tươi cười rất chi là chân thật không làm ra vẻ, ngữ khí còn ôn nhu nữa chứ!
 
Ngôn Khả Hân thật cẩn thận nói chuyện với hắn: “Quý tiên sinh, anh có thể không cười như vậy được không?”
 
“Vì sao?”
 
“Em sợ.”
 
Quý Thần Vũ sắc mặt trầm xuống, ra lệnh, “Đi mau!”
 
“……”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận