Hoàng yến

Ngôn Khả Hân cúi đầu cười lạnh: “Dì Viện gần đây không cho các người tiền tiêu vặt hay sao? Hôm nay cô ở bên này tiêu phí cũng không nhiều lắm, nhiêu đây cũng muốn quỵt?”
 
“Cô……”
 
Ngôn Khả Hân gần đây đang nghiên cứu làm cách nào để châm ngòi mối quan hệ của hai chị em nhà Tưởng Thục Viện cùng khương Thục Vân, nếu Tần Văn Văn đã đâm đầu tới, cô đây cũng vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.

 
Cho nên Ngôn Khả Hân không đợi cô ta nói xong đã nói: “À đúng rồi, nhìn bộ đồ trên người cô mặc, nếu tôi nhớ không lầm hẳn bộ đồ này Ngôn Nhã Mộng đã từng mặc qua? Chị họ Văn văn , chị cũng thật là đáng thương, toàn thu lượm đồ Ngôn Nhã Mộng bỏ đi. Cũng đúng, các người bây giờ làm gì cũng phải dựa vào hai mẹ con Tưởng Thục Viện, tự nhiên mọi thứ luôn phải chờ hai mẹ con bà ta hưởng thụ xong mới đến mẹ con cô. Nhã Mộng hiện giờ không phải đóng phim, nhưng cho dù như thế, chị vẫn có thể nhặt một ít đồ thừa Nhã Mộng dư lại.”
 
Chung quanh có không ít người, lời này nói ra mặt cô ta bắt đầu đỏ bừng giận dữ nói: “Cô nói hươu nói vượn gì đấy, đây là quần áo tôi tự mua. Hừ, còn không phải là mấy đồng tiền sao, tôi đây ném cho cô!” Cô ta lấy trong túi ít tiền ném lên quầy, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần thối lại.”
 
Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi. Ngôn Khả Hân không nói thêm gì, chỉ dặn dò thu ngân kiểm kê lại tiền một chút.
 
Tần Văn Văn trở lại về nhà, đi vào liền ôm mẹ cô ta khóc rống lên, một bên khóc một bên ủy khuất nói: “Mẹ , mẹ cũng đi tìm cho con một người bố có tiền được không? Vì sao Nhã Mộng có thể ăn sung mặc sướng, mà con cũng chỉ có thể sử dụng đồ bỏ đi của cô ta.”
 
Khương Thục Vân thở dài, ôn nhu vuốt ve đầu cô ta, vẻ mặt áy náy nói: “Là mẹ thực xin lỗi con, mẹ không nên mang theo con đi theo người dì vô lương tâm kia.”
 
Tần Văn Văn thấy có vẻ kỳ quặc, vội ngẩng đầu nhìn lại, hỏi: “Mẹ lời này là có ý gì?”
 
Khương Thục Vân vừa nhớ tới là một bụng đầy chướng khí, bà ta hừ lạnh một tiếng nói: “Mấy ngày hôm trước dì con lại còn bóng gió hỏi mẹ có phảilúc trước có vụng trộm nói chuyện gì với Dương Oánh sau lưng dì ta không.”
 

Tần Văn Văn nghe được liền thắc mắc, “Dì đây là có ý gì? Dì là hoài nghi lúc trước đoạn ghi âm là do mẹ tiết lộ ra ngoài?”
 
Khương Thục Vân sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Mẹ tốt xấu cũng là chị của dì ta, đi theo dì ta bao nhiều năm như vậy l không có công lao cũng có khổ lao, không nghĩ tới vừa xảy ra chuyện thế nhưng liền hoài nghi mẹ.”
 
Tần Văn Văn cũng là tức giận đến mức cắn răng, “Dì như vậy thật là quá đáng.” Cô ta chợt nghĩ đến cái gì lại nói: “Mẹ, mẹ lại không phải không xinh đẹp, lại không phải không thể tìm được người dựa vào, nếu dì đã không tín nhiệm chúng ta, chúng ta vì cái gì còn muốn sống ở dưới bóng dì ta để phải chịu uất khí ?”
 
Khương Thục Vân cười rộ lên, kia ý cười lại không đọng nơi đáy mắt, “Con nói rất đúng, chúng ta xác thật không nên lại chịu uất ức, yên tâm đi, mẹ sẽ không để con uất ức đâu.”
 
**
 
Giải quyết xong Tần Văn Văn, Ngôn Khả Hân lúc này mới có thời gian ngủ một giấc, mới vừa tỉnh dậy Ngôn Khả Hân liền nhận được thông báo, đã làm tốt công tác chuẩn bị để đi cứu trợ vùng thiên tai.
 
Khoảng thời gian trước ở khu Tây Nam phát sinh động đất, Ngôn Khả Hân liền quyết định tự mình đến khu vừa xảy ra thiên tai quyên góp một ít đồ.

 
Nói như vậy, đã làm kinh doanh thì ít hay nhiều cũng nên làm những hoạt động từ thiện, để có thể đề cao danh vọng cùng tích phúc đức cho bản thân. Có thể trợ giúp người khác, lại có thể đắp nặn thanh danh, đây là một công đôi việc .
 
Bởi vì cô ở cùng Quý Thần Vũ đã “Hòa hảo” hơn trước, nên khi mọi chuyện vừa chuẩn bị xong, cô cũng không có kịp nói với anh.
 
“Hội Chữ Thập Đỏ bên kia nói như thế nào? Khi nào xuất phát?”
 
Tiểu thư ký nhìn danh mục công việc mới nói: “Thưa giám đốc, ước chừng một giờ sau xuất phát .”
 
Ngôn Khả Hân gật đầu, “Tôi đã biết, em thay tôi chuẩn bị một chút đi.”
 
Lần này các cô cùng hội Chữ Thập Đỏ hợp tác, người làm ăn đi từ thiện cùng hẳn không ít, tuy rằng cô không trông cậy gì ở tổ chức nhà nước, nhưng nếu có thể đi sớm thì đi thôi.
 
Cho nên khi thư ký giúp cô thu thập thỏa đáng xong cô liền trực tiếp xuất phát.
 
Ngôn Khả Hân nhìn thời gian, hiện tại cách giờ tan tầm còn có mấy tiếng, chờ Quý Thần Vũ phát hiện không thấy cô đâu, đại khái khi đó cô đã rời khỏi thủ đô rồi.
 
Chuyện này cô xác thật phải xin lỗi anh, chủ yếu là không kịp thời thông báo ,đương nhiên chính cô cũng rõ, nếu mà nói cho anh, người này tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô chạy xa như vậy đâu.
 
Với tính cách của anh, sợ là ước gì đem cô buộc ở đai lưng quần không được đi đâu hết.
 
Hơn nữa cô xác thật là chịu không nổi áp bức mà anh gây ra, có thể đi ra ngoài trốn được bao lâu thì trốn.
 
Quả nhiên cô đoán không sai, khi cô vừa rời thủ đô không bao lâu Quý Thần Vũ đã điện thoại tới.
 
“Em đâu rồi? Anh hiện tại đang ở công ty của em, không thấy em đâu hết .” Trong điện thoại giọng của anh rất bình thường.
 
“À khoảng thời gian trước bên Tây Nam có xảy ra động đất. Em đến đấy để quyên góp một chút nhu yếu phẩm, vừa lúc hôm nay đường bên đây đã thông, cho nên em cùng hội Chữ Thập Đỏ đi qua đấy.”
 
Bên kia tạm dừng một chút, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy khí chẹn ở họng, anh chỉ trầm mặc vài giây mà cô đã cảm thấy chung quanh không khí như bị rút hết.
 
“Khi nào trở về?” Một lúc lâu sau anh lại hỏi một câu.
 
Ngữ khí thực bình thường, cũng không có biến đổi gì, nghe không có vẻ sinh khí gì.

 
Ngôn Khả Hân vội nói: “Phân phát xong em liền trở lại.”
 
“Ừ.” anh đáp nhẹ một tiếng, “Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”
 
“A?” Ngôn Khả Hân không dự đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời không phục hồi tinh thần lại được.
 
“Anh nói, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”
 
Ngôn Khả Hân ngơ ngác, “Dạ…… vâng.”
 
Tắt điện thoại lúc sau Ngôn Khả Hân còn có chút không biết phản ứng như thế nào, Quý tiên sinh khi nào trở nên dễ nói chuyện vậy, lại còn dặn dò cô trở về sớm một chút .
 
Ngôn Khả Hân rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên cô phát hiện ở cùng Quý Thần Vũ cũng không khó khăn lắm.
 
Bên kia, ở tổng công ty Thiên Mỹ, vừa mới kết thúc cuộc gọi, Quý Thần Vũ liền bày ra khuôn mặt âm trầm, mà trợ lý Lâm An thấy vậy, thật cẩn thận hỏi: “Tiên sinh? Phải đi về sao?”
 
Quý Thần Vũ hồi thần, đưa điện thoại di động tùy ý ném vào tay Lâm An, thong thả ung dung nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Tây Nam.”
 
Lại muốn chạy trốn sao tiểu yêu tinh của anh.
 
******
 
Hội Chữ Thập Đỏ vốn dĩ tính toán sẽ trực tiếp đi đến huyện Kỷ nơi là tâm của động đất, bất quá bởi vì dư chấn tạo thành sụt lún, đường đi đến đó bị phong tỏa, bất đắc dĩ chỉ phải đi đường vòng tới huyện An gần đấy.
 
Ngôn Khả Hân được phân tới huyện An trong đó có một thôn xóm tên là Vinh Nhạc, bên này phương tiện giao thông không tính là lạc hậu, bất quá do động đất xảy ra, nguyên bản là thôn trang nhỏ xinh đẹp nháy mắt bị san thành bình địa, liếc mắt một cái nhìn khắp nơi hoang tàn đổ nát.
 
Đám người Ngôn Khả Hân tới nơi là vừa vào buổi chiều, đem nhu yếu phẩm với mọi thứ chuyển xuống xong xuôi thì trời cũng bắt đầu tối sầm, sau đó đoàn người đi theo trưởng thôn vào trong nơi sinh hoạt chung ăn cơm.
 
Ăn được một nửa, thôn trưởng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói là có một đại nhân vật muốn tới, ông liền đi ra ngoài tiếp đón.
 
Ngôn Khả Hân nghĩ thầm, những người ngồi đây hoặc nhiều hoặc ít đều là những người có uy tín danh dự, ai mà không được tính là đại nhân vật đâu? Có thể làm thôn trưởng bỏ bọn họ như vậy, còn nhiệt tình đi nghênh đón, nghĩ đến người này hẳn là có địa vị cao hơn những người ở đây nhiều.
 

Ngôn Khả Hân cũng không để ý, mệt mỏi cả một ngày bụng cô đã đói meo rồi, chỉ lo chuyên tâm ăn cơm.
 
Thôn trưởng đi ra ngoài một lát liền vào, đằng sau có một người đàn ông thong dong đi theo, hắn mặc một thân quần áo hưu nhàn, ăn mặc phi thường đơn giản, nhưng bởi vì anh quá xuất chúng, nên mặc dù quần áo đơn giản cũng không thể che đậy hào quang mà anh mang tới, hắn vừa tiến vào, tựa hồ cả gian nhà đều sáng ngời không ít.
 
Ngôn Khả Hân vừa thấy đến liền lắp bắp kinh hãi.
 
Cô thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Dịch Khuynh Dương.
 
Thôn trưởng hướng mọi người giới thiệu: “Vị này chính là chủ tịch tập đòan Quang Minh Dịch Khuynh Dương tiên sinh.
 
Những người đang ngồi nghe được chủ tịch tập đoàn Quang Minh đến đều có chút kính cẩn, vội vàng đều đứng dậy ôn hoà chào hỏi.
 
Đến lượt Ngôn Khả Hân, cô có chút rầu. Đại khái là do ngày ấy Dịch Khuynh Dương chạy tới nói cho cô biết bọn họ đã từng yêu nhau.
 
Tuy rằng cô đã không nhớ rõ chuyện trước đây, bất quá chuyện của cô và Dịch Khuynh Dương thật sự đã xảy ra, cho nên khi gặp mặt lại sẽ có chút xấu hổ là không thể tránh được.
 
Thế nhưng Dịch Khuynh Dương lại tỏ ra rất thản nhiên, chủ động duỗi tay lại đây chào hỏi cô, “Chào em.”
 
Trong giọng nói mang theo khách khí xa lạ.
 
Nhìn dáng vẻ hắn là muốn trước mặt người khác làm bộ không quen cô, như vậy vừa lúc, Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng hắn nắm tay, khách khí chào hỏi một tiếng: “Xin chào Dịch tổng.”
 
Cơm nước xong một lúc sau, Ngôn Khả Hân được an bài chỗ nghỉ ngơi, bởi vì trong đòan Ngôn Khả Hân là người phụ nữ duy nhất, cho nên rất vinh hạnh được hưởng một mình một phòng.
 
Ngôn Khả Hân tắm rửa xong xuôi, mỏi mệt một ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, cô đang muốn nghỉ ngơi bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
 
Cô cảnh giác đứng trong phòng không vội vã mở cửa, mà hỏi trước một câu, “Ai vậy?”
 
“Là anh.”
 
Cô nghe ra được đây là giọng của Dịch Khuynh Dương .
 
Ngôn Khả Hân cũng không mở cửa, lại hỏi một câu, “Anh có việc sao?”
“Tôi muốn đưa cho em một ít đồ.”
 
Ngôn Khả Hân suy nghĩ cuối cùng mở cửa, Dịch Khuynh Dương đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm theo băng gạc, còn có một hộp cứu thương.
 
“Anh thấy tay em giống như bị thương, nên cầm đồ lại đây giúp em băng bó một chút.
 
Hồi nãy lúc giúp đỡ dỡ hàng mu bàn tay cô có bị trầy da.

 
Lại thấy thời điểm hắn nói ra lời này mặt đầy ý cười, ngữ khí ôn nhu, một đôi mắt hàm chứa gió xuân mười dặm nhu tình.
 
Bị hắn nhìn như vậy, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà , cô cười gượng hai tiếng, vội tiếp nhận đồ hắn đưa qua, khách khí nói: “Cảm ơn Dịch tiên sinh đã có ý tốt, tôi có thể tự xử lý được, thời gian không còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, Dịch tiên sinh cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.”
 
Cô nói xong liền đóng cửa, Dịch Khuynh Dương lại đột nhiên chống đỡ khung cửa, sau đó không chút khách khí chen vào rồi trở tay đóng lại cửa.
 
Ngôn Khả Hân: “……”
 
Căn phòng không lớn, Dịch Khuynh Dương chen vào tựa hồ liền có vẻ chật chội hơn.
 
Ngôn Khả Hân cả người cứng đờ nhìn người đàn ông trước mắt, cười gượng hai tiếng nói: “Dịch tiên sinh còn có việc sao?”
 
Ý cười trên mặt anh ta dần dần thu liễm, hỏi cô: “Em là đang trốn tránh anh sao?”
 
“Không có, chỉ là thời gian không còn sớm, tôi thật sự rất mệt .” Cô nói xong ngáp một cái, “Tôi muốn nghỉ ngơi , anh là đàn ông đứng trong phòng tôi có vẻ không tốt lắm.”
 
Hắn sắc mặt ngưng trọng, “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
 
Ngôn Khả Hân lắc đầu, “Không có.”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy cô đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, xưng hô hắn là Dịch tiên sinh, chính là quan hệ anh em họ cũng đều không nghĩ tới, hắn đáng lẽ phải rõ ràng rồi chứ, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện của kiếp trước nữa.
 
Chỉ là Ngôn Khả Hân không ngờ được, cô tỏ thái độ lạnh nhạt rồi mà hắn cũng không rời đi, hơn nữa, ở thời điểm cô chưa kịp phản ứng hắn lại đột nhiên cúi người tiến lên ôm chặt cô.
 
“Nếu em để ý thân phận đã kết hôn của anh, như vậy anh hiện tại có thể nói cho em biết, anh đã ly hôn, hiện tại anh độc thân.” Hắn tựa hồ rất kích động, ngữ khí có chút dồn dập, ôm cô sức lực cũng rất lớn, “Em là đang trách anh mấy ngày nay không tới tìm em sao? Không phải là anh không muốn đến đâu. Là Quý Thần Vũ, hắn phòng anh, ngăn không cho anh gặp em, nên căn bản anh không có biện pháp tiếp cận em. Cho nên khi biết em đến đây, anh liền chạy tới. Anh thật sự không có cách nào Nhạc nhạc à, anh không thể quên được em.”
 
Ngôn Khả Hân cảm giác cô sắp bị hắn ôm đến không thở nổi, cô đẩy hắn, vội la lên: “Anh trước tiên buông tôi ra đã!”
 
Hắn không dao động, ngược lại càng khẩn cấp ôm cô chặt hơn, Ngôn Khả Hân cuối cùng nổi giận, lung tung đấm đánh trên người hắn, đề cao âm lượng nói: “Anh không buông tôi ra, tôi la lên gọi người đấy.”
 
Hắn cả người cứng đờ, lúc này mới chậm rãi buông cô ra. Ngôn Khả Hân vội vàng thối lui kéo dãn khoảng cách với hắn.
 
Dịch Khuynh Dương trên mặt mang theo bi thương sâu sắc, nhưng cho dù là như thế hắn vẫn miễn cưỡng cười nói: “Xin lỗi Tiểu Hân, anh không khống chế được chính mình, là anh thất lễ.”
 
Nếu hắn đã phát hiện thân phận của cô, cô cũng không muốn giả bộ nữa, Ngôn Khả Hân nhìn hắn nói: “Dịch tiên sinh, chuyện quá khứ đã qua thì cho nó qua đi. Hơn nữa anh cũng không cần phải vì tôi mà kết thúc cuộc hôn nhân của mình, rốt cuộc hôn nhân cũng chính là do anh lựa chọn, nếu đã lựa chọn rồi thì anh nên có trách nhiệm với nó không phải sao?”
 
Hắn cười cười, lộ ra chua xót, “Em nói được thật là nhẹ nhàng, em cho rằng chuyện tình cảm nói buông là có thể buông sao?” Hắn khẽ cười một tiếng lại nói: “Cũng vì, em đã quên tất cả mọi thứ, tự nhiên nói chuyện mới có thể thản nhiên được như thế.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận