Hoàng yến

Ngôn Khả Hân cười không nổi nữa rồi.
 
Bất quá đêm nay Quý Thần Vũ rất an phận, không bắt cô làm vận động.
 
Ngôn Khả Hân nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái. Lúc Quý Thần Vũ nói muốn đưa cô đi làm, cô rất sảng khoái đồng ý.

 
Ngôn Khả Hân không nghĩ tới ở dưới tòa nhà của công ty liền chạm mặt Lương Vân Phàm, đây là đối tượng xem mắt của cô, nếu không có Quý Thần Vũ can thiệp, nói không chừng bọn họ sớm đã kết hôn.
 
Ngôn Khả Hân rất nhanh đã phát hiện người bên cạnh cô, dọc theo đường đi cùng cô vừa nói vừa cười, đùng phát bắt đầu lộ ra một tia nguy hiểm.
 
Làm Ngôn Khả Hân thực khẩn trương, cô đang muốn cùng anh giải thích một câu, liền nghe được Quý Thần Vũ lạnh lùng để lại một câu “Đem hắn ta giải quyết cho tốt, lần sau mà để anh nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, anh không cam đoan sẽ làm ra những chuyện tồi tệ nào đâu.”
 
Ngôn Khả Hân nuốt vội nước miếng, vội vàng gật đầu, “Yên tâm, em sẽ giải quyết tốt việc này.”
 
Ngôn Khả Hân vừa xuống xe, xe liền trực tiếp rời đi. Cô âm thầm bĩu môi, phát hiện tên gia hỏa Quý Thần Vũ này thật là khó chiều, vừa nãy còn ôn nhu nhẹ nhàng với cô đùng một phát bày ra bộ mặt đáng sợ cho cô coi, đúng là đồ biến thái tâm tình bất định.
 
Ngôn Khả Hân thở dài, lúc này mới đi đến chỗ Lương Vân Phàm, lần này sự việc quả thật cô phải xin lỗi Lương Vân Phàm. Người đàn ông này đối với cô rất chân thành, nhìn ra được hắn thật lòng muốn ở bên cô.
 
Bởi vì trong lòng áy náy, trong khoảng thời gian này cô không dám đi tìm hắn, có những lời xác thật phải nói rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy giờ nói cái gì cũng không đúng, mặc kệ lời giải thích như thế nào đều đả thương người.
 

“Lương tiên sinh, hôm nay anh đến đây có việc gì không?” Cô khách khí chào hỏi hắn.
 
Lương Vân Phàm cười nói: “Tôi nghe nói em sẽ kết hôn với Quý tiên sinh, cố ý lại đây chúc mừng em thôi.”
 
Hắn nói rất chân thành, không giống như cố ý trào phúng cô. Ngôn Khả Hân trong lòng liền càng áy náy, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, là em phụ lòng anh.”
 
Hắn cúi đầu cười khổ, ngay sau đó đem một món đồ đặt lên tay cô, “Thời trung học anh biết em rất thích ngôi sao, lúc ấy liền có suy nghĩ chuẩn bị cho em một món quà, bất quá còn chưa kịp tặng cho em, anh phải đi ra nước ngoài. Hiện tại cuối cùng cũng đưa được đến tay em hy vọng em không ghét bỏ.”
 
Là chiếc bình thủy tinh đựng đầy những ngôi sao nhỏ xinh.
 
Ngôn Khả Hân tiếp nhận, tự đáy lòng nói với hắn: “Cảm ơn anh.”
 
Hắn lắc đầu, hỏi cô “Không biết em còn nhớ cậu bé mập ngồi sau bàn em hồi trung học không.”

 
Ngôn Khả Hân cố gắng tìm trong kí ức còn sót lại của cơ thể này, xin lỗi, thật sự không có.
 
Bộ dáng cô mờ mịt dừng trong mắt hắn, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên mất mát, “Nhìn dáng vẻ này em thật sự đã quên.” Hắn thở dài một hơi, như đã hạ quyết tâm, nói: “Anh chính là cậu bé mập ngồi sau lưng em hồi trung học. Bắt đầu từ đấy anh đã thích em rồi. Mà lúc nhỏ do tự ti nên anh vẫn luôn không dám nói với em tâm ý của mình, hơn nữa anh biết em vẫn luôn thích anh Cảnh Diệp, cho nên dù biết em thích ngôi sao cũng không dám cho em. Sau khi xuất ngoại thật ra anh cũng không tính trở về, nhưng khi anh biết được em cùng An Cảnh Diệp đã chia tay, nên anh mới quyết định về nước. Trở về không lâu ông nội của anh liền nhắc đến việc hẹn hò với em, em không thể tưởng tượng đâu lúc đấy anh hưng phấn thế nào đâu, anh lái xe vòng vòng thành phố như một thằng ngớ ngẩn, thẳng đến sáng sớm mới trở về.” Nói đây hai mắt hắn bắt đầu đã đỏ, “Chính là chung quy chúng ta vẫn không thể ở bên nhau. Bất quá mặc kệ ra sao, em có thể tìm được hạnh phúc, anh thật lòng chúc phúc cho em.”
 
Ngôn Khả Hân cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào, cảm động với tấm chân tình của hắn, cũng vì hắn mà tiếc nuối, rốt cuộc cô cũng không phải người hắn thích.
 
Hắn tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cô, thực tri kỷ nói: “Em không cần phải trả lời anh điều gì. Chỉ là những lời này anh đã nghẹn thật lâu ở trong lòng rồi, có thể nói ra anh cảm thấy thật nhẹ nhõm, cũng rất cảm ơn em có kiên nhẫn nghe anh lải nhải xong. Bất quá em yên tâm, anh về sau sẽ không xuất hiện quấy rầy em nữa.”
 
Hắn cực lực đè nén giọng nói nghẹn ngào, kiên cường mà nói: “Tạm biệt, tiểu Hân.”
 
Hắn xoay người rời đi, mà cô lúc lâu mới hồi thần, nhìn về bóng dáng đã đi xa.
 
Ngôn Khả Hân dưới đáy lòng không khỏi thở dài một hơi, thật tiếc nuối .
 
Vì Lương Vân Phàm, cũng vì nguyên chủ của cơ thể này.
 
Thật vất vả lấy hết can đảm đến giãi bày, chỉ là hắn không biết người trước mắt hắn giờ đây không phải là người mà hắn đã từng yêu thương. Mà nguyên chủ đâu, cô bé ấy đã rời đi không biết trôi dạt phương nào, khổ sở bao lâu vì người không thích mình, chính là cô bé không biết vẫn luôn có một người yên lặng yêu thầm mình bao lâu nay, nhưng mà cô bé ấy cuối cùng không bao giờ có thể biết nữa.
 
Ngôn Khả Hân yên lặng thở dài một tiếng, lúc này mới vào công ty.
 
Mới ngồi xuống không bao lâu cô nghe được tiếng đập cửa, lại tưởng phòng tài vụ gửi báo cáo lại đây, cũng không nghĩ nhiều liền nói, “Vào đi.”
 
Người tới tiến vào hồi lâu không có động tĩnh, lúc này cô mới phát hiện có điều không thích hợp ngẩng đầu lên nhìn lại, chờ nhìn thấy rõ người tới cô liền ngẩn người, “Quý tiên sinh như thế nào tới đây? Không phải ngài đang vội sao?”
 
Quý Thần Vũ thần sắc nhàn nhạt, thong thả ung dung đi tới, hỏi: “Em đã đuổi anh ta đi rồi?”
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu. Quý Thần Vũ cầm lấy lọ thủy tinh đựng ngôi sao để trên bàn quan sát vài lần, “Một khi đã như vậy, vì sao còn giữ lại cái này?”
 
Ngôn Khả Hân nghe ra ngữ khí của anh không thích hợp, vội nói: “Người ta cực cực khổ khổ làm cho, trực tiếp ném đi có vẻ không phúc hậu.”
 
Quý Thần Vũ đem cái chai buông xuống, anh đi đến trước mặt cô, đưa tay nắm tay vịn ghế dựa, hơi hơi khom người cùng cô chính diện đối mặt, khẽ cười nói: “Em là luyến tiếc ném nó đi?”
 
“……”
 

Tuy rằng trên mặt anh mỉm cười, nhưng hơi thở lạnh lẽo của anh làm cô biết thừa anh đang sinh khí, là người đàn ông có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, nên trong phương diện tình cảm anh so với bất kỳ ai khác đều nhỏ nhen nhất. Ngôn Khả Hân tất nhiên là không muốn tìm chết, lúc này đương nhiên phải vuốt cho lông hổ anh xuôi xuống.
 
Cho nên cô liền xoa xoa lỗ tai anh, hờn dỗi nói: “Anh nói hươu nói vượn gì đấy?”
 
Không phải nói, vành tai anh mềm mại, xoa rất thoải mái, Ngôn Khả Hân liền nhịn không được xoa nhẹ hơn vài cái.
 
“……”
 
Quý Thần Vũ căn bản đang khó chịu, chính là hiện tại…… Cô tại sao muốn xoa lỗ tai anh, anh lại không phải trẻ con, hơn nữa động tác thực rõ ràng cho người ta một cảm giác sủng nịnh.
 
Làm anh cảm thấy cô lúc này là đang cưng chiều anh.
 
Người phụ nữ này đến tột cùng là muốn quậy kiểu gì đây? Chủ động thân mật với anh thì không nói, còn nói chuyện nhu thuận , xoa lỗ tai anh, cô muốn gì... là muốn mạng của anh đúng không?
 
Anh hiện tại thật sự không biết nên làm sao với cô bây giờ.
 
Quý Thần Vũ duy trì động tác thân thể cứng đờ hồi lâu, sau đó anh cầm lòng không đậu đem cô bế lên, Ngôn Khả Hân bị anh bóp mông bế lên, vội hỏi : “Anh muốn làm gì?”
 
“Dập lửa” anh lạnh lùng cười, vẻ mặt đương nhiên
 
“……”
 
Trong văn phòng của cô có một bộ sô pha để tiếp khách, Quý Thần Vũ trực tiếp đem cô ôm đến đấy. Ngôn Khả Hân ý thức được gia hỏa này là tới thật sự, vội dùng tay chống bờ vai của anh nói: “Quý Thần Vũ, anh không kiềm chế một chút được hay sao, anh không sợ thận hư à?”
 
Anh trưng ra vẻ mặt đương nhiên, “Không sợ.” Nói xong liền làm bộ muốn nuốt luôn cô.
 
Ngôn Khả Hân vội vàng né tránh, nhíu mày nói: “Nhưng mà em sợ!”
 
Tên này ở trong phương diện nhu cầu tình dục thật sự là quá tràn đầy, Ngôn Khả Hân cảm thấy cô tuyệt đối chống đỡ không được, nếu tùy ý cho anh mỗi lần muốn tới thì tới, nói không chừng cô sẽ giống đời trước bị anh bức cho chạy trốn luôn quá.
 
Cho nên tại phương diện này, cô tuyệt đối không thể dung túng anh.
 

“Quý Thần Vũ, anh tránh ra, em không muốn làm!” Cô giận dữ nói.
 
Cũng không biết có thể làm anh tức giận hay không, nhưng cô không nghĩ sẽ cúi đầu dưới anh.
 
Quý Thần Vũ thế nhưng chậm rãi dừng lại động tác. Ngôn Khả Hân vội vàng sửa sang lại quần áo chỉnh tề, rồi lui về một góc cùng anh kéo dãn khoảng cách.
 
Hai mắt cô hai trừng lớn, giận dỗi nói: “Anh không thể tiết chế một chút hay sao? Lại nói loại chuyện này cần anh tình tôi nguyện, vậy mà anh lại bức bách em sao?”
 
Bị cô tức giận quát lớn anh cũng không khó chịu, ngược lại vui vẻ cười nói, “Như vậy mới đúng, đây mới là bộ dáng mà em nên có.” Giống như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, cùng anh đối nghịch.
 
Ngôn Khả Hân không ngờ được anh sẽ nói như vậy, bất quá nhìn vẻ mặt anh thoải mái cô lại thấy ngạc nhiên, “Anh có ý tứ gì?”
 
Anh vắt chéo hai chân, tay tùy ý dựa vào thành sô pha, lười biếng nói: “Bộ dạng em hung hăng làm anh rất thích.”
 
“……”
 
Ngôn Khả Hân thật là hết chỗ nói, cho nên mấy ngày nay cô đối với anh dịu dàng như vậy đều là uổng phí? Thì ra vị đại gia đây thích người khác mắng anh?
 
Ngôn Khả Hân hai mắt híp lại, “Cho nên, anh không thích em đối với anh ôn nhu một chút?”
 
“Không thích.” Anh lời ít mà ý nhiều.
 
Trên thực tế là anh sợ, sợ cô giống như trước đây, diễn kịch trước mặt anh, chỉ là muốn làm cho anh buông lỏng đề phòng, sau đó ở trong lúc anh trầm mê nhất đột nhiên biến mất.
 
Bởi vì khi cô ôn nhu đối với anh lực sát thương rất lớn, xương cốt anh sẽ nhũn ra, sẽ hoàn toàn bị lạc trong dịu dàng đó của cô.
 
Ngôn Khả Hân sau khi nghe xong bĩu môi, người này thật đúng là kỳ quái, lại thích người khác đối xử hung hăng với mình, thật đúng là cái đồ biến thái!
 
Ngôn Khả Hân quả thực sợ tên gia hỏa này lại sẽ nhào lên, liền hướng anh nói: “Quý tiên sinh anh không có việc gì làm sao? Nhìn có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”
 
Quý Thần Vũ nói: “Anh nhìn rất rảnh hả?”
 
Ngôn Khả Hân gật đầu thật mạnh.
 
“Ha hả.”
 
“……”
 
“Nếu đã rảnh vậy rồi, anh đây có phải nên tìm việc làm nhỉ?” Anh vừa nói vừa sát lại gần cô.
 

Vẻ mặt cười xấu xa bộ dáng rõ ràng là bất chính, Ngôn Khả Hân khó thở, cả giận nói: “Quý Thần Vũ, anh đừng luôn nghĩ đến loại chuyện này được không?”
 
Quý Thần Vũ thò người qua, hôn cô một cái, cười đến càng vui vẻ, “Nhìn em như vậy, là anh liền muốn ăn em luôn.”
 
“……”
 
Anh đứng dậy, sửa sửa lại tây trang, trước khi rời đi còn nói một câu: “Về sau lại thu thập em.”
 
“……”
 
Rốt cuộc đã đuổi được đại ôn thần đi, Ngôn Khả Hân cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
 
Giữa trưa ăn xong, Ngôn Khả Hân định nghỉ ngơi trong chốc lát, thì thư ký tiến vào nói cho cô, cửa hàng bên trung tâm thương mại có xảy ra tranh chấp.
 
Thì ra là bởi vì thẻ hội viên VIP cũ cùng thẻ hội viên VIP mới có vấn đề. Sau này Ngôn Khả Hân tiếp thu Thiên Mỹ liền đem thẻ cũ toàn bộ thay thế thành thẻ mới.
 
Hôm nay một khách hàng tới lại mang theo thẻ cũ để quên thẻ mới ở nhà, cho nên không được hưởng chiết khấu, mà nhân viên bên đó đã giải thích rõ ràng, nhưng mà vị khách đấy vẫn như cũ không thuận theo, không buông tha, cuối cùng không có biện pháp nào, thư ký chỉ có thể tìm cô.
 
Ngôn Khả Hân trực tiếp đi qua xử lý,khi thấy người kia cô nghĩ khó trách khó chơi như vậy, thì ra là Tần Văn Văn.
 
Ngôn Khả Hân đi lên phía trước, cười nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là chị Văn Văn.”
 
Tần Văn Văn đem tạp chí khép mạnh lại, cười lạnh nói: “Nói đi, chuyện này muốn giải quyết thế nào.”
 
“Nhân viên không nói cho cô sao? Thẻ hội viên cũ không thể hưởng chiết khấu, cho nên thật xin lỗi chị, chi phí lần này dựa theo giá gốc mà trả.”
 
Tần Văn Văn hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng nói: “Dựa vào cái gì? Thẻ hội viên Thiên Mỹ của tôi là thẻ kim cương đấy?”
 
Cô giải thích : “Tần tiểu thư, việc chúng tôi đổi thẻ đã gửi tin nhắn cho tất cả khách hàng, nên chắc chắn là không thiếu cô đâu và thẻ cũng được chuyển phát nhanh đến từng khách hàng, mà thẻ mới có nhiều ưu đãi hơn vậy mà cô không mang có phải cố ý kiếm chuyện với chúng tôi không.”
 
Tần Văn Văn hoàn toàn không nghe, “Tôi cũng lười nhiều lời với cô, chỉ hỏi cô một câu hôm nay có chiết khấu cho tôi hay không?”
 
Ngôn Khả Hân vẫn khách khí như cũ, “Xin lỗi, không được.”
 
Tần Văn Văn hếch cằm nói: “Nếu các cô không cho, vậy món đồ này tôi không thanh toán.”
 
Ngôn Khả Hân lúc này cũng không cần thiết đối với cô ta khách khí nữa, khóe miệng hơi cong, trào phúng nói: “Các người hiện tại đã nghèo túng thành như vậy sao? Một ít tiền như không trả nổi?”
 
Tần Văn Văn là người ham món lợi nhỏ bất quá tự tôn lại rất cao, vừa nghe được lời này liền sừng sổ lên: “Cô có ý gì?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận