Hoàng yến

An Cảnh Diệp này từ trước đến giờ là một người lạnh lùng, lúc này cũng chỉ nhìn thoáng qua gật đầu xem như đáp lại.
 
Hắn từ cửa bước vào, hướng đến giường bệnh của cô bước tới, nhìn thoáng qua sắc mặt hắn thực bình tĩnh, làm như không có điều gì áy náy với cô.
 
“ Mọi người không còn việc gì thì có thể ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện một chút với tiểu Hân” An Cảnh Diệp hướng mấy người kia nói.

 
Ngôn Phi Hùng đảo mắt không có biểu hiện gì quá lớn, hai mẹ con nhà Tưởng Thục Viện thì nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ không yên tâm.
 
“Anh Cảnh Diệp, anh…..” Ngôn Nhã Mộng muốn nói lại thôi.
 
An Cảnh Diệp hướng cô ta cong khóe mắt, lộ ra nụ cười nhạt, ngữ khí cũng trầm đi nói: “ Không có việc gì, thì trước ra ngoài đi.”
 
Cô nhìn bộ dáng của An Cảnh Diệp không khỏi bĩu môi, tên này từ trước đến nay trước mặt người khác luôn là bộ mặt nghiêm túc đứng đắn, rất ít khi cười, chỉ khi đối đãi với Ngôn Nhã Mộng mới có thể ôn nhu, đủ thấy rất coi trọng cô ta.
 
Cô ta cắn cắn môi, vừa nãy thì bày ra vẻ mặt áy náy xin lỗi cô giờ thì khó chịu không quá đồng ý khi cô và hắn ta đơn độc ở cạnh nhau, bất quá vì luôn thể hiện ra là một người dịu dàng hiểu chuyện nên cô ta chỉ có thể im lặng gật đầu ngoan ngoãn theo hai người kia bước ra.
 
Phòng bệnh to như vậy nhất thời chỉ còn hai người An Cảnh Diệp cùng Ngôn Khả Hân.
 
Cô và An Cảnh Diệp không có gì để nói, cho nên cùng hắn ngốc trong phòng có vẻ không được tự nhiên.
 

An Cảnh Diệp cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi mới hỏi cô “Khá hơn chút nào chưa?”. Tựa hồ chỉ xuất phát từ khách khí hắn ta đối với cô trước sau chỉ một bộ mặt lãnh đạm.
 
“Khá hơn nhiều rồi”
 

Ánh mắt hắn ta kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ cô trả lời khách khí bình tĩnh như thế. Hắn vốn tưởng hắn xuất hiện ở đây cô sẽ tức giận thương tâm khóc lóc chất vấn hắn vì sao đối xử với cô như vậy. Hắn biết thừa tính cách của cô, cô rõ ràng say mê hắn phải nói là cuồng loạn nhưng không ngờ.
 
Tại lúc hắn còn đang kinh ngac, chỉ nghe được cô hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
 
Nghe được giọng điệu của cô, hắn tựa hồ cảm thấy mình đến đây có vẻ dư thừa. Hắn ta híp mắt nhìn cô trong chốc lát hỏi: “Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?”
 
Cô nhún vai: “ Tôi chẳng có việc gì để nói với anh cả.”
 
“……” Hắn thừa biết tính cô không bao giờ khống chế được cảm xúc, hôm nay trấn định như thế chỉ có một khả năng là cô đã buông xuôi với hắn. Như thế đối với hắn đích xác là không thể tốt hơn được nữa, hắn cũng có thể thở nhẹ ra, không biết vì lý do gì giọng điệu của cô làm hắn không quá thoải mái, đến nỗi tại sao hắn không nói lên được.
 
Hắn khẽ nhíu mày, hỏi cô: “Em không hận tôi sao?”
 
Ngôn Khả Hân vẻ mặt không sao cả: “Tôi hận anh làm gì, đều đã qua cả rồi”
 
Cô thái độ thản nhiên, trả lời không một chút để ý, nhìn qua thật sự tiêu sái quả thực không muốn so đo.
 
An Cảnh Diệp mày hơi chau lại , trầm mặc một lúc từ trong túi áo lấy ra viên kẹo bông gòn đưa cho cô, “Đây là kẹo em thích ăn nè”
 
Nhìn viên kẹo kia đột nhiên cô nghĩ tới cô bé tiểu Hân, trong trí nhớ của cô ấy chỉ cần cô ấy tức giận hắn sẽ đưa viên kẹo ra an ủi, mặc kệ khi ấy có bao nhiêu bực tức thì chỉ cần như thế mọi tức giận của cô ấy đều được xua tan.
 
Ngôn Khả Hân nhìn hắn đưa qua viên kẹo nhưng không nhận, cô thật sự không biết trong lòng hắn tột cùng là có ý gì.
 
Tựa như trong quá khứ giống nhau, cảm thấy chỉ một viên kẹo là có thể đến an ủi cô, bù đắp cho những tổn thương mà hắn đã gây ra. Thật là nực cười cô cũng không hiếm lạ gì viên kẹo của hắn.
 
Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng có người gõ cửa, cô lập tức nói: “Mời vào.”

 
Người đến một thân tây trang thẳng thớm, vừa vào cửa liền nói: “Ngôn tiểu thư, ngôn tổng bảo tôi đến đón tiểu thư xuất viện”
 
Khả năng hai mẹ con họ Tưởng không yên tâm, ở bên tai Ngôn Phi Hùng nói này nọ nên ông ta liền phái người đúng lúc quấy rầy hai người nói chuyện riêng với lý do xuất viện.
 
Mấy người này chỉ làm việc thừa, cô đối với An Cảnh Diệp chẳng có một chút tâm tư gì hết, bất quá nếu ông ta đã đem người tới đây thì cô cũng không cần khách khí, trực tiếp nói: “Đồ đạc đã thu thập xong, bác giúp tôi mang xuống xe đi.”
 
Cô không thèm liếc mắt nhìn An Cảnh Diệp một cái, trực tiếp xuống giường.
 
An Cảnh Diệp sắc mặt khó coi, chậm rãi thu hồi tay đem kẹo bông gòn nắm chặt. Ngôn Khả Hân đang đi ra cửa , đột nhiên quay người lại nói: “ Quá khứ đã qua, tôi cũng đã nghĩ thông suốt, không còn cảm thấy khổ sở nữa, nên anh không cần thiết dùng kẹo đến an ủi tôi đâu” Ánh mắt cô dừng ở bàn tay đang nắm chặt kia lướt qua nói: “À, thật ra tôi một chút cũng không thích ăn kẹo bông gòn.”
 
Nói xong cô cũng không nhìn hắn thêm một lần nào nữa, càng không thấy đôi mắt đang trầm xuống sắc mặt khó coi của hắn, trực tiếp bước ra cửa.
 
Biệt thự của Ngôn gia tọa lạc tại trung tâm thành phố là khu tấc đất tấc vàng, có thể thấy tài lực của Ngôn gia không phải lớn mạnh bình thường.
 
Lúc cô trở về đang đúng giờ cơm chiều, cùng mấy người Ngôn gia nhàm chán ăn xong bữa cơm cô liền trực tiếp trở về phòng, ở trong phòng tắm rửa một lúc thì nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, cô mở cửa ra thì thấy có hai người đang hướng dưới lầu đi lên.
 
Người tới sắc mặt hơi hoảng hốt,vừa trông thấy cô người phụ nữ lớn tuổi hơn lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Hân à, vết thương thế nào rồi?” vừa nói ánh mắt vừa hướng cổ tay của cô, trong mắt không che dấu được sự giễu cợt, thật rõ ràng người tới chẳng thật sự quan tâm cô.
 
Vì còn ký ức của cô bé tiểu Hân kia, tự nhiên cô biết người tới chẳng ai khác ngoài bà chị quý hóa của Tưởng Thục Viện_ Tưởng Thục Vân, còn người đang theo sau trang điểm lồng lộn là con gái của bà ta Tần Văn Văn.
 
Mấy năm trước bà ta cùng chồng ly hôn, sau đó mang theo con gái đến sống nhờ nhà em gái bà ta tiến bước vào hào môn. Mấy năm nay nhờ tiền trợ cấp của Tưởng Thục Viện nuôi sống, thậm chí sau này còn được vào công ty mỹ phẩm Thiên Mỹ làm việc, đương nhiên không thiếu việc bòn rút tiền của công ty ra ngoài tiêu xài.
 

Đại khái chắc là nghe được Tưởng Thục Viện muốn trả lại công ty cho cô, cho nên lúc này mới vội vã chạy tới. Vì nếu công ty giao vào tay người khác thì bọn họ lấy tiền đâu mà ra bên ngoài tác oai tác quái.
 
Quả nhiên là mượn đồ người ta sài lâu quá nên tự cho là của mình luôn rồi. Hừ “ Cảm ơn dì Vân quan tâm, tôi khá hơn nhiều rồi” Cô nhàn nhạt trả lời.
 
Tưởng Thục Vân kinh ngạc không nghĩ tới cô lại có thể hòa nhã mà trả lời bà ta, nhưng vì có việc nên bà ta không nhiều lời với cô mà trực tiếp đi qua, thế nhưng đứa con gái của bà ta rảnh rỗi muốn kiếm chuyện cao giọng nói: “ Một người mà ngay cả vị hôn phu của mình cũng không giữ nổi, thật không biết xấu hổ mà còn đứng ngáng đường ở đây”
 
Sắc mặt cô khẽ biến, ung dung đáp trả: “Mất mặt xấu hổ còn không bằng người mà không một chút liêm sỉ ăn chực ở chờ nhà người khác”
 
Cô ta đôi mắt trừng lên, cả giận nói: “Cô nói ai không biết liêm sỉ?”
 
Ngôn Khả Hân thong dong cười nhat: “Ai đang tức đến hộc máu thì tôi nói người đấy”
 
“Cô…..”
 
“Văn Văn mau tới đây, đừng lãng phí thời gian nữa” Tưởng Thục Vân đề cao âm lượng ngắt lời cô ta.
 
Tần Văn Văn cười cười, hếch cằm hướng cô nói: “Cùng loại người này nói chuyện thật lãng phí thời gian” Nói xong cô ta lạnh lùng hừ, đẩy cô một cái rồi bước đi.
 
Nhìn hai mẹ con kia rời đi,cô không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ vội tới đây là để bày trò kiếm chuyện ngáng chân cô.
 
==
 
Hai mẹ con Tưởng Thục Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng Tưởng Thục Viện.
 
Vừa vào bà ta vội vàng nói: “ A Viện , chị nghe nói mày định đem công ty trả lại con nha đầu kia? Mày nghĩ sao vậy? Giờ công ty đổi chủ chúng ta sẽ sao giờ? Nhiều năm vất vả kinh doanh giờ lại đưa cho nó à?”
 
khác với Tưởng Thục Vân đang hoảng loạn, Tưởng Thục Viện ngược lại rất thoải mái, bình tĩnh mà nói: “Chị, chị gấp cái gì? Con nha đầu tiểu Hân kia chị lại còn không rõ nó thì có năng lực gì, cho dù đem công ty cho nó thì nó có thể quản lý sao? Huống hồ mấy tâm phúc mà mẹ nó để lại không phải đều đã bị chúng ta đuổi đi rồi hay sao, giờ toàn là người của mình chị cảm thấy bọn họ sẽ phục tùng nó sao?”
 
Tưởng Thục Vân vẫn như cũ không yên tâm, lại nói: “ Nói vậy cũng không sai, nhưng mà vạn nhất.....”

 
“ Vạn nhất cái gì?” Tưởng Thục Viện không để trong lòng, “ Chị cảm thấy con nha đầu kia thì có bao nhiêu năng lực? Chị để mà xem, qua mấy ngày con nhỏ đấy lại sẽ cùng người trong công ty nháo đến túi bụi, chúng ta cứ một bên đứng xem thôi.”
 
Tần Văn Văn cũng nói : “Con thấy dì nhỏ là người thông minh, kiểu gì cũng đem công ty trở về tay”
 
Lúc này mẹ nàng ta mới ngồi xuống một bên uống ngụm trà, chỉ là nghĩ đến điều gì , bà ta lại vẻ mặt lo lắng sốt ruột nói: “Nhưng chị vẫn cảm thấy lưu lại con nha đầu này sớm muộn cũng gây ra phiền toái”
 
Tưởng Thục Viện cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Yên tâm đi sớm muộn gì em sẽ làm cho nó biến mất ở trước mắt chúng ta”
 
Kỳ thật Ngôn Khả Hân cũng biết rõ, mình muốn về công ty không phải là một chuyện dễ dàng, mấy năm nay hai chị em nhà kia thay máu công ty rất nhiều người đều là tâm phúc của bọn chúng, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều phiền toái trong sáng ngoài tối ngáng chân cô.
 
Cho nên cô phải suy nghĩ một cách thích đáng nhất kế sách giải quyết phiền toái đó.
 
Dựa vào mình cô thì khắng định không được, người ta thường nói lưng tựa đại thụ thì mới sống tốt, Tưởng Thục Viện có Ngôn Phi Hùng chống lưng, nếu cô không tìm người chống lưng cho cô thì muốn đấu với chúng là không có khả năng.
 
Mà người duy nhất mà cô có thể dựa vào chỉ có ông ngoại của cô thôi.
 
Nhưng đại khái mấy năm trước, cô bé Tiểu Hân vì tin lời nói vô tình mà cố ý của Ngôn Nhã Mộng nhắc tới việc Dương Minh Lan_ con gái của cậu cô, cùng An Cảnh Diệp đứng gần nhau, rồi còn cho cô coi ảnh chụp hai người đó đứng một chỗ ôm nhau. Chỉ vì từ nhỏ cô bé Tiểu Hân đã thích An Cảnh Diệp như si như cuồng nên không thèm suy xét kỹ đã kích động đến nhà ông ngoại tìm Minh Lan gây sự. Ông bà cậu mợ đều đến khuyên can cô bé suy xét lại mọi chuyện, hơn nữa còn nhắc nhở cô có thể ảnh chụp bị người ta cắt ghép chỉnh sửa, nhưng lúc đấy cô bé không thèm nghe chỉ nghĩ là mọi người bênh vực Dương Minh Lan.
 
Cô cảm thấy rất ủy khuất, khi đó quan hệ với bên ngoại cũng dần rạn nứt.
 
Sau này bị Ngôn Phi Hùng chướng mắt đuổi về nông thôn, bên nhà ngoại cùng không ra tay giúp đỡ, nên lúc chở về nghe được lời Tưởng Thục Viện nói bóng gió bên tai là bên ngoại đã mặc kệ sống chết của cô ấy vì thế tâm liền lạnh đi.
 
Bất quá khi ấy nếu cô bé cẩn thận suy nghĩ một chút có thể từ nông thôn trở về , nếu không vì bên ngoại tạo áp lực thì Ngôn Phi Hùng cũng đã quên có đứa con gái tên là Ngôn Khả Hân này rồi.
 
Cô hiểu rõ việc cần làm lúc này là cùng bên ngoại hàn gắn lại mối quan hệ, chỉ có thế cô mới đánh được một kích chí mạng vào bọn chúng khiến bọn chúng không kịp trở tay vì vậy lúc nay không thể để bọn chúng sinh nghi biết được kế hoạch của cô, mọi thứ cần phải cẩn thận bí mật. Cuối cùng cô viết một bức thư với lời lẽ xin lỗi hết sức chân thành mong ông bà ngoại có thể tha thứ giúp cô lấy lại công ty của mẹ.
 
Cô đem thư gửi đi cũng không làm bọn Tưởng Thục Viện phát hiện nửa điểm khác thường.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận