Hoàng yến

Quý Thần Vũ lau khô vết máu, lại đem khăn tay tùy ý ném vào thùng rác , tựa như cái gì cũng chưa phát sinh , ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đi ăn cơm.”
 
Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.
 
Ăn xong bữa sáng, cô vốn định nhờ Quý Thần Vũ thương đưa cô trở về đi làm, không nghĩ cô chưa mở miệng, trợ lý Lâm An liền gặp cô nói, “Ngôn tiểu thư, tiên sinh dặn tôi đưa tiểu thư đến công ty.”

 
Ngôn Khả Hân tự nhiên là cầu mà không được.
 
Ngôn Khả Hân mới đến công ty tiểu thư ký liền nói có một vị tiên sinh họ Dịch đến tìm cô, “Dịch” - dòng họ này không thường thấy, Ngôn Khả Hân tự nhiên liền nghĩ tới Dịch Khuynh Dương.
 
Đi vào phòng dành cho khách, cửa thang máy vừa mở ra, tuy rằng cách khá xa, nhưng cô liếc mắt một cái liền nhận ra người đến là Dịch Khuynh Dương.
 
Dịch Khuynh Dương vẫn ôn hòa trước sau như một, thần sắc tự nhiên nói: “Tôi tới tìm em có chút việc.”
 
Bên ngoài nhân viên đi lại có vẻ không tiện, Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ vẫn là khách khí mời hắn vào văn phòng, cô rót cho hắn ly nước, lúc này mới hỏi: “Anh Khuynh Dương có chuyện gì mà tới tìm em?”
 
Dịch Khuynh Dương không ngồi, hai tay hắn đút túi, thu lại ý cười trên mặt, hơi trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: “Anh nghe nói Quý Thần Vũ đến Dương gia cầu hôn? Em đã suy xét kỹ chưa? Thật sự muốn cùng hắn ở bên nhau?”
 
chuyện của cô và Quý Thần Vũ, thứ nhất là không muốn người vô tội chịu liên lụy, thứ hai cô không muốn người khác quá phận xen vào chuyện không phải của họ làm cô thêm bực bội, Ngôn Khả Hân cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ gật đầu nói: “Nếu em đã dẫn Quý Thần Vũ đi gặp người nhà, tự nhiên là đã suy xét kỹ.”
 

Cô thấy Dịch Khuynh Dương cau mày, ngay sau đó ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng nhìn cô, môi hắn khẽ nhếch, vài lần muốn nói lại thôi, Ngôn Khả Hân nghĩ đến lần trước Lục Mạn cùng cô nói qua nói lại, cô cũng không muốn cùng hắn thân cận quá, liền nhìn hắn nói: “Em còn có việc, nếu anh không còn việc gì để nói, em đi trước đây.”
 
Cô đây không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
 
Hắn lại đột nhiên cười, giống như là đưa ra một quyết định rất quan trọng trong đời, rốt cuộc không hề rối rắm do dự nữa, hắn vẻ mặt thoải mái, hỏi cô: “Em chính là Nhạc An An đúng không?”
 
Ngôn Khả Hân thân thể cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, bất quá cô rất nhanh đã phục hồi tinh thần, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Tôi không rõ lời này của anh là có ý gì?”
 
Hắn đi từng bước tới chỗ cô, giống như nghĩ đến điều gì tốt đẹp, cả khuôn mặt đều bừng sáng, tản ra một loại mị lực mê người.
 
“Khúc nhạc Refrain anh đã từng được nghe Nhạc An An đàn, khúc hợp âm là cô ấy tự mình chỉnh sửa. Mà em cũng đàn khúc nhạc ấy y đúc, em nói cho anh nghe, khúc hợp âm cũng là em tự mình cải biến. Rõ ràng là xuất phát từ hai người khác nhau, chính là mỗi một âm tiết cải biến đều giống nhau như đúc, em nói trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?”
 

Hắn mỉm cười nhìn cô: “Khi đó anh liền hoài nghi, sau lại đó anh nghiêm túc quan sát em. Thần thái của em, thói quen của em. Không có ai so với anh hiểu rõ em nhất. Cho nên anh biết em chính là cô ấy.”

 
Ngôn Khả Hân hỗn thân cứng đờ, tức khắc vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn hắn, bất quá rất nhanh cô đã phục hồi tinh thần lại, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Em không rõ lời này của anh là có ý gì?”
 
Hắn tiến một bước về phía cô, giống như là nghĩ đến sự việc vui vẻ nào đó, cả khuôn mặt hắn đều tràn đầy ý cười, vốn dĩ hắn đã đẹp trai giờ phút này gương mặt kia càng như càng rực rỡ, tản ra một loại mị lực mê người.
 
Hắn cười khổ, hai mắt hơi hơi nheo lại , ôn nhu lưu luyến nhìn cô, “Nhớ không nổi cũng không sao, bởi vì anh biết em đã bỏ quên anh hoàn toàn.” Hắn lấy di động ra, click mở album ảnh đưa tới trước mặt cô, “Em xem ảnh chụp chung của hai chúng ta một tấm anh cũng không xóa .”
 
Tuy rằng dặn bản thân không thể thừa nhận với hắn mình là Nhạc An An, nhưng trong lòng có quá nhiều nghi vấn, giờ phút này nghe được lời hắn nói, cô giãy giụa trong chốc lát vẫn cầm lấy di động của hắn. Trên màn hình là ảnh cô chụp chung với Dịch Khuynh Dương, thời điểm cô vẫn là Nhạc An An, hai người ở bờ biển, cô từ phía sau ôm lấy hắn, tư thế thân mật của những người yêu nhau.
 
Nhịn không được cô liền lục tục mở những tấm ảnh ra xem, liên tiếp đều là những tấm ảnh hai người chụp chung, cô nằm trong ngực hắn, dựa vào bờ vai hắn, hắn từ phía sau ôm eo cô. Trong ảnh cô cười rộ vẻ mặt hạnh phúc lại thỏa mãn, nhìn ra được cô rất vui vẻ.
 
Sau khi coi xong trong đầu cô tràn ngập khiếp sợ, nhìn ảnh chụp không giống ảnh ghép, nụ cười trên mặt cô cũng không phải giả, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng, căn bản không nhớ rõ cô với Dịch Khuynh Dương chụp với nhau lúc nào, cô thậm chí một chút hình ảnh cũng không nhớ rõ.
 
Cô ngơ ngác, không biết làm sao, Dịch Khuynh Dương cầm lại điện thoại, nhìn ảnh trong di động, hai mắt hắn cũng chực đỏ ửng, “Lúc ấy anh không có cách nào, em hận cha anh cướp đoạt xưởng dệt gia đình em, em ghét bỏ anh không có năng lực bảo hộ được em. Em hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của anh mà đồng ý làm tình nhân của Quý Thần Vũ, em có biết khi đó anh rất thống khổ hay không? Xuất phát từ việc trả thù, anh liền cùng Lục Mạn kết hôn, cô ấy cũng vì anh mà chịu thiệt rất nhiều, mà khi đó anh đau khổ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ em tổn thương anh, anh cũng muốn dùng biện pháp tương tự đến tổn thương em, anh cho rằng mình kết hôn với người phụ nữ khác sẽ làm em hồi tâm chuyển ý, nhưng không nghĩ rằng em đã hoàn toàn quên mất anh, anh không biết Quý Thần Vũ dùng biện pháp gì đối với em, làm em không nhớ nổi anh.”
 
Cô không thể tin được cô với hắn đã từng yêu nhau, cũng không dám tin mình vì báo thù, mà vứt bỏ người đàn ông mình yêu.
 
Quá mức khiếp sợ làm cô không biết phải làm sao và đến tột cùng kí ức của cô vì sao lại biến mất.
 
“Nhưng mà, dù em có vô tình, anh cũng không có cách nào quên em.” Hắn đột nhiên duỗi tay đem cô ôm vào ngực, sức lực hắn rất lớn, ôm cô rất chặt, phảng phất như chỉ cần buông tay cô sẽ biến mất, “Nhạc Nhạc, anh không muốn so đo chuyện quá khứ nữa, em quay lại bên anh có được không? Anh mang em đến một nơi không ai biết đến, anh có thể từ bỏ mọi thứ, anh chỉ cần em, anh sẽ chăm sóc yêu thương em cả đời.”.
 
Mỗi chữ hắn nói ra như nặng ngàn cân, như một lời thề đối với cô.
 
Ngôn Khả Hân không biết làm sao, không biết nên làm cái gì bây giờ, không biết phải trả lời hắn như thế nào, thậm chí dưới tình huống này không biết có nên đẩy hắn ra không.
 
Đúng lúc này, cô nghe phía cửa truyền đến một tiếng vang lớn, hai người quay đầu nhìn, Quý Thần Vũ giống như một tòa núi lớn đứng lặng nơi đó.
 
Ánh mắt anh quét về phía hai người, tựa hồ không xem việc hai người đứng ôm nhau để vào mắt, anh cong cong khóe miệng, hơi mang trào phúng cười cười nói: “Tôi không nghĩ tới vợ tôi cần Dịch tổng chiếu cố, Dịch tổng vẫn nên ở nhà chăm sóc cho tốt vợ mình đi.”
 
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, không có bất luận bất mãn gì, cũng không có nửa điểm tức giận.
 

Nhìn đến việc anh xuất hiện ở nơi này hai người đều sửng sốt, Dịch Khuynh Dương tiến lên một bước cố ý che ở trước mặt cô, bởi vì vừa nãy cảm xúc dao động quá lớn, hai mắt hắn vẫn đỏ, lại làm ra vẻ dường như không có việc gì mà nói: “Tiểu Hân không muốn ở bên anh, anh việc gì phải làm khó cô ấy.”
 
Quý Thần Vũ khinh miệt, căn bản không để ý tới hắn. Ngôn Khả Hân đã phục hồi lại tinh thần, nói thật sự mà Dịch Khuynh Dương nói làm cô rất là kinh ngạc, cô hiện giờ có rất nhiều nghi hoặc muốn Quý Thần Vũ giải thích rõ ràng cho cô.
 
Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn Dịch Khuynh Dương nói: “Dịch tiên sinh, anh đi về trước đi, tôi có lời muốn nói cùng Quý tiên sinh.”
 
Cô không muốn gọi hắn là anh, mà là kêu hắn là Dịch tiên sinh, rõ ràng cố ý mang theo xa cách.
 
Bị cô phân rõ giới hạn như vậy, trong mắt hắn khó tránh khỏi lộ ra khổ sở, nhưng hắn vẫn là cưỡng ép bản thân cười nói với cô: “Có anh ở đây, em không cần phải lo lắng.”
 
Ngôn Khả Hân hiện tại có điểm bực bội, ngữ khí lạnh hơn, “Ngài vẫn là ra ngoài trước thì hơn.”
 
Thái độ lạnh lùng của cô tựa như một con dao đâm vào ngực hắn, hắn miễn cưỡng duy trì giọng nói: “Chỉ cần em muốn đi, anh sẽ dùng hết tất cả biện pháp đưa em đi.”
 
Ngôn Khả Hân nhắm hai mắt, thái độ không kiên nhẫn, “Đi ra ngoài!”
 
Có thể nói là không còn khách khí chút nào.
 
Dịch Khuynh Dương mày nhíu lại, hắn đứng ngốc hồi lâu, cuối cùng chua xót cười cười, cũng không nhiều lời nữa, khẽ thở dài liền xoay người đi ra cửa, lúc đi qua người Quý Thần Vũ vẫn còn không yên tâm nói một câu: “Nếu anh còn là đàn ông thì không cần làm thương tổn cô ấy nữa.”
 
Quý Thần Vũ căn bản không phản ứng với hắn. Dịch Khuynh Dương đi ra ngoài, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người. Quý Thần Vũ ung dung bước tới chỗ cô, vẻ mặt của anh rất tự nhiên, nhìn không ra khó chịu gì, bình thường chỉ cần anh tới gần là cô vẫn theo bản năng lựa chọn trốn đi.
 
Chính là lúc này cô không muốn trốn, cô thậm chí còn bày ra vẻ mặt trào phúng nhìn anh, hỏi: “Tôi có bốn năm ký ức bị trống rỗng, là anh ra tay sao?”
 
Anh hơi nhướng mày, cười như không cười nói: “Dịch Khuynh Dương nói gì với em à?”
 
“Anh chỉ cần trả lời tôi, có phải anh ra tay không.”
 
“Là tôi.”
 
Cô không dự đoán được anh có thể trả lời dứt khoát như vậy, hoàn toàn không có bất luận gánh nặng gì, cứ như vậy mà nói trắng ra, tựa hồ việc anh lấy đi kí ức của cô chẳng phải là chuyện quan trọng gì.

 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập lửa giận, cô bật cười nói: “Thì ra Quý tiên sinh không chỉ muốn khống chế cuộc sống hiện tại của tôi, khống chế tương lai tôi, mà ngay cả quá khứ cũng muốn khống chế.”
 
Vẻ mặt anh không để bụng, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Là chính em lựa chọn muốn quên, tôi bất quá là thuận tay giúp em mà thôi.”
 
Nhìn bộ dạng anh như không liên quan gì đến mình, làm cô cảm thấy vừa phẫn nộ lại vô lực, cô lạnh lùng nói: “Thì ra Quý tiên sinh đối chính mình thế nhưng không tự tin, vì hoàn toàn chiếm hữu tôi thế nhưng hao tổn tâm cơ làm tôi quên đi cả người mình yêu.”
 
Vẻ mặt Quý Thần Vũ sau khi nghe được lời này đột nhiên trở nên nguy hiểm.
 
Ngôn Khả Hân lại không sợ hãi, mắt lạnh nhìn anh tới gần.
 
Cô giờ phút này đang đứng cạnh bàn làm việc, Quý Thần Vũ đi qua hai tay chống ở hai bên cạnh bàn, vừa lúc giam cô trong vòng tay anh, khuôn mặt tuấn tú để sát vào mặt cô, nói: “Ngôn tiểu thư, tôi hôm nay tâm tình vốn dĩ không tốt, em xác định muốn nói những lời này để kích thích tôi sao?”
 
Quý Thần Vũ biểu hiện như thế, có thể chứng minh một điều, việc chỗ trống trong bốn năm ký ức thật là anh ra tay
 
Cô cảm thấy mình tựa như một đứa ngốc, người đàn ông này cái gì cũng muốn thao túng cô, thao túng tự do, thao túng suy nghĩ, thậm chí cả ký ức của cô cũng không tha. Sự phẫn nộ dâng trào, cô không chút do dự nhìn anh, vẻ mặt trào phúng nói: “Kích thích Quý tiên sinh sẽ thế nào? Trừng phạt tôi sao?” Cô thấp giọng cười rộ lên, “Quý tiên sinh không cần khách khí, tận tình tới trừng phạt tôi là được rồi.”
 
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, lại không có động tác gì, Ngôn Khả Hân cười càng thêm trào phúng, “Nhìn dáng vẻ này là cần tôi tới giúp Quý tiên sinh hả?”
 
Cô nói xong liền cởi cúc áo anh, một chiếc lại một chiếc, thẳng đến khi cơn giận không thể lấn át Quý Thần Vũ bỗng nhiên kéo tay cô ra.
 
Anh cười lạnh một tiếng, hàm chứa thanh âm lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần em giúp, nếu em đã muốn như vậy, tôi đây liền cho em, em chỉ cần nằm mà hưởng thụ thôi.”
 
Nói xong, anh trực tiếp ôm cô ngồi lên bàn, cô mặc chính là trang phục công sở, phía dưới là chiếc váy bao bờ mông căng tròn, bàn tay to của anh liền duỗi vào kéo tuột quần lót của cô ra, cũng trực tiếp kéo khóa quần thả ra cây gậy to lớn gân guốc của anh, hoàn toàn không có khúc nhạc dạo trực tiếp đút vào, động tác thình lình như vậy cô có bao nhiêu khó chịu không nói cũng biết.
 
Gắt gao cắn chặt môi dưới ngăn bản thân không kêu ra tiếng, mà Quý Thần Vũ cũng bắt đầu ra vào mạnh mẽ, phải một lúc sau cô mới thích ứng kịp, trong thân thể chậm rãi tràn ngập cảm giác kích thích.
 
Tựa hồ nhận thấy biến hóa của cô, động tác của anh lúc này mới dồn dập, làm cô càng thêm gắt gao cắn môi sợ chính mình rên rỉ ra tiếng.
 
Quý Thần Vũ cúi đầu nhìn cô, mà cô cũng hoàn toàn không sợ, cùng anh đối diện, cô chính là muốn đối nghịch với anh, mỗi lần đều phải đem anh chọc đến lửa giận ngập trời. Không biết cô đến tột cùng có hiểu hay không, như vậy chịu khổ chỉ có chính cô mà thôi.
 
Quý Thần Vũ nhìn thấy môi cô bị cắn đến đỏ bừng, anh duỗi tay nắm chặt cằm cô, bức bách nói: “Mau há ra.”
 
Ngôn Khả Hân vẫn như cũ quật cường cắn môi dưới, Quý Thần Vũ quả thực tức giận đến muốn điên, hận không thể làm đến lúc cô xin tha mới thôi, chính là khi đối diện với đôi mắt quật cường kia, anh chợt cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến quá khứ thống khổ khi mất đi cô, anh vội vàng dừng lại động tác, đem khóa quần kéo lên, lại giúp cô mặc lại quần áo, thanh âm cũng mềm đi vài phần : “Anh không làm nữa, em mau há ra.”
 
Ngôn Khả Hân không dự đoán được Quý Thần Vũ sẽ đột nhiên dừng lại động tác, tuy rằng hiện giờ anh đang điều trị cơ thể, nhưng đồ biến thái này, mỗi lần chỉ cần làm loại chuyện này, không làm được tận hứng là tuyệt đối không bỏ qua.
 
Môi Ngôn Khả Hân bị cắn muốn nứt, Quý Thần Vũ nhìn thấy môi cô có vết máu, sắc mặt trầm xuống, anh tựa hồ rất tức giận.

 
Cùng anh đối nghịch như vậy trong chốc lát, Ngôn Khả Hân cũng coi như là phát tiết qua, phát tiết xong cô mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, trêu chọc anh không phải tìm chết thì là gì.
 
Cho nên nhìn sắc mặt anh ngày càng đen, cô không khỏi rụt về sau, theo bản năng tránh né anh. Không ngờ anh lại đột nhiên chậm rãi lau đi vết máu cho cô, động tác thực mềm nhẹ, sợ làm cô đau .
 
Chà lau xong rồi anh chống cái trán của anh lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Nếu là giận tôi thì cắn tôi là được, tội gì phải tra tấn chính mình.”
 
“……”
 
Anh nói xong nắm tay cô để ở bên môi mà hôn, lại nói: “Hừ, tưởng em gan thế nào, thì ra chỉ biết tự cắn mình thôi à"
"……”
 
Ngôn Khả Hân đem mặt xoay qua một bên, Quý Thần Vũ ôn nhu như vậy làm cô cảm thấy ngại ngùng, “Anh đi ra ngoài đi, hôm nay tôi còn phải làm việc.”
 
Anh không nhúc nhích, một lát sau vẫn là chậm rãi buông cô ra, Ngôn Khả Hân cũng không nhìn anh, bắt đầu sửa sang lại trên bàn làm việc, Quý Thần Vũ lẳng lặng nhìn: “Tôi không có lừa gạt em, thật sự em chính là người lựa chọn quên, cũng không phải là ký ức gì tốt đẹp, em cũng đừng tìm hiểu nữa.”
 
Ngôn Khả Hân động tác cứng đờ, muốn hỏi lại, Quý Thần Vũ đã xoay người đi ra cửa.
 
Hôm nay phát sinh sự tình làm Ngôn Khả Hân nghi hoặc lại khiếp sợ, xem tình hình hôm nay thì khoảng trắng ký ức của bốn năm kia tám chín phần mười thật sự là bị Quý Thần Vũ tiêu hủy.
 
Bốn năm nay có khả năng cô và Khuynh Dương nói chuyện yêu đương rồi. Sinh khí là đương nhiên, đổi lại là người khác tự nhiên bất tri bất giác bị mất đi một đoạn ký ức cũng sẽ sinh khí, bất quá sinh khí thì sinh khí, nhưng cô cảm thấy 4 năm này cũng không phải là ký ức tốt gì, rốt cuộc hiện tại cô đối với Dịch Khuynh Dương không có gì ấn tượng, càng không có cảm tình, hơn nữa hắn hiện tại đã kết hôn, mặc kệ bốn năm kia bọn họ quan hệ hay gút mắt đều đã trở thành quá khứ rồi.
 
Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nghiêm túc công tác, ngoài ý muốn là giờ tan tầm, cô phát hiện Quý Thần Vũ thế nhưng không phái người tới đón cô, nói cách khác đêm nay cô không cần đến biệt thự trên đỉnh núi nữa. Ngôn Khả Hân quả thực cầu mà không được, vì thế cô vội vàng lái xe trở về chung cư, sau đó Quý Thần Vũ cũng không gọi điện thoại tới, Ngôn Khả Hân càng không muốn mất mặt mà đi gọi điện thoại hỏi anh có phải đã quên cô hay không.
 
Cứ như vậy mấy ngày liền Quý Thần Vũ đều không có xuất hiện, giống như là hoàn toàn biến mất ở trong sinh mạng của cô, quả nhiên tác dụng của Bạch San Nhi rất lớn nha, có thể cho tên biến thái đấy quên đi sự tồn tại của cô.
 
Công ty Thiên Mỹ gần đây có sản phẩm mới đưa ra thị trường, Ngôn Khả Hân thuê quảng trường lớn để làm hoạt động tuyên truyền, vì biểu đạt thành ý, thân là tổng tài Ngôn Khả Hân tự mình ra trận giúp sức.
 
Hôm nay có không ít người tới, phóng viên đài truyền hình, khách quý của Thiên Mỹ, còn có rất đông quần chúng vây xem.
 
Người chủ trì sau khi mở màn liền trực tiếp tiến vào mục đích chính của chương trình, Ngôn Khả Hân được mời lên sân khấu.
 
Hôm nay Ngôn Khả Hân mặc bộ đồ công sở cơ áo trắng, váy ôm, trên ngực áo còn điểm xuyết vài bông sen, khiến bộ trang phục của cô không quá cứng ngắc.
 
Trong khoảng thời gian này bởi vì không bị Quý Thần Vũ áp bức, Ngôn Khả Hân cả người đều thả lỏng, cho nên sắc khí không tồi. Cô bước lên đài, hào phóng khéo léo chào hỏi phía dưới đài đang được truyền thông cùng quần chúng vây xem.
 
Bởi vì tung ra sản phẩm mới, cho nên tuyên truyền ắt không thể thiếu. Vì muốn mọi người có thể trải nghiệm được công hiệu sản phẩm, hôm nay trong công ty không ít hộ lý cao cấp cũng đến, trong lúc giới thiệu sản phẩm Ngôn Khả Hân sẽ đồng thời chọn lựa một số người có mặt tại đây lên đài trải nghiệm
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận