Hoàng yến

Cô rất sợ chết, dù bị Quý Thần Vũ nhốt ở trên một hòn đảo vắng không người, bắt cô sinh cho anh một đứa con bằng được... đó là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cô, khi đó cô sống không bằng chết, nhưng cuối cùng cô cũng không dám chết. Chết tử tế không bằng được tồn tại, cô rất rõ ràng giờ phút này chính mình không thể cùng anh đối nghịch, cô thoáng điều chỉnh hô hấp, tận lực tươi cười tự nhiên nhìn anh nói: “Sao tôi lại phải bày trò, tôi chỉ là muốn cùng Quý tiên sinh thương lượng, nếu Quý tiên sinh khăng khăng muốn đi gặp ông bà ngoại của tôi, đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh ngài.”
 
Anh buông sợi tóc cô ra, vừa lòng cười cười, “Tốt.”
 
Hai người ăn xong bữa sáng, Ngôn Khả Hân liền cùng Quý Thần Vũ một trước một sau lên xe, lên xe xong Quý Thần Vũ liền mở một chồng văn kiện ra xem, Ngôn Khả Hân cho rằng anh đang xử lý việc trong công ty, không ngờ Quý Thần Vũ tùy tay lật vài tờ lúc sau liền ném văn kiện qua cho cô,: “Ông cậu của em còn chưa về hưu, ở phương diện giải quyết công việc có tiếng thiết huyết vô tình, thủ đoạn như vậy tự nhiên có thể trấn áp được những kẻ phạm sai lầm, đương nhiên cũng sẽ bởi vậy mà đắc tội không ít người.”

 
Ngôn Khả Hân vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao anh lại nhắc tới chuyện này.
 
Quý Thần Vũ lại nói: “Những người ghi hận đó đã thu thập tất cả những chứng cứ mà cậu em tham ô, nhưng bởi vì ở thành phố cậu em có sức ảnh hưởng lớn, những người đó tuy có chứng cứ nhưng chưa dám công bố ra, bất quá nếu bên ngoài có một người năng lực cường đại tương trợ, tôi tin bọn chúng rất vui lòng công bố với thiên hạ.”
 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy lòng trầm đến đáy cốc rồi, cô vội vàng mở phần văn kiện này ra nhìn, đích xác đều là tình huống khi ông cậu chưa về hưu. Mặc kệ mấy thứ này có phải là sự thật hay không, nhưng nếu nó thật sự bị công bố ra ngoài, như vậy một đời thanh danh của ông cậu sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
 
Theo như lời Quý Thần Vũ người có năng lực cường đại, không cần nghĩ cũng biết người đó chính là anh, cô quá hiểu anh rồi, anh cố ý đem văn kiện cho cô xem, cố ý nói với cô những lời này, chính là muốn nói cho cô biết, nhược điểm của ông cậu cô ở trong tay anh, mặc kệ nhược điểm này có phải hay không, nhưng rất có tác dụng, chỉ bằng những điều đó thôi anh cũng có thể đem cậu của cô hủy diệt hoàn toàn.
 
Mục đích của anh rất đơn giản, chính là muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, đối với anh tuyệt đối phục tùng.
 
Ngôn Khả Hân kiềm chế lửa giận, ra vẻ nhẹ nhàng nhìn anh nói: “Quý tiên sinh anh không cần phải làm điều thừa, tôi biết nên làm như thế nào.”
 
Quý Thần Vũ gật gật đầu, đối với lời của cô thực vừa lòng, “Không tồi, vẫn là Nhạc An An thông minh của tôi, thật làm tôi vừa lòng nha.”
 

Ngôn Khả Hân khẽ cười một tiếng không nói chuyện, bất quá rốt cuộc cô cũng không có năng lực tự chủ cường đại như anh, dù thế nào vẫn không khắc chế được lửa giận ở trong lòng đang không ngừng quay cuồng.
 
Cô đặt hai tay ở bên đùi nắm chặt thành quyền, phải nhẫn, nhẫn đến mức đôi tay còn đang run rẩy.
 
Mà động tác này tự nhiên không thể tránh được đôi mắt của Quý Thần Vũ, anh nhìn hai tay nắm chặt của cô, Quý Thần Vũ mỉm cười ánh mắt hơi trầm xuống, anh nhẹ nhàng cười, tươi cười thế nhưng lộ ra chua xót, một lúc sau anh mới nhẹ giọng nói một câu: “Tôi làm tất cả bất quá chỉ hy vọng em có thể ở lại bên cạnh tôi mà thôi.”
 
Ngôn Khả Hân không nói chuyện.
 
Xe rất nhanh chạy đã đến bên ngoài Dương gia, Ngôn Khả Hân theo Quý Thần Vũ xuống xe, tài xế Lâm An mở cốp xe đem đồ bên trong mang ra, Ngôn Khả Hân vừa thấy trong tay Lâm An nào là bao lớn bao nhỏ liền ngẩn người, nhìn dáng vẻ Quý Thần Vũ sớm đã lên kế hoạch đến Dương gia, lễ vật có vẻ đều đã được chuẩn bị trước.
 
Ông cậu ra ngoài cùng bạn bè du ngoạn, anh họ thì đi làm, hai vợ chồng Dịch Khuynh Dương đều đã rời đi, Dương gia cũng chỉ có ông bà ngoại cùng mợ Liễu Tuệ.
 
Thời điểm hai người đi vào là lúc ba người trong gia đình cô vừa mới ăn sáng xong, đang uống trà, mọi người nhìn thấy bọn cô đều ngẩn người ngạc nhiên.
 

Mà cô lại bị ánh mắt chất vấn của bà ngoại làm cho chột dạ.
 
Chờ mọi người bình tĩnh xong Quý Thần Vũ liền đi lên phía trước, hơi hơi khom người cúi chào ông bà và mợ cô: “Con chào ông ngoại bà ngoại và mợ, con là Quý Thần Vũ.”
 
Quý Thần Vũ nói xong quay ra bảo Lâm An đem lễ mang lên, Lâm An liền đem lễ vật cung kính đặt lên bàn, Quý Thần Vũ lại cười nói: “Đây chỉ là món quà nhỏ con muốn tặng mọi người nhân dịp gặp mặt, hy vọng mọi người không ghét bỏ.”
 
Quý Thần Vũ hoàn toàn không xem chính mình là người ngoài nói chuyện thật là thân thiết, ba người nhà cô ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lại đem ánh mắt nhìn về phía Ngôn Khả Hân, thực hiển nhiên đều không rõ Quý Thần Vũ ở đâu lại chạy tới đây.
 
Ngôn Khả Hân một đường mà đến liền có loại cảm giác bị Quý Thần Vũ không trâu bắt chó đi cày, lúc này cũng không biết nên giải thích như thế nào, lại nghe được Quý Thần Vũ nói đến: “Lúc trước công việc của con bận rộn thật sự không có thời gian đi bái phỏng các vị trưởng bối, hiện giờ mới rút ra được chút thời gian, thân là bạn trai của Tiểu Hân con liền đến đây một chuyến, chỉ hy vọng không có quấy rầy mọi người.” anh rất có lễ phép rất, thái độ với trưởng bối còn mang theo cung kính.
 
Nghe được mấy chữ “Bạn trai của Tiểu Hân” mọi người lại là sửng sốt.
 
Bà ngoại Dương trầm mặc nhìn về phía Ngôn Khả Hân, hỏi: “Tiểu Hân, đây là chuyện gì?”
 
Ngôn Khả Hân cúi đầu, thở dài nói: “Con đang cùng Quý tiên sinh kết giao.”
 
 
******
 
Cô cũng không dám nhìn biểu tình của mọi người, nhưng lời này vừa nói ra thì sau đó đã nghe bà ngoại hít một hơi.
 
Không ngờ Quý Thần Vũ thế nhưng ôm vai cô, “Con cùng tiểu Hân đang tính toán đến chuyện kết hôn, hôm nay đến đây chính là muốn cùng trưởng bối thương lượng chuyện này.”
 
Bà ngoại Dương ngây người một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, lập tức cười lạnh nói: “Quý tiên sinh thật biết nói đùa, hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều chú ý môn đăng hộ đối, Quý tiên sinh dòng dõi quá cao, nhà chúng tôi thật sự là trèo cao không nổi.”
 
Ngôn Khả Hân không dám cùng Quý Thần Vũ đối nghịch, hoàn toàn giống con rối gỗ bị anh giật dây thao túng, chỉ là bà ngoại Dương tính tình cương liệt, tựa hồ không đem người mà ai ai cũng sợ hãi này để vào trong mắt. Vì thế cô rất lo lắng bà ngoại Dương thái độ quá mức cường ngạnh sẽ chọc giận Quý Thần Vũ.
 
Cho nên cô lập tức muốn giải thích mấy câu cũng xem như vì Quý Thần Vũ nói lời hay, để bầu không khí đừng quá khó coi.
 
Không nghĩ đến cô còn không mở miệng lại thấy Quý Thần Vũ trực tiếp đi đến trước mặt bà ngoại cùng ông ngoại Dương , trong lúc mọi người đang kinh ngạc, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, anh hơi cong lưng, ngữ khí cung kính lại vội vàng hướng về phía hai vị lão nhân nói: “Ông ngoại bà ngoại chúng con thật sự muốn ở bên nhau, con không thèm quan tâm dòng dõi gì, con cũng chỉ nghĩ muốn cùng cô ấy sống đầu bạc răng long, con rất yêu Tiểu Hân, hy vọng mọi người đem cô ấy gả cho con, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy .”
 
Đừng nói mấy người Dương gia, ngay cả Ngôn Khả Hân nhìn đến tình cảnh này cũng là sợ đến ngây người, Quý Thần Vũ vậy mà quỳ xuống, thế nhưng còn ăn nói khép nép khẩn cầu bọn họ đem cô gả cho anh, còn lời thề son sắt nói đầu bạc răng long gì đó.
 
Từ nhỏ luôn luôn đều là người khác phục tùng anh, kiêu ngạo như anh, căn bản không có khả năng ăn nói khép nép khẩn cầu người khác, càng không thể quỳ gối như vậy.
 
Trừ bỏ người sáng lập Tư Thông gia tộc miễn cưỡng có thể làm anh tôn kính.

 
Nhưng mà hiện tại, anh lại quỳ gối trước mặt ông bà cô, thái độ kính cẩn nghe theo, cầu xin bọn họ đem cô gả cho anh.
 
Như thế ăn nói khép nép lại hèn mọn thế này.
 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, cô thậm chí hoài nghi không biết người này có phải là Quý Thần Vũ không nữa
 
*****
 
Mấy người Dương gia cũng sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nếu anh đến ép cưới, chắc chắn bà ngoại Dương đại khái cũng sẽ cùng anh liều mạng, chỉ là anh đột nhiên ăn nói khép nép như thế ngược lại làm bà không biết làm sao.
 
“Cậu không cần như thế, có cái gì đứng lên rồi nói.”
 
Quý Thần Vũ lúc này mới từ trên mặt đất đứng lên, lại vẫn cung kính nói: “Con là thật lòng muốn cưới Tiểu Hân.”
 
Bà ngoại Dương không nói chuyện, bà nhìn thoáng qua Ngôn Khả Hân, trầm mặc nói: “Con lại đây, ta có vài lời muốn nói với con.”
 
Ngôn Khả Hân theo bà Dương đi lên lầu, vừa vào cửa bà liền hỏi cô: “Con cùng Quý Thần Vũ sao lại thế này? Ta nghe Lương Vân Phàm nói, ngày hôm qua Quý Thần Vũ đến tận nơi tìm con? Trước đấy không phải nói Vân Phàm nó rất hợp ý con, hai đứa muốn ở bên nhau sao? Như thế nào đi một đêm liền thay đổi.”
 
Ngôn Khả Hân cũng không biết nên giải thích như thế nào, tóm lại cô trước mắt không thể đắc tội Quý Thần Vũ, cũng không thể để người Dương gia đắc tội anh, cô châm chước một chút liền nói: “Lần trước con cho rằng anh ấy chỉ đùa giỡn với mình thôi, nhưng không nghĩ tới lần này anh ấy đi Anh quốc là vì muốn sắp xếp việc trở về để kết hôn với con. Anh ấy không nói rõ ràng với con cho nên con hiểu lầm.” Cô cắn chặt răng, chịu đựng ghê tởm nói: “Quý Thần Vũ , anh ấy rất tốt, rất thương con, cho nên con muốn cùng anh ấy thử qua lại xem sao.”
 
Vẻ mặt bà Dương đầy hoài nghi nhìn cô nói: “Con nói thật? Không phải bị cậu ta uy hiếp chứ?”
 
“Đương nhiên không phải.” Ngôn Khả Hân vội vàng nói.
 
Bà cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thỏa hiệp mà thở dài nói: “Thôi thôi, con cũng không nhỏ, việc mình nên tự mình giải quyết, nếu con thật sự thích Quý Thần Vũ, chúng ta làm trưởng bối cũng sẽ không can thiệp. Chỉ là chỗ Lương Vân Phàm ……”
 
Ngôn Khả Hân biết ý của bà, vội nói: “Bà ngoại yên tâm, con sẽ xử lý tốt.”
 
Bà ngoại Dương lại nói mấy lời thấm thía dặn dò cô vài câu, hai người đi xuống lầu, vừa xuống tới liền thấy Quý Thần Vũ cùng ông Dương đang ở phòng khách chơi cờ tướng.
 
Vừa đúng lúc nghe được Quý Thần Vũ nói với ông ngoại Dương : “Ông ngoại, ông chơi cờ quá siêu, con căn bản không phải đối thủ của ông rồi.”
 
Ngôn Khả Hân nghe xong khóe miệng khẽ run rẩy, lại thấy ông ngoại cũng không cảm thấy Quý Thần Vũ kêu ông ngoại không có gì là không thích hợp, lại còn có vui tươi hớn hở, cô quay đầu nhìn về phía bà ngoại, bà cũng là vẻ mặt khó nói nên lời.

 
Ông ngoại rất thích chơi cờ, bất quá khả năng chơi cờ rất kém, ngay cả ông cậu cùng anh họ không ai muốn chơi với ông, vì mỗi lần thua ông lại sinh khí.
 
Chỉ là hiện tại, Quý Thần Vũ vậy mà còn dám khen tài chơi cờ của ông ngoại cao siêu? Cho nên vừa nghe anh nói lời này Ngôn Khả Hân liền biết anh đây là đang cố ý vuốt mông ngựa mà.
 
Bất quá lời này làm ông ngoại nghe vô miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ, hắc hắc cười cười nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ ông ngoại chỉ cho con”
 
Ngôn Khả Hân khó tin, thế nhưng ông tự xưng ông ngoại, này, hai người quen nhau từ lâu rồi hả?
 
Quý Thần Vũ cũng cười nói: “Ông ngoại nguyện ý dạy con, con đây tất nhiên là cầu mà không được.”
 
Quý Thần Vũ cũng không phải loại người sẽ đi mua vui cho người khác, giống ông ngoại của cô kỹ năng chơi cờ không giỏi mà còn là loại người bảo thủ, ngay cả con cháu ruột thịt trong nhà cũng ko muốn cùng ông chơi cờ, tên Quý Thần Vũ cái này bát tự còn không thèm xem đã “Ngoại tôn nữ tế” đảo mặt một cái vậy mà rất có kiên nhẫn, thế nhưng còn nhẫn nại tính tình hống hắn rốt cuộc.
 
Bà ngoại Dương đi xuống lu tới, dỗi nói: “Ai rảnh mà ngồi nghe ông dạy? Quý tiên sinh người ta là người bận rộn.”
 
Quý Thần Vũ ngẩng đầu nhìn đến hai người, anh, anh nhìn Ngôn Khả Hân chớp chớp mắt, tựa hồ là muồn khoe với cô anh nhanh như vậy liền thu phục được ông ngoại cô, rồi sau đó lại nhìn bà Dương nói: “Không sao ạ, ông ngoại rất tốt, con nguyện ý cùng ông học nhiều hơn.”
 
Dương lão tiên sinh cười đến càng vui vẻ, “Bà này biết cái gì, đứa nhỏ Thần vũ này thật sự rất ngoan!”
 
Khuôn mặt Ngôn Khả Hân cứng đờ , thế mà đã kêu đến tên người ta luôn rồi, ông ngoại bị bỏ bùa mê gì vậy, mà chưa gì đã “Làm phản” rồi.
 
Bà ngoại Dương khóe miệng vừa kéo, lạnh lùng hừ một tiếng, cô cũng không muốn đả kích bà. Quý tiên sinh chính là vì .
 
Quý Thần Vũ thật đúng là cùng ông ngoại cô đánh thêm một vá, sau khi hạ một ván cờ mới xong thì tạm biệt rời đi. Dương lão tiên sinh đối anh còn lưu luyến không rời, lôi kéo tay anh dặn dò anh nhớ tới chơi nhiều một chút, Ngôn Khả Hân đứng ở một bên quả thật mặt cười căng cứng.
 
Hai người lên xe, Ngôn Khả Hân ngồi xuống liền nhìn anh cười cười nói: “Quý tiên sinh, hôm nay diễn rất tốt.”
 
Quý Thần Vũ hoàn toàn không thèm để ý câu nói móc của cô, cũng cười nói: “Ngôn tiểu thư hôm nay biểu hiện cũng không tồi.”
 
“……”
 
Xe chạy thẳng lên biệt thự trên đỉnh núi, trong lúc ngồi trên xe Ngôn Khả Hân khẩn cầu Quý Thần Vũ đưa cô trở về chung cư, bị Quý Thần Vũ dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
 
Ngôn Khả Hân tự mình hiểu lấy, cũng không nhiều lời nữa. Chỉ là tưởng tượng đến buổi tối cô liền cảm thấy đau đầu.
**
 
An Cảnh Diệp từ phòng giải phẫu ra tới, liên tục mấy cái giờ giải phẫu làm hắn mỏi mệt, hắn một tay ấn huyệt Thái Dương, một tay mở cửa văn phòng, lại thấy bên trong thế nhưng có người.
 
Vừa thấy người đến hắn tựa hồ cảm thấy huyệt Thái Dương càng đau.
 
Hai tay Ngôn Nhã Mộng đan chéo nhau đặt ở trên đùi, tư thế ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học, hai mắt hồng hồng, khuôn mặt mang theo vài phần ấm ức kêu một tiếng, “Diệp ca ca.”
 

An Cảnh Diệp mày nhíu lại, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Sao em lại tới đây?”
 
Tựa hồ bị cô ta làm phiền đến phát bực, Ngôn Nhã Mộng cắn môi, ngữ khí càng thêm ủy khuất nói: “Em chỉ là muốn hỏi một chút, anh Cảnh Diệp vì cái gì luôn trốn tránh em.”
 
An Cảnh Diệp rót một ly nước rồi uống một ngụm, nhưng thật ra cũng không trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại một câu: “Tôi nghe người ta nói mấy ngày hôm trước em bị Quý Thần Vũ gọi đi đánh đàn dương cầm cho hắn?”
 
Ngôn Nhã Mộng sắc mặt cứng đờ, vội nói: “Đây đều là hiểu lầm, Quý tiên sinh căn bản muốn kêu chị gái của em đi, bất quá là do ba của em hiểu lầm nên mới bảo em đi.”
 
An Cảnh Diệp nhìn cô ta, không chút khách khí cười nhạo một tiếng, “Nếu không phải hiểu lầm, nhìn qua em giống như cũng rất vui vì Quý Thần Vũ mà đánh đàn dương cầm nhỉ? Một người đàn ông buổi tối gọi em tới nhà, là em ngây thơ đến mức chỉ coi đấy là mời đến nhà đánh đàn thôi hả?”
 
Ngôn Nhã Mộng hai mắt càng đỏ, “Em khi đó có biện pháp nào đâu? Quý Thần Vũ thế lực to lớn, nhà của chúng ta căn bản là không phải đối thủ của hắn, huống chi cũng do ba em hy vọng hắn có thể giúp đỡ nhà em. Tính lại nếu không phải hiểu lầm, khi đó em trừ bỏ phục tùng cũng không có lựa chọn nào khác.”
 
An Cảnh Diệp nhìn người con gái phía trước này, vẫn luôn cho rằng cô ta thật sự thiên chân thiện lương, sạch sẽ thuần khiết tốt đẹp lại độc lập, phù hợp với hình tượng mối tình đầu của mỗi nam sinh.
 
Thẳng đến khi ở chung lâu rồi hắn mới phát hiện, người ngoài mặt thì thiện lương, nhưng cất giấu tất cả những thứ dơ bẩn xấu xí làm người ta buồn, coi như mắt hắn bị mù, bị cô ta lừa lâu như vậy hắn cũng không thể nói gì hơn, chính là nếu đã thấy rõ hết thảy hắn không muốn tiếp tục bị mù nữa.
 
“Em không cần nói gì thêm nữa, về sau cũng không cần đến tìm tôi.” Hắn lười nhìn cô ta, nói một câu đuổi khách.
 
Ngôn Nhã Mộng phảng phất như chịu đả kích lắm, bỗng nhiên lui về phía sau một bước, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn nói: “Diệp ca ca lời này là có ý gì?”
 
An Cảnh Diệp hiện tại rất mệt, chỉ nghĩ đem việc đuổi cô ta nhanh nhanh đi, cho nên hắn nhìn chằm chằm cô ta gằn từng chữ: “ Ý của tôi là, chúng ta kết thúc, em không cần lại đến.”
 
Ngôn Nhã Mộng sắc mặt trắng bệch tới cực điểm, lúc này đây cô ta thật sự bị dọa rồi, ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu mới tìm được giọng nói: “Diệp ca ca, anh…… anh như thế nào……”
 
An Cảnh Diệp không lưu tình chút nào nói một câu: “Tôi nói còn không rõ sao? Chúng ta kết thúc, từ đây cả hai không liên quan, em về sau không cần xuất hiện quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”
 
Hắn nói xong hướng bên ngoài kêu một câu, rất nhanh liền có hai cái hộ sĩ tiến vào đem Ngôn Nhã Mộng “Mời” đi ra ngoài.
 
Ngôn Nhã Mộng cả người đều ngơ ngác bị hộ sĩ kéo ra khỏi bệnh viện, hôm nay thời tiết thực không tồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người thực thoải mái.
 
Ngôn Nhã Mộng bị ánh mặt trời chiếu đến híp híp mắt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
 
Cô ta không nghĩ tới An Cảnh Diệp có thể đối xử với cô ta vô tình như vậy, người mà luôn quan tâm chăm sóc cô ta đâu rồi?
 
Cô ta biết, An Cảnh Diệp tuy rằng bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, nhưng trên thực tế hắn là người có nội tâm tinh tế lại ôn nhu .
 
Cô ta thật là không cam lòng, hiện giờ ngay cả An Cảnh Diệp cũng muốn bỏ cô ta mà đi.
 
Bệnh viện phía trước có quảng trường, trên quảng trường có biển quảng cáo rất lớn. Đó là nơi để quảng cáo sản phẩm, cô ta đã từng là người phát ngôn của nhãn hiệu này, mà giờ đây trên poster đã thay đổi thành người khác.
 
Bởi vì sự việc ở trên mạng, cô ta hiện giờ sự nghiệp hoàn toàn bị hoàn toàn nm, hơn nữa bởi vì cô ta mà tập đoàn ngôn thị cũng bị ảnh hưởng, ông bố của cô ta hiện tại cũng cực lực phản đối cô ta gia nhập giới giải trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận