Hoàng yến

Dương lão phu nhân gọi cô về nhà ông bà, cô liền trực tiếp đi tới đó, dưới lầu cả nhà đang cùng vợ chồng Dịch Khuynh Dương nói chuyện, cô không muốn tham dự, vì thế  liền đi bộ ngoài sân sau.
 
Sắc trời ngày càng tối dần, cô đi dạo cũng đã mỏi chân rồi, liền tính vòng qua vườn hoa trở về, vừa mới đi được mấy bước liền thấy một thân ảnh cao gầy đang đứng tựa vào một thân cây.
 
Hắn mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt, cùng chiếc quần rộng, cả bộ đồ toát lên vẻ hưu nhàn, thoải mái. Bởi vì có một khuôn mặt rất xuất chúng cho nên chỉ là bộ quần áo đơn giản cũng làm nó chói lọi.

 
Ngôn Khả Hân đi tới, khách khí chào hỏi: “Anh Khuynh Dương ra đây tản bộ sao?”
 
Hắn nhìn cô mỉm cười: “Không có, anh đến là để gặp em.”
 
Không biết phải ảo giác của cô không, lời này nghe có chút mờ ám, cô thấy không thoải mái, liền tạm biệt. Không nghĩ đến hắn đột nhiên lại duỗi tay đem cổ áo sơ mi của cô đẩy ra.
 
Ngôn Khả Hân giống như chạm phải bỏng, vội vàng né tránh. Cô biết những dấu vết hồng hồng trên cổ cô hắn đã trông thấy.
 
Ngày hôm qua điên cuồng ngây ngất, Quý Thần Vũ để lại trên người cô không ít dấu hôn, vì thế khi đến Dương gia cô đã thay một chiếc áo sơ mi cao cổ để che dấu.
 
Nên khi bị người khác thấy, cô vừa cảm thấy thất thố, vừa lại thấy tức giận, vì thế cô cúi đầu, lạnh lùng nói: “ Em đi trước.”
 
Đang muốn rời đi tay lại bị hắn túm lấy, cô không quay lại, giọng nói của hắn vang lên tựa hồ có chút đau khổ: “Đây là kết quả em muốn sao? Tình nguyện bị hắn chà đạp, cũng không cần sự giúp đỡ của anh.”
 

Nghe được lời này của hắn Ngôn khả Hân liền bật cười: “Anh Khuynh Dương, vợ anh còn ở trong kia kìa, thế mà anh ở đây nói những lời mờ ám đấy với em, anh quá không tôn trọng vợ mình rồi.”
 
Cũng thật vừ khéo, cô vừa dứt lời liền nghe được không xa có âm thanh vang lên: “Tiểu Hân, Khuynh Dương, hai anh em đứng đây làm gì vậy?”
 
Ngôn Khả Hân quay đầu nhìn, trong bóng đêm mông lung, Lục Mạn mặc một chiếc áo khoác dài đứng cách đó không xa, trên mặt cô ấy mỉm cười, cứ như vậy nhìn cô bị Dịch Khuynh Dương nắm chặt tay.
 
Nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác có những động tác ái muội như vậy mà cô ấy không tức giận, cũng không biết là không thèm để ý, hay đang ra vẻ không có việc gì để tránh xấu hổ.
 
Ngôn Khả Hân bị bắt gặp như vậy, cũng có chút bực bội, cô hất tay Dịch Khuynh Dương ra, làm như không có việc gì hướng Lục Mạn chào hỏi: “Chị dâu, chị cũng ra đây đi dạo sao? Vậy hai người đi đi, có gì tí nữa tới giờ cơm, em sẽ đi gọi.”
 
Cô nói xong muốn đi, Lục Mạn lại gọi cô lại.
 
Ngôn Khả Hân vẻ mặt kinh ngạc, “Chị dâu còn chuyện gì sao?”
 
Lục Mạn cười nói: “Chị muốn nói chuyện với em một chút, không biết có được không?”
 
Vừa mới gặp một màn kia có thể là cô ấy đã hiểu lầm, cô nghĩ mình nên cùng cô ấy giải thích, liền nói: “Vâng.”

 
Không ngờ Dịch Khuynh Dương lại nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cô muốn cùng Tiểu Hân nói chuyện gì, có việc gì thì nói với tôi.”
 
Lục Mạn giận nhìn hắn: “Chuyện phụ nữ bọn em, nói cho anh thì được cái gì? “
 
Cũng không để ý Dịch Khuynh Dương đang lạnh lùng nhìn, cô ấy trực tiếp kéo cô đi sâu vào vườn hoa, thẳng đến khi xác định Dịch Khuynh Dương không thể nghe thấy liền dừng lại.
 
Mặt cô ta mang ý cười đánh giá Ngôn Khả Hân từ trên xuống dưới liền nói: "Tiểu Hân thật trẻ tuổi xinh đẹp, làm người ta hâm mộ.”
 
Tuy ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra chút u buồn, nhìn qua như có tâm sự nặng nề.
 
“ Chị dâu quá khen, chị không cần hâm mộ em, chị cũng rất xinh đẹp mà.”
 
Lục Mạn cười, nụ cười có phần chua sót: “ Xinh đẹp có lợi gì đâu, chị không có vẻ đẹp mà anh Khuynh Dương yêu thích.”
 
“…..” Ngôn Khả Hân nhất thời nghẹn lời, không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
 
Tựa hồ cảm thấy lời mình nói ảnh hưởng đến không khí, Lục Mạn cười cười cầm hai tay cô, nói lời thấm thía: “ Chị biết anh ấy coi trọng em, nếu em muốn ở bên anh ấy chị sẽ thành toàn cho hai người.”
 
Nghe được lời này Ngôn Khả Hân rất là kinh ngạc, chồng mình thì tuyệt tình như vậy, mà cô ấy không khóc lóc, lại rộng lượng thành toàn.
 
Thử hỏi trên đời này có mấy người phụ nữ làm được đến vậy.
 
Sau khi sửng sốt một hồi cô lấy lại tinh thần: “Chị, chị nói gì vậy? Trước hết chị đừng hiểu lầm, em cùng anh ấy không có gì đâu, chỉ là trêu đùa nhau vài câu như vậy thôi.”
 
Lục Mạn khe khẽ thở dài: “Không phải chị nghĩ nhiều đâu. Chị cùng anh kết hôn đã nhiều năm, anh ấy vẫn luôn không vui, chị biết sở dĩ tại lúc trước chị đã từng cứu ảnh, anh vì cảm tạ ân nghĩa mới đồng ý cưới chị. Chính là lòng chị rất rõ ràng anh không yêu chị, chỉ buồn là…”
 
Cô ấy muốn nói lại thôi, cô biết cô ấy muốn cô tiếp lời, liền hỏi: “Chỉ buồn điều gì hả chị?”
 
Lục Mạn ngẩng đầu nhìn vào nơi xa, cô ấy tựa hồ như nghĩ đến điều gì thống khổ, gắt gao nhắm hai mắt lại, hoãn một lúc mới nói: “ Chỉ buồn là lúc trước vì cứu anh ấy, khi đó chị có thai không tiếc trèo đèo lội suối đưa cho anh ấy tư liệu quan trọng, vì thế mà dẫn đến sinh non về sau không thể mang thai, chỉ buồn là chị vì anh ấy hy sinh rất nhiều nhưng không đổi lấy được tình yêu của anh ấy"
 
Cô ấy mở mắt ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đang cố kìm nén ngưng đọng nơi khóe mắt: “Cho nên chị cũng đã suy nghĩ, không muốn anh ấy tiếp tục cuộc hôn nhân này, mà lưng vẫn đeo nặng áy náy với chị, nếu anh ấy đã thích em, chị sẽ chúc phúc cho hai người.”
 
Nếu lời cô ấy nói đều là sự thật thì rất đáng buồn cho cô ấy.
 
Ngôn Khả Hân vỗ vai an ủi: “Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều, em và anh ấy không có khả năng đó đâu, ông bà ngoại còn đang tính toán tìm cho em đối tượng đây nè, đối tượng của em sắp qua đây mời cơm đây. Chị tốt như vậy, thì chị hãy tin đi sẽ có ngày anh ấy sẽ nhận ra chị đối với anh ấy mới là tình yêu thật sự.”
 
“Tiểu Hân em thật sự không có ý gì với anh ấy sao ?”

 
“Không có, chị đừng nghĩ nhiều.”
 
“ Như vậy à…” Lục Mạn cúi đầu, vẻ mặt suy tư, bỗng nghĩ đến điều gì: “ Em không có cảm giác gì với anh ấy, thật sự là tiếc nuối, nếu anh ấy biết được hẳn sẽ rất đau lòng.”
 
Tựa hồ như đối với cô ấy Dịch Khuynh Dương đau khổ thì cô ấy cũng đau khổ, sắc mặt không khỏi trầm thấp xuống. Bất quá ngây ngốc hai năm với Quý Thần Vũ, ở phương diện nhìn mặt đoán ý học được không ít, cho nên không thoát khỏi tầm mắt của cô, lúc cô ấy cúi đầu khóe miệng hơi nhếch lên ý cười.
 
Trên thực tế chỉ sợ hơn ai hết cô ấy là người không bỏ được Dịch Khuynh Dương và chắp tay nhường cho người khác nhất, hơn nữa cô ấy có vẻ vừa lòng với câu trả lời của cô.
 
Không thể không nói người phụ nữ này rất thông minh, đối mặt với uy hiếp, không dùng biện pháp cực đoan để tiêu diệt, mà dùng phương thức lấy lùi làm tiến để giải quyết.
 
Mà cô ấy nói cho cô nghe mình phải trả giá vì Dịch Khuynh Dương như thế nào, thứ nhất để thử dò xét cô, thứ hai để đạt được sự thông cảm từ người khác, như vậy so ra với việc nháo loạn tốt hơn nhiều.
 
Lời nói chạm tới lương tri người nghe, ai nghe thấy cũng sẽ đồng cảm, tự nhiên sẽ ngại tiếp xúc với Dịch Khuynh Dương.
 
Cô chợt nhớ lần trước Dương Minh Lan có nói qua cô ấy và Dịch Khuynh Dương quen biết nhau mười năm mới kết hôn, mà Dịch Khuynh Dương cũng đã nói người yêu hắn tên là Nhạc An An, lúc này cô làm như không có việc gì lơ đãng hỏi: “À chị dâu, bữa trước em có nghe anh Khuynh Dương có nhắc đến một người tên là Nhạc An An, chị có biết người này không?”
 
Đang giả bộ tiếc hận khổ sở, cô ấy vừa nghe thấy cái tên này,bỗng ngẩng đầu nhìn cô, híp mắt nói: “ Em nói ai?”
 
Cô ấy bộ dạng lạnh lùng sắc bén khác hẳn với bộ dạng ôn nhu dịu dàng hồi nãy, Ngôn Khả Hân nhìn bộ dạng biến hóa của cô ấy không khỏi ngẩn người.
 
Cô cẩn thận dò hỏi: “Chị dâu chị biết người này không?”
 
Lục Mạn giờ mới ý thức được chính mình có điểm khác thường, vội gượng cười: “ Hồi trước chị có nghe người khác nhắc tới người này, nhưng chị không quen biết cô ấy.”
 
Nhưng mà biểu hiện của cô ấy không giống như không quen biết, cô cảm thấy rất kì quái, nhưng trong ấn tượng của cô chưa từng gặp qua Lục Mạn, vì sao cô ấy nghe đến tên cô lại phản ứng lớn như vậy.
 
Ngôn Khả Hân không rõ, vừa đúng lúc quản gia lại đây tìm cô, cô cùng Lục Mạn cáo từ.
 
Quản gia tới gọi cô quay về là vì đối tượng xem mắt của cô đã tới.
 
Ngôn Khả Hân bước vào phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nói chuyện với anh họ của cô, Dương Hạo Đông nhìn thấy cô tiến vào, hướng cô vẫy tay, người đàn ông đó cũng quay lại nhìn theo.
 
Cô đoán rằng người đàn ông này hẳn là đối tượng xem mắt của cô, anh ta mặc một bộ tây trang thẳng thớm, tóc cắt gọn gàng, cả người tỏa ra hơi thở của những con người ở tầng lớp tinh anh
 
Cô đi qua anh họ Dương liền giới thiệu: “Vị này chính là Lương Vân Phàm, em mau chào hỏi một tiếng.”
 

Ngôn Khả Hân khách khí nhìn hắn nói: “Chào Lương tiên sinh.”
 
Không ngờ hắn lại nói: “Tiểu hân em không cần khách khí với anh như vậy, cứ gọi anh là Vân Phàm là được .”
“……” Mới quen mà gọi như vậy có vẻ không tốt nhỉ?
 
Dương Hạo Đông đúng lúc ở một bên giải thích: “Em và Vân Phàm hồi nhỏ có gặp qua nhau, em quên rồi à?”
 
Ngôn Khả Hân vẻ mặt nghi hoặc, tỏ vẻ đáng tiếc, cô cố gắng từ trong suy nghĩ của cô bé tiểu Hân tìm ra kí ức có liên quan đến anh ta.
 
Lương Vân Phàm cười nói: “Nhìn dáng vẻ, hình như em ấy quên em thật rồi.”
 
Ngôn Khả Hân ra vẻ xấu hổ, vội nói: “xin lỗi anh.”
 
“Được rồi, Vân Phàm đã lâu chưa tới đây chơi, em dẫn em ấy đi dạo nhé ”
 
Ngôn Khả Hân thừa biết, Dương Hạo Đông cố ý tìm cơ hội cho bọn cô ở chung một chỗ , Ngôn Khả Hân không suy nghĩ nhiều, nhìn anh ta nói: “Đi thôi anh Vân Phàm.”
 
Hai người cùng nhau đi dạo vừa lúc chạm mặt Dịch Khuynh Dương cùng Lục Mạn trở về, nhìn sắc mặt của hai vợ chồng nhà này có vẻ không tốt, Lục Mạn thấy cô trêu ghẹo nói: “Vị tiên sinh này có phải người mà em đã nhắc tới? Hai người thật xứng đôi.”
 
Lương Vân Phàm, Ngôn Khả Hân có vẻ ngượng ngùng, Ngôn Khả Hân liền ra vẻ thản nhiên giới thiệu : “Vị này chính là anh họ của em, còn đây là vợ anh ấy.”
 
Lương Vân Phàm cùng bọn họ chào hỏi qua, rồi đi theo Ngôn Khả Hân ra sau sân sau, trong lúc đó cô phát hiện ánh mắt Dịch Khuynh Dương nhìn cô có chút ngưng trọng, trên mặt còn mang theo lửa giận, bất quá hắn rất biết khắc chế, cũng không có nói thêm gì.
 
Ngôn Khả Hân cùng Lương Vân Phàm đi dạo, đại khái đã biết một chút về hắn, học ngành thiết kế, hiện giờ đang xây dựng phòng làm việc cho riêng mình. Vị phú nhị đại này, tốt nghiệp xong không ở lại công ty của gia đình làm việc, mà dùng tiền dành dụm bao năm ra ngoài phấn đấu, riêng chỉ điểm này cô rất thưởng thức.
 
Lương Vân Phàm còn là người rất hài hước, cùng hắn nói chuyện rất tự tại, không có áp lực. Tóm lại lần gặp mặt này cô rất vừa lòng.
 
Nếu ở chung một thời gian, hai người hiểu rõ về nhau hơn, thì cô cảm thấy việc kết hôn với hắn cũng không khó khăn gì.
 
Sau hôm đó cô và Lương Vân Phàm có đi chơi với nhau mấy lần, Lương Vân Phàm dẫn cô đi công viên vui chơi, đưa cô đi ăn đồ ăn ngon, dọc đường đi hắn luôn để ý chiếu cố cho cô tận tình, có thể nhìn ra được nếu sau này kết hôn hắn sẽ là một người chồng tốt.
 
Ngôn Khả Hân đối với Lương Vân Phàm càng ngày càng hài lòng, cuối tuần có công việc phải tăng ca, vì thế cô liền trực tiếp đến văn phòng tìm hắn, cùng nhau đi ăn cơm tối, sau đó Lương Vân Phàm đích thân lái xe đưa cô về nhà.
 
Trong khoảng thời gian này Ngôn Khả Hân không có quay lại Ngôn gia, Lương Vân Phàm trực tiếp đưa cô đến tầng hầm bãi đỗ xe trong khu chung cư cô đang ở.
 
“Hôm nay đi ăn mấy món đấy em có cảm thấy hài lòng không?” Xe đã đỗ hẳn hỏi hắn nói.
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu: “Phi thường hài lòng luôn.”
 
Lương Vân Phàm nhìn cô nở nụ cười ôn nhu: “ Vậy thì tốt rồi, bữa khác chờ anh nghỉ phép sẽ dẫn em đi ăn nhiều nơi ngon nữa.”
 
Ngôn Khả Hân thực chờ mong, vội nói: “ Một lời đã định.”
 
“Đương nhiên.” Hắn nói xong liền xuống xe, rất có phong độ mà mở cửa xe cho cô.

 
Ngôn Khả Hân xuống xe, đang muốn tạm biệt hắn, bỗng đằng sau vang lên tiếng nói: “Ngôn tiểu thư, tôi đợi em lầu rồi đấy.”
 
Loại ý cười mang theo chút tà khí này cô rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, liền thấy Qúy Thần Vũ không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau một chiếc xe cách cô không xa.
 
Hắn hai tay đút vào túi, thong dong nhìn cô.
 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy cả người như bị đông cứng, không thể nhúc nhích được gì. Quý Thần Vũ về nước từ khi nào, một chút tin tức cô cũng không có..
 
Hơn nữa thật rõ ràng, hắn cố ý ở đây chờ cô, cũng không biết hắn chờ cô bao lâu rồi.
 
Trong một khoảnh khắc, cô thật sự muốn đem Lương Vân Phàm nhét vào một góc nào đó không ai thấy, không phải là cô không muốn hắn không được nhìn thấy người khác, mà là sợ tên Quý biến thái gây bất lợi.
 
Bốn phía yên tĩnh đến kỳ lạ, không khí dường như đọng lại, hắn đứng cách cô không xa, chỉ đứng một chỗ cũng làm người khác không thể nào bỏ qua, cảm giác tồn tại cường hãn hắn mang đến làm cô sợ hãi như thủy triều mãnh liệt đem cô nuốt trọn .
 
“Quý,… Quý Thần Vũ.” Cô nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
 
Mà bên này Lương Vân Phàm tuy không rõ người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có quan hệ gì với cô không, nhưng hắn cảm giác rõ ràng là cô ấy sợ hắn ta.
 
Vì thế hắn bước tới một bước che trước mặt Ngôn Khả Hân, dùng thân thể to lớn đem cô bảo vệ, nhìn Quý Thần Vũ nói: “Vị tiên sinh, ngài tìm Tiểu Hân có việc gì không?”
 
Xuyên qua bờ vai Lương Vân Phàm, cô thấy đầu bên kia Quý Thần Vũ ánh mắt trở nên âm trầm đáy mắt lộ ra một tia nguy hiểm, cô vì Lương Vân Phàm mà đổ mồ hôi.
 
Cho dù là đối mặt với Quý Thần Vũ khí thế cường đại,nhưng Lương Vân Phàm vẫn không chùn bước, không thể không nói hắn quả là người rất có nghĩa khí.
 
Quý Thần Vũ khẽ cười, ý cười lộ ra sự khinh miệt cùng cảnh cáo, tựa hồ muốn nói cho người khác biết, tâm tình của hắn rất tệ.
 
“Ngôn tiểu thư tôi cho em quyền lựa chọn, một là em qua đây, hai là tôi cho người đánh gãy chân hắn ta rồi em mới qua.”
 
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng đến tai người nghe da đầu liền một trận tê dại, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ bàn chân lan lên đến đỉnh đầu, Quý Thần Vũ là một tên biến thái thủ đoạn tàn nhẫn, cô tin tưởng hắn không chỉ đe dọa đơn giản vậy đâu.
 
Lương Vân Phàm là vô tội, hắn căn bản cái gì cũng không biết. Có một khoảnh khắc cô thấy mình thật vô sỉ, chính mình không phải đang lợi dụng Lương Vân Phàm để trốn tránh Quý Thần Vũ hay sao.
 
“Tiểu Hân, có anh ở đây, em đừng sợ.”
 
Hắn thật sự là một người tốt, lúc này rồi còn không quên bảo vệ cô, nhưng hắn càng như vậy cô càng không muốn hắn bị tổn thương.
 
Ngôn Khả Hân hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói: “ Vân Phàm, anh đi về trước được không? Đây là chuyện của em, em muốn tự mình giải quyết.”
 
“ Tiểu Hân em…”
 
Ngôn Khả Hân cắt ngang lời hắn: “Em hy vọng anh tôn trọng quyết định của em, lần sau em sẽ giải thích cho anh.”
 
Giọng nói của cô kiên định, Lương Vân Phàm không biết nói gì hơn, ánh mắt phức tạp nhìn qua Quý Thần Vũ, lại nhìn Ngôn Khả Hân, cuối cùng vẫn không yên tâm, dặn dò nói: “Em phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận