Hoàng yến

Tưởng Thục Viện ra vẻ tiếc hận: “ Chẳng qua, tên tiểu tử Cảnh Diệp kia cũng thật đáng tiếc.”
 
Ngôn Nhã Mộng nghĩ đến ngày ấy khi An Cảnh Diệp bỏ cô ta lại trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo kia, liền lạnh lùng cười nói: “ Hắn sao có thể cùng Quý tiên sinh so sánh?”
 
Hãy chờ xem, cô sẽ khiến cho hắn hối hận, hắn không biết quý trọng, sẽ có người khác đến thay thế hắn, lúc đó muốn quay đầu lại thì cũng mơ có cơ hội.

 
Tưởng Thục Viện nói: “Đúng thế, chỉ cần ôm chắc đùi Quý tiên sinh thì hai mẹ con ta chẳng phải lo điều gì.”
 
Thấy cũng đã mệt, Ngôn Khả Hân liền lên lầu nghỉ ngơi, vừa bước vài bước lên bậc thang liền nhìn thấy Ngôn Nhã Mộng, cô ta đã thay đồ xong, trên người cô ta là bộ váy hở vai vừa quyến rũ vừa sang trọng màu champagne, đây coi như là chiếc đầm đắt tiền nhất của cô ta.
 
Có vẻ cô ta rất quan tâm đến buổi “hẹn hò” này.
 
Nhìn thấy cô, cô ta thả chậm bước chân, hếch cằm nhìn cô, ánh mắt nhìn cô ta nhìn cô đầy vẻ khinh miệt.”
 
“ Tôi biết chị muốn nhìn thấy tôi thân bại danh liệt, không gượng dậy được, bất quá làm cho chị thất vọng rồi.”Cô ta kiêu ngạo cười, “Sự thật chứng minh, trời cao vẫn thiên vị tôi.”
 
Nghe cô ta lảm nhảm cô thật hết chỗ nói, Ngôn Nhã Mộng thật sự cho rằng đi hầu hạ Quý Thần Vũ là chuyện tốt à? Chờ cô ta cảm nhận được uy lực biến thái của Quý Thần Vũ , xem cô ta còn có thể cười như vậy nữa không.
 
Vì thế cô không dao động, nhìn lại cô ta cười: “Vậy chúc cô may mắn.”
 

Ngôn Nhã Mộng chỉ cảm thấy cô đang đố kị cô ta, vì thế không thèm quan tâm, khẽ hừ nhẹ, nhấc váy cao ngạo rời đi.
 
Tưởng Thục Viện theo sát cô ta, nhìn cô nói: “ Tiểu Hân à, ai bảo con từ nhỏ bướng bỉnh không học đàn hẳn hoi, bằng không chuyện tốt này sao đến lượt Nhã Mộng. Cũng là do từ nhỏ không mẹ quan tâm đốc thúc, nên mới lười nhác như vậy.”
 
Bà ta trên ngoài miệng thì tiếc hận cho cô, nhưng gương mặt bà ta lộ vẻ đắc ý, cố ý nhắc đến mẹ cô, không phải muốn nói móc cô không có giáo dục sao?
 
Chắc bà ta đang muốn xem bộ dạng không thoải mái của cô, Ngôn Khả Hân lạnh lùng cười: “Dì à, có vẻ dì đắc ý quá sớm đấy.”
 
Bà ta cười xùy: “Tiểu Hân vẫn nên nên đi ngủ sớm đi.”
 

Nhìn hai mẹ con bà ta kiêu ngạo rời đi, trong lòng cô không khỏi cười lạnh,bọn họ thật là cho là một bước có thể bay lên làm phượng hoàng luôn à, Quý Thần Vũ sao dễ dàng để người khác chiếm tiện nghi của mình.
 
Cô muốn thấy cô ta lúc về có thể kiêu ngạo như lúc cô ta đi không.
 
Ngôn Khả Hân sau khi về phòng đi tắm rồi đắp mặt nạ, giờ đang ngồi trên giường chơi game, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào vọng lên, cô phán đoán chắc Ngôn Nhã Mộng đã về.
 
Nhìn thời gian, cô ta mới rời đi chưa đầy hai tiếng, trừ bỏ khoảng thời gian đi lại, sợ là cây đàn còn chưa đụng tới nói chi đến đánh đàn.
 
Bởi vì trong lòng nghi hoặc, thế nên cô tính ra ngoài xem sao, hiện giờ cô đang mặc áo ngủ, vì thế không xuống lầu chỉ đứng ở hành lang cầu thang nhìn.
 
Quả nhiên cô ta đã trở về, được Lâm An đưa trở về, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, so với lúc đầu bất đồng.
 
Tưởng Thục Viện cũng khó hiểu: “Nhã Mộng sao con con về sớm vậy?”
 
Cô ta vừa bị hỏi như vậy, trong lòng dâng lên ngọn lửa, bà ta nhìn vẻ mặt cô ta không đúng lắm, giương mắt nhìn Lâm An.
 
Lâm An vẫn vẻ mặt khách khí: “Ngôn tiên sinh, tiên sinh nhà tôi là thành tâm muốn kết giao với nhà ngài, nhưng có vẻ ngài làm như vậy là không quá phúc hậu rồi.”
 
Ngôn Phi Hùng vẻ mặt sợ sệt hỏi: “Xin Lâm tiên sinh nói rõ hơn được không?”
 
“Quý tiên sinh rất thưởng thức Ngôn gia tiểu thư, nhưng không phải người tai tiếng đầy trời, thanh danh không ra gì đến lừa ngài ấy, Ngôn tiên sinh có phải không xem thường tiên sinh nhà tôi.”
 
Ngôn Phi Hùng hít ngược một hơi khí lạnh, vội nói: “Không biết có phải Quý tiên sinh hiểu lầm gì không, ngài ấy mời con gái tôi đến đánh đàn, tôi có hai đứa con gái nhưng chỉ có Nhã Mộng là đánh đàn tốt hơn , tôi cho rằng ngài ấy muốn tìm con bé.”
 
Ông ta nói xong, liếc nhìn trên lầu thấy Ngôn Khả Hân đang đứng, sắc mặt phức tạp.
 
Lâm An nhìn theo ánh mắt ông ta, thái độ cung kính không ít: “Ngôn tiểu thư biết đánh đàn đúng không?”
 
Đang ở trong trạng thái nghi hoặc, cô không nghĩ nhiều, liền đúng sự thật nói: “Biết một chút, nhưng tôi đàn không hay.”
 
Lâm An cười nói: “Vậy thì được rồi, không biết Ngôn tiểu thư có nguyện ý đi cùng tôi một chuyến?”
 

Ngôn Khả Hân cảm thấy mình như sắp rơi vào bẫy Quý Thần Vũ bày ra, cô lập tức đề cao cảnh giác: “Hôm nay đã quá muộn rồi, để sáng mai tôi sẽ đi gặp Quý Tiên sinh.”
 
Lâm An duy trì sắc mặt tươi cười: “Tiên sinh nhà tôi nói, lần trước ngài ấy đã cứu tiểu thư ở trại ngựa, nghĩ đến tiểu thư sẽ vì ân nghĩa cho hắn mặt mũi.”
 
Quả nhiên cô vừa không muốn, hắn liền lấy cái cớ ơn cứu mạng mà tới áp chế cô,hắn ta phí nhiều công sức thủ đoạn như vậy chẳng phải muốn mang cô đi sao, xem ra cô không đi thì không được, nếu cô không đi, cô dám cam đoan, Quý Thần Vũ chỉ sợ sẽ trực tiếp đến đây cướp người.
 
Làm cô tưởng rằng hắn không còn hứng thú gì với cô, mà chuyển sang Ngôn Nhã Mộng. Nhưng nghĩ lại đây là thú vui của kẻ đi săn, luôn thích tại thời điểm con mồi không phòng bị mà tấn công.
 
Biết rằng khó tránh khỏi, cô chỉ đành bình tĩnh nói: “Mời Lâm tiên sinh ngồi chờ lát.”
 
Ngôn Khả Hân đi vào thay quần áo, tức khắc có chút nhụt chí muốn bỏ trốn, nhìn dáng vẻ của hắn ta rõ ràng là không muốn buông tha cô. Chỉ là hắn vì sao ngay từ đầu không mời cô luôn còn làm trò, có vẻ hắn đang rất nhàn, cố ý muốn chỉnh Ngôn Nhã Mộng.
 
Cô thay đồ xong đi ra, đã thấy Tưởng Thục Viện không nhịn được nữa tức giận nói: “Nếu Quý tiên sinh muốn tìm Ngôn Khả Hân, sao ngay từ đầu không nói , chúng tôi bảo Nhã Mộng đi qua nhưng Lâm An không phủ nhận. Lúc này lại nói chúng ta bảo Nhã Mộng đi qua là vũ nhục Quý tiên sinh, không phải là cố ý vũ nhục con gái tôi à.”
 
Lâm An vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi chỉ phụ trách chuyển lời, còn dẫn người nào đi tôi không có trách nhiệm, lúc trước không phải tiên sinh nhà tôi đã nói muốn mời Ngôn đại tiểu thư làm khách, ngài ấy đã ám chỉ rõ, chỉ là mấy người tự chủ trương dẫn người khác, ngài ấy nể mặt đại tiểu thư mới không thèm so đo khách khí với Ngôn gia.”
 
“…….”
Tưởng Thục Viện bị hắn đổ vấy lên vậy, lửa giận hừng hực, nhưng cũng biết Quý Thần Vũ không phải người dễ đắc tội.
 
Lâm An không quan tâm bà ta nữa, nhìn Ngôn Khả Hân: “Ngôn tiểu thư, mời.”
 
Ngôn Khả Hân một đường ra đến cửa, cô không cần nhìn cũng biết hai mẹ con bà ta đang ở đằng sau ánh mắt nhìn cô như muốn phun lửa.
 
Lâm An lái xe rất nhanh, một lát đã tới khu biệt thự trên núi của Quý Thần Vũ. Cô theo Lâm An lên lầu, hắn cung kính dẫn cô đến một căn phòng, rồi mở cửa: “Tiên sinh đang ở trong, Ngôn tiểu thư mời vào.”
 
Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, cô khẽ nuốt nước miếng,căng da đầu mà đi vào, văng vẳng trong phòng là tiếng hát, được phát bởi loa phát nhạc cổ điển nghe âm u trầm bổng.
 
Khẩu vị của Quý Thần Vũ thật đặc biệt khác người, những đồ vật mà hắn thưởng thức không giống người thường, ngay cả âm nhạc cũng thế vừa quỷ dị vừa ma mị quần áo hắn mặc luôn là một màu đen hắc ám.
 
Không khí thật đáng sợ, cô đứng ở cửa không dám bước vào, cảm tưởng như mình đang xông lầm vào nhà ma, tùy thời sẽ có lệ quỷ chạy ra túm cổ.
 

Lạch cạch một tiếng, trong phòng đột nhiên bừng sáng, âm thanh ghê rợn kia cũng đã ngừng lại.
 
Ngước mắt lên cô liền nhìn thấy Quý Thần Vũ đang đứng bên cạnh chiếc loa, một tay đang gỡ chiếc đĩa than ra khỏi loa.
 
Làm xong hắn mới quay đầu nhìn cô: “Chào buổi tối Ngôn tiểu thư.” Thái độ thật khách khí .
 
Ngôn Khả Hân không muốn dài dòng với hắn, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Quý tiên sinh mời tôi tới đây khẳng định là không phải muốn tôi đàn dương cầm cho ngài nghe đơn giản như vậy đúng không, tôi cũng không lòng vòng nữa, ngài mời tôi đến đây là có việc gì?”
 
Quý Thần Vũ hai tay đút vào túi quần, bước đến trước mặt cô, vẻ mặt thâm sâu nói: “Lễ vật tôi tặng cho em , Ngôn tiểu thư em có thích không?”
 
Cô vẻ mặt nghi hoặc: “Lễ vật gì?”
 
“Ngôn tiểu thư dạo này tâm tình vui vẻ, chính là do lễ vật tôi tặng cho em đấy.”
 
Ngôn Khả Hân cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt thăm dò hỏi: “Chuyện của hai mẹ con Tưởng Thục Viện là do anh làm.”
 
“Trên đời này ngoài tôi ra thì làm gì còn ai có năng lực như vậy.”
 
“……”
 
Thật đúng là chả khiêm tốn chút nào.
 
“ Cho nên Ngôn tiểu thư có vừa lòng không?” Hắn mỉm cười nói lại.
 
Ngôn Khả Hân không biết phải nói gì, Quý Thần Vũ giúp đỡ cô là sự thật, nhưng cô biết hắn không bao giờ làm việc gì đó vô ích, quả nhiên, chẳng được bao lâu: “ Lần trước Ngôn tiểu thư suýt té ngựa là tôi cứu em, lần này tôi lại giúp em trả thù, Ngôn tiểu thư em nghĩ có nên báo đáp lại tôi không?”
 
Ngôn Khả Hân híp mắt, giọng điệu mang theo trào phúng: “Quý tiên sinh muốn báo đáp như thế nào?”
 
“Ngôn tiểu thư chắc em rất rõ, tôi có ý đồ với em.” Quý Thần Vũ lúc nào cũng vậy không bao giờ làm việc gì không công, hắn bỏ ra thứ gì thì phải nhận lại đầy đủ. Giống như kiếp trước, hắn giúp cô lấy lại sản nghiệp, vì thế cô phải trả lại hắn những năm tháng bị dày vò.
 
Mà trải qua một kiếp, tình cảnh này lại lặp lại, tựa hồ như cô không bao giờ có đường thoát. Nhưng cô không cam long.
 
Cô hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn: “ Tôi thiếu anh ân tình thì sẽ tìm cách khác trả lại, về sau tôi còn muốn lập gia đình, sống cuộc sống của người bình thường, tôi không muốn làm tình nhân của anh, Quý tiên sinh mong anh không cần làm khó tôi.”
 
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn cô chăm chú: “ Làm khó em?” hắn nhẹ nhàng cười nhạo, xoay người thong thả ung dung bước đến đầu giường, không biết ấn gì mà một lọat tiếng trục bánh xe kim loại vang lên, một chiếc tủ lớn treo đầy xích sắt, còng tay kim loại.
 
Cô vừa thấy mấy thứ này đôi mắt trợn tròn hoảng sợ.

 
Hơn ai hết cô hiểu rõ những thứ đó là gì. Nghĩ lại mà kinh, chuyện cũ nháy mắt ùa về, nhớ lại chính mình đã từng bị hắn trói chặt chân tay bằng những chiếc còng , xích sắt, nằm trên giường, không thể động đậy, hắn quỳ gối giữa chân cô, đôi tay hắn nắm chặt eo cô mạnh mẽ mà tàn nhẫn phóng thích chính mình, mãi cho đến khi hắn vui sướng tràn trề mới thôi.
 
Hắn có vô số phương thức ngược đãi cô, mà này chỉ là một trong số đó.
 
Hắn thong thả ung dung đi tới, mặt mày mỉm cười, mà nụ cười này chứa đầy tà khí, hắn đến trước mặt cô cố ý đè thấp giọng nói: “Ngôn tiểu thư chắc là không biết việc tôi thích làm nhất chính là làm khó người khác.”
 
Ngôn Khả Hân nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ dâng lên trong ngực, cô rất rõ ràng giờ phút này mình không còn đường lui, nếu để hắn làm một lần thì có thể cô sẽ bình an vô sự mà rời đi, nhưng cô biết  tính hắn , đồ vật gì đã là của mình thì hắn sẽ tìm mọi cách để lấy lại, bất quá chỉ là vấn đề thời gian thôi.
 
Một khi Quý Thần Vũ ra tay, trốn tránh đều vô dụng, bằng không chịu khổ chỉ là cô thôi.
 
Nhưng cô không cam lòng, không muốn một lần nữa bị hắn giam cầm, trở thành đồ chơi để hắn đùa bỡn.
 
Nghĩ tới kiếp trước một đời ủy khuất, cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình để đổi lấy tự do, mà giờ đây chẳng mấy chốc sẽ tan biến
 
Cô khẽ nhắm mắt , nước mắt không có trói buộc lặng lẽ tràn ra, cười tự giễu, cô bất chấp nói: “Vậy anh ra tay đi.”
 
Ý cười của hắn thu kiếm lại, hơi híp mắt, nhìn những giọt nước mắt lăn trên má cô.
 
Hắn giơ tay, đầu ngón tay hướng về phía mặt cô. Theo bản năng cô nghiêng người né tránh, động tác của hắn dừng lại một chút, rồi khẽ ôm mặt cô, ngón tay đè lên giọt nước mắt lau đi, không biết nghĩ đến gì, mặt hắn trở nên nặng nề.
 
“ Em cho rằng chỉ cần hai giọt nước mắt là tôi sẽ buông tha cho em sao?”
 
Ngôn Khả Hân trào phúng cười: “ Tôi đương nhiên biết, Quý tiên sinh không dư thừa lòng thương tiếc đối với tôi, tôi chỉ khóc vì bản thân mình thôi, ngài có thể làm như không thấy.”
 
“ Quý tiên sinh?” hắn cười lạnh lùng, ánh mắt trở nên âm u, “ Em không phải lá gan rất lớn sao? Hiện giờ đối với tôi khách khí như vậy? Tôi vẫn quen em trực tiếp gọi thẳng tên tôi.”
 
Từ hồi cô là Ngôn Khả Hân nói chuyện với hắn luôn xưng hô thật khách khí , cơ hồ rất ít khi gọi Quý Thần Vũ, vì cái gì hắn lại dùng từ thói quen.
 
Cô tức khắc có dự cảm không tốt.
 
Ngón tay hắn vẫn như cũ vuốt ve khuôn mặt cô, thong thả giúp cô lau nước mắt, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô vẫn âm trầm lạnh lùng.
 
Hắn tựa hồ như ở trong hồi ức, không chút để ý nói: “Lúc gặp nhau ở Phương gia, từng ánh mắt hành động của em tôi đã để ý, lúc ăn cay cũng vậy e như con chuột nhỏ phồng hai má nhẫn nhịn chịu đựng, hay cả lúc ăn canh, những khi khẩn trương em sẽ vân vê góc áo, còn động tác cưỡi ngựa cũng là tôi nắm tay em chỉ em từng bước, sẽ không có người thứ hai có thể làm động tác tương tự như vậy đâu.”
 
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve từ sườn mặt đến cằm của cô, hắn dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào mắt cô: “Nhạc An An dù em có hóa thành tro tôi cũng nhận ra em .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận