Hoàng yến

Cô hơi nâng cằm, chờ đợi sự tức giận của hắn. Nhưng nằm ngoài sở liệu của cô, Quý Thần Vũ lại không có động tác gì, hắn sớm thu liễm nụ cười ba phần trêu đùa bảy phần tà khí, giờ phút này sắc mặt hắn quá khó coi, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Tôi như vậy làm em chán ghét sao?”
 
“…..”
 
Nghe được lời này Ngôn Khả Hân thoáng ngẩn người.

 
Cô vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, không thể nào, lúc hắn tức giận thường lười cùng cô nói lời vô nghĩa, trực tiếp ném cô lên giường làm cô đến mức òa khóc phải van xin hắn.
 
Những lời này mà có thể từ trong miệng Quý Thần Vũ nói ra, hắn đột nhiên biến đổi thái độ làm cô thật sự khó hiểu, trong lúc nhất thời không biết trả lời hắn ra sao.
 
Lại thấy hắn cúi đầu cười khổ một tiếng: “Thôi, em nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn liền xoay người đi ra cửa.
 
Quý Thần Vũ đi rồi, lưu lại Ngôn Khả Hân đang không hiểu ra sao.
 
Hắn cái gì cũng chưa làm? Hay đây là sách lược của hắn, chỉ tạm thời làm cô thả lỏng cảnh giác, sau đó đánh cho cô một kích chí mạng không kịp trở tay.
 
Dù sao Quý Thần Vũ cũng là người thích đi săn, hắn thích trốn ở trong bóng tối, cho con mồi tự suy nghĩ là nó có cơ hội trốn thoát, nhưng mà thời điểm con mồi hoàn toàn thả lỏng ảnh giác cũng là lúc cuộc đi săn bắt đầu.
 
Bởi vì trong lòng có băn khoăn, cho nên cô không dám nghỉ ngơi, bất quá cô lăn lộn trên giường một hồi lâu cũng không thấy Quý Thần Vũ quay lại, cuối cùng thật sự mệt mỏi không chịu nổi cô thiếp đi lúc nào không hay.
 

Kỳ lạ là, rõ ràng nằm ở ổ sói một đêm, thế mà cô lại ngủ rất là ngon giấc, không một chút mộng mị.
 
Thẳng đến buổi sáng, khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cô mới từ từ tỉnh giấc, chuyện thứ nhất sau khi cô dậy là kiểm tra thân thể mình, hết thảy đều hoàn hảo không tổn hao gì.

 
Vẻ mặt cô hơi dại ra thế mà mình có thể bình yên vượt qua một đêm. Thật không thể tin được. Ngôn Khả Hân ngồi một lúc ở trên giường, rồi mới chạy nhanh đi rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu, lại thấy Quý Thần Vũ đã an vị bên bàn cơm, thấy cô đi xuống, hắn nhìn cô cười cười: “Ngôn tiểu thư mau lại đây ăn bữa sáng.”
 
Hắn tươi cười nho nhã, lễ độ tiếp đãi cô như với khách nhân bình thường.
 
Ngôn Khả Hân cả người nổi đầy da gà nhưng vẫn bước tới. Bữa sáng chuẩn bị rất phong phú nào là kiểu trung , kiểu tây đủ cả.
 
Cô cầm một chén cháo bưng lên.
 
“Ăn xong rồi tôi đưa em đến công ty.”Quý Thần Vũ ở hướng đối diện nói.
 
Ngôn Khả Hân quả thực vừa mừng vừa sợ, ngạc nhiên nhìn hắn, cô nói chuyện cũng không khỏi lắp bắp: “Anh …. Anh nói thật chứ?”
 
Hắn nhướng mày: “Nhìn bộ dạng này của Ngôn Tiểu thư, là không muốn đi sao?”
 
Ngôn Khả Hân lập tức nói: “Vậy làm phiền Quý tiên sinh.”
 
Hai người ăn cơm xong, Ngôn Khả Hân liền lên xe Quý Thần Vũ, dọc đường đi cô đều nghi ngờ không biết tên biến thái họ Quý này có âm mưu gì, từ lúc lên xe tới giờ hắn chỉ mở văn kiện ra xem không trêu chọc gì cô .
 
Xe chạy đến dưới lầu công ty cô vẫn đang còn hốt hoảng, không nghĩ tới hắn thật sựu đưa cô trở lại.
 
Quý Thần Vũ từ văn kiện ngẩng đầu lên, nhướng mày hỏi: “Sao vậy, Ngôn tiểu thư không muốn đi?”
 
Nghe vậy cô nhanh chóng mở cửa xe bướ xuống, đông tá miễn bàn là có bao nhiêu hoảng loạn, cảm giác như là chậm một bước là bị ăn luôn vậy. Dù vậy sau khi xuống xe cô vẫn khách khí chào hắn: “Đa tạ Quý tiên sinh đã đưa tôi về.”

 
Hắn gật cằm tỏ vẻ đáp lại, thái độ bình thản , cũng không cùng cô nói gì thêm, xe liền rời đi.
 
Nhìn theo chiếc xe đã rời đi, Ngôn Khả Hân như cũ không thể tin được, thế mà cô có thể toàn thân rút lui.
 
Mới trở lại công ty không bao lâu, cô nhận được điện thoại của anh họ Dương Hạo Đông, hỏi cô hôm qua có xảy ra chuyện gì không, vì mọi người ở nhà gọi lại cho cô nhưng điện thoại không thông, cô chỉ đơn giải thích vài câu, cũng bảo mọi người yên tâm.
 
Vừa mới cúp điện thoại của Dương Hạo Đông xong , cô liền nhận được cuộc gọi của Ngôn Phi Hùng, ông ta gọi tới trực tiếp hỏi chuyện ngày hôm qua cô đi ăn với Quý Thần vũ sao rồi, từ khi nào mà ông ta lại quan tâm đến hành tung của cô nhỉ.
 
Bất quá qua hai câu ông ta bắt lòi đuôi, hỏi cô: “Nghe nói hôm qua mày đến nhà Quý tiên sinh ăn cơm?”
 
Ngôn Khả Hân cũng không che giấu đáp: “Đúng vậy.”
 
Điện thoại đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát: “Cũng chỉ có ăn cơm thôi, Quý tiên sinh không cùng mày nói thêm gì à?”
 
Trong lòng không khỏi cười lạnh, có người cha nào mà con gái mình bị người đàn ông mang về nhà, không quan tâm con mình có bị sao không, lại đi tò mò thái độ của nhà trai, người làm cha như ông ta cô đến phục.
 
Thấy cô không nói gì, ông ta lại được đà lấy thân phận trưởng bối khuyên nhủ: “Tiểu Hân, dù gì chuyện của Nhã Mộng với Cảnh Diệp đã qua lâu rồi, con cũng nên buông xuống. Lại nói hai đứa nó cũng là yêu nhau thật lòng, con là chị hẳn là nên chúc phúc mới phải. Ngày hôm qua Quý tiên sinh dẫn con đến nhà ngài ấy ăn cơm, hẳn là ngài ấy đã để ý con, con phải nên nắm chắc cơ hội.”
 
Nếu Ngôn Phi Hùng không phải là cha cô, cô nghĩ muốn trực tiếp ném điện thoại lên mặt ông ta, Quý Thần Vũ là dạng người gì ông ta có biết, cư nhiên còn bảo cô đi nắm chắc.
 
Ngôn Khả Hân không muốn cùng hắn nhiều lời: “Chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết , không cần ba phải nhọc lòng.”
 

,“đứa nhỏ này sao nói lời khó nghe vậy, như vậy đi, cuối tuần mày mời Quý tiên sinh qua nhà chúng ta ăn cơm, coi như để cảm tạ ngài ấy ở trại ngựa đã cứu mày.”
 
Cho nên đây mới là mục đích cuối cùng của ông ta, tìm mọi cách móc nối quan hệ với Quý Thần Vũ, thật là chỉ ần Quý Thần Vũ đồng ý, chắc hẳn ông ta không ngại bán con gái mình đi đâu.
 
Ngôn Khả Hân sao có thể để ông ta như ý nguyện: “Rồi nói sau đi, tôi đang bận việc.” Nói xong cô liền tắt điện thoại luôn.
 
Cô chợt nghĩ chuyện ở trại ngựa có thể ông ta không tham gia vào, bởi vì liên quan đến góc độ lợi ích giết cô không có lợi cho ông ta.
 
Vì thế hai mẹ con Tưởng Thục Viện tuyệt đối là hiềm nghi lớn nhất, cô có chút đau đầu, phải làm sao để hai mẹ con nhà đó không thể xoay người được , dù gì hiện giờ sau lưng bọn họ có Ngôn Phi Hùng chống lưng nên thành ra rất khó đối phó.
 
Trong lúc cô đang suy nghĩ lại một cuộc gọi tới, nhìn tên người gọi là Dương Minh Lan ô mau chóng bắt máy, giọng Dương Minh Lan trong điện thoại có vẻ kích động: “Tiểu Hân em mau lên Weibo xem, Chuyện của Ngôn Nhã Mộng đang rầm rộ lên kìa.”
 
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe ngữ khí của Minh lan hẳn không phải chuyện tốt gì, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô mở Weibo ra, quả nhiên cái tên Ngôn Nhã mộng đứng đầu hot search.
 
Nhìn tiêu đề cô thấy rất ngạc nhiên, “ Tân tiểu hoa đán Ngôn Nhã Mộng tiểu tam thượng vị.” Hơn nữa nhũng tiêu đề phía sau cũng nối nhau mà cùng nhắm vào cô ta. “Mẹ Ngôn Nhã Mộng bức tử vợ cả.”, “Ngôn Nhã Mộng cướp chồng chị gái.”
 
Cô click vào tiêu đề đầu tiên,bài viết bên trong tỉ mỉ kể lại Ngôn Nhã Mộng làm thế nào chen chân vào chuyện tình của chị gái, như thế nào đoạt lấy chồng chưa cưới của cô chị. Hơn nữa còn có video sự việc xảy ra ngày đó ở Phương gia. Cô lại nhấn vào các bình luận, đa số đám đông tất cả đều chửi mắng Ngôn Nhã Mộng.
 
“Trời ạ, hồi trước nhìn cô ta rõ là thanh thuần đáng yêu, không nghĩ chỉ là diễn kịch quá tốt, cùng ai thông đồng không nói, lại đi gian díu với chồng chị gái, nghe nói chị gái của cô ta vì thế mà còn tự sát nữa.”
 
“Aaa. Thật sự không thể tin được idol của tôi là loại người như vậy, coi như tôi mù mắt nhìn nhầm người đi.”
 
“Không chỉ có thế đâu, nghe nói mẹ nào con đấy thôi, quả nhiên con của tiểu tam mặt dày vô địch.”
 
Đọc xong cô lại lướt xem tiêu đề “Mẹ Ngôn Nhã Mộng bức chết vợ cả.” Càng đọc cô càng cả kinh, bài viết ấy không những biết mẹ của cô ta không biết xấu hổ lúc trước thông dâm với người đã có gia đình như thế nào, mà thậm chí còn kèm theo một đoạn đối thoại bà ta đến bệnh viện nơi mà mẹ Dương Oánh đang nằm điều trị.
 
Đoạn ghi âm này là của một bác sĩ thu lại, bởi vì sợ đắc tội với Ngôn Phi Hùng, cho nên vẫn không dám công bố ra, bất quá sau này vị bác sĩ ấy luôn cảm thấy lương tâm bất an, nên mới nói ra chuyện này.
 

Nghe xong đoạn ghi âm này mọi người đều có cùng suy nghĩ, cái gọi là “Tiểu nhân đắc chí.” Rồi “Hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh.” Quả thật là đúng với câu chuyện này.
 
Trong đoạn ghi âm đấy mẹ Ngôn Nhã Mộng có nói: “Chị cho rằng chị có thể so sánh được với tôi sao? Cuối cùng không phải trở thành một đứa đoản mệnh đây sao, công ty chị vất vả kinh doanh không phải tất cả đều sẽ nằm trong tay tôi sao, hahaha.”, “Chị yên tâm mà đi đi, tôi sẽ thay chị chăm sóc cho con gái và cả chồng chị nữa.”
 
Khi đó mẹ của Ngôn Khả Hân đang lâm bệnh nặng, nghe mấy lời này cảm xúc không bị kích thích mới là lạ, nên sau đó không bao lâu sau ngày Tưởng Thục Viện đi thăm bà ấy liền qua đời.
 
Tưởng Thục Viện loại người không biết xấu hổ đến mức này làm người người đều phẫn nộ, vì thế trang web của tập đoàn Ngôn thị thoát không khỏi bị dân mạng mắng chửi, diễn đàn trên trang web Ngôn thị không biết bị đánh sập mấy lần cả hệ thống hoàn toàn bị tê liệt.
 
Mặc dù được giải hận nhưng cô lại thấy kì quái không biết ai đã trả thù giúp cô, đột nhiên cô nghĩ người ngốc cũng nhìn ra được việc này được đưa ra ánh sáng không là cô thì chẳng còn ai.
 
Hiện tại cô hoài nghi không biết là trong lúc ngủ mơ có phải cô mua hot search này không, bất quá cô biết, mình không có những bằng chứng đó. Vì thế đã có người làm hết thảy cho cô, thậm chí so với cô tự mình động thủ càng thêm chu đáo.
 
Cô vội vàng gọi điện cho Dương Hạo đông thử thăm dò tình hình trước, rõ ràng anh ấy còn không biết trên weibo xảy ra chuyện gì, vì thế cô liền xác nhận việc này không phải do anh ấy làm.
 
Đột nhiên trong đầu cô nhảy ra một cái tên quen thuộc _Quý Thần Vũ. Nhưng vì sao hắn phải ra tay, là một người trăm công nghìn việc, bình thường hắn còn lười đi đối phó mấy người râu ria chướng mắt hắn cơ mà.
 
Ngôn Khả Hân trong lúc nhất thời không rõ, nhưng mà mặc kệ nói thế nào việc hai mẹ con Tưởng Thục Viện gặp phải không thể nghi ngờ đối với cô là chuyện tốt.
 
Bên Ngôn Nhã Mộng chật vật không nói, cô đây cũng là nhân vật liên quan cũng không thể tránh khỏi. Giờ tan tầm còn chưa tới dưới tòa nhà công ty cô hàng trăm phóng viên đang bao quanh.
 
Cho nên đến giờ tan tầm tiểu thư ký hỏi cô có muốn đi cửa sau không cô liền trực tiếp cự tuyệt. Sự việc càng lớn đối với cô rất có lợi.
 
Ngôn Nhã Mộng cùng Tưởng Thục Viện bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, mà cô đây cũng là đương sự, tự nhiên cũng nên lên sân khấu biểu diễn một chút, ít nhất cùng thêm chút củi thổi gió mới được chứ,
 
Một đội bảo an hộ tống cô từ cửa chính tòa nhà đi ra ngoài, quả nhiên , khi cô vừa xuất hiện các phóng viên như ruồi thấy thịt , chen chúc nhau xông tới.
 
“Ngôn tiểu thư, cho hỏi về việc Ngôn Nhã Mộng cướp vị hôn phu của cô, chuyện này có phải thật không?.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận