Hoàng yến

“......”
 
Nhìn dáng vẻ này của hắn, nếu không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà cô thừa biết kiên nhẫn của hắn có hạn, cô mà làm cho hắn giận dữ rất có khả năng hắn sẽ làm thịt cô ở đây luôn.
 
Sau khi bình tĩnh lại, cô nói: “Vào rồi nói sau.”

 
Đuôi lông mày của hắn nhếch lên, rất có hứng thú mà cười cười, ngay sau đó nói với Lâm An: “ở bên ngoài, không có sự cho phép của tôi, không được ai bước vào.”
 
Lâm An vội vàng gật đầu
 
Vừa vào cửa, hắn trở tay đóng cửa lại, phòng khách to như vậy chỉ có hai người đứng cách nhau không xa nhìn nhau. Không gian rộng lớn mà yên tĩnh vậy, cô cảm thấy xung quanh chật chội đến kỳ lạ, làm cô hít thở cũng không thông.
 
Không nhịn nữa cô hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
 
Hắn vẫn như cũ bảo trì nụ cười thản nhiên: “ Em hãy trả lời vấn đề mà tôi đã hỏi trước đi, Ngôn tiểu thư, em rốt cuộc là ai.”
 
“Tôi là Ngôn Khả Hân.” Cô không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn.
 
Tươi cười của hắn trở nên thâm trầm hơn: “Vậy Ngôn tiểu thư giải thích cho tôi một chút...”
 

Ngôn Khả Hân không đợi hắn hỏi xong liền nói thẳng: “Động tác vỗ bờm ngựa trái phải trên dưới này đâu có gì là đặc biệt, bất quá thủ pháp của chúng ta có điểm hơi tương đồng thôi, cũng không thể nói lên điều gì cả.”
 
Đúng chính là như vậy, cô ở trước mặt hắn không thể yếu thế được, dù không có khí thế bức người như hắn, nhưng cô phải tự tin, nhìn thẳng vào mắt hắn, phải dũng cảm nói cho hắn, cô là ai.
 
Nhạc An An đã chết, cô hiện tại là Ngôn Khả Hân, là người có ký ức của Nhạc An An thôi, cô không bao giờ muốn trở lại cái lồng sắt của hắn nữa, trở thành con chim hoàng yến không có tự do mặc hắn đùa bỡn.
 

Cô nói vậy không làm cho hắn sinh khí, tưa hồ còn làm hắn hứng thú, hắn nhìn cô như nhìn một con thỏ nhỏ đôi mắt đỏ ngầu phản kháng.
 
Thời gian dài im lặng, lòng cô cũng theo đó mà trầm xuống, không biết qua bao lâu cô đột nhiên nghe hắn nói: “Đói bụng sao?”
 
Hắn mang theo ý cười dò hỏi, tựa hồ còn kèm theo vài phần bất đắc dĩ, phảng phất như cô ở trước mặt hắn là một tiểu hài tử vô cớ gây sự.
 
Ngôn Khả Hân ngẩn người, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
 
Hắn lại hỏi: “Nếu đói bụng, chúng ta liền đi ăn.”
 
“....”
 
Bữa cơm này sợ là tránh không thoát, không muốn uổng phí sức lực đi đối phó nữa, cô hỏi hắn: “Quý tiên sinh muốn ăn gì?”
 
“Ăn ở đâu tôi đã tìm sẵn rồi, Ngôn tiểu thư chỉ cần chi tiền thôi.”
 
Ngôn Khả Hân nghĩ nghĩ rồi cắn răng gật đầu: “Được.”
 
Sau khi theo Quý Thần Vũ cô vẫn cảnh giác lại hỏi hắn: “Quý tiên sinh định đến địa điểm nào vậy?”
 
Quý Thần Vũ cười cười: “Ngôn tiểu thư không cần lo lắng, sẽ không tốn quá nhiều tiền của em đâu.”
 
Cô không nói nữa, trước mắt cứ từ từ hành sự theo hoàn cảnh, chỉ là khi xe chậm rãi rời khỏi thành phố cô mới phát giác có điểm không thích hợp.
 
“Quý tiên sinh rốt cuộc ngài muốn đưa tôi đi đâu.”
 
Quý Thần Vũ giả nai nói: “Tôi nghĩ ăn bên ngoài chắc gì đã ngon bằng đầu bếp của tôi, huống chi lại không đảm bảo vệ sinh.”

 
Ngôn Khả Hân mắt híp lại: “Quý tiên sinh có ý gì, ngài là muốn mang tôi đến nhà ngài ăn cơm sao?”
 
“Đúng rồi.” Hắn trả lời kiên quyết.
“......”
 
Ngôn Khả Hân vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đối phó với hắn chu toàn để có thể toàn thân rút lui, nào ngờ đâu bất tri bất giác rơi vào bẫy của hắn. Quý Thần Vũ mang cô đến nhà hắn, đây là tín hiệu rất nguy hiểm.
 
Ngôn Khả Hân chịu đựng lửa giận, tận lực duy trì nụ cười nhìn hắn nói: “Trước đã nói muốn mời Quý tiên sinh mời cơm để trả món nợ nhân tình, ngờ đâu ngài lại mang tôi đến nhà mình, cứ như vậy sao tôi có thể trả cho ngài được.”
 
Quý Thần Vũ vẻ mặt đương nhiên: “Ngôn tiểu thư nếu biết chúng ta còn món nợ nhân tình, vậy tự nhiên tôi muốn đi đâu thì tùy ý chứ.”
 
“Vậy cơm nước xong thì khi nào Quý tiên sinh mang tôi về?”
 
Hắn ta giả giả suy nghĩ nói: “Vậy phải xem tâm tình của tôi rồi.”
 
Ngôn Khả Hân nghe vậy, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “ Ngài có ý gì?”
 
Hắn quay đầu nhìn cô: “Rất đơn giản, nếu tâm tình của tôi vui thì mới quyết định có đưa Ngôn tiểu thư trở về hay không.”
 
“....”
 
Ngôn Khả Hân cố gắng duy trì hô hấp: “Quý tiên sinh có điều chưa biết, công ty tôi còn rất nhiều việc, chỉ mong cơm nước xong ngài có thể chở tôi về.”
 
“Tôi cũng nói qua , nếu Ngôn tiểu thư thiếu tôi món nợ nhân tình, thì trả như nào phải do tôi định đoạt.”
 

Lời nói đều đã như vậy, Ngôn Khả Hân cũng hiểu rõ, muốn thương lượng cùng Quý Thần Vũ thả cô xuống là không có khả năng. Nghĩ tới nghĩ lui cô liền lấy điện thoại gọi cho ông cậu, thông báo tình hình mình được Quý Thần Vũ mời đến nhà ăn cơm.
 
Ông cậu biết được hành tung của cô, nếu cô xảy ra chuyện gì mọi người cũng có thể tìm Quý Thần Vũ hỏi chuyện, hy vọng cô gọi điện trước mặt hắn sẽ làm cho hắn có vài phần cố kỵ.
 
Tắt điện thoại, Quý Thần Vũ cười: “Em cũng có thể gọi cho ba mình.”
 
Ngôn Khả Hân trầm mặt: “Không cần.”
 
Xe rất nhanh đã đến vùng núi hẻo lánh, vùng núi này nằm ở phía Tây Bắc của thủ đô, nghe nói nó đang được khai phá để trở thành khu công viên, những tòa nhà biệt thự cao cấp. Chỉ là lúc này chưa khai phá xong.
 
Nhìn khu này chưa khai phá xong, mà hắn đã cường thế vào ở, có thể thấy thế lực ủa hắn ở trong nước lớn bao nhiêu.
 
Thấy đường xá vào núi càng ngày càng vắng, lòng cô càng lạnh hơn, lại phát hiện sau khi vào đây tín hiệu trên điện thoại cô đã không còn.
 
Xe chạy đến gần đỉnh núi, dừng lại trước tòa biệt thự, Quý Thần Vũ bày ra dáng vẻ thân sĩ bước xuống xe mở cửa cho cô.
 
Ngôn Khả Hân bước xuống xe, nhìn căn biệt thự bị cây cối bao quanh, một cảm giác áp lực bao phủ cô.
 
Liếc một lượt, trong vòng mười dặm quanh đây hoang tàn vắng vẻ, không có tín hiệu, cô có xảy ra chuyện gì, thật sự mà nói là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay.
 
Đột nhiên cô nhớ tới đời trước, cô từng bị Quý Thần Vũ đưa đến một khu biệt thự cũng hoang tàn hẻo lánh như thế này ở một đoạn thời gian.
 
Bởi vì lần đó cô chọc hắn tức giận.
 
Cô cùng Quý Thần Vũ từng có một đứa con, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn mà cô bị sảy thai, khi đó Quý Thần Vũ tức giận đến điên lên, hắn nghĩ rằng vì cô không yêu hắn nên cũng giết luôn đứa bé ấy, vì thế liền mang cô đến nơi hải đảo xa xôi, ở đấy có một căn biệt thự đứng côi cút một mình. Hắn đem cô nhốt tại đó, không cho cô tiếp xúc với bất kì ai, chỉ an tâm mà thụ thai.
 
Đoạn thời gian đó hắn rất vội, chỉ khi đêm đến hắn mới bay tới bằng trực thăng. Ở đó mỗi đêm cô đều bị hắn đè trên giường làm đến chết đi sống lại.
 
Hắn nói vì cô hại chết con của hắn, vì thế cô phải đền cho hắn mười đứa, chưa sinh đủ mười đứa hắn sẽ không bao giờ thả cô đi.
 
Hắn vừa đi, ở căn biệt thự này chỉ còn mình cô, cô không có ai để nói chuyện, cũng không có gì để giải trí, lúc đấy cô cảm tưởng như mình đang ở trong ngày tận thế và cô là người may mắn sống sót cuối cùng.
 

Ngày qua ngày nỗi cô đơn sợ hãi đi theo cô, hơn nữa Qúy Thần Vũ vô tình cưỡng bức, đoạn thời gian đó cô sống trong thống khổ, thân thể sau khi sảy thai chưa điều dưỡng tốt, không những không mang thai mà cô còn mắc phải bệnh trầm cảm, thắng đến khi Quý Thần Vũ phát hiện cô bắt đầu có xu hướng tự ngược đãi bản thân, lúc đó hắn mới mang cô đi.
 
Càng nhìn khu biệt thự này những hình ảnh của kiếp trước cũng lặp đi lặp lại trong đầu cô, giờ đây cô cảm giác sắp thở không nổi.
 
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, theo bản năng cô muốn cất bước bỏ chạy.
 
Quý Thần Vũ đi vài bước mới phát hiện cô đằng sau không đuổi kịp, hắn quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cô trắng bệch, cả người đều đang run rẩy. Hắn cau mày, hỏi: “ Làm sao vậy?”
 
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh lại, loại cảm giá sợ hãi cùng bất an bành trướng trong lòng, cô lùi về phía sau một bước, xoay người liền chạy.
 
Cô không bao giờ muốn bị nhốt ở nơi như này nữa đâu, không bao giờ muốn lặp lại cuộc sống thống khổ đó nữa.
 
“Ngôn Khả Hân, em chạy đi đâu?” cô nghe ở phía sau Quý Thần Vũ gọi mình.
 
Vừa nghe đến thanh âm này tóc gáy của cô dựng hết cả lên, bước chân không tự chủ mà nhanh hơn,
 
Nhưng mà chạy không bao xa, cổ tay cô bị người phía sau nắm lấy, hắn kéo cô vào lòng, ngẩng đầu lên cô có thể thấy sắc mặt không tốt lắm của hắn.
 
Sợ hãi cùng bất an, cô không biết được kiếp trước hay kiếp này, cô không muốn trải qua tháng ngày đen tối đó nên mọi kháng cự trong đáy lòng đều bộc lộ hết ra ngoài.
 
“Quý Thần Vũ , anh buông tôi ra.” vẻ mặt cô phẫn nộ nhìn hắn “ Tôi phải đi về, anh mau thả tôi về.”
 
Cô bất chấp tất cả, tùy ý ở trên người hắn vừa đá đánh, không làm gì chỉ im lặng thừa nhận, qua một lúc khi cô đã thấm mệt chẳng còn sức, hắn mới ôm chặt cô vào lòng, giọng điệu trở nên ôn nhu, tựa như bất đắc dĩ nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm với anh thôi, em không muốn sao?”
 
Kỳ thật kiếp trước là cô tiếp cận hắn, quyến rũ hắn trước nên bị hắn đối xử như con thú cưng cô nhận, nhưng giờ đây cô rất an phận, không chủ động tiếp cận hắn, vì sao hắn cố sống cố chết không bỏ qua cho cô.
 
Cô ánh mắt lạnh lùng, trào phúng nhìn hắn cười: “Quý tiên sinh, tôi sở dĩ lãng phí thời gian ở đây để muốn nói với ngài, tôi không muốn lên giường cùng ngài, hà tất gì ngài phải làm khó tôi.”
 
Cô biết Quý Thần Vũ là một người kiêu ngạo, người khác càng cự tuyệt, phản kháng hắn, thì hắn càng có dục vọng chinh phục.
 
Nhưng cô không muốn đứng im chịu trói, không muốn cái gì cũng đều không làm liền thua trong tay hắn, nếu kết cục đã định, cô không muốn dùng tư thế hèn mọn để tiếp đón kết cục của mình, cô muốn dùng chút kiêu ngạo cuối cùng của mình đối mặt với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận