Hoàng yến

“Chính là người đứng đầu gia tộc Tư Thông Quý Thần Vũ tiên sinh đấy mẹ.”
 
Tưởng Thục Viện đầu tiên là sửng sốt , ngay sau đó bà ta che miệng cười một tiếng, dỗi nói: “Con đứa nhỏ này nói bậy gì đó, con nha đầu Tiểu Hân kia sao có thể……” Nói đến chỗ này nàng mới ý thức được mình nói hớ lộ rõ giọng điệu khinh thường, vội xoay chuyển giọng điệu một cách tự nhiên nói: “Mẹ không nghe nói qua bọn họ ở bên nhau , mà sao con lại hỏi vậy?”
 
Ngôn Nhã Mộng cau mày, như là muốn xác minh cái gì, gấp gáp không chờ nổi nói: “Lúc con về nhà đứng trước cổng liền nhìn thấy chị từ trong xe Quý tiên sinh bước xuống.”

 
“……”
 
“……”
 
Lời này nói ra Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Phi Hùng đều là sửng sốt, Ngôn Phi Hùng vội hỏi nói: “Con có chắc chắn nhìn thấy chị con bước xuống từ xe của Quý tiên sinh không?”
 
Ngôn Nhã Mộng gật đầu, “Con tận mắt nhìn thấy.”
 
Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Phi Hùng nhìn nhau, hai người toàn không nói chuyện, bất quá sắc mặt lại khác nhau rất lớn.
 
Tưởng Thục Viện cùng Ngôn Nhã Mộng sắc mặt giống nhau, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cảm giác không thoải mái, còn Ngôn Phi Hùng thì trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Nếu đã trở về Ngôn gia, Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ lại quay về bên kia, cho nên liền ở bên này ngủ một đêm.
 

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, gia đình ba người Ngôn gia đều đã dậy, giờ phút này ba người đã an vị ở trước bàn cơm, bất quá làm cô kinh ngạc chính là, bữa sáng đã lên bàn, ba người cũng chưa ai động chiếc đũa.
 
Tưởng Thục Viện nhìn thấy cô vội vàng gọi: “Tiểu Hân nhanh lên con, mau tới đây ăn sáng, chúng ta đều đang chờ con đấy.”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à? Khó có được mấy người luôn muốn cô trở thành không khí thế nhưng lại chờ cô ăn sáng.
 
Cô không nói gì, nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống bàn ăn, bất quá ăn xong một lát bánh mì cô mới phát hiện mấy người vẫn bất động, đều có vẻ mặt như suy tư gì nhìn cô.
 
Xem tình hình này, cô đoán rằng bọn họ đang có chuyện muốn hỏi cô , thế nhưng cô coi như không thấy thong thả ung dung ăn đồ ăn của mình.
 
Quả nhiên chẳng được bao lâu Tưởng Thục Viện ngồi không yên, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Hân à, dì nghe Nhã Mộng nói tối qua con được Quý tiên sinh đưa trở về nhà……”
 
Ngôn Khả Hân nghe ra giọng nói của bà ta có vài phần rụt rè, cô ở trong lòng không khỏi cười lạnh, thì ra là vì chuyện này.

 
Quả nhiên Quý tiên sinh này là người rất có bản lĩnh, chỉ cần có một chút quan hệ với hắn đều có thể làm người khác đặc biệt chú ý.
 
Ngôn Khả Hân sắc mặt bất biến, không chút để ý nói : “Ngày hôm qua Phương phu nhân mời tôi qua ăn cơm, đúng lúc Quý tiên sinh cũng ở đấy, nên thời điểm Quý tiên sinh về cũng thuận tiện cho tôi đi cùng.”
 
“Ra là vậy.” Tưởng Thục Viện gật gật đầu.
 
Ngôn Khả Hân ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy bà ta tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm, mà Ngôn Nhã Mộng bên cạnh bà ta cũng là một dạng biểu tình.
 
Rất kỳ lạ thế mà Ngôn Phi Hùng lại có bộ mặt mất mát, hỏi cô: “Quý tiên sinh cũng chỉ là đưa mày trở về? Hai người không làm gì khác?
 
Ngôn Khả Hân nhún nhún vai, “Bằng không ông còn muốn cái gì?”
 
Ngôn Phi Hùng lại không nói chuyện
 
Đích xác, nếu mà cô cùng Quý Thần Vũ có cái gì gì, thì đối với ông ta hẳn sẽ có lợi.
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy rất buồn cười, ngày thường không xem cô là con của ông ta, bất công đến tận xương tủy, ngày hôm qua còn vì Ngôn Nhã Mộng cho cô một cái tát, bất quá đụng đến lợi ích thật đúng là một chút cũng không hồ đồ.
 
Bất quá ông ta nghĩ sai rồi, cho dù cô có ở cùng Quý Thần Vũ , cô cũng không để ông ta được hưởng một chút lợi ích nào từ cô đâu.
 
****
 
Ăn xong bữa sáng đơn giản Ngôn Khả Hân liền trực tiếp đến công ty, cô vừa đến, cô nhân viên quầy tiếp tân nói , có một người đàn ông trẻ tuổi đến đây tìm cô, lúc này đang ở trong phòng khách.
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy kỳ quái, những người đàn ông trẻ tuổi trong nhận biết của cô không nhiều lắm .
 
Vì thế hỏi : “Người đó tên gì?”
 
“Dạ người đó tự xưng là người quen của Ngôn tiểu thư tên anh ta là An Cảnh Diệp.”cô ấy nói
 
Bố vợ con rể có khác, không hiểu sao hai hôm nay những người cô ghét đến thăm cô nhiều thế.
 
Ngôn Khả Hân vào phòng liền thấy hắn ,đối với hắn cũng không có gì khách khí, trực tiếp hỏi, “Anh tới tìm tôi có việc gì?”

 
thấy hắn đờ ra không nói, chắc là không nghĩ cô sẽ đối xử với hắn tuyệt tình như vậy. Cũng không biết nói vì cái gì, giờ phút này nhìn thấy cô như vậy, hắn lại không thoải mái
 
“Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh đi.” Cô lại nói một câu, ngữ khí càng lạnh hơn, cho thấy cô kiên nhẫn có hạn.
 
Trầm ngâm một lát hắn mới nói: “Tuy rằng chúng ta không còn ở bên nhau, nhưng tình nghĩa từ nhỏ đến lớn vẫn còn, tôi tới đây chỉ muốn nhắc nhở em một chút, đừng nên tiếp xúc nhiều với Quý Thần Vũ , hắn loại người mà nếu chạm vào rồi thì em sẽ không tưởng tượng được điều gì sẽ xảy đến đâu.”
 
Lời này thế mà cũng nói được, không hiểu hắn ta lấy tư cách là gì mà khuyên nhủ cô nữa, thật là khôi hài, cô liền nói,“Tôi có quan hệ cùng ai hình như không liên quan đến anh thì phải.”
 
Lời nói trào phúng của cô tựa hồ muốn nói cho hắn biết rõ, hắn quá mức xen vào việc của người khác. Hắn cũng cảm thấy chính mình quả thực vừa làm điều thừa, vì cái gì mà đi quản chuyện của cô, không phải cố ý làm chính mình khó xử sao.
 
“Tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở em một câu, nếu em cảm thấy tôi quản quá nhiều, tôi đi đây.”
 
Vẫn luôn là cô đuổi theo hắn, mặt dày mày dạn tới gần hắn, cô dĩ vãng ở trước mặt hắn hèn mọn chờ hắn ban phước tình yêu. Vậy mà giờ đây như vật đổi sao dời, hắn cố ý đến gần cô, mà cô thấy hắn như muốn xua đuổi vậy
 
Lời muốn nói đã nói hết, hắn tự nhiên cũng không có lý do ngây ngốc tại nơi này, nói xong hắn liền rời đi, không ngờ cô gọi hắn lại.
 
Hắn dừng lại, khóe miệng nở nụ cười, đang muốn xoay người, liền nghe được phía sau cô nói: “An tiên sinh, vì tránh cho phiền toái tìm đến tôi, về sau mong anh ít xuất hiện trước mặt tôi đi. Tôi ở cùng với ai, thật sự không cần An tiên sinh quan tâm đâu”
 
Hồi xưa cô luôn gọi hắn là Diệp ca ca, trực tiếp xưng hô hắn là An tiên sinh, như thế thật khách khí.
 
Ý cười nhợt nhạt trên khóe miệng, hắn điều chỉnh hô hấp, không nói lời nào nữa xoay lưng bước đi
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy An Cảnh Diệp là một người rất kỳ quái, lúc này chẳng lẽ không phải nên ở bên cạnh em gái Nhã Mộng mà an ủi hay sao, thế nhưng còn ở đây quan tâm cô ở bên ai ?
 
Cố ý ở trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại , là muốn thử thăm dò xem cô còn nhớ hắn không à, hoặc là nói muốn đến coi cô không có hắn có sống nổi không à?
 
Ngôn Khả Hân bĩu môi, người này thật đúng là không thú vị.
 
Khoảng thời gian này, nhờ có mọi người hợp sức đóng góp nên công ty Thiên Mỹ ngày càng phát triển, liên tiếp mấy tháng đều tăng ca, công việc nhiều đến mức suýt chút nữa là mệt đến ngất xỉu, mắt thấy Thiên Mỹ rốt cuộc đã đi vào quỹ đạo, cô mới xem như được thả lỏng , cho nên mấy bữa cô có ý định ra ngoài giải sầu.
 
Đang tự hỏi không biết đi nơi nào chơi thì đột nhiên có điện thoại của Phương phu nhân gọi tới.

 
“Tiểu Hân à, ngày mai dì định đi Hải Nam chơi, con có rảnh không đi cùng dì nhé?” Đầu bên kia điện thoại Phương phu nhân vẻ mặt hưng phấn.
 
Ngôn Khả Hân nghĩ đến dạo gần đây Phương phu nhân làm mai mối rất nhiệt tình, cô không lập tức đáp ứng ngay, mà cảnh giác hỏi một câu: “Có đi với ai nữa không dì?”
 
“Đương nhiên chỉ có ta và con, bằng không còn có ai? nhiều người thật phiền toái”
 
Ngôn Khả Hân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “ Vừa đúng lúc, con cũng tính đi chơi nghỉ phép mấy ngày, đang lo không biết đi đâu thì được.”
 
Phương phu nhân vội vàng nhiệt tình nói: “Đương nhiên là phải đi chơi cùng với dì rồi. Dì còn nhớ rõ mẹ con khi còn nằm trên giường bệnh đã dặn dò dì để ý chăm sóc con. Hiện giờ có cơ hội con phải cho ta thể hiện chứ. ”
 
Ngôn Khả Hân cũng không biết nên nói gì, chỉ nói: “Dạ vậy con đi chuẩn bị trước một chút. “
 
Ngày hôm sau sáng sớm Phương phu nhân đã kêu người lại đây đón cô, Ngôn Khả Hân ở sân bay cùng Phương phu nhân gặp mặt, vé máy bay bà đã chuẩn bị sẵn.
 
Hai người đến đảo Hải Nam là gần chiều tối, định về khách sạn cởi bỏ hành lý, tắm rửa nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền bắt đầu chuyến lữ hành cuồng hoan, trước là đi dạo phố mua quần áo, sau đó đi đến bờ biển bơi một lát, ở bờ biển vui vẻ chơi đùa một lúc đã đến buổi trưa, sau đó hai dì cháu đi ăn cơm.
 
Phương tiên sinh ở bên này có sản nghiệp, Ngôn Khả Hân cùng Phương phu nhân ở bên này chơi đùa đều được Phương tiên sinh phái người đưa đón.
 
Bơi nửa ngày ở vịnh Ngôn Khả Hân đã mệt đến không nhấc nổi tay, vừa lên xe liền nằm liệt ở trên ghế, một lúc sau vẫn không nhúc nhích, bất quá xe đi được một lát cô lại phát hiện có điều không thích hợp.
 
“Dì ơi, chúng ta không về khách sạn sao?”
 
“Không quay về.” Phương phu nhân không chút để ý nói , “Chiếc du thuyền của Quý tiên sinh đang ở gần đây, vừa rồi ông già nhà dì nói chuyện với ngài ấy có nói tới chuyện hai dì cháu mình đang ở Hải Nam, thế là vừa nãy ngài ấy gọi tới mời hai dì cháu mình qua bên đấy ăn cơm .”
 
“……”
 
Ngôn Khả Hân híp mắt nhìn người dì xinh đẹp, “ Dì à, người trong miệng dì không phải là Quý tiên sinh_Quý Thần Vũ đấy chứ?”
 
Phương phu nhân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, tựa hồ cảm thấy câu hỏi của cô là thừa, “Đương nhiên rồi, bằng không con nghĩ là ai.”
 
“……”
 
Tại sao, cô đi đến đâu cũng đều có mặt Quý Thần Vũ vậy hả trời?!
 
Trước khi đi cô không nghe dì ấy nhắc tới nhắc tới có Quý Thần Vũ, hơn nữa nghe giọng điệu của dì Phương, có vẻ như việc mời dến ăn cơm là phát sinh.
 
Nhưng cô luôn có một cảm giác như mình đang bị gài bẫy , cho nên nói đến cùng, chuyến đi lần này có khả năng lớn là dì Phương muốn ghép đôi cho cô.
 

Ngôn Khả Hân quả thực đau đầu muốn chết.
 
Phương phu nhân cũng không phải không thấy được sắc mặt cổ quái của cô, bà suy nghĩ ,rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Hân à, dì nói thật với con, dì là dì có lòng muốn tác hợp con cùng Quý tiên sinh thành một đôi.”
 
Đoán được là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác, Ngôn Khả Hân tức khắc hít một hơi khí lạnh, vội la lên: “Dì à, dì nói đùa cái gì vậy?”
 
Phương phu nhân liếc mắt một cái, “Dì có khi nào nói giỡn?”
 
Ngôn Khả Hân thoáng bình phục một chút tâm tình mới nói: “Dì này nếu muốn mai mối cho con, thì cũng phải là người môn đăng hộ đối chứ, Quý tiên sinh là người nào, người đứng đầu Tư Thông gia tộc chưởng, thiên chi kiêu tử, con ở trước mặt ngài ấy nhiều lắm chỉ tính là con nhà giàu mới nổi ,sao con có thể trèo cao được hả dì?”
 
Nghe xong lời nói của cô, Phương phu nhân còn rất tán thưởng mà nhìn cô một cái, vỗ vai cô nói: “Tiểu Hân dì nói con nghe ,dì rất thích người có tính cách này, một chút đều không đua đòi, luôn biết mình ở đâu.”
 
“……”
 
Phương phu nhân lại nói: “Tiểu Hân con không biết rồi, những nhà mà biết nhà ta cùng với Quý tiên sinh có lui tới, không ít lần phu nhân những nhà đấy tới tìm ta, hy vọng ta có thể giúp con gái bọn họ cùng Quý tiên sinh giật dây bắc cầu.” Nói đến chỗ này, Phương phu nhân khinh thường nói: “Cũng không nhìn xem chính mình có bao nhiêu phân lượng, Quý tiên sinh là người nào” ánh mắt dì ấy nhìn về phía Ngôn Khả Hân, sắc mặt tức khắc ôn hòa hơn nhiều, “Con thì khác , con không giống bọn họ, con không sân si, không đua đòi, nhận biết được chính mình, dì sinh ba thằng con trai nhưng không có một cô con gái nào, cho nên dì chỉ muốn đem chuyện tốt để lại cho con.”

 
Thôi bỏ đi dì ơi, dì không cần dùng loại chuyện tốt này tới đập vô người con đâu.
 
Đương nhiên Ngôn Khả Hân không dám nói như vậy, cô ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ nói: “Chỉ là con vẫn cảm thấy không được lắm dì à, nếu là Quý tiên sinh biết dì cố ý làm mai mối cho ngài ấy, con sợ là ngài ấy sẽ không vui.”
 
Quý Thần Vũ ghét nhất là bị người khác đánh ý đồ lên người mình, nếu để cho hắn biết mục đích Phương phu nhân, sợ là sẽ ảnh hưởng đến Phương gia.
 
Lại không nghĩ tới Phương phu nhân sau khi nghe được lời này mặt mày ngược lại hớn hở lên, “Cái này à con cứ yên tâm, ta có cảm giác, Quý tiên sinh đối với con cũng rất để ý.”
 
Lời này quả thực không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, cô cả người cứng còng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phương phu nhân, ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.
 
Phương phu nhân cũng nhận thấy được sự khác thường của cô, quan tâm hỏi: “Con sao vậy?”
 
Ngôn Khả Hân phục hồi lại tinh thần, cô hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh một chút hỏi: “Dì Phương, lời này của gì là như thế nào ạ? Con cùng Quý tiên sinh mới gặp nhau mấy lần, sao ngài ấy có thể có ý gì với con được?”
 
Phương phu nhân giận cô, liếc mắt nói: “Đứa nhỏ này, vừa nãy làm dì sợ hết hồn, còn tưởng rằng như thế nào. Dì nói Quý tiên sinh có ý với con không phải là không có căn cứ, khoảng thời gian trước chính nó là người hỏi thăm ta về chuyện của con đấy.”
 
Trái tim trong lòng nảy lên mãnh liệt, cô cố gắng không lộ ra điểm khác thường hỏi: “Quý tiên sinh hỏi dì những gì nữa ạ?”
 
“À nó hỏi con thích ăn cái gì, ta liền nói với nó con rất thích ăn cay, quả thực không cay không vui. Bất quá Quý tiên sinh không phải là loại người nhàm chán đến mức hỏi về sở thích của người khác, hơn nữa lúc nó nghe nói ta và con sẽ đi chơi, nó còn bảo sẽ hộ tống hai dì cháu mình đấy.” Nói xong trên mặt Phương phu nhân đầy vui vẻ nói: “Con nói xem nếu nó không chú ý đến con, thì sao lại nhiệt tình hỏi về sở thích của con, không phải coi trọng con thì là cái gì?”
 
“…..”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận