Hoàng Tước Vũ FULL

15. Một ngày mưa
 
Trong kỳ nghiên cứu sinh thứ ba, Hạ Úc Thanh đã ký hợp đồng ba bên với tờ báo của tỉnh nơi cô đang thực tập, sau đó, dùng phần lớn sức lực để viết luận văn.
 
Đối với luận văn thạc sĩ của mình, cô đã chọn một tin quốc tế nóng hổi trong năm và sử dụng cơ sở lý luận để tiến hành một nghiên cứu so sánh các tờ báo chính thống ở Trung Quốc và Mỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yêu cầu của giáo viên hướng dẫn rất nghiêm khắc, ngay từ bước chọn đề tài đã vô cùng khắt khe, phải nghiệm thu theo từng giai đoạn một.
 
Chiều đầu Xuân.
 
Trong phòng vang lên tiếng gõ phím không theo quy luật nào.
 
Lục Tây Lăng ngồi trên sô pha đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn.
 
Hạ Úc Thanh ở trước màn hình máy tính, không hề bị phân tâm.
 
Có lẽ gặp phải một câu nào đó khó đưa ra kết luận, cô dừng lại, cắn môi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên day trán.
 
Sau đó, tiếng gõ bàn phím tiếp tục vang lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tây Lăng bất giác gập cuốn sách lại, thư thái ngả người ra sau, nhìn cô mà tim đập loạn hết cả.
 
Sau đó thấy Hạ Úc Thanh khua khua tay mà tỉnh táo trở lại.
 
“Anh đang ngây người ra kia?”
 
“Ừm.”
 
“Anh đang nghĩ gì đó?”
 
“Anh đang nhớ đến mẹ anh.”
 
Hạ Úc Thanh đã từng xem album ảnh của nhà họ Lục.

 
Lăng Tuyết Mai thực sự là một người đẹp của Giang Nam dịu dàng, bất kỳ lúc nào trên mặt cũng mang nụ cười.
 
Bức ảnh khiến Hạ Úc Thanh cảm thấy vô cùng ấn tượng là bức ảnh gia đình một nhà bốn người hạnh phúc. Lăng Tuyết Mai ngồi trên ghế, trước mặt là Lục Tây Lăng mặc đồng phục học sinh, còn Lục Sênh đang được Lục Hiệt Sinh bế trong lòng.
 
Hai đứa trẻ đều chưa lớn lắm, Lục Tây Lăng tầm sáu bảy tuổi, Lục Sênh tầm bốn năm tuổi.
 
Những bức ảnh ố vàng đã có tuổi đời rất lâu.
 
“Anh nhớ đến điều gì?”
 
Lục Tây Lăng liếc nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ: “Không có gì đặc biệt, anh nhớ có một hôm ngày hội thể thao kết thúc sớm, anh về nhà sớm hơn mọi ngày, cùng bà ấy đi siêu thị. Ngày đó trời cũng đổ mưa nhỏ.”
 
Hạ Úc Thanh chống cằm, nhìn chằm chằm vào một hồi: “Anh đi siêu thị không?”
 
Lục Tây Lăng nhìn cô nói: “Không viết luận văn nữa sao?”
 
“Dù sao, trong một tiếng có thể viết được ba trăm chữ đã là tốt lắm rồi, cũng không thiếu ba trăm chữ này... lâu lắm rồi em không nấu cơm cho anh ăn.”
 
Lục Tây Lăng đứng dậy: “Vậy đi thôi.”
 
Cả hai người họ đều cố tình phớt lờ cái tủ lạnh đang chứa đầy trái cây và rau củ.
 
Mưa không quá lớn, cách đó chưa đầy một km có siêu thị nhập khẩu, Hạ Úc Thanh đề nghị đi bộ đến đó.
 
Bước ra khỏi cửa lớn tầng dưới, Lục Tây Lăng bật ô lên. Chiếc ô màu đen rất lớn, thừa sức che cho ba người. Lục Tây Lăng nghiêng chiếc ô về phía Hạ Úc Thanh, nhắc nhở cô ấy khi bước phải cẩn thận, đừng giẫm vào vũng nước. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa. 
 
Mưa phùn táp vào mặt vải của chiếc ô, tạo tiếng lanh lảnh như chuông tam giác.
 
Hạ Úc Thanh khoác cánh tay đang cầm ô của Lục Tây Lăng, có lẽ lời Lục Tây Lăng nói khi vừa ra khỏi cửa, làm cô không khỏi rơi vào miền ký ức:  “Khi còn bé, có rất ít ô tô  đi đến thị trấn, nên em chỉ có thể đi bộ. Người lớn ra đường không thích dắt trẻ con theo, bởi vì đường quá xa, trẻ con không đi nổi sẽ đòi bố mẹ bế. Em nhớ, vào sinh nhật sáu tuổi của em, em đã xin ba mẹ đưa em lên thị trấn, còn hứa mình sẽ tự đi bộ hết cả quãng đường.”
 
Mưa chầm chậm rơi xuống, họ bước đi từng bước cũng thật chậm.
 
Lục Tây Lăng hỏi: “Cuối cùng thì sao?”
 

“Cuối cùng em đi đến nỗi đau chân, nhưng sợ nếu nuốt lời thì lần sau họ sẽ không đưa em theo nữa, nên em vừa đi vừa khóc luôn. Ba em dở khóc dở cười, nói muốn cõng em, nhưng em không chịu.”
 
Lục Tây Lăng cười nói: “Từ nhỏ em đã mạnh mẽ như vậy rồi.”
 
Hạ Úc Thanh ngượng ngùng cười nói: “Em còn nhớ quà sinh nhật năm đó là một hộp bút. Thực ra em cũng không muốn đâu, nhà em làm ruộng, không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng có lẽ khi đi ngang qua sạp hàng đó em đã nhìn vào lâu hơn một chút, nên bọn họ đã âm thầm mua nó cho em. Họ không đưa cho em ngay, mà ngày hôm sau khi em thức dậy, mới thấy chiếc hộp bút mới tinh xinh xắn đó được đặt bên gối mình, khi mở ra còn có những tờ giấy nhắn họ viết, dặn em chăm chỉ học tập, vươn lên mỗi ngày.”
 
“Em đã không phụ lòng mong mỏi của họ.”
 
“Vâng.” Hạ Úc Thanh gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã nhận được món quà sinh nhật đáng nhớ nào chưa?”
 
“Rồi.” Lục Tây Lăng khẽ híp mắt lại: “Lúc anh học lớp sáu, anh không nhớ tại sao mình lại cãi nhau với ba mẹ, ngày sinh nhật hôm đó anh cố tình ở lại trường đến tối muộn mới về nhà. Khi vào trong nhà thì thấy phòng khách đã được bày trí thành một sân khấu, bọn họ và Lục Sênh cùng đóng một vở kịch nhỏ.”
 
“Nội dung là gì?”
 
“《Chịu đòn nhận tội》.”
 
Hạ Úc Thanh cười nói: “Phản ứng của anh thế nào?”
 
“Muộn giận tiếp cũng không giận nổi.”
 
“Đó là ý tưởng của ai?”
 
“Mẹ anh.”
 
“Bác gái thật dịu dàng.”
 
“Ừm.”
 
Chỉ là chút ấm áp còn sót lại của kí ức đã khiến ngày mưa này trở nên dịu dàng hơn.
 
Hai người cứ đi không biết đã tới siêu thị từ lúc nào.
 
Sau khi mua một vài món tủ của Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng xách mấy túi đồ trong tay, rồi cả hai cùng nhau trở về trong cơn mưa.
 

Trở lại căn hộ, Hạ Úc Thanh vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.
 
Cô rửa sạch củ sen, nâng cánh tay lên bảo Lục Tây Lăng, “Xắn tay áo lên cho em.”
 
Lục Tây Lăng đã giúp cô xắn tay áo lên hai vòng, rồi hỏi có gì cần anh giúp không.
 
“Anh có thể thái rau củ không?”
 
Lục Tây Lăng mới chỉ từng gọt táo, nhưng cũng không ngăn anh tin rằng việc này không có gì khó.
 
Khi con dao làm bếp và củ sen gọt vỏ được giao cho Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh bắt đầu hối hận về quyết định của mình...
 
Hình như tổng giám đốc Lục  không phải đang thái rau củ mà là chạm khắc. Mỗi lần hạ dao xuống, anh đều phải suy nghĩ cân đối, muốn những miếng cắt xuống không đều không được quá lớn hay quá nhỏ. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa. 
 
Hạ Úc Thanh ở bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng lo lắng: “... Anh không cần phải thái nó ngay ngắn như vậy! Như vậy là ăn được rồi!”
 
Lục Tây Lăng không hề bị lay chuyển.
 
Hạ Úc Thanh mỉm cười giữ tay anh lại: “Em biết tại sao bác gái không dạy anh nấu ăn rồi.”
 
Cô không nghi ngờ gì nếu Lục Tây Lăng lấy ra một chiếc cân điện tử để đo lượng dầu, muối, nước sốt và giấm sao cho thật chính xác.
 
Công việc được thay đổi, Hạ Úc Thanh hướng dẫn Lục Tây Lăng rửa rau.
 
Cô tin rằng, với tính cách của mình, anh sẽ rửa rau sạch đến độ không còn một vết bẩn nào.
 
Hai người ăn cơm, nấu ba món dư dả rồi.
 
Chiếc bình trên bàn ăn được cắm một bó hoa mà họ đã tiện tay mua về trong tiệm hoa trên đường trở về.
 
Hoa cẩm chướng giai nhân hồng, không lẫn với bất kỳ loại hoa nào khác, cánh hoa hình sóng lăn tăn màu hồng, vô cùng xinh đẹp.
 
Hạ Úc Thanh bưng bát canh nóng hổi lên húp, khẽ thổi nhẹ, trong hơi khói nóng, cô đột nhiên nói: “Lục Tây Lăng.”
 
“Ơi?”
 
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

 
16. Cập nhật tình hình gần đây

 
Cũng may gần đây không có ngày lễ đặc biệt nào, nên hệ thống dịch vụ công đã thông báo cho những người đã đăng ký trên hệ thống tranh thủ thời gian đến làm thủ tục.
 
Buổi sáng bọn họ nhanh chóng chụp ảnh đăng ký, buổi chiều đến Cục Dân chính làm giấy chứng nhận.
 
Chỉ cần khoảng mười phút là có thể hoàn thành thủ tục và rời khỏi Cục Dân chính.
 
Lúc ngồi trên xe, Hạ Úc Thanh đã chụp ảnh hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
 
Cô do dự nên viết trạng thái như thế nào để đăng lên vòng bạn bè, lại cảm giác như nói gì cũng hơi dư thừa, cuối cùng quyết định chỉ viết mấy chữ đơn giản “cập nhật tình trạng gần đây”.
 
Sau đó, có rất nhiều người bình luận “chúc mừng” và thả like.
 
Trong số tất cả những bình luận, chỉ có bình luận của giáo sư của Hạ Úc Thanh là đặc biệt nhất: Đừng quên nộp bản thảo đầu tiên vào thứ hai tuần sau [mỉm cười].
 
Cái meme mỉm cười kia khiến Hạ Úc Thanh hơi giật mình.
 
Đợi đến khi xử lý xong các tin nhắn bình luận, Hạ Úc Thanh mới hoàn hồn, hỏi Lục Tây Lăng là đang đi đâu.
 
Lục Tây Lăng trả lời: “Đưa em đi ăn tối.”
 
“Đi đâu ăn vậy?”
 
“Đến nơi rồi biết.”
 
Năm đó anh đã nợ cô một bữa ăn dưới ánh chiều tà.
 
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh cầm điện thoại di động lên xem trang cá nhân trên WeChat.
 
Trên dòng thời gian, cô lướt thấy một dòng trạng trạng thái của Lục Tây Lăng.
 
Trang cá nhân xám xịt của anh không biết đã được mở ra từ bao giờ.
 
Trong đó chỉ có duy nhất một trạng thái, được đăng tải vào tối hôm qua, chính là bức anh chụp lén cô khi đang ngủ.
 
Câu nói đi kèm cũng giống y hệt cô: Cập nhật tình hình gần đây.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận