Hoàng Triều Thiên Mệnh


Cuộc đối thoại đó phát ra từ quầy thu tiền, giữa nữ tử mặt sẹo mà nữ quan.

Vị cung nữ mặt sẹo kia nhìn chiếc vòng tiếc nuối, có vẻ như nàng rất là thích chiếc vòng ngọc này.

Con mắt nàng cũng khác tinh tường, chiếc vòng kia tuy có chút mẻ xước một mảng nhỏ nhưng nhìn tổng thể vẫn là một chiếc vòng ngọc khá là đẹp mắt.

Vị nữ quan kia hừ nhẹ lấy một cái, khinh bỉ nhìn cung nữ mặt thẹo rồi cầm chiếc vòng ngọc kia định là cất đi.- Vị tỷ tỷ này xin chờ một chút, chờ một chút.Lúc này Phúc Tử mới từ phía sau chạy đến quầy thanh toán, Nữ quan trung niên nhìn hắn, thầm đánh giá một hắn một cái, sau đó chợt nhớ ra điều gì rồi nói:- Ngươi là Phúc Tử hầu hạ cho Triệu chiêu nghi trong thâm cung đúng không ?Phúc Tử cười hề hề đáp lại:- Đúng đúng, là tiểu đệ !Nữ quan trung niên lúc này hơi đỏ mặt, bà ta độ tuổi chắc cũng phải bằng tuổi mẹ của tên tiểu thái giám này rồi, nhưng được một nam tử gọi mình là tỷ tỷ, cảm giác như được trẻ ra vài tuổi vậy.

Khuôn mặt có chút ửng đỏ, vẻ mặt khinh bỉ vừa nãy đã biến mất từ lúc nào, thay vào là nét thẹn thùng như một thiếu nữ lần đầu hẹn hò vậy:- Phúc tử, ngươi có cần nói như vậy không ? ...Ta...ta cũng là hơn ngươi...rất nhiều tuổi đó.Phúc Tử nhìn bộ dạng của nữ quan, trong bà tà vừa xấu vừa già, những vẫn là nói dối lòng mình mà nở nụ cười đáp:- Ấy chết ấy chết, tiểu đệ là quên mất, hazzz...Cũng là trách tỷ tỷ trông sao lại là trẻ đến vậy, cứ như là mới hai mươi xuân xanh...Mặt của nữa quan hiện rõ lên vẻ, vui sướng, thấy Phúc tử đang lang đứng gần mình, bà ta lấy một ngón tay khẽ dí lên chán Phúc tử nói giọng nũng nịu:- Ngươi từ bao giờ học được cái kiểu nịnh bợ người ta như thế, đáng ghét quá đi à." Đổ mồ hôi, chưa gì đã đổi rồi "Tiểu Phúc Tử hơi giận mình trước hành động đầy bớt ngờ kia của nữ quan.

Đoạn hắn lại nghe nữ quan kia nói tiếp:- Làm sao ? Chẳng lẽ nương nương nhà đệ lại là muốn chiếc vòng ngọc này hả ?- Vâng vâng, đúng là như vậy, tỉ tỉ có thế bán nó cho ta được không.


Phúc tử không cần suy nghĩ mà trả lời rất nhanh.

Cung nữ mặt sẹo từ nãy giờ vẫn là đứng một bên, đang tiếc nuối nhìn chiếc vòng đó, bây giờ lại thấy vị tiểu công công mà nàng va phải muốn mua nó thì không khỏi buồn rầu.

Nàng tiếc nuối nhìn lấy chiếc vòng trên tay nữ quan một lần cuối rồi cũng buồn bã mà rời đi.

Phúc Tử hơi nhìn nàng, sau đó lại hướng về nữ quan kia mà cúi mặt khóc:- Đúng là như vậy, hazzz, nương nương của tiểu đệ số cũng khổ, sống trong thâm cung bao nhiêu năm mà không có lấy một món đồ trang sức.

Tiểu đệ phận làm tôi tớ, thấy chủ nhân như vậy cũng là đau lòng, hu hu hu.Thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của vị đệ đệ này, nữ quan có đôi chút cảm động, lại có hào cảm với cách xưng hô mới này của hắn nên nữ quan liền nói với vẻ đồng cảm:- Thôi, ta là biết tâm ý của đệ, ta cũng từng là cung nữ hầu hạ các phi tần trong thâm cung, cũng hiểu được cảm giác chủ nhân mình cô quạnh như nào.Bà ta hơi thở dài, đoạn nhìn xung quanh xem xét tình hình mà rút từ trong ngắn kéo ra một chiếc vòng mới tinh, giống y hệ chiếc vòng trên bàn rồi để vào tay Phúc Tử nói:- Đây cái này tặng đệ, coi như là ta khen thưởng việc trung thành tận tụy của đệ với chủ nhân- Tặng cho đệ sao?Phúc Tử hơi ngạc nhiên ngước nhìn nữ quan, liền thấy bà này liên tục nháy mát với mình với vẻ mặt vô cùng dâm đãng, sau đó bàn tay cầm chiếc vòng đặt lên tay hắn khẽ vuốt ve lòng bàn tay Phúc Tử một cái." Trời ơi, bà ta đổ thật rồi "Sau khi đã thanh toán hết đống đồ, và được tặng kèm thêm vô số thứ, Phúc Tử lòng run bần bật, cả người nổi hết cả da gà và rời khỏi.


Nhìn theo bóng lưng của Phúc Tử, vị nữ quan kia nở một nụ cười sau đó cầm chiếc gương đồng cạnh đó mà chiêm ngương dung nhan." Trong mắt hắn mình trẻ đẹp đến vậy sao ? Trông hắn là một tiểu tử anh tuấn, tiếc lại là một thái giám.

"---------------------------------- Tiểu muôi muội, chờ ta một chút được không ?Một đoạn đường trong cung, Cung nữ mặt sẹo vẫn còn có chút tiếc nuối chiếc vòng tay kia mà bước đi đầu buồn bã.

Theo cước bộ chậm chạp của nàng, Phúc tử đã nhanh chóng đuổi kịp mà gọi vọng từ phía sau.

Cung nữ quay đầu, thấy là vị công công nọ thì dừng lại, vẻ mặt vẫn là buồn bã.

Đợi vị công công kia chạy đến gần, dừng lại ôm cái bao lớn mà thở hồng hộc trước mặt nàng, cung nữ mặt sẹo mới lên tiếng trả lời:- Công công là tìm ta sao ?- Đây, quà ta tặng cho muội !Nhìn chiếc vòng tay tinh xảo đang được vị công công trẻ tuổi giơ trước mặt mình, nữ tử ngạc nhiên, có chút bối rối không biết thích ứng như nào.

Ngây ra một lúc nàng mới hơi ấp úng nói:- Là tặng...tặng cho ta sao ?- Đúng rồi là ta tặng cho muội ! Phúc tử vừa thở hồng hộc vừa nói.- Tại sao lại tặng cho ta chứ ? Ta với công công không có quen biết gì nhau, cái này....cái này có chút là không ổn.Vẫn thấy ánh mắt của thiếu nữ dán vào chiếc vòng mình đang cầm trên tay, vẻ rất là yêu thích nó.


Hắn thở một hơi lấy lại sức rồi trả hỏi han gì trước mà nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của con gái nhà người ta mà đeo chiếc vòng đó vào.- Chẹp chẹp thật sự muội muội đeo nó rất là đẹp !Mọi nữ tử khi thấy người lạ cầm tay mình như vậy, đương nhiên là có phản xạ rụt tay về.

Nhưng vì quá chăm trú vào chiếc vòng đẹp mắt kia, phản ứng của nữ tử mặt sẹo có chút chậm hơn bình thường.

Chiếc vòng ngọc đó đã được đeo trên tay, trong lòng thiếu nữ từ lúc nào đã hiện lên một cảm xúc vui mừng khó tả.

Nhìn vào biểu hiện tiếc nuối kia của nàng, có thể thấy là nàng rất là thích chiếc vòng đó, một nữ tử sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của một món đồ trang sức mà nàng thật sự coi là đẹp chứ.

Lại nghe vị công công đó khen, mặt nàng liền đỏ lên, hai bông hoa hồng trên má đã ngượng ngùng mà nở ra:- Ta....ta....ta......!Với ngài đâu có quen biết gì đâu ? Sao....lại tặng cho ta.....! Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu phát ra từ trong cổ họng nàng.Nếu chỉ xét một góc mặt không có sẹo còn lại, nàng quả nhiên là một mĩ nhân, mắt sáng như ngọc, cặp mày lá liễu, cái miệng có nhỏ xinh kia quả là một vẻ đẹp của sự thanh khiết.

Lúc nàng ngượng ngùng như vậy, nét đẹp một phần hai đó lại càng trở nên động lòng người.


Phúc Tử hơi ngây người ra một lát trước vị thiếu nữ này, sau đó cũng là lấy lại bình tĩnh.

Hắn cười hề hề tỏ ra vẻ thân thiện:- Hề hề, người ta nói trước lạ sau quen mà, chúng ta lần đầu gặp đã đụng nhau như vậy coi như là có duyên.- Cái này này, cái này...Ta cũng là ......Vẫn thấy nàng có chút ngại việc được tặng đồ như vậy, nhưng lã dĩ nhiên nha đầu nàng cũng là không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món trang sức này rồi.

Phúc Tử bồi thêm một câu mà cắt lời ấp úng kia của nàng:- Muội muội cứ coi như là đây là quà ta tặng muội coi như là lần đầu gặp mặt đi, có được không ? Sau này gặp lại muội tặng ta thứ khác thế là được chứ gì.Quả nhiên trong lời nói kia của Phúc Tử là có dụng ý cả, vẫn là muốn lấy cái cớ để lần sau gặp lại người ta.Sức hấp dẫn của chiếc vòng ngọc đã đè bẹp ý chí của thiếu nữa mất rồi." Hắn là một tiểu công công, sẽ là không có ý xấu xa gì với mình được, hắn cũng là người không có võ công cũng chẳng gây hại gì cho mình, làn sau có gặp cũng là tặng lại hắn một món đồ khác là xong"Nàng có chút suy nghĩ, nét mặt sau đó đã tự tin hơn mà ngẩng đầu lên đáp lại Phúc Tử:- Vậy......vậy được.....sau này gặp lại ta sẽ tặng cho công công một món đồ khác !- Hahaha, được được ta lại phải mong chờ đến lần sau xem vị muội muội đây tặng gì cho ta rồi.Phúc tử nhìn thấy vẻ mặt đã dần chuyển sang nét vui mừng của nữ tử trước mặt, lại thấy nàng chăm chú nhìn chiếc vòng ngọc kia như vậy thì không khỏi vui mừng trong lòng.

Hắn mua chiếc vòng này không phải với mục đích gì xấu với nàng, mà lúc khi nhìn nàng không có đủ tiền trả chỉ thấy được bản thân mình cũng từng như thế mà nổi chút lòng thương.Đến với thế giới này, một thế giới vô cùng xa lạ, với một thân phận khác, một độ tuổi khác, một văn hóa khác, mọi thứ đều quá khác với hắn làm hắn vô cùng nhạy cảm.

Hắn nhạy cảm về những đồ vật, sự việc, chi tiết làm hắn nhớ về quá khứ của kiếp trước..........-----------------------------" Anh món đồ chơi kia đẹp thật đó ! "" Ừm, đợi khi nào anh kiếm đủ tiền sẽ mua cho em"Một cô bé nhỏ đang đứng cạnh một cậu nhóc đánh giày trò chuyện.

Cả hai đều dùng ánh mắt khao khát mà nhìn vào món đồ chơi đang bày trước của hàng nọ...Đường lớn tấp nập, xe cộ qua lại đông đúc, cậu bé đánh giầy mang theo đồ nghề trên vai cùng cô em gái nhỏ băng băng qua từng con đường....!Những đứa trẻ gầy yếu, ăn mặc những bộ đồ đồ bẩn thỉu, rách nát nhìn vào vô cùng đáng thương.-------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận