Hoàng Triều Thiên Mệnh


Hậu cung Hoàng quốc được bao bọc bởi một lớp tưởng thành, tuy là có không lớn bằng tường thành ngoài hoàng cung nhưng cũng đủ để giam giữ thanh xuân của các cung nữ phi tần.

Bức tường thành hậu cung được xây dựng từ thời Hoàng thái tông của Hoàng quốc, sau khi có một phi tần mà ông ta yêu quý nhất bỏ trốn cùng tình lang, bước tường thành này được gọi là Hậu thành.Cổng tây của Hậu thành, là nơi các xe hàng hóa mang những đồ dùng thực phẩm cần thiết vào trong hậu cung.

Những xe hàng hóa này chứ từ những vậy xa xỉ như trang sức bằng vàng bạc cho đến những nhu yếu phẩm bình dị như là lương thực, vật dụng hằng ngày.

Những xe hàng hóa này đều là được kiểm tra hết sức kĩ càng trước khi mang vào, chúng đều là do các thương nhân có quan phủ chống lưng phía sau cung cấp.

Họ ngoài mặt tuy là thương nhân sở hữu số tài sản lớn, nhưng thực chất tài sản đó đều là của các quan lại trong triều đình.

Nguyên nhân đâu mà dẫn đến truyện như vậy, đó là do địa vị của thương nhân thời này rấy kém, các tầng lớp quan lại quý tộc không thể nào trực tiếp đảm nhận việc kinh doanh, mà phải thông qua một người khác.Phúc Tử ôm một bọc tiền trong ngực, hỏi vài vị cung nữ thái giám, cuối cùng cũng là tìm đến được cổng tây của Hậu thành.


Trước cổng tây thành rộng lớn, là vài chiếc xe ngựa trở hàng hóa đang dừng lại lại hàng bên đường, những người phu xe là đang bốc vác đống hàng hóa đó vận chuyển vào trong một khu nhà nhỏ bên phải cổng thành.

Theo lời kể của Triệu Lan cho Phúc Tử thì chính là chỗ kiểm định hàng hóa, Phúc Tử cũng sẽ là mua đồ ở đây.Thấy được chỗ cần đến, Phúc Tử liền tiến vào, thời gian cờ bạc với đám thái giám kia đã làm hắn mất một buổi sáng." Ta mà về muộn chắc nha đầu kia lại nhớ ta lắm cho mà xem ha ha "Bên trong sảnh, của khu nhà được bày trí khác gì một tiệm tạp hóa thời hiện đại.

Có của các loại hàng hóa được bày ra bán ở trong này, các vật phẩm được phân loại theo từng gian, và được đặt tên một chiếc kệ nhiều tầng bằng gỗ từ thấp tới cao.

Mỗi gian hàng đều được cắm một cái bảng ghi loại hàng hóa được đặt trên kệ gỗ và có một thái giám trong coi cẩn thận.

Chính giữa là một cái bàn dài rộng, có đứng một nữ tử trung niên ăn mặc giống cung nữ nhưng có vẻ như có nét gì đó sang trọng hơn một chút.

bà ta chính là nữ quan cai quản ở đây, phụ trách việc bán những đồ dùng cần thiết cho những thâm cung, và nhưng cung điện không thuộc sự quản lý của hậu cung.Phúc tử nhanh chóng lựa chọn đồ, hắn lúc này chọn đồ trong tâm lý mình là người có tiền, nên lựa đồ nào cũng là nhiều hơn yêu cầu của tờ giấy Triệu chiêu nghi đưa một chút.

Nến, là thứ không thể thiếu rồi, thâm cung không có đèn chỉ có thể là thắp nến mà thôi, mấy đồ ăn khô bảo quản được lâu, gạo, vân vân mà mây mây, trả mấy chốc cái bao lớn mà hắn mang theo đã chuẩn bị đầy ắp.Ở đây chỉ có bán lương thực khô, không có bán lương thực tươi, một là nơi này chủ yếu là bán đồ cho thâm cung sử dụng, mà mỗi mười lăm hàng tháng thâm cung mới được phép ra mua đồ, hầm băng để thực phẩm tươi sẽ không có.

Hai là luật từ thời khai quốc đã lập ra, phi tần trong thâm cung chỉ được phép dùng đồ khô coi như là một sự trừng phạt, hay cũng như là để so sánh những phụ nhân phải sống cả cuộc đời trong thâm cung cũng là sẽ héo mòn, phai sắc như những thứ đồ khô này vậy.Đi được một vòng, hắn không khỏi nghĩ thầm trong bụng." Người cổ đại thời này cũng là sáng tạo ra thứ gọi là tiệm tạp hóa rồi cơ đấy, ha ha "Thời xưa khái niệm tiệm tạp hóa sẽ là chưa có ( một nhà bán nhiêu thứ ), họ chỉ có bảo thủ kinh doanh mặt hàng gì là sẽ độc mặt hàng đó mà thôi.

Việc cải biến cách thức bán hàng ở hậu cung Hoàng quốc này, liệu có phải là mở đầu cho việc hình thành nên tiệm tạp hóa, hay là siêu thị mai sau không ?Khả năng này rất là cao.Hắn định là ra thanh toán nhưng chợt lại dừng lại trong giây lát mà nhìn về gian hàng phía xa xa.

Phúc tử có chút suy nghĩ mà tiến lại phía đó." Nhân lão tử cũng là có tiền, hay là mua một món trang sức tặng cho nha đầu kia, đường đường là một chiêu nghi mà trên đâu lấy một cái trâm cài tóc cũng là không có, được ý kiến hay, chốt là như vậy ! "Phúc Tử thầm nghĩ một lát rồi liền tìm kiếm vùng quanh.

Đây là một chỗ bày bán trang sức của phụ nữ, nhưng nhìn kĩ có vẻ như là chất lượng không được tốt cho lắm.


Có những chiếc trâm cài tóc, vòng ngọc, hay ngọc bội đã bị vỡ mẻ một phần, có cái thì lâu chưa được lau chùi mà bám đầu bụi bẩn.

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được đây là chỗ bán lại đồ trang sức đã củ hỏng được thải loại ra từ trong hậu cung.

Hắn nheo mắt mắt nhìn một vài món đồ còn nguyên vẹn, thi thoảng lại cầm chúng lên lau lau xem chất lượng những đa số vẫn là đều lắc đầu, dáng vẻ chuyên tâm chọn đồ này của hắn nếu để cho Triệu Lan thấy được chắc là cũng sẽ cảm động rớt nước mắt." Bụp "Đầu Phúc Tử đột nhiên truyền tới một trận đau điếng, có vẻ như là hắn không nhìn được mà va vào thứ gì rồi.

Phúc Tử hơi xoa đầu mà nhìn về phía nọ, thì ra người ma hắn va phải chính là một nữ tử, nói chính xác hơn là một cung nữ.

Dù sao cũng là một nam tử, lại không nhìn đường va vào người ta, hắn tuy không phải là người tốt nhưng cũng không xấu đến nỗi không biết lại mà quan tâm nữ nhân kia một hồi.- Vị muội muội này không có sao chứ ?Phúc tử tiến lại, hơi đỡ lấy nàng mà quan tâm.

Cung nữ nàng hình như cũng là có chút đau đầu sau cú va chạm, hơi cúi đầu xuống, một tay xoa xoa, không có lộ rõ mặt.

Nàng nghe được Phúc Tử hỏi thì cũng mở miệng trả lờ:-Ta không có sao, chỉ là hơi đau một chút.


Thật sự là xin lỗi vị công công này, ta do bất cẩn nên va phải ngài.Phúc tử hơi đỡ vai nhỏ của nàng, có chút khen thưởng cách hành xử này mà đáp lại:- Hề hề, là do ta mải quan sát, nên không may va vào cô, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.Vị cung nữ không có nói gì, mà chỉ khẽ nhích vai ra khỏi vòng tay hắn, rồi ngẩng mặt lên thi lễ một cái:- Vậy đã làm phiền thời gian của công công rồi.Bây giời mới có thể nhìn rõ mặt nữ nhân Phúc Tử vừa va phải, nàng là có một vết sẹo dài trên má trái, hình thù vô cùng kinh dị.

Nàng sau khi ngẩng mặt lên cũng là có chút ý tứ mà khẽ nghiêng bên mặt có sẹo của mình đi một chút nhưng cũng không thể che hết vết sẹo kia.

Tiểu Phúc hơi nhíu mày, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, hắn cũng biết được nếu nhìn lâu cũng là sẽ tổn thương tiểu cô nương này.

Hắn đổi nhanh biểu cảm, chỉ khẽ cười hề hề mà nói:- Không phiền không phiền.Hai người cứ như vậy rời đi, Phúc Tử tiếp tục việc lựa đồ của mình không quan tâm đến nữ tử kia nữa.

Được một lát hắn chợt nhận ra một chiếc trâm ngọc đặt ở trong góc của kệ hàng trên cùng có vẻ vừa mắt, khẽ đưa lên lau lau không khỏi gật đầu:" Đây rồi, đúng là thứ lão tử đang cần tìm"Chiếc trâm này được điêu khắc khá tinh xảo, ở chuôi được tạo hình cánh bướm được đính vô số ngọc lên trên, tuy có một vài viên đã bị rơi đi đâu mất, nhưng qua lau chùi mà nhìn tổng thể thì có vẻ là ưa nhìn nhất trong số đó rồi.

Phúc tử vui vẻ lau chùi thêm một lát, đoạn cầm chiếc trâm ngọc đó mà ra ngoài thanh toán đồ.- Ngươi không có đủ tiền mà còn dám đến đây mua đồ ? Một giọng nói của phụ nhân trung niên chợt vàng lên.- Chỉ là có thiếu một chút thôi, bà có thể là bớt cho ta được không ?- Cái đó giá 2 lượng ngươi có chưa đến một lượng thì làm sao mà mua nổi ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận