Hoang Đường

Đàm Dĩnh vừa quay lại bàn ăn, những người ở đây hiểu chuyện không tiếp tục đề tài khi nãy nữa, cô vừa tốt nghiệp không bao lâu, vẫn còn rất ngây ngô chưa hiểu sự đời, mọi người lo rằng cô da mặt mỏng sẽ khóc nhè mất

Không khí ấm cúng đêm âm lịch dần dần trở nên kì lạ, Trương tổng trò chuyện một tí thì liền kể về sự nghiệp của mình, trong lời nói tràn đầy xúc cảm, "Tôi nghèo đến nỗi trong túi áo lúc đó chỉ còn vài đồng, xe cũng không dám ngồi, mỗi ngày trong đầu chỉ suy nghĩ một chuyện duy nhất, tiền. Lúc ấy chả dám nghĩ đến chuyện gì cảm, chỉ cần có tiền, những thứ trước đây chê bỏ tôi đều lục lại đem về."

Mọi người trong bàn im lặng như tờ, chỉ còn nổi lẩu nóng hổi đang sôi ầm ầm toả khói trăng nghi ngút

Đàm Dĩnh nghe được thì thất thần, cô ở tuổi này chưa bao giờ trả qua khó khăn gian khổ như vậy, nhưng mấy ngày này ở một mình cô cũng hiểu được đời sống sinh hoạt của cô khốn khó thể nào

Trương tổng nói xong lại trầm thấp cười một tiếng, "Bây giờ có tiền rồi, nhưng có một số thứ bây giờ tôi mới biết là không thể mua được bằng tiền, chẳng hạn như tình cảm."

"Ý của ông là, có phải là lúc trước..."

Có người trêu chọc ông, Trương tổng cũng thành thật thừa nhận, "Lúc trước có một cô gái tôi rất thích, người ta đối với tôi cũng thật lòng thật dạ, không ngại tôi nghèo khó bần hàn. Mà lúc ấy tôi nào biết,tưởng cô ấy thích tôi sẽ không bỏ tôi đi, nên không bao giờ để ý đến tâm trạng của cô ấy"

Đàm Dĩnh có chút xúc động, khẽ giọng nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Cô ấy cưới người khác, con của cô ấy bây giờ đã được sáu bảy tuổi" Trương tổng cười ha hả cúi đầu uống một ngụm nước, không biết trong lời nói đó của mình có bao nhiêu chua xót

Hồi lâu ông mới thở dài một hơi nói: "Có một vài thứ, nếu như cô có cả thế giới cũng không bao giờ đổi lấy được, tình cảm chính là thứ như vậy, không mất đi thì sẽ không biết cái gì là quan trọng với mình nhất"

Đàm Dĩnh không nói thêm, lặng lẽ cúi đầu ăn. Đạo lý này mỗi người đều hiểu, ai cũng sẽ phạm sai lầm, cuộc đời con người kì diệu như vậy đấy

Vừa liếc nhìn Thẩm Lương Thần thì thấy gương mặt anh có chút đăm chiêu, anh nhếch nhếch môi cười, hiếm lắm mới mở miệng cho ý kiến, "Nên một khi đã biết được cái gì quan trọng nhất rồi, thì sẽ dùng trăm phương nghìn kế để giữ nó lại bên mình, sẽ không bao giờ để bản thân có cơ hội hối hận phải không."

Trương tổng giật mình, không khỏi cười to, "Đúng đúng, đúng là nam nhi, nói chung phải thật quyết đoán, ai cũng phải kết hôn rồi sinh con mà... Nhưng nói đến cùng tôi vẫn là người xứng đáng nhất ấy chứ."

Không khí liền bị ông làm cho sôi động hẳn lên, một đám đàn ông cười vang khanh khách. Không biết có phải là ảo giác hay không, Đàm Dĩnh luôn cảm thấy lúc Thẩm Lương Thần nói câu kia ánh mắt anh dường như cố ý xẹt qua người mình, nhưng cô hoàn toàn không suy tưởng đó là lời nói dành cho cô


Nói tới đây, đời này người duy nhất Thẩm Lương Thần sợ mất đi chỉ có mình Lê An Ni mà thôi. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh trong trận hoả hoạn năm đó, nếu như không yêu thật lòng, làm sao phải để ý đến như vậy?

Nói chung mối tình đầu của cô đã có người yêu nên cô không thể làm làm anh yêu cô, khó trách cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, vẫn thất bại thảm hại. May mắn hiện tại bây giờ cô đã hiểu chuyện, nếu không cô sẽ ngu xuẩn trong bao lâu nữa?

.............edited by Khuynh Lâu..........

Giữa trưa mồng một, đoàn xe rốt cuộc cùng đến nơi đúng hẹn, do có Thẩm Lương Thần theo sau, nên các thương nhân đối tác tiếp đãi anh rất tốt. So với ngày hôm qua lời ngắn gọn, thần sắc nghiêm nghị, hôm nay mặt mày ông thoạt nhìn rất hớn hở, "Thẩm tổng thật tận tình làm ông Lưu tôi đây rất khâm phục, đúng là hậu sinh khả uý."

(Hậu sinh khả uý: thế hệ sau tài giỏi hơn thế hệ trước)

"Có gì đâu, đây là việc thôi phải làm, tôi phải cám ơn Lưu tổng đã chấp nhận tin tưởng chúng tôi."

Người họ Lưu kia càng thêm khiêm tốn cười với anh, "Có người như cậu phụ trách, tôi có thể tin tưởng Thịnh Thế hơn rồi"

Lại là kiểu a dua nịnh nót cũ rích, Đàm Dĩnh nghe được thì khoé miệng run rẩy, ngược lại là Trương tổng nói với cô: "Thẩm tổng rất thủ đoạn, chẳng màng ở trong tình cảnh độc địa cũng có thể tung ra cú đòn tuyệt mĩ, tôi phải học tập cậu ta một chút rồi."

Đàm Dĩnh nghe được thì trong lòng cả kinh, nguyên là vị Trương tổng này cũng biết Thẩm Lương Thần đang lợi dụng ông

Trương tổng nhìn cô biểu tình ngạc nhiên, không khỏi mỉm cười nói: "Business is business, Thẩm tổng có dã tâm cũng có thủ đoạn, có thể học được từ cậu ấy một ít thứ đấy chứ"

Đàm Dĩnh mắt nhìn Thẩm Lương Thần đứng cách đó không xa, biểu tình nhất thời có chút phức tạp.

"Nếu anh đã cố giao hàng đúng hạn, vì sao còn gọi cho bọn họ xin kéo dài thời gian giao hàng?" Lúc trở về Đàm Dĩnh nhịn không được hỏi Thẩm Lương Thần, trước đó cô nghỉ anh chỉ phòng trừ chuyện nhỡ không may xảy ra, nhưng bây giờ hình như chuyện không phải như cô tưởng

Thẩm Lương Thần hơi làm trầm ngâm nói: "Rất đơn giản, nếu như không có cuộc điện thoại hôm qua, hôm nay anh giao hàng đúng hạn, cong của anh cùng anh vị nhân viên kia se trở thành công cốc. Mà bây giờ em cũng thấy được, chúng ta gây dựng lợi nhuận bằng cách làm chơi ăn được, Lưu tổng sẽ tiếp tục hợp tác với Thịnh Thế, hơn nữa sẽ trả giá cao cho đơn hàng của chúng ta"

Anh ta quá thủ đoạn đi? Đàm Dĩnh trong thâm tâm lặng lẽ rùng mình một cái, so với Thẩm Lương Thần, cô quả thực kém không chỉ có một nửa, hơn nữa cô càng nhìn Thẩm Lương Thần trước mặt, càng cảm thấy run sợ, giống như trước kia cô chưa bao giờ một lần nhìn rõ nội tâm hắn


Thẩm Lương Thần thấy sắc mặt cô khó coi, nhíu nhíu mày: "Sao vậy?"

"Không có gì." Đàm Dĩnh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý niệm đáng sợ —— nếu bây giờ cô không đủ năng lực thoát khỏi Thẩm Lương Thần, không bằng bây giờ học tập vài thứ trên người của anh để đủ lông đủ cánh, sau đó sẽ...

Nhưng ý niệm này chỉ chợt loé qua trong đầu cô, cô nghi ngờ chính mình có phải là do ở chung với Thẩm Lương Thần lâu quá nên bắt đầu trở nên đáng sợ hay không

Thấy trên mặt cô trắng xanh luân phiên, Thẩm Lương Thần rốt cuộc không kềm chế được mở miệng hỏi, "Có phải Trình Quý Thanh nói gì với em không?"

"Hả?" Đàm Dĩnh chưa phục hồi lại tinh thần, biểu tình có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Không có."

Sau đó cô liền cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, Thẩm Lương Thần sao lại hỏi như vậy? Hình như rất sợ Trình Quý Thanh sẽ nói gì đó với cô? Thẩm Lương Thần hình như không tin lời của cô, mi tâm nhíu chặt, mà biểu tình của anh như vậy càng chứng minh suy đoán của Đàm Dĩnh là đúng

Đàm Dĩnh im lặng thanh sắc cười cười, có chút che dấu, "Tôi không sợ anh lấy mảnh đất kia uy hiếp tôi hay sao? Tôi đâu có gan lừa anh."

Lời làm cho khoé môi Thẩm Lương Thần mím lại, anh hung hăng nhìn cô một cái, ngược lại khoé môi hơi giương lên, "Biết thì tốt. Hai ngày nay biểu hiện của em không tệ, tiếp tục như vậy đi."

Đàm Dĩnh sắc mặt trầm lại, im lặng

...............................

Tuy rằng khổ cực một ngày một đêm, nhưng việc lần này không thể nghi ngờ được rằng thật sự Thẩm Lương Thần đã cho Thẩm Bảo Ý xinh đẹp một cú đá ngoạn mục. Đang trên đường về điện thoại hắn rung liên hồi, đầu tiên là Thẩm Trạch Nghiệp gọi đến, "Ba nghe nói, con đã xử lí xong, đúng là có phong thái của ba năm đó."

Ba anh hiếm khi khen anh, Thẩm Lương Thần nghe được lời này lại không có cảm xúc gì, đôi mắt lạnh như băng

Thẩm Trạch Nghiệp còn nói: "Ba nói với Bảo Ý, năm sau ban cổ phần của nó sẽ thưởng cho con thật hậu. Nhìn xem chị của con đối xử với con tốt chưa, khi trước dù con có chút thành kiến với nó nhưng nó vẫn không phân biệt đối xử chút nào."


"Vậy con phải cám ơn chị đã ban cho con cơ hội lần này?" Thẩm Lương Thần mỉa mai nhếch môi cười, tròng mắt tối đi, ngay cả người tài xế và cạnh Đàm Dĩnh đều có thể cảm nhận được anh đang tuột cảm xúc

Thẩm Trạch Nghiệp hiển nhiên cũng cảm nhận đứng con mình mất hứng, dừng một chút mới nói: "Sao con vẫn luôn có thành kiến với chị như vậy, ngay cả năm đó trận hoả hoạn kia con cũng —— "

Thẩm Lương Thần ánh mắt phút chốc thay đổi, khó chịu ngắt lời ông, "Không có việc gì con cúp đây."

Đầu kia rốt cuộc truyền đến tiếng la giận dữ của Thẩm Trạch Nghiệp, "Tên nhóc này, thái độ gì đây?!"

Sắc mặt Thẩm Lương Thần đã âm u đến độ mây đen dầy đặc, có thể hô mưa gọi gió bất cứ lúc nào. Anh rõ ràng là đang khẽ cười,đáy mắt hiện lên một tia hàn ý mãnh liệt, "Đường núi tín hiệu không tốt, ba không phải gấp đến độ gọi con để kể rằng chị ấy đã thương em trai mình như thế nào chứ?"

Thốt ra lời này, làm cho Thẩm Trạch Nghiệp nửa ngày không biết nói cái gì cho phải, ông vừa tức vừa quát, "Được, ba nói xong chuyện chính rồi mới được cúp máy."

"Vâng." Thẩm Lương Thần cười cười, "Con còn tưởng rằng ba đã nói xong chuyện chính rồi từ sớm rồi."

Thẩm Trạch Nghiệp thật sự bị thằng con làm cho tức chết,bình tĩnh một chút mới mở miệng, nói: "Con bé Đàm Dĩnh kia có phải đang ở cùng con không?"

Câu này làm cho Đàm Dĩnh không được tự nhiên rụt một cái, Thẩm Lương Thần lạnh lùng nói: "Ba hỏi làm gì?"

Thẩm Trạch Nghiệp không giận mà cười: "Con làm cái gì thì con biết rõ hơn ai hết mà, lần trước nói chuyện với con xong ba biết con sẽ nổi giận mà, dùng thủ đoạn này đem con bé trói bên người, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận."

"Chuyện này không cần ba bận tâm."

"Cho rằng ba bận tâm con? Ba là lo lắng cho con bé kia lại chịu ủy khuất. Chuyện này của con mà để cho Lê gia biết, con có nghĩ con sẽ đẩy nó đến bước đường kia không?"

Đàm Dĩnh chỉ có thể nghe được vài câu đứt quãng, không biết được Thẩm Trạch Nghiệp nói gì, nhưng chỉ biết là có liên quan đến cô, chỉ là sắc mặt người nam nhân bên cạnh càng ngày càng khó coi, điều này làm cho cô càng khẩn trương.

Quả nhiên Thẩm Lương Thần liền không nhịn được nói, "Con có chừng mực, như vậy đi"

Cách một sóng điện thoại nhưng Đàm Dĩnh cũng có thể cảm giác được Thẩm Trạch Nghiệp đang vô cùng tức giận, "Vô liêm sỉ, ba còn chưa nói xong!Đưa Đàm Dĩnh về nhà ăn cơm, về phần con, có về thì về cùng nhau đi"

Hình như Thẩm Trạch Nghiệp bị tức chọc tức không nhẹ, vừa nói xong thì điện thoại vừa tắt, trong khoang xe càng thêm im lặng. Đàm Dĩnh nhìn người bên cạnh tràn đầy lệ khí, nắm thật chặt ngón tay, thử dò xét nói: "Chú Thẩm nói gì với anh?"


Thẩm Lương Thần trầm mặt nhìn qua, bỗng nhiên cười cười, "Sao, mới hai ngày thì không tiếp tục làm bộ nữa à? Em chắc không cho rằng ông ta có thể giúp đỡ em đúng không?"

.................edited by Khuynh Lâu.................

Lúc đó chả ai nói gì, cả người Thẩm Lương Thần tràn đầy một cỗ khí âm trầm làm cho người ta sợ hãi, Đàm Dĩnh nắm chặt nắm tay, móng tay gần như bấm mạnh vào lòng bàn tay phấn nộn

Chỉ nghe anh lại cười lạnh nói: "Bây giờ anh làm em khó chịu ngồi chịu đựng như vậy à?" Chưa gây khó dễ cho cô, chỉ là muốn cô yên tĩnh ngồi cạnh anh cũng không được?

"Đúng." Đàm Dĩnh cũng quay đầu nhìn anh, gượng cười không nổi, "Nếu như lúc trước lúc rời khỏi anh, tôi còn có thể ngẫu nhiên nhớ lại những hồi ức tốt đẹp, nhưng bây giờ một hồi ức tôi cũng không muốn."

Thẩm Lương Thần bỗng dưng quay đầu nhìn cô, đáy mắt như là có lửa đang thiêu đốt, không nghĩ cô thản nhiên nói thẳng như vậy, gân xanh trên trán đều nổi lên, nhưng anh mím môi không nói nửa lời

Mồng một đầu năm trên núi gần như vắng bóng con người, Đàm Dĩnh nói xong liền có chút sợ hãi, chọc giận Thẩm Lương Thần là bất lợi đối với cô, đều đã nhẫn nhịn anh hai ngày, vì sao cũng chịu nhẫn nhịn tiếp a?

Lồng ngực Thẩm Lương Thần kịch liệt phập phòng, không biết là do giận cô hay là giận ông Thẩm, may sao di động của anh lại vang lên, dây thần kinh Đàm Dĩnh mới có thể thả lỏng đôi chút

Cô nhìn ngoài cửa sổ điều chỉnh hô hấp, bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu bất ngờ của Thẩm Lương Thần, "Ừ?"

"Em vừa nghe ba nói, chúc mừng anh." Bên kia có một giọng nữ truyền lại đây, mềm nhẹ nhẹ nhàng "Chừng nào anh về?"

Đàm Dĩnh dùng sức nhéo nhéo đầu ngọn tay lạnh lẽo của mình, cố gắng không muốn nhìn không nghe. Mà Thẩm Lương Thần lại ngồi gần cô như vậy, từng chữ từng câu đều rõ ràng truyền vào tai cô, "Sao vậy, nhớ anh?"

Giọng điệu này nhẹ như lông vũ, xẹt qua trái tim sớm đã khô khốc của Đàm Dĩnh làm nổi lên một tia gợn sóng, mang theo một nỗi chua xót khó hình dung. Cô vẫn là con người trần tục, vết sẹo còn chưa khỏi hẳn, khó tránh khỏi cơn đau quay về

Lê An Ni đầu dây bên kia vẫn tĩnh tĩnh, mở miệng có chút thẹn thùng, lại có vài phần giận hờn thiếu nữa nói, "Em nói muốn đi với anh, mà anh không chịu."

Trùng hợp vừa lúc xe mới đi qua đường hầm, Đàm Dĩnh có thể thấy được ánh mắt Thẩm Lương Thần có ý cười, cặp mặt đen nhìn trân trân cô, nhng lời nói ôn nhu đó lại dành cho người khác. Anh gằn từng chữ rõ ràng nói: "Sao anh có thể để em chịu khổ cùng anh được, bên này chán lắm."

"Thiệt không?" Lê An Ni hoài nghi nói, "Hình như tâm tình của anh rất tốt."

Mắt Thẩm Lương Thần nhìn người bên cạnh, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Công chuyện rất thuận lợi, đương nhiên là anh vui rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận