Hoang Đảo Chúa Tể


Thái dương đã lên cao,ánh nắng nóng rát chiếu xuống đất như thiêu đốt,ở trong rừng có một nữ nhân đang hoảng loạn nhìn xung quanh,nàng mồ hôi đầy mặt,sắc mặt tái xanh,toàn thân trên da thịt đều đầy rẫy những vết đỏ nhỏ.

Nữ nhân này thầm nghĩ.

“Trong rừng cây,nguy hiểm so hoang dã lớn hơn rất nhiều,muỗi rắn rết bọ cạp đều tại đây cả,nếu như theo bình thường suy nghĩ tới nói mình cần lưu lại tại bờ biển tìm chút hải sản ăn,mình cần nhanh chóng di chuyển trở lại".

Nữ nhân này chính là Dương Mịch,từ lúc nàng lên đảo đến nay đã có ba ngày.

Ngay khi đến đây nàng đã có ý định ra đến bờ biển,nhưng tiếc rằng vừa di chuyển đã nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân từ xa.

Nàng không cần nhìn tiếp hắn mà một mạch chạy vào trong rừng sâu.

Nàng sợ nam nhân đó khi nhìn thấy nàng sẽ đối với nàng làm một ít chuyện,thậm chí là cường bạo nàng.

Dù sao nàng trong hoàn cảnh này không có cách nào phản kháng một cái trưởng thành nam nhân có ý định cường bạo đối với nàng.

Vì tự vệ,Dương Mịch lấy một đầu thân cây làm vũ khí,tại trong rừng cây nhất định muốn phát ra tạp âm,để cho bốn phía động vật phát ra cảnh giác đối với mình,không giám tùy tiện công kích mình.

Đây là nàng tại hoang dã cầu sinh tổ trương trình mà học được,không nghĩ tới thật có thể dùng đến.


Nhưng dạng này đối với nàng chỉ là tạm thời tương đối tốt,dù sao trong rừng cây không đơn giản là đến từ dã thú công kích,còn có muỗi cùng côn trùng,bò sát.

Dương Mịch vì mặc váy ngắn,nàng trắng nõn tay và chân bị muỗi điểm phá đến sưng đỏ một màn.

Nàng hai mắt lưng tròng,nơi ngực mảng lớn da thịt trắng như tuyết bị nàng tóm đến đỏ bừng,có nhiều chỗ rách da,đôi chân trắng nõn cũng bị nàng cầm ra mấy đầu trảo ấn,con muỗi chính là độc tố rất mạnh,nhất là còn đối với nàng loại người dị ứng với côn trùng này,bây giờ nàng toàn thân ngứa muốn chết.

Hôm nay dù trời có sập xuống thì nàng cũng phải ra đến bờ biển.

Đói khát,bẩn thỉu cùng ngứa đến khó chịu sắp làm cho nàng điên rồi.

Dương Mịch xoay người tiến ra đến bờ biển.

Nàng nhanh chóng chạy ra hướng mặt biển mà nhảy xuống,nàng muốn gột rửa đi cảm giác bẩn thỉu,khó chịu trong người nàng ba ngày nay.

Cảm giác thoải mái dễ chịu khi nàng vừa xuống nước lập tức bộc phát ra toàn thân,đáng tiếc nàng còn chưa hưởng thụ được cảm giác này bao lâu.

Khi Dương Mịch quay đầu qua bên phải nàng nhìn thấy một nam nhân đang cười mà không phải cười nhìn nàng.

Nam nhân này bề ngoài sạch sẽ,ăn mặc gọn gàng lộ ra hàm răng trắng ởn liếc nhìn nàng toàn thân.

Thấy vậy Dương Mịch theo phản ứng mà giật mình,hai tay ôm lấy trước ngực của mình che đi cảnh xuân cảnh giác nhìn Hải Hoàng.

Trong đầu hoảng loạn một mảnh: “Nam nhân này là ai,sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy,hắn ăn mặc tốt như vậy,không lẽ là người sống ở đây?Không thể nào?rõ ràng đều là bị đưa lên hòn đảo này cơ mà!.

.

”?Càng nghĩ Dương Mịch càng đau đầu,cảm thấy thật vô lí.

Cuối cùng là không nghĩ đến nữa trong tay nàng tự động mà nắm chặt lấy một mảnh đá sắc nhọn giấu ở sau hông.

Nam nhân này đương nhiên chính là Hải Hoàng.

Hắn tự nhiên mà tiến lại gần Dương Mịch đang cẩn thận đề phòng hắn.

Trong đầu thầm nghĩ nữ nhân này khí chất quả nhiên ưu tuyệt,từng động thái,cử chỉ,nhấc tay nhấc chân cũng toát lên được vẻ kiều mỵ động lòng người.


Thật khiến Hải Hoàng muốn chà đạp lấy,nhưng vẫn là xuất phát từ bản tính,Hải Hoàng vẫn muốn trêu trọc nàng một phen,liền mở miệng nói.

“Đừng nhìn tôi cảnh giác như vậy,tôi chỉ muốn nói rằng cô muốn tắm ở bờ biển này thì cần phải hỏi ý kiến của tôi".

Dương Mịch khó hiểu,nhìn nam nhân trước mắt này bình thản nói.

“Anh là ai,tôi không hiểu ý anh là gì".

Hải Hoàng đưa tay kéo từ điểm đầu đến điểm cuối của hòn đảo mà mắt thường của con người có thể thấy được nói với Dương Mịch.

“Nơi này là hòn đảo của tôi,tất nhiên là cô muốn làm gì phải có sự đồng ý của tôi rồi".

Dương Mịch thầm mắng hắn là đồ thần kinh,nghĩ rằng tôi là trẻ lên ba chắc,anh nói hòn đảo này là của anh thì nó là của anh?Buồn cười.

Nhưng tất nhiên trong lòng nghĩ như vậy nhưng Dương Mịch cũng không giám quá lỗ mãng với Hải Hoàng vẫn thản nhiên đáp lại.

“Anh nói hòn đảo này là của anh,vậy anh chứng minh cho tôi xem,tôi trên đảo này thấy qua cũng vài người rồi nhưng họ đều không ảo tưởng như vậy".

Hải Hoàng vẫn cợt nhả với nàng,hỏi lại một câu.

“Cô không tin?Vậy nếu tôi chứng minh được điều đó thì sao?”.

Tin anh?Có quỷ mới tin anh.


Dương Mịch trong lòng thầm mắng mình xui xẻo,sao lại gặp phải tên thần kinh như vậy chứ,ý muốn nhanh chóng rời khỏi đây không muốn dây dưa với hắn nữa,nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười đáp lại.

“Anh không cần chứng minh,tôi bây giờ sẽ lập tức đi khỏi nơi này".

Nói xong Dương Mịch rời khỏi nước biển hướng phía trong rừng mà đi.

Hải Hoàng thấy vậy liền tiến đến chặn trước mặt nàng.

Dương Mịch bây giờ mặc váy ngắn,áo mỏng,vừa bị nước biển làm ướt nhẹp nên chúng càng bó sát vào cơ thể của nàng.

Khiến cho đường cong của nàng cũng vì thế mà lộ ra,cảm giác như nàng đang lõa thể trước mặt nam nhân này vậy.

Dương Mịch thấy ánh mắt của nam nhân này đang không chút cố kị mà nhìn thẳng vào các nơi nhạy cảm trên cơ thể nàng,khiến cho nàng sắc mặt ửng đỏ,bắt đầu sinh ra một cảm giác chán ghét với hắn.

Dương Mịch co người lấy tay che trước ngực và hạ thể nói.

“Anh còn muốn thế nào,tôi đã nói là sẽ rời khỏi đây mà,anh mau tránh ra cho tôi”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận