Hoạn Dưỡng Thạch Đầu Đích Tiểu Hồ Ly

Hồ Ly xuống hạ giới, cả ngày đều không ăn không uống, mỗi ngày đều nằm trong căn phòng nhỏ của mình, cái gì cũng không làm. Nhớ đến Vị Miên của hắn, nhớ hắn vì Vị Miên niệm kinh, vì Vị Miên hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nhớ tới Vị Miên chỉ là một hòn đá, còn là một hòn đá công.

Lại cảm thấy không cam lòng, nghĩ thầm Vị Miên của hắn rõ ràng còn có thể phát sáng. Nhưng lại nghĩ, hòn đá trên trời, có thể phát sáng, cũng là bình thường, chung quy vẫn chỉ là một hòn đá?! Hắn càng nghĩ, trong lòng lại càng khổ, quả thật muốn chết để quên đi.

Chuyện kể rằng, từ lúc Hồ Ly bày kết giới chung quanh, hồ ly trong ngọn núi liền không bao giờ … đến gần hàn xá của Hồ Ly nữa. Hồ Ly sợ Vị Miên cô đơn. Liền nuôi mấy con chim hoàng oanh, cả ngày líu ríu, ngược lại cũng rất náo nhiệt.

Số năm chúng nó làm bạn với Vị Miên cũng không nhiều, nhưng mà trùng hợp lúc Vị Miên hóa thành hình người, đi tới trước hàn xá Hồ Ly. Trước đây cả ngày thấy Hồ Ly cùng vị miên ở phía trước cửa sổ, chíp chíp chíp chíp, nhưng hôm nay đã một tháng, chỉ thấy Hồ Ly, không gặp Vị Miên, liền cảm thấy khó hiểu.

Nhưng thấy một tháng này Hồ Ly cả ngày đều đây một tháng cả ngày lẩm bẩm, linh hồn nhỏ bé không ở trên người, muốn hỏi, cũng không có cơ hội.

Ngày hôm đó, chúng nó đột nhiên thấy có một đám mây kì lạ bay tới, phía trên đám mây, có một ông lão tóc trắng. Thần sắc ông lão kia có chút kỳ quái, xuống khỏi đám mây liền bay thẳng đến hàn xá của Hồ Ly.

“Bát Bát, đó là thần tiên.”

“Đó không phải là thần tiên, đó là ông lão.”

“Ông lão sẽ không đứng ở trên đám mây đâu, đó là thần tiên, thần tiên tìm đến Hồ Ly rồi!”

“Ta cũng muốn nhìn thần tiên, ta cũng muốn nhìn thần tiên.”


“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chúng ta đi vào trong phòng Hồ Ly xem thần tiên.”.

Hai con chim hoàng oanh ríu rít bay đến hàn xá Hồ Ly, đứng ở phía trước cửa sổ, đầu nhỏ tựa vào nhau, hưng phấn nhìn thần tiên bên trong.

Thái Bạch kim tinh vội vội vàng vàng vọt vào căn phòng của Hồ Ly. Vừa vào cửa liền hỏi: “Ta nói tiểu hồ ly, hòn đá kia của ngươi đâu?”

Thực sự là na hồ bất khai đề na hồ. Vốn dĩ Hồ Ly cũng đang buồn rầu, vừa nghe đến viên đá kia, liền muốn thổ huyết.”Ném!” Ngày ấy hắn ném hòn đá, bọn họ không phải đều nhìn thấy sao. (Na hồ bất khai đề na hồ là thành ngữ ý chỉ: “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.” Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.”)

“Vậy ngươi đã tìm về chưa?”

“Một hòn đá, khắp núi khắp nơi đều có, ta đã ném, còn tìm về làm cái gì?! Ngươi là thần tiên gạt người!” Tâm trạng phẫn uất, vừa thấy Thái Bạch kim tinh, liền muốn chửi!

“Ngươi thật sự ném? Không có tìm về?”.

“…” Hồ Ly nhe răng trợn mắt, rất muốn nhào tới, cắn đứt cổ của Thái Bạch kim tinh

“Hỏng rồi hỏng rồi, hòn đá kia của ngươi, chính là hỏa long châu trên trời. Vương Mẫu bấm đốt ngón tay, không mấy ngày nữa, liền hóa hình, đặc biệt mời ta tìm về, không ngờ ngươi đã thật sự ném.”

“Ngươi cái tên thần tiên hư hỏng, đến hôm nay rồi, ngươi còn muốn gạt ta!” Hồ Ly đâu chịu tin tưởng Thái Bạch, căm hận mắng.


“Tiểu hồ ly, lần này ta cũng không lừa ngươi, trước đây ta cũng không biết đây là hỏa long châu, còn tưởng là tùy ý nhặt được trên Hử Sơn, ai ngờ Vương Mẫu lại nói, đây là trên trời vô ý rơi xuống.”

“Hồ Ly ca ca, là thật là thật, ta và Bát Bát còn nhìn thấy mà, thật lâu trước đây, Vị Miên cũng đã biến thành hình người.” Chim hoàng oanh bên cửa sổ ríu rít kêu.

“Có thật không?” Thái Bạch vui vẻ.

Hồ Ly cứng họng, “Gạt người! Ta chưa từng thấy qua.”

Một con chim hoàng oanh khác lập tức kêu ầm lên: “Biến biến, thực sự biến,ta nhìn thấy rõ ràng!”

“Hồ Ly ca ca ngươi không biết, Vị Miên ca ca khá tốt, mấy ngày trước đây trời lạnh, Vị Miên ca ca sợ Hồ Ly ca ca đông lạnh, ban đêm đều coi chừng ngươi ngủ, nghĩ cách giúp Hồ Ly ca ca sưởi ấm mà.” Nói xong, nhớ tới lời vừa nghe Hồ Ly nói, biết Vị Miên đã bị ném, khổ sở nói: “Vị Miên ca ca đối với Hồ Ly ca ca tốt như vậy, ngươi còn ném hắn, thật nhẫn tâm.”

Môi Hồ Ly mấp máy, cuối cùng không phát ra được một lời. Hắn nhớ lại những ngày cùng Vị Miên, nhớ đến ban đêm ôm Vị Miên ấm áp ngủ, lại nhớ đến mình lại ném Vị Miên đi, ngực liền như đao cắt, như sụp đổ. Quay người lại, liền bay ra ngoài cửa sổ. Không nghe được Thái Bạch kim tinh phía sau nói gì đó, nghe không rõ hai con chim hoàng oanh nói gì đó, chỉ là muốn Vị Miên của hắn, nhớ đến dáng vẻ Vị Miên phát sáng, nhớ đến cảm giác ôm Vị Miên, nhớ, dù cho Vị Miên vĩnh viễn cũng chỉ là hòn đá, còn là hòn đá công, hắn cũng nguyện ý ôm lấy nó, vì nó tụng kinh niệm phật, vì nó si, vì nó điên..

Vô số lần tìm kiếm, hôm nay Hồ Ly mới cảm nhận được cái gì là muối bỏ biển, biển người mênh mông. Huống chi, Vị Miên của hắn, có phải đã thành hình người hay không, hắn cũng không biết.

Chuyện Hồ Ly cửu vĩ hồ đi khắp thế giới tìm kiếm một hòn đá, lại thành chuyện cười nhạo của toàn bộ hồ ly trong núi, Hồ Ly lại không rảnh quan tâm, chỉ biết tìm kiếm cả ngày lẫn đêm.

Ngày hôm đó, Hồ Ly đang ở trong núi tìm kiếm, chỉ nghe sấm chớp cuồn cuộn, trong lòng cảm thấy không ổn, thiên lôi liền đánh về phía hắn.


“Má ơi! Muốn đánh chết Hồ Ly à!” Hồ Ly vội vã phi thân nhanh chóng tránh ra.

Nhưng dư vị tia sét lần đầu còn chưa biến mất, tia sét thứ hai cũng đã đánh xuống. Thiên lôi đánh xuống, càng ngày càng lợi hại, đánh Hồ Ly lộn nhào.

Mà Thái Bạch kim tinh đang ở bên kia tìm kiếm nhìn thấy trận lôi hôm nay, bấm ngón tay tính toán, lập tức thầm kêu không tốt.

Trăm năm qua, Hồ Ly mỗi ngày tụng kinh niệm phật, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, chuyên tâm tu hành, không ngờ, hôm nay chính là ngày thiên kiếp của Hồ Ly. Vội vã cưỡi mây bay đi.

Bên này, Hồ Ly thật là thê thảm, nhớ tới từ cổ chí kim, yêu tinh sắp độ kiếp, con nào mà không tính ngày mình độ kiếp, sau đó chuẩn bị thật phong phú, còn Hồ Ly, trước ngày độ kiếp còn chạy loạn cả ngày, trước đó còn không ăn không uống, còn muốn đi tìm cái chết, thật đúng là chưa từng thấy qua. Cửu vĩ hồ độ kiếp, thật là trò đùa?

Lúc này, Hồ Ly cũng không muốn chết, hắn chưa hoàn thành tâm nguyện.

Hắn trốn đông trốn tây chạy trối chết, thế nhưng trước đó bị giày vò thật sự quá nhiều, độ kiếp này cũng không có thể giở mánh khóe như vậy, mắt thấy thiên lôi sắp đánh xuống, nhưng mà Hồ Ly lúc này, cũng không động được..

Cái mạng nhỏ lúc này không thể nhận thiên kiếp lần nữa. Đáng tiếc hắn còn chưa có tìm được Vị Miên, hắn không cam lòng mà!

Trong không khí tràn ngập hương vị ấm áp, lúc thiên lôi đánh xuống, hình như có hỏa long gào thét bay qua.

Trong khói lửa, dần dần hiện lên một bóng người, khuôn mặt thản nhiên, y phục màu lửa đỏ, hắn nhìn về phía Hồ Ly, trong đôi mắt trong suốt, mang theo vài phần u buồn. Làm cho đôi mắt ấm áp màu lửa đỏ có thiêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mà giờ khắc này, Thái Bạch kim tinh cũng cỡi mây, vội vã chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt liền la lớn: “Tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được!”.


Hồ Ly lại kinh ngạc mà nhìn Vị Miên trước mặt, hoàn toàn không quan tâm đến Thái Bạch kim tinh bên cạnh, hắn nghĩ hai mắt của mình như bị hút vào, đột nhiên nhớ tới những gì mình đã nói, lão bà của hắn, tất nhiên còn dễ nhìn hơn Hằng Nga trên cung trăng.

Hắn bắt lấy tay áo Vị Miên, si ngốc nói: Ta sai rồi, ta không nên ném ngươi xuống hạ giới. Từ nay về sau, ta nguyện giống như trước, mỗi ngày tụng kinh niệm phật cho ngươi, mỗi ngày ở bên cạnh ngươi, làm mọi thứ, chỉ mong tha thứ, cùng ta trở về.”

Vị Miên có chút khó hiểu nhìn hồ ly trước mặt, hình như hoàn toàn không rõ hắn nói cái gì.

Hắn đã không nhận ra Hồ Ly. Hắn muốn tránh ra, hắn muốn vung tay áo rời đi, cuối cùng, đảo tay. Nắm chặt tay Hồ Ly, không nói được lời nào.

Vĩ thanh

Mấy tháng sau đó

Cửa Nam thiên môn, có một tiểu lâu. Hồ Ly đang cầm kinh thư, lúc đọc xong một cố sự, hỏi người đối diện.”Lão bà, bọn họ nói cây bồ đề Thích Ca Mâu Ni thiền định, kiếp trước là một nữ tử thương hắn, ngươi nói, là thật sao?”.

Vị Miên ngồi ở bên cạnh Hồ Ly, bất đắc dĩ nở nụ cười. Hắn cũng không phải Thích Ca Mâu Ni, làm sao hắn biết được?

Hồ Ly cầm tay của Vị Miên, đôi mắt long lanh cười nói: ” Nếu là vì ngươi, dù vì ngươi si, vì ngươi cuồng, vì ngươi biến thành một cây bồ đề, ta cũng nguyện ý. Ngươi có biết không?”

Vị Miên vẫn mỉm cười như trước. Ngươi không nói, làm sao ta biết? Nhưng tay vẫn không có buông tay Hồ Ly ra, ngược lại là nắm càng thêm chặc.

Chúc: người có tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận