Hoa Thần Nguyệt Tịch

Hiện tại Trúc Thủy đã đổi tên thành Dương Lịch, vì ở gần kinh đô, nên có thể xem là thành thị phồn hoa.

Lúc này nữ hoàng đăng cơ đã được ba năm.

Tuy rằng lúc trước mọi người vẫn nghi ngờ Nữ hoàng không thể trị vì được thiên hạ này, nhưng ba năm này nàng đã làm ra những thành tựu khiến người ta tin phục.

Mọi người dần dần quên đi mấy chục năm chiến tranh kia, dưới sự trị vì của Nữ hoàng, cuộc sống dần dần yên ổn, cũng không còn mấy người nhớ đến Trường Nhạc cung đã từng làm nên sóng gió kia. Thực tế, sau khi Trường Nhạc cung làm nên một hồi kì tích kia, dường như đã nhanh chóng mai danh ẩn tích khỏi giang hồ — ngoại trừ lãnh thổ cùng cung điện nguy nga chứng minh Trường Nhạc cung thực đã tồn tại, cũng không còn điều gì có thể nhắc nhớ đến.

Thế giới sau hồi đại nạn, cuối cùng cũng được nghênh đón thời kì hưng thịnh.

Cuối con đường lớn ở Dương Lịch nửa năm trước còn không có người đến ở, hiện tại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, dường như chỉ sau một đêm nó trở nên phồn hoa xinh đẹp, người ở đây ra ra vào vào, quét dọn phòng ốc – tình huống như vậy mấy năm gần đây đều thấy qua, thực ra, chỗ này là nơi ở của một vị đại phu tính tình mộc mạc, cho nên hàng xóm thấy người bận rộn như vậy cũng không trách gì.

Chạng vạng hôm ấy, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa.

Đứa bé giữ cửa quỳ xuống hành lễ.

Từ trên xe ngựa một nữ tử mang khăn che mặt trắng bước ra, đi đến xe ngựa đầu tiên, thấp giọng nói: “Tới rồi, chủ tử.” thanh âm êm tai lại có chút cứng nhắc.

Màn xe hơi động, sau đó một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lộ ra, nhẹ giọng nói: “Thần còn đang ngủ, ngươi đi trước phân phó chuẩn bị bữa tối.”

“Vâng.” Nữ tử gật đầu, đi vào bên trong nhà.

Sau đó chiếc xe ngựa thứ ba cũng xốc màn lên, một nữ tử dung mạo vô cùng xinh đẹp bước ra.

Nữ tử bên trái bộ dáng ngây thơ cười nói: “Không biết hôm nay Tứ tiên sinh có làm thứ gì ngon ăn.”

Nữ tử  bên phải vẻ mặt khôn khéo liếc nàng một cái: “Chỉ biết ăn.”

Cười ngượng, nữ tử ngây thơ hưng phấn: “Hôm nay là sinh nhật Thần Thần nha, Tứ tiên sinh nhất định làm nhiều món ngon sở trường.”

“Vừa rồi Tô tiên sinh nói Thần Thần còn đang ngủ, ngươi nhỏ tiếng thôi.” Nữ tử bên phải cau mày, “Nếu không tự mình nếm mùi đau khổ.”

Nữ tử bên trái xấu hổ mà le lưỡi.

Hai người đứng bên xe ngựa canh chừng, qua một hồi lâu, nữ tử bên trái lại đưa tay vào ống tay áo mò mò, lấy là một cái bình bạch ngọc, thần bí nói: “Cam Lam, ngươi xem, đây là đồ ăn vặt Thần Thần làm cho ta a, hắn nói cái này gọi là kẹo đường, ăn ngon.” Đổ ra một viên đường màu hông bỏ vào mồm.

Cam Lam liếc muội muội vẻ mặt đắc ý, chậm rãi nói: “Ta có nên gửi thư khẩn cho Li Du, hắn hẳn là đang mong chờ.”


Lục La nhất thời đen mặt: “Không chuẩn viết thư!”

“Nha…” Cam Lam giả vờ nói khó, “Dù ta không viết cũng không sao, hôm nay là sinh nhật Thần Thần , hắn nhất định tới, phỏng chừng trước bữa tối sẽ có mặt, ta đợi đến lúc đó nói cho hắn cũng được.”

Lục La trừng mắt nhìn tỷ tỷ đang đắc ý, sau đó rất không tình nguyện nói: “Vậy, ta chia ngươi một nửa kẹo đường…ngươi đừng nói cho Li Du được không…” Li Du tên kia nếu biết được, ta làm gì còn viên nào, như vậy chia cho Cam Lam một nửa, còn lại ăn từ tử vẫn được.

Cam Lam bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nghĩ ta là tên Li Du kia sao? Sao có thể hứng thú với đồ ăn vặt, ngươi đầu óc là để chưng cho đẹp sao? Thần Thần khẳng định cũng đã để lại cho Li Du a, ngươi còn ngồi đó mà lo lắng…” điểm điểm trán Lục La, “Như vậy mà cũng hù được ngươi, ta đúng là hết cách rồi.”

Nghe Cam Lam nói như thế, Lục La cười vui vẻ, tiếp tục đắc ý nhấm nháp hương vị viên đường tản ra trong miệng.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, bên trong xe ngưa an tĩnh truyền đến thanh âm nho nhỏ.

Lục La cất đồ ăn vặt vào tay áo, liếc nhìn Cam Lam, hai người tự mình tản ra, xem xét tình huống xung quanh.

Qua một lát, bên trong xe ngựa có người đi ra.

Bước ra đầu tiên là Tô Kỳ, phía sau là Tô Thần thoạt nhìn rất khỏe mạnh.

Tô Thần nhìn hai tử muội bên cạnh xe, cười: “Khổ cực cho các ngươi rồi, chúng ta đi vào đi.”

Lục La lộ ra khuôn mặt tươi cười hài lòng, thậm chí Cam Lam, cũng lộ ra thần tình nhu hòa: “Thần Thần có khỏe không, lần này đường đi rất dài.”

Tô Thần cười, “Ừ, hơi mệt một chút, nhưng vừa rồi nghỉ ngơi trong xe một chút đã khôi phục, tối nay sẽ có rất nhiều người đến, không biết trong viện có đủ chỗ không.” Sinh nhật hai năm trước cũng bởi vì quá nhiều người, kết quả hơn một nửa phải ra nhà trọ nghỉ.

Lúc trước khi mua nhà cảm thấy chỗ này quá lớn, hiện tại nhìn lại, đúng là quá chật hẹp rồi.

“Tô Ngũ đã sửa sang lại, hiện tại có thể chứa nổi một đạo quân.” Tô Kỳ mỉm cười kéo vai Tô Thần, để y một lần nửa nhìn lại mình.

Tô Thần cũng không biết ý định này gật đầu, cười: “Ừ, phiền ngươi tính toán rồi.”

Kỳ thực Tô Ngũ là tự ý quyết định – nhưng thấy Tô Thần hiểu lầm như vậy, Tô Kỳ cũng không ngại nhận biểu dương của Tô Thần. “Đi thôi, vào nhà đã.”

Gian nhà này là lúc lần đâu rời Trường Nhạc cung mua lại, không ngờ khế ước đến tận giờ vẫn còn hữu dụng. Tô Thần đương nhiên sẽ chọn nơi này là nơi đặt chân mỗi lần đi qua.

Dù sao nơi này với chỗ của tiểu Tịch cùng Li Du đều gần.


Sinh nhật hàng năm đều trở lại Trường Nhạc cung ở lại mấy ngày, Tô Kỳ cũng trong khoảng thời gian đó tranh thủ xử lý chuyện trong cung – hiện tại thế cục an ổn, Trường Nhạc cung cũng không cần mở rộng thế lực, một thân sách lược trở nên dư thừa, tuy rằng công việc đôi lúc cũng có lúc phiền phức, nhưng so với trình độ cực khổ trước đây chỉ là một bữa ăn sáng.

Hơn nữa dưới sự che chở tận lực của triều đình, cũng không có mấy người làm khó Trường Nhạc cung.

Lần này nghe nói Nữ hoàng tuần tra đến phía Nam – có thể tiểu Tịch sẽ bớt chút thời gian đến thăm y.

Tỉ mỉ ngẫm lại, lần trước ở một đô thành từng gặp qua nàng, những sợ làm cho mọi người chú ý, cuối cùng không qua chào hỏi.

Tiểu Tịch thoạt nhìn rất tốt, xinh đẹp cao quý lại thông minh.

Tuy không gặp Hoa Minh Không, nhưng Nữ hoàng cùng họ Hoa phu thê tình thâm thiên hạ ai cũng biết.

Hơn nữa, Hoa Minh Không cam nguyện lấy thân phận thần tử đứng sau tiểu Tịch phụ tá nàng, như vậy không phải đã đủ rồi sao?

Vào phòng, trong viện rộng rãi lại bày ba bàn bạch ngọc dài, nhất thời không gian trở nên thu hẹp lại.

Hạ nhân bận rộn chuẩn bị tiệc, Mộc Liên bên kia chỉ huy nhóm người hầu đem đồ vật trong phòng sang phòng khác, Tô Ngũ chỉ một đống đồ ăn nói cái gì, Tô Nhất phân phó mấy người đem mấy bức họa chuyển đi, Tô Nhị có chút nhàn nhã mà thưởng thức bức tranh trên tường, Tô Tam đi đầu dẫn thị nữ đi vào mang theo bồn cùng khăn tay cho Tô Kỳ lau mặt.

Tô Kỳ lau mặt mình xong, cầm khăn lụa xoa xoa mặt cho Tô Thần, mặt mày lộ rõ ôn nhu cưng chiều.

Bên trong phòng này tất cả mọi người đều có việc, bận tối mày tối mặt – ngoại trừ Tô Nhị…

Tô Nhị chú ý đến ánh mắt Tô Thần cười hì hì đi đến, đầu tiên khom người hành lễ với Tô Kỳ, sau đó xoay người nói với Tô Thần: “Thần Thần.” dung mạo thanh tú, mang theo vui vẻ, “Đi đường mệt mỏi?”

Hiện tại Trường Nhạc cung nhất trí theo Tô Thập gọi Tô Thần là Thần Thần, sau đó Tô Thần kiến nghị, mọi người được cho phép ở trong nhà tháo khăn che mặt – dù sao, phải biết biểu tình của một người, hay thấy vẻ mặt người khác mới có cảm giác chân thực không phải sao?

“Hoàn hảo.” Tô Thần cười. “Người lớn kẻ nhỏ đều bận bịu, một mình ngươi lại nhàn nhã.”

Tô Nhị chớp mắt mấy cái, cười: “Ta là đang suy nghĩ, Tô Nhất hàng năm đều hạ bút, mỗi lần tiệc sinh nhật Thần Thần, mỗi bức họa trên tường đều có giái trị ngàn kim.”

Tô Thần mang theo ý cười trừng nàng: “Không được có chủ ý với …những bức tranh này, Tô Nhất hàng năm đều muốn dùng những bức tranh này làm lễ vật cho ta.”

Tô Nhị nhún vai: “Không nói trước được điều này rồi, Thần Thần, ta phát hiện ra thứ tốt, cho nên mang đến mừng ngươi.” Phất tay ra phía sau, thị thiếp bên cạnh nàng đem vật trong tay trình lên.

Tô Thần hiếu kì nhìn vật bị lụa bao lấy: “Là cái gì?”


“Hắc hắc.” Tô Nhị cười đắc ý, “Bảo chứng đối thân thể ngươi hữu dụng.” sau đó nhìn Tô Kỳ bên cạnh Tô Thần: “Chủ tử, vật kia rốt cục ta cũng tìm được.”

Tô Kỳ ngoài ý muốn nhìn lại Tô Nhị, sau đó cong khóe môi rất ít cười kia lên: “Không tồi.”

Thấy Tô Kỳ coi trọng mà khen ngợi, Tô Nhị kinh hỉ không biết phải làm sao.

Nhưng Tô Kỳ đã quay lại nhìn Tô Thần, cười nói: “Mở ra nhìn một chút.”

Tô Thần theo lời xốc khăn lụa ra.

Bên trong là một đóa hoa màu trắng phát ra hào quang trong suốt.

Cánh hoa nhìn qua không giống thực phát ra tia sáng nhàn nhạt, có thể rõ ràng nhìn thấy lông mềm tinh tế trên cánh hoa.

Không có mùi gì.

Tô Thần hoang mang nhìn Tô Kỳ cùng Tô Nhị.

Tô Ngũ bên kia cũng bị hoa này hấp dẫn, kinh ngạc nhìn Tô Nhị: “…Ngươi thực sự mang đến rồi a!”

“Đương nhiên.” Tô Nhị cười, “Cái này, chân Thần Thần sẽ không bao giờ … sợ lạnh nữa.”

“Hoa này gọi là Hỏa Lan Uân, là thực vật trong truyền thuyết, có người nói gân mạch đứt đoạt đều có thể chữa khỏi.” Tô Nhất cũng tạm thờ dừng việc, giải thích: “…Đương nhiên, có hiệu nghiệm thật hay không, chúng ta không rõ ràng lắm, thế nhưng nhìn hoa này, thực là Hỏa Lan Uân. Là chi bảo truyền thế có thể kéo dài sinh mệnh.”

Tô Thần ngây ngốc một chút, mới quay đầu nhìn Tô Nhị: “…Cảm ơn ngươi, Tô Nhị.”

“Không cần trinh trọng nói lời cảm tạ như thế…” Tô Nhị liên tục phất tay, “Chỉ là trên đường vô ý phát hiện.”

Đương nhiên không thể đơn giản như vậy, Tô Nhất quen với các loại trân bảo như thế còn nói đây là Chi bảo truyền thế, thậm chí Tô Kỳ vốn lạnh lùng với thuộc hạ cũng động dung, vật này xác định vô cùng trân quý.

Tô Thần cười cười, sau đó nói: “Ta nhất định sẽ khá hơn.”

“Ngươi có thể nói như vậy, ta cảm thấy đáng giá rồi.” Tô Nhị lộ ra dáng tươi cười.

“Tô Nhị, đi đem lễ vật Tô Lục, Tô Thất mang lại đây đưa cho Thần Thần.” Tô Nhất ngón tay chỉ cửa bên hậu viện, “Còn có của Tô Bát, Tô Cửu cùng Ảnh phi…”

Tô Nhị cau mày nói: “Tô Cửu người kia cũng chỉ có thể tặng ác điểu, ta mới không muốn qua lấy.”

“Đây là dược Ảnh phi đưa cho.” Tô Nhất đưa cho nàng một viên dược hoàn màu lục, “Cầm cái này quái thú sẽ không phát cuồng. Lần này quá trình đi bắt lễ vật Ảnh phi cũng đi.”

“Cái kia rất nặng…” Tô Nhị rất không tình nguyện.


Tô Nhất thở dài, kéo nàng qua, thấp giọng nói gì bên tai nàng.

Tô Nhị lập tức ngẩng đầu, thấy Tô Kỳ sắc mặt không tốt – vì Tô Thần cùng nàng nói chuyện rất lâu.

“Ta lập tức đi.” Không hai lời chạy đến hậu viện.

Tô Thần vẫn chìm đắm trong cảm động, tùy ý để Tô Kỳ sờ đầu y.

Trong phòng mọi người tiếp tục bận rộn.

Không lâu sau, Tô Nhị mang theo một cái ***g sắt bên trong là một con chim vô cùng xinh đẹp đến. “Thần Thần, Tô Cửu chỉ  bắt con một chim lớn này, để ta đưa cho Tô Tứ làm canh a.”

Tô Thần chưa kịp ngăn cản, chim kia dường như nghe hiểu tiếng người, hung dữ lên, đưa móng vuốt cào lên mặt Tô Nhị.

“Ngươi cái thứ lông lá súc sinh!” Tô Nhị nổi giận.

“Thần Thần…” phía sau Cam Lam chạy đến, “Li Du, tiểu Hổ đến.”

“A…” Tô Thần còn chưa quay đầu, phía bên kia phòng Tô Thập nhô đầu ra, “Ầm ĩ cái gì… a… Thần Thần…” hưng phấn chạy tới, vừa chạy vừa oán giận mọi người: “Đều tại các ngươi ầm ĩ, ta cũng không biết Thần Thần đến.”

“Thần Thần ~” phía sau, thanh âm nữ tử thanh thúy truyền đến, sau đó cảm thấy hai khối mềm mềm dán lên lưng mình.

— là bộ ngực tiểu Tịch …

Tô Thần lúng túng quay đầu.

Tô Tịch dán tại mặt y mà hôn hít, “Thần Thần ta đây rất nhớ ngươi, cho nên lần này Nam tuần chính là vì đến sinh nhật ngươi.” Một bên dùng ánh mắt thị uy liếc Tô Kỳ sắc mặt tối đen – lại quên mất thần tình khó chịu của Hoa Minh Không phía sau…

“…Này thật đúng là náo nhiệt…” Li Du mang theo thanh âm trêu đùa cũng đi vào.

Tô Thần dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Li Du.

“Bệ hạ, đây đúng là xảo ngộ mà.” Li Du còn chưa nói xong, nam nhân anh tuấn trưởng thành_tiểu Hổ đã nhàn nhạt nói: “…Ta không biết cư nhiên ngày Nam tuần là vì yến hội sinh nhật nay.”

Tô Tịch tức giận trừng mắt liếc hắn: “Hiện tại ta không phải nữ hoàng, chỉ là muội muội Thần Thần, ngươi cũng không phải thần tử, chỉ là đệ tử Thần Thần.” chớp mắt mấy cái, không vui nói: “Hơn nữa còn là một oán nam không có được người trong lòng…” Thành công làm cho tiểu Hổ đỏ mặt,tiếp tục nói chuyện với Tô Thần: “Thần Thần, ta mấy năm nay biểu hiện tốt không?”

Tô Thần mỉm cười: “Ừ.”

“Thần Thần cảm thấy vui vẻ sao?”

Tô Thần quét mắt nhìn mọi người đang nháo ở đây: “Ừ, rất vui vẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận