Hoa Hồng Là Em

Mở cửa ra.
Sự lạnh lùng,tàn nhẫn của Khánh và uy quyền của cả bọn làm hắn ta phải bấm nút mở. Cánh cửa hé ra, phóng xe vào tíêp, wũang đường vào trong khu thí nghiệm chính khá xa. Đường hấm tối mịt, cuối cùng cũng thấy ánh sáng.
- Bọn chúng đang làm cái quái gì vậy.
Trong các ống thí nghịêm tòan là đầu người thân cây. Nam ngạc nhiên như vậy cũng đúng, bọn chúng cứ tất bật làm cho những người đột nhập này tức gịân.
- Đòang....đứng lại.
Như đưa súng lên bắn và hét làm chúng giật mình núp xuống. Đi vào bên trong, Tuyết ra lệnh cho đàn em trói hết chúng lại.Khánh nhìn một vòng thấy có một người cứ sợ sệt. Cậu đóan là cầm đầu nơi này nên chính tay bắt lại.
- Các người đang nghiên cứu cái gì vậy?
- Chúng tôi....
- Nói, không là một ngón tay sẽ bị đứt.
- ........
Nam ra lệnh cho đàn em lấy một cái bàn, đặt trước hắn ta. Đặt tay hắn xuống, Như rút một cái dao díp, xoay xoay, rồi thả xuống.
Phụp.....
Nó đang nằm yên vị giữa hai ngón tay của hắn.
- Tôi....nói...
- Nhanh.
- Chúng tôi đang nghiên cứu về người thực vật.
- Vậy tại sao ông La lại kêu các người đi bắt Phong và Bảo Anh.
- Họ không phải con người, họ là Thực vật. Chỉ là vật thí nghịêm của chúng tôi thôi.
Chát....Tuyết giơ tay tát hắn.
- Ngươi nói bậy bạ. Họ là người.
- Những đìêu tôi nói là thật. Không tin thù lấy nước vôi trong cho họ uống thử nếu có thấy kết tủa trắng thì chính là thực vật.

Ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, cả 4 người vỗi vã đi về không quên báo cảnh sát. Về đến nhà thì.cũng 7h sáng rồi. Đang nghĩ cách chứng minh đìêu đó thì nhận đựơc tin nhắn của nó rủ đi chơi. Thấy có cơ hội, cả bọn lập tức thay đồ và đến điểm hẹn.
- Ê, Như Tuyết, hai tôi ở đây này.
Họ đi lại, nhìn kĩ hai người kia, họ tin rằng hắn và nó không phải là loài đó. Nó thì hôm nay cười rất tươi làm cho ai cũng ngạc nhiên hết. Tò mò Khánh lên tiếng:
-Sao hôm nay, Anh vui thế?
- Không có gì đâu, chúng ta đi chơi đi. Hôm nay là đầu tiên chắc.....Thôi đi chơi thôi.
Nó kéo cả bọn đi, từ lúc quen nó đến giờ, ngoài bộ mặt lạnh như tiền, nụ cười nửa miệng thì hôm nay cả bọn đã đựơc nhìn thấy khuôn mặt hiền lành, ấm áp, hồn nhiên như vậy.
Họ thử từ trò này đến trò khác, vui vẻ cười đùa cho đến hết ngày. Mệt mỏi ngồi lại ghế công viên, Nam và Như dành đi mua nước cho cả bọn. Cơ hội để chứng minh, Nam và Như lưỡng lự nhưng sự tò mò đã đánh gục họ.
- Này....
Như đưa nước cho hắn và nó, cầm ấy cả hai uống bình thường. 8con mắt dính chặt vào cốc nước, những lợn bợn trắng bắt đầu xuất hịên càng ngày càng nhiều. Tuyết và Như mím chặt môi sợ hãi, họ không ngờ nó và hắn không phải con người, sao cả hai lại giấu họ chứ. Họ không đáng tin sao.
- Hai người.....
Nam nãy giờ cố gĩư bình tĩnh nhưng không thể. Nghe tiếng Nam, cả hai bỏ nứơc xuống nhìn nhau, liếc nhanh qua cốc nước. Nó hiểu nhanh vấn đề, mỉm cười.
- Các cậu biết từ khi nào vậy.
- Hôm qua.
Khánh lên tíêng trả lời. Nó biết đìêu này sẽ không che giấu đựơc bao lâu nữa rồi. Mỉm cười buồn, nó nhìn thẳng cả bốn người.
- Ưm....đúng mình và Phong không phải con người. Các cậu đã biết và chắc sẽ không chấp nhận đìêu này. Hôm nay, mình cảm ơn cậu vì đã bên cạnh mình ngày còn lại. Mình sẽ làm các cậu quên đi chuyện này.
Mắt nó sáng lên, lẩm bẩm để xóa đi kí ức này. Lòng đau đớn, hắn nắm lấy tay nó động viên, có sự kháng cự của Như và Tuyết. Nam và Khánh thì bị nó làm đầu tiên chưa kịp làm gì cả.
- Không...Anh đừng xóa đi kí ức này mà.
- Xin lỗi...mình muốn tốt cho cậu thôi. Chúc các cậu hạnh phúc bên nhau. Tuy rằng các cậu đã bị mình xóa đi nhưng món quà này sẽ luôn tồn tại bên các cậu. Nó chứng minh tình bạn của chúng ta đã từng có.
Nó dùng hết sức bình sinh, xóa đi mọi kí ức của 4 người họ về nó và hắn. Gịot nước mắt đau đớn rơi xuống, môi mấp máy
- Xin lỗi...các cậu hạnh phúc nha...Vĩnh biệt.
Nó và hắn quay trở về thế giới thực vật.

Vừa mới đặt chân, thì Rose tấn công kịch liệt, nó vừa sử dụng sức mạnh nên không đủ sức để trả đòn. Hắn thấy vậy nhào vô, tuy đánh phụ nữ là nhục nhưng vì nó, hắn sẽ làm tất cả. Sau gần 15phút, bà ta đã bị hắn đánh gục.
Bốp...bốp...bốp...
- Hay lắm con trai.
Ông Lathan từng bước đi ra, vừa đi vừa vỗ tay mỉm cười. Sau ông là một người phụ nữ, quen lắm, gần như là xém quên.
- Mẹ....
Hắn như đứa con nít, thấy mẹ nhảy vồ lại ôm ấp. Hắn khóc trong hạnh phúc ôm chặt mẹ. Bao nhiêu nỗi nhớ trong mười mấy năm qua được trút bỏ hết , bỗng nhớ ra đìêu gì đó, hắn quay ngắt người lại.
- Bảo Anh đâu rồi....cô ấy lúc nãy còn ở đây mà....Bảo Anh....
Không ngờ thời gian đến nhanh như vậy, chưa kịp nói gì hết mà phải ly biệt. Nó đã hạnh phúc khi thấy hắn đòan tụ bên gia đình, cũng an tâm phần nào. Lathan đi lại vỗ vai an ủi.
- Công chúa đã đến lúc rời đi rồi, con đừng lưu luyến nữa. Ước muốn của người đã hòan thành xong, con hãy để người đi.
- Lathan, Ba..... Cô ấy sẽ không về nữa ư? Tôi không tin đâu. Anh nói còn ngày mai nữa mà.
- Thời gian sớm hơn người dự định, ông ta không chịu được đòn tinh thần đó nên đã tự xác ngay sau đó.
Hắn ngạc nhiên không nói nên lời. Trong một lúc hắn biết đươc gia đình của mình nhưng đổi lại mất đi nó mãi mãi. Thật vọng xen lẫn bối rối, hắn chạy đi, chạy mãi đến một quả cầu làm bằng hoa hồng. Nhìn hoa hồng, hắn lại nhớ đến nó, vô thức đưa lên, xuất hịên gịong nói âm vực lạnh tanh, một cô gái mái tóc ánh kim, đôi mắt đỏ ánh lên sự giận dữ vì hắn dám bước vào cấm điạ.
- Tôi đang thực hịên tái sinh, mời anh đi ra cho, nếu không tôi sẽ phải giết anh.
Hắn quay đầu đi, không muốn đôi co với cô ta, thất thần đi và đâm trúng một người. Không xin lỗi, hắn vẫn bước đi, nheo mắt nhìn khắp thân hình người con trai kia. Ông già khẽ mỉm cười.
- Cậu trai, hãy cố chờ đi, ba ngày nữa hãy đến chỗ cậu cần đến sẽ gặp được thôi.
Giọng nói vang trong không trung, hắn thức tỉnh. Nhìn quanh không thấy ai, nhưng hắn tin câu nói ấy có một đìêu diệu kì nào chăng.
Từ lúc hắn đi, tất cả mọi người đều lo lắng, ba mẹ và cả Shin đều chạy đi tìm hết. Họ không ngờ, hắn lại yêu nó nhìêu vậy. Chạy mãi, Shin bắt gặp hắn đang ngồi bên cạnh hồ, cậu định lại nhưng lại lỡ nghe những lời tâm sự hắn.
- Bảo Anh à, em định trốn anh sao, em nói dành cho anh một ngày nữa mà, sao em đi mà không nói với anh lời nào cả. Em nói chờ anh, em nói là sẽ không chết mà tại sao lại thất hứa.
Shin ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, vỗ vai,

- Đừng buồn nữa, cậu còn gia đình mà.
'Gia đình' thứ mà hắn không còn cảm nhận trong mười mấy năm qua. Vậy tình cảm đó hắn cần bây gìơ hay một thứ gì khác.
- Gia đình, thứ mà tôi cần mười mấy năm trước, bây giờ thứ tôi cần duy nhất chỉ có cô ấy. Trước đây, khi biết được tôi chỉ được chọn giữa gia đình và Bảo Anh, tôi đã chọn gia đình. Nhưng bây giờ, khi mất đi cô ấy, tôi dường như mất đi một nữa cụôc sống này vậy. Làm sao đây.
Ngồi bên cạnh nghe những lời hắn nói, Shin đau đớn thay, cậu biết một cách để cứu người nhưng mà nó là công chúa, cậu không có quyền cầu xin đựơc. Dằn vặt, cuối cùng cậu cũng đã kéo hắn đứng dậy.
- Đi theo tôi.
Kéo đi một đọan, hắn nhận ra chỗ ban nãy mình đi vào mà bị đuổi ra. Chần chừ, hắn dừng lại làm Shin bất ngờ.
- Không vào đây được đâu.
- Được, cứ theo tôi.
Bước vào, cậu dừng lại ở ngôi nhà lá bên trong.
- Tiểu Tinh.....
- Dạ....Anh Shin
Từ trong nhà, cô gái ban nãy chạy ra ôm chầm lấy cậu, nhìn họ như một cặp trời sinh ấy nhỉ.
- Tinh Tinh này, em có tái sinh ai không?
- Có ạ, khỏang 3 ngày nữa là xong, lúc đó anh quay lại đi nha.
- Ừ...
Từng ngày từng ngày trôi qua, hắn như người thất thần, vô hồn, mọi người đã cố tìm mọi cách để hắn không nhớ đến nó nhưng.....
Ba ngày sau.
Hắn và Shin cùng nhau đến chỗ của Tỉêu Tinh. Một lúc sau, Tiểu Tinh từ trong nhà đi ra với một bộ đồ đầm dài chân màu đỏ, đi đôi giày da, nhìn cô ấy thật đẹp. Cúi đầu chào cả hai, Tiểu Tinh lại loa phát thanh tòan nước.
- Chuẩn bị công chúa lên ngôi....
'Công chúa' từ này làm cả nước và hai người lặng người đi. Làm cho trái tim hắn rỉ máu khi mà cố đã khâu lại vết thương này. Bước xuống, Tiểu Tinh lại chỗ hai người, mỉm cười.
- Đi cùng không
Gật đầu, cô ấy dẫn đến cầu tròn làm bằng bông hồng. Để hai người ở xa, cô lại gần giơ tay cao.
- Hỡi đất trời, sinh linh này hãy trả lại cho chúng tôi, người là linh trụ của chúng tôi. Xin hãy trả người lại.
Một luồng sáng từ bầu trời hướng xuống quả cầu. Dần mở ra, bên trong hiện ra một thân hình đang nhắm mắt.

- Bảo Anh.....
Hắn hét lên khi thấy nó, định chạy lại nhưng nhận ra Tiểu Tinh không đồng ý nên Shin gĩư hắn lại.
Mở dần mắt, nó bắt đầu có ý thức với mọi thứ xung quanh. Ngồi dậy và bước xuống, Shin và Tiểu Tinh quỳ xuống,
- Công chúa...
- Uhm đúng dậy đi.
Hướng mắt đến hắn, nheo mắt nhìn con người đấy, nó đi ngang qua hắn, suy sụp một lần nữa. Nhìn tấm lưng đang dần xa kia, hắn đau đớn.
- Em lại một lần nữa không nhận ra anh sao.
Nó bước lên trên thảm đỏ đi một cách uy quyền. Nó khoát lên mình một bộ đồ màu đỏ, tóc đựơc làm một cách tỉ mỉ, mặt thì trang đỉêm đậm làm tôn thêm sự sắc sảo của nó. Bước đến ngai vàng, nó ngước mắt nhìn tất cả.
- Nữ hòang.
- Từ bây gìơ, thế giới của chúng ta sẽ không còn nữ hoàng nữa, mọi người bình đẳng sống với nhau. Cùng nhau xây dựng một thế giới không tranh giành, cướp đoạt. Mọi người đều giống nhau không ai ép buộc được ai cả.
Mọi người ngơ ngác sau lời tuyên bố của nó, vậy là đây là một thế giới tự do không luật pháp nữa ư. Rời khỏi ngai vàng, nó bước vào trong phòng, ghé sát tai shin nói đìêu gì đó, làm cậu vui vẻ hẳn luôn. Chạy đi tìm, cậu bắt gặp hắn cũng đang ngồi bờ hồ, ánh mắt vô hồn.
- Sao vậy...
- Cô ấy.... không còn nhớ đến tôi nữa...
Lắc đầu, Shin lại kéo tay hắn chạy đi. Sợ rằng chậm trễ sẽlàm hai người thay đổi ý kíên. Kéo mãi vào một ngôi nhà, chạy qua các dãy hành lang, càng ngày hắn càng khó chịu, nhăn mặt lại. Hắn định dựt tay ra thì đúng lúc Shin đã thả ra, lúc này hắn mới thấy mình đang đứng trước của phòng.
- Tự vào đi nha.
Zhin bíên mất. Gõ cửa, hắn tò nò bước vào. Đập vào mặt là một thân hình rất quen thuộc, nó quay lại, mỉm cười.
- Phong...em đã trở lại.
- Bảo Anh....
Chạy lại ôm nhau, nỗi nhớ chỉ mới ba ngày mà cứ tưởng là cả một thế kỉ, dài dằng dặc. Đặt lên nhau một nụ hôn nồng thắm, họ hạnh phúc, sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng họ cũng thuộc về nhau, mãi mãi bên nhau.
- Chúng ta mãi bên nhau nha....bông hồng của anh...
....... END......
Nin chắc chắn mọi người sẽ tức giận vì cái kết này. Nhưng mỗi người mỗi suy nghĩ, đối với Nin kết thúc không thể nào có màu hồng hết được...Một chút bi thương, một chút hạnh phúc, là cái kết mà Nin tâm đắt nhất. Nếu ai cảm thấy thất vọng thì cho Nin xin lỗi nha...
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện cho đến hồi kết này, tuy không được hay nhưng được mọi người ủng hộ ...Nin cảm thấy rất vui khi lượt view khá cao( hơn5K) và lựơt vote và cmt vượt qua mức tưởng tượng trước đây. Nin cảm thấy rất vui hơn 3 tháng mọi người cùng Nin đi hết 22 chap này, có chap hay chap dở nhưng mọi người vẫn góp ý kíên... cuối cùng là cảm ơn mọi người.....♥♡♥♡♥♡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận