Hoa Hạc Lệnh

Thành Yến Tử, Mộ Dung Sơn Trang, các đại phu hết đợt này lại đến đợt khác, nhưng thủy chung vẫn không giúp tiểu cô nương đang nằm ở trên giường kia tỉnh lại.

Mộ Dung Đồng không cẩn thận té xuống ao, sau đó chìm vào nước hôn mê đến nay, ngay cả phụ thân cũng đã từ bỏ hi vọng, nhưng Mộ Dung Thanh mỗi ngày vẫn vào thăm A tỷ một chút, nói vài lời với A tỷ.

“Chao ôi, tiểu thiếu gia, lại ôm hoa của ngươi đến thăm tiểu thư à?” Bà vú lắc đầu thở dài, “Tiểu thư e là nàng không được rồi.”

Chẳng qua Mộ Dung Thanh mới mười tuổi, lại có thiên phú dị bẩm nuôi trồng hoa Sơn Trà, ôm một chậu hoa trơ trụi trong lòng, cố chấp lắc đầu: “A tỷ sẽ tỉnh.”

Sau khi bà vú hầu hạ hắn ngủ, lặng lẽ khép cửa.

Mộ Dung Thanh lại không ngủ được, bèn bò dậy, cầu nguyện với chậu hoa trơ trụi: “Tiểu Hạc, ngươi mau lớn lên đi, A tỷ nói nàng vẫn muốn ngắm ngươi, ngươi lớn lên rồi, chưa biết chừng nàng liền khỏe lại.”

Những ngày tiếp theo, so với những lúc bình thường thì thiếu niên càng thêm chú tâm chăm sóc chậu hoa này, cho dù mầm móng bên trong vẫn như cũ không có động tĩnh gì, thế nhưng hắn vẫn cứ mỗi đêm khuya khoắc bò dậy tưới cây bón phân, thận trọng điều chỉnh tỷ lệ bùn đất, rồi mang nó đi thăm A tỷ.

Đến ngày giao thừa kia, Mộ Dung Thanh ở lại gác đêm trong phòng A tỷ. Vốn là gốc cây trụi lủi nay đã nhú chồi non nho nhỏ, nhưng A tỷ vẫn chỉ nằm nơi đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Mộ Dung Thanh ăn hai cây kẹo đường, gục xuống bàn, được lò sưởi ấm đến buồn ngủ, mơ mơ màng màng lại thấy A tỷ ngồi dậy. A tỷ đi tới trước mặt hắn, dịu dàng vén tóc giúp hắn: “Thanh đệ, A tỷ thật sự phải đi rồi, một mình đệ phải sống thật tốt.”

Mộ Dung Thanh còn không biết cái gì gọi là “Đi”, chỉ biết kéo tay A tỷ không buông, khóc to: “A tỷ, hoa của đệ lập tức sẽ nở! Tỷ xem hoa xong rồi hẵng đi mà!”

Nhưng A tỷ vẫn giãy khỏi hắn, đi về phía trước.

Mộ Dung Thanh khóc đến mắt cũng dính lại, có một nữ hài tử không khác A tỷ bao nhiêu từ đàng xa chạy tới. Nàng mặc váy ngắn màu hồng đào, trên tóc đen thật dài cài nửa đóa hoa tròn, tươi cười dắt Mộ Dung Đồng trở lại, cười híp mắt hỏi: “Ta trả A tỷ lại cho ngươi, được không?”


Một câu “Ngươi là ai” còn chưa có hỏi thành lời, vút một cái, cả hai chẳng không thấy bóng dáng.

Mộ Dung Thanh giật mình tỉnh lại, nhìn thấy A tỷ từ từ mở mắt: “Thanh đệ?”

Hắn vui mừng nhảy lên, một tiếng lại một tiếng liên tục kêu “A tỷ”, định đem chậu hoa Sơn Trà đã đâm chồi này cho nàng nhìn.

Nhưng mà, chậu hoa Sơn Trà đang thật tốt này lại bỗng nhiên héo rũ hết.

Thời gian lại một năm rồi một năm nữa trôi qua, phụ thân đã chết, nhưng để lại một phần gia nghiệp cực lớn.

Mộ Dung Thanh lại càng tỏ ra cô độc, chỉ thích nghiên cứu hoa Sơn Trà, những chuyện còn lại không hề quan tâm. Buôn bán trong nhà đều do Mộ Dung Đồng nhận lấy. Nhưng dù sao nàng cũng là thiếu nữ chưa xuất giá, nhà một đám lão nhân như Chúc Nhị thúc cũng không phục, Mộ Dung Đồng dồn hết toàn bộ tâm huyết vào gia nghiệp, thân thể dần dần kém đi.

Lòng nàng như lửa đốt, có thể thay đổi này cũng do Mộ Dung Thanh trồng được hoa Hạc Lệnh.

Mộ Dung Đồng thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu có thể tiến dâng hoa này cho Thái hậu, cho dù là mình không có ở đây, cũng không có ai dám xem thường người đệ đệ mà ngay cả gia tộc cũng không quan tâm này.

Nhưng hoa đã không còn rồi.

Nàng ngơ ngác nhìn này chậu hoa Hạc Lệnh đã bị hái đóa hoa đi, lại nghĩ khổ tâm lần này, đúng là vẫn như nước đổ ra sông cả rồi.

“Mười năm này ta không nghe chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý trồng ra loại hoa này, cũng không phải muốn làm vẻ vang cửa nhà —— chỉ muốn lấy nó làm thuốc dẫn, hoàn toàn chữa khỏi bệnh cũ cho ngươi.” Mộ Dung Thanh từ từ đi tới trước mặt Mộ Dung Đồng, áp bàn tay ấm áp vào trên gương mặt của nàng, “Lúc A tỷ đi, ngươi sợ ta đau lòng, vì vậy mượn thân thể của nàng. . . . . . Mười năm này, là ngươi vẫn luôn ở cùng với ta. Nhưng đây là thân thể A tỷ, ta biết rõ ngươi sống nhờ cái này, cuộc sống mỗi một ngày cũng vô cùng gian khổ. Tiểu Hạc, phải không?”


Tiểu Hạc. . . . . . Đó là hắn đặt tên cho đóa hoa Sơn Trà đầu tiên của mình.

Trong một chốc nàng chợt nhớ lại, bé trai cố chấp này, mỗi đêm đều thức dậy, tưới nước, xới đất …. cho mình. Khi đó bản thân mới tỉnh lại, liền nghe thấy hắn còn mang tính trẻ con tự mình trò chuyện với, xem nàng như trân bảo.

Nàng biết, hắn quá sợ, A tỷ có lẽ lập tức sẽ rời xa hắn, hắn liền chỉ còn lại một mình.

Tiểu Trà hoa liền nghĩ, đã vậy sẽ không để cho A tỷ hắn phải đi.

Nụ hoa nho nhỏ dùng hết tâm thần, cuối cùng bám vào trong cơ thể cô gái nhỏ đã không còn hơi thở.

Từ đó, sinh trưởng khó khăn, thích ứng khó khăn với cái thế giới xa lạ này, chỉ vì cùng hắn lớn lên.

Chẳng qua, suy cho cùng thì cơ thể hình người cũng khác biệt, bản năng nàng cảm thấy bài xích với “Thân thể”, rồi lại không thể không lệ thuộc vào “Nàng ấy” .

Thời gian càng dài, nàng biết chuyện này là trái lẽ trời, sẽ không lâu dài. Tâm lực ngày càng khô kiệt, cho dù mỗi ngày lặng lẽ dùng bùn đất tốt nhất Điền Tây, nàng cũng biết mình không chống đỡ được bao lâu.

Nàng chỉ hy vọng, có thể trước khi tất cả mọi chuyện kết thúc, nhà mà nàng bảo vệ này, có thể được hoàn chỉnh đưa đến trong tay Mộ Dung Thanh.

“Mộ Dung Đồng” khẽ khàng che lại gò má của mình: “Ngươi biết khi nào?”

“Ngốc quá, năm đó là ta tự tay nuôi trồng chủng loại như ngươi, làm sao ta lại không nhận ra? Ngươi cho rằng tại sao ta lại dốc lòng nghiên cứu hoa Hạc Lệnh? Là để được Thái hậu yêu thích sao?” Hắn ngừng một chút, cười rất dịu dàng, “Là vì ngươi —— hoa Hạc Lệnh có tác dụng dẫn hồn giữ hồn, ngươi uống đi, sau này liền có thể chân chính làm người, từ nay về sau không phải chịu nỗi khổ bài xích. . . . . .”


Một chuỗi nước mắt rào rào rơi xuống, “Mộ Dung đồng” ngậm cười: “Nhưng bộ dạng ta với A tỷ ngươi giống y như nhau.”

“A tỷ sớm đã đi. . . . . . Ta biết rõ ngươi không phải.” Thiếu niên vươn cánh tay, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói, “Vinh hoa phú quý ta cũng không để ý, Tiểu Hạc, chúng ta cùng đi đi, đến một nơi không ai biết chúng ta.”

Tô Từ và Bùi Chiêu lật người nhảy xuống, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều là ngàn vạn cảm xúc, cũng chẳng ai mở miệng.

“Làm sao ngươi biết thân phận của Mộ Dung Đồng?” Cuối cùng Bùi Chiêu cũng không nhịn được hỏi.

“Khuya hôm đó ta đi tìm nàng, phát hiện thời gian nàng uống thuốc là vào giờ dần, canh giờ đó, cũng là canh giờ tưới cây bón phân cho từng hoa Sơn Trà. Khi đó ta liền nghĩ, tiểu thư này có cuộc sống và ăn uống hàng ngày so với người thường, rất khác thường.”

“Còn nữa mùi thuốc này, ta ngửi thấy có cảm giác quen thuộc. . . . . . Mãi đến trận mưa to mới nãy, ta mới nhớ tới, đó không phải là mùi tanh của bùn đất hay sao? Ta nhớ tới trong phòng có một vài chậu không chứa bùn đất, bất giác suy đoán. . . . . . Những thứ kia có lẽ chính là thuốc uống của Mộ Dung Đồng. Hoa hồn trong cơ thể nàng cần những thứ bùn đất này bổ sung. . . . . .”

“Ta lại sai người đi hỏi các đại phu của Thành Yến Tử, biết khi nàng ta còn bé suýt chút nữa bị chết đuối. Các đại phu khi nói chuyện này của năm đó, đều cảm thấy người chết có thể sống lại, rất không thể tưởng tượng nổi. Ta lại hỏi hoa Hạc Lệnh, có vị đại phu già nói, hoa này sau khi phơi khô có thể làm thuốc, công hiệu chính là giữ hồn —— chỉ là thuốc này quá ít ỏi, chưa có người gặp qua bao giờ.”

“Đã ngoài dự đoán, cũng không nắm chắc được bao nhiêu.” Tô Từ nhỏ giọng nói, “Cho đến vừa rồi, ta mới có thể xác định.”

Bùi Chiêu khe khẽ thở dài: “Hoa Sơn Trà nho nhỏ cũng biết được báo ân. Núi sông cỏ cây này, hóa ra đều có tình . . . . . .”

Đang nói chuyện, hai người lại thấy Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Đồng ra khỏi miếu, xoay người lên ngựa, chạy hướng huyện thành.

“Bọn họ bỏ trốn về Thành Yến Tử ư?”

Đầu óc Bùi Chiêu xoay chuyển cực nhanh, mặt mày biến sắc: “Bọn họ đang đi tự thú, rất có thể là muốn cứu Kì thúc luôn trung thành tận tâm.”

Tô Từ ngớ người, Mộ Dung Thanh tự bắt mình, trộm hoa Hạc Lệnh của Thái hậu, tội danh này biết tẩy sạch thế nào đây.


Chẳng biết vì sao, xưa nay Tô thần bổ luôn thiết diện vô tư, không vì tình riêng, giờ phút này tâm tình lại giằng co hết sức nặng nề. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy luật pháp cũng không phải là vạn năng, suy nghĩ kỹ một chút, hình như vạn vật thế gian này, cũng phải nhìn xem tình người một chút chứ.

Bùi Chiêu cười nhạt một tiếng, nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Trời mà có tình trời cũng già thôi, yên tâm đi, bọn họ sẽ không có việc gì.”

Hồi cuối

Hôm nay vừa lúc tiết trăm hoa, cực kỳ hiếm thấy Tô Từ mặc nữ trang, tóc búi đan loa kế đơn giản xinh đẹp, váy ngắn màu xanh nhạt như nước gợn sóng nhẹ, giữa cảnh hội chùa náo nhiệt vừa đi vừa ngừng. Bùi Chiêu đi sóng vai với nàng, trong đôi mắt sáng như sao hàm chứa ý cười.

Thừa dịp Tô Từ đang hỏi giá tiểu thương, một bóng người chen đến bên cạnh Bùi Chiêu, nói thật nhỏ: “Vương Gia! Công văn lấy được rồi !”

Phi Diên trong ba ngày đổi sáu con tuấn mã, rốt cuộc kịp thời chạy tới Giang Nam, tuyên đọc công văn lễ bộ: bởi vì năm nay Hoàng đế sẽ dẫn theo bách quan tế tổ, lễ bộ hạ văn, hoạt động du viên thưởng hoa tại kinh khành tạm hoãn, Thái hậu làm gương cho hậu cung, hạ ý chỉ, lệnh Giang Nam không cần dâng hoa đến. Hoa Hạc Lệnh cuối cùng vẫn không tìm lại được, sự kiện kinh sợ trên con đường hoa Sơn Trà cứ như vậy mà kết thúc, “Tỷ đệ” Mộ Dung vô tội phóng thích.

Bùi Chiêu khẽ cúi người, nói một câu ở bên tai Tô Từ.

Tô Từ ngớ ra, tức thì vỗ tay kích động, trên gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, hết sức động lòng người: “Hoàng đế bệ hạ thật là anh minh. Đây là ý trời rồi, gọi là người đã có tình thân càng thêm thân!”

Bùi Chiêu sờ mũi một cái, chỉ cười không nói.

Trong tay Tô Từ còn cầm một cành hoa đào dại, nụ hoa chi chít, giống như sao trời, có lẽ là bởi vì vui quá, ngay cả sư huynh không làm việc đàng hoàng bên cạnh, bỗng chốc cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, cười híp mắt nói: “Sư huynh, ta mời huynh đi uống rượu nhé.”

Trong con mắt đen sâu xa của Bùi Chiêu hiện lên hình ảnh lúm đồng tiền của tiểu sư muội, mỉm cười thở dài: “Được.”

Phi Diên đứng một bên đóng vai người xa lạ, nhìn vẻ mặt thật thỏa mãn của chủ nhân lướt qua, lắc đầu liên tục, thầm suy nghĩ, năm đó lúc ngài đang gấp rút tiếp viện cho biên cương giữa thiên quân vạn mã, thời điểm liên tục chiến thắng, liên tiếp lấy ít thắng nhiều, nhưng cũng không có hạnh phúc như giờ khắc này. Vương Gia, ngài thật là không có tiền đồ mà.

【 Hết 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận