His Very Personal Assistant

Chuyển ngữ: Icecream

Vẻ mặt của Heather là cả hy vọng và e sợ khi bà vừa nhìn thấy người đang đi cùng chồng mình.

“Sao anh phải biết?” Kit nói. “Như những gì anh biết đó, không có dây mơ rễ má gì giữa em và Catherine Grainger cả.”

“Ngoại trừ chuyện bà ta là bà của em!” Marcus hẳn nhiên vẫn còn rụng rời vì sự thật này.

“Không hẳn,” Kit thoáng nhăn mũi. “Chưa bao giờ có bà, em luôn hình dung về bà giống như những người phụ nữ cao tuổi sống trong những ngôi nhà gỗ bé nhỏ, đan những bộ ủ ấm trà* và những thứ tương tự như thế; thật khó để vẽ ra một người như Catherine!”

“Rất khó,” Marcus đồng tình.

Kit có thể nhìn ra biểu tình trên khuôn mặt anh, anh vẫn còn thấy khó khăn để đối mặt với sự thật rằng Catherine là bà ngoại của nàng.

“Catherine là mẹ của mẹ em, đúng thế! Nhưng bà ấy đã chối bỏ sự thật này 28 năm qua.”

“Đó chính là việc em quyết định thay đổi hôm thứ Ba vừa rồi,” Marcus nói. “Vì vậy em đã tới Grainger International trưa hôm đó, đúng không?”

Kit rùng mình khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Catherine. “Bà ấy thật đáng sợ. Em thật không biết sao một người mẹ lại có thể lạnh lùng và không khoan nhượng với đứa con duy nhất của mình như thế!”

“Nhưng bà ta đã ở đây, Kit,” Marcus nhắc nàng.

“Vâng… và nếu bà ấy nói hoặc làm gì để mẹ em buồn, thì cha sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì đã đem bà ấy trở lại cuộc sống của gia đình mình!” Kit nói như đó là lẽ hiển nhiên.

Kit biết rõ cha rất yêu thương nàng – cả cha mẹ luôn là điều quý giá đối với nàng. Nhưng nàng cũng biết cha và mẹ chia sẻ với nhau một tình yêu đặc biệt, tình yêu này không cần đến một ai khác.

Có lẽ đó chính là điếu Catherine đã cảm nhận được trong những năm qua, bà biết được và đã tức giận?

“Anh không nghĩ Catherine đến đây để gây rối,” Marcus trấn an nàng.

Nhưng trong khi anh tiếp tục khích lệ nàng vì sự có mặt của Catherine ở phòng khám, Kit cũng cảm thấy có một sự xa cách hiển hiện trong anh, điều này chưa từng xuất hiện trước đây, một khoảng cách, như thể anh đang mong muốn rời xa khỏi nơi đây. Và xa nàng.

“Em hy vọng là thế.” Kit vẫn thấy ngờ vực về điều đó. “Nhưng… Marcus, em thậm chí còn chưa gặp bà ấy bao giờ cho đến tuần trước, ở nhà Desmond Hayes,” nàng giải thích.

“Ngạc nhiên thật!”

“Vâng,” Kit nói. “Em luôn biết bà ấy là bà ngoại của mình, dĩ nhiên, nhưng… em đã không tin cho đến khi gặp bà ở đó!”

“Hẳn em đã rất quyết tâm khi bước vào hang cọp hôm thứ Ba.”

Kit liếc nhìn vào phòng của mẹ.

“Anh nghĩ họ đang nói gì?” giọng nàng đầy lo lắng, chỉ có thể nghe như tiếng rì rầm thoang thoảng.

“Ai biết được,” Marcus đáp. “Nhưng nếu Catherine coi đây là cơ hội thứ hai thì bà ấy sẽ nắm chặt nó bằng cả hai tay!”

Kit nhìn xoáy vào anh, tự hỏi liệu có ẩn ý gì sau câu nói đó không… cuối cùng thì anh cũng ở đây, phải thế không…? Nhưng biểu tình của Marcus không thể nhìn ra được như từ trước đến giờ.

Nàng thở dài trước rào chắn mà nàng cảm nhận được anh đã cố tình dựng lên. “Đó không phải là ấn tượng mà Catherine đã để lại cho em khi em rời khỏi văn phòng bà ấy hôm thứ Ba. Bà…” Nàng ngưng bặt khi cánh cửa ngoài hành lang mở ra và Catherine bước ra ngoài, đi ngang qua hành lang rồi đến cùng họ trong căn phòng kế cận này.

Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh của Catherine dường như đã bị phá tan bởi sự xúc động; bây giờ trông bà đã giống với những người ở tuổi 67 của mình. Không biết cuộc gặp gỡ với Heather trôi qua như thế nào…?

“Tôi pha cho bà một tách café hay trà nhé, Catherine?” Marcus đứng lên và đề nghị.

Người phụ nữ già nhìn anh như thể mới gặp anh lần đầu. “Một ly whisky hẳn sẽ có ích hơn!” giọng bà run run.

“Rất tiếc.” Marcus nhìn về chiếc máy trong góc phòng với vẻ hối tiếc. “Chỉ có café hoặc trà thôi.”

“Vậy thì café. Đen. Không đường. Cảm ơn,” Catherine nói với sau đó, rối bất ngờ buông người xuống ghế và vùi mặt vào hai tay mình.


Kit thoáng ngại ngần trước khi di chuyển đến ngồi vào chiếc ghế cạnh Catherine và choàng tay nàng vòng quanh đôi vai đang run lên của bà ngoại nàng, nàng quyết định mặc kệ Catherine có đón nhận sự quan tâm này của nàng hay không; dù sao nàng cũng sẽ làm thế!

Marcus đặt tách café xuống bàn trước mặt Catherine rồi quay sang Kit. “Anh nghĩ tốt hơn anh nên rời khỏi dể hai người có thể nói chuyện một mình…”

“Không!” Kit ngẩng phắt đầu lên. “Anh nói anh sẽ ở lại mà Marcus,” nàng nhắc nhở anh, chắc chắn lúc này nàng không nghĩ đến thái độ xa cách mà một lần nữa anh đang dựng lên giữa họ.

“Anh đã nói thế, nhưng…” Anh ngưng lại, hít từng hơi sâu rời rạc. “Anh nghĩ em và Catherine chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện để nói. Chuyện nội bộ.”

Kit có cảm giác nếu để anh đi, dù cho lúc trước anh đã nói những gì thì nàng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

“Ở lại đi, Marcus,” giờ Catherine lại là người mở lời, bà ngước đầu lên nhìn anh. “Những điều ta sắp nói ra đây liên quan đến cả anh và Kit.”

Mắt anh mở to. “Thế sao?”

“Đúng,” Catherine xác nhận. “Thật lạ lùng là nó dường như… là thế.”

“Làm ơn ở lại đi Marcus.” Kit khẩn cầu thêm vào với Catherine; nàng không thể hình dung những lời người phụ nữ này nói sẽ liên quan đến Marcus thế nào, nhưng bất cứ giá nào nàng cũng muốn anh ở lại; họ còn rất nhiều điều để nói với nhau!

“Được thôi.” Anh thả người xuống chiếc ghế ở một phía khác với hai người phụ nữ, thần sắc của anh đầy thận trọng khi nhìn sang họ.

Kit muốn khóc đi được khi bầu không khí im lặng giữa họ càng lúc càng nặng nề, nhưng nàng không thể nghĩ ra chuyện nói để phá tan nó.

“Thế này.” Catherine ngồi thẳng người trên chiếc ghế của mình, chỉnh lại cử chỉ của mình về với vẻ trầm tĩnh thường ngày. “Anh có lẽ vẫn luôn thắc mắc, Marcus, vì sao nhiều năm qua ta luôn cố phá hoại những vụ làm ăn mà cha của anh và sau đó là anh đã chăm chút…?”

“Ý của bà là chuyện này đã diễn ra trước cả sáu tháng qua?” Kit vừa thở dốc vừa lo lắng nhìn Marcus.

“Ừm… nói công bằng với Marcus thì anh ta có lẽ không biết gì về chuyện này cho đến sáu tháng vừa rồi hay tương tự thế,” Catherine thừa nhận. “Cha và bác Simon của anh ta đã điều hành công ty đến khi bác của anh ta qua đời cách đây 10 năm.”

Rồi bà lại nói với Marcus. “Sau đó, đến lượt cha của anh và anh, và từ lúc cha anh nghỉ hưu cách đây 1 năm thì anh điều hành công ty một mình.”

“Đúng…” Marcus thận trọng.

“40 năm trước ta đã yêu bác Simon của anh,” Catherine thẳng thừng nói với anh.

Marcus sửng sốt. “Nhưng… nhưng 40 năm trước bác tôi đã kết hôn với bác gái tôi là Stella kia mà, họ còn có một đứa con gái.”

“Đúng vậy,” Catherine đáp không chút cảm xúc. “Và ta là một quả phụ trẻ, với đứa con gái của mình, và công việc kinh doanh đang suy sụp của người chồng quá cố. Nhưng dù sao đi nữa ta và Simon đã yêu nhau.”

Marcus chăm chú lắng nghe. “Rồi chuyện gì xảy ra?”

Catherine cười nhạt. “Như thường tình; Simon quyết định ở lại với vợ và con của anh ta!”

“Và từ đó bà đã mang mối thù truyền kiếp này chống lại gia đình Marcus…?” Kit nghi hoặc phỏng đoán.

“Không hẳn như thế,” Catherine nói. “Nhưng… đúng vậy, ít nhiều gì ta cũng đã làm thế. Ta thật sự yêu Simon, anh thấy đó, nhưng vẫn không đủ để giữ chân anh ấy. Maitland Enterises đã là một công ty rất thành công, và Simon biết chắc nếu anh ấy rời bỏ vợ con để đến với ta thì James – cha của anh…” bà hơi nghiêng đầu về phía Marcus “sẽ đuổi anh ra khỏi công việc kinh doanh này, cũng như là ra khỏi gia đình.”

“Ông ấy hẳn đã làm như thế 40 năm trước,” Marcus nhẹ giọng thừa nhận.

“Vâng,” Catherine thở dài. “Vì vậy sau khi Simon bỏ ta, ta đã dồn tất cả thời gian và sức lực để nuôi dưỡng con gái và vực dậy việc kinh doanh của mình. Nó nhanh chóng phát triển – và ở tuổi 19 con gái ta quyết định yêu điên cuồng một người đàn ông đáng tuổi cha nó!”

“Hơn nữa,” Marcus bình thản lên tiếng. “là một người đàn ông đó cũng yêu cô ta say đắm?”

“Đúng,” Catherine dao động. “Tom McGuire là một kẻ nghèo kiết xác, là một họa sĩ trung niên và bất cứ ai có mắt cũng thấy con gái ta yêu hắn và hắn cũng yêu nó, với một tình yêu mà không có trở ngại nào có thể chia cách chúng!”

“Họ vẫn còn yêu nhau như vậy,” Kit khàn giọng, những giọt nước mắt lại ùa lên trong mắt nàng.

“Ta biết.” Catherine rụt rè chạm nhẹ lên tay Kit. “Và ta, cháu yêu quý – như cháu đã nói hôm thứ Ba – là một mụ già ngu ngốc,” bà ngập ngừng nói.

“Ôi, nhưng…”


“Chưa ai dám nói với ta kiểu như cháu đã làm hôm thứ Ba.” Catherine cười một cách thảm não. “Có lẽ nếu họ dám nói thì ta đã không quá ngu ngốc đến mức để mối tình tan vỡ đó làm hỏng cả quãng đời còn lại của mình, cướp đi khỏi ta không chỉ con gái suốt 28 năm qua, mà còn… cháu gái của ta.” Bà run rẩy hít vào. “Kit, hôm đó ta nói với con rằng ta không cần một đứa cháu ngoại, nhưng ta đã sai rồi. Rất sai lầm!”

Kit nhìn vào đôi mắt giờ đây rất giống mắt của mẹ, chúng đã dịu đi vì xúc động, cũng giống như mắt của nàng, không thể chống lại sự cầu xin tha thứ mà nàng có thể nhìn thấy trong đó.

Nàng chầm chậm quay người hướng về người phụ nữ này, bà ngoại của nàng. Catherine dường như cũng quay lại cùng lúc với nàng, và cả hai người họ đã sớm ôm chầm lấy nhau.

“Mẹ con sẽ ồn, phải không, Kit?” Catherine vỡ òa sau chốc lát. “Bà đã mất đi nhiều năm, tất cả thời gian này, và bây giờ…”

“Mẹ con sẽ không sao,” Kit nói với sự tin chắc mà nàng cũng không thật sự cảm thấy, nàng biết Catherine cần nghe thấy những lời như vậy vào lúc này.

“Thưa các quý bà,” Marcus xen vào. “Tôi nghĩ đã đến giờ vào thăm bà Heather rồi đấy.”

Anh để ý thấy Tom đứng ngoài hành lang chờ họ cùng trở lại phòng của Heather.

Mọi chuyện giữa mẹ và bà của nàng không hẳn đã được giải quyết hết – Kit không ngây thơ để tin thế – nhưng nàng cảm nhận một cách chắc chắn rằng quan hệ hai người họ đã tiến triển rất nhiều để có được sự thông hiểu ngày hôm nay.

Nếu như nàng và Marcus cũng có thể làm được điều tương tự…!

“Xin mọi người thứ lỗi…?” Marcus đứng dậy, biểu hiện của anh lại trở về vẻ lạnh nhạt.

Kit đứng lên. “Anh phải đi sao?”

Đôi mắt anh thâm trầm không thể thấu hiểu được. “Vâng, anh thật sự phải đi,” anh xác nhận, quay người đi rồi lại ngập ngừng quay lại. “Em sẽ kể cho anh chứ? Mọi chuyện như thế nào?” anh hỏi.

“Dĩ nhiên rồi,” Kit nín thở trả lời anh, ước mong nàng có thể van nài anh ở lại, ước mong rằng anh sẽ ở lại; nếu nàng cần ai đó hôm nay thì đó chính là người đàn ông nàng yêu. “Lát nữa em sẽ gọi cho anh được không?” nàng khó nhọc mở lời.

“Được,” Marcus gật đầu. “Chào bà Catherine. Bác Tom.” Rồi anh rời đi mà không nhìn lại dù chỉ là cái nhìn thoáng qua.

Mắt Kit bỏng rát vì nước mắt ngay sau đó, mọi xúc động dồn nén hôm nay đã vỡ òa. Marcus đã hứa là sẽ ở lại, rằng anh sẽ ở đây với nàng, nhưng tất cả đã thay đổi khi anh nhận ra Catherine là bà ngoại của nàng.

Nhưng tại sao? Tại sao anh ở đây cả ngày nay? Anh không giải thích gì cả!

Nhưng lúc này cần phải trở vào và trò chuyện cùng mẹ, bày tỏ tình yêu thương mà nàng biết bà đang rất cần. Lát nữa sẽ có thời gian để suy nghĩ về nỗi đau vì sự rời đi đột ngột này của Marcus.

“Đi tìm anh ta đi, Kit.”

Nàng xoay lại nhìn bà ngoại của mình, cả hai cùng trở lại phòng chờ. Cha nàng đang ở cạnh người vợ yêu quý của ông, hôn lên tay bà với tất cả những cảm xúc đã dồn nén suốt 5 giờ qua khi Heather trong quá trình hồi sức sau phẫu thuật.

Phẫu thuật đã thành công! Hoàn toàn thành công. Heather vẫn cảm thấy rất buồn ngủ nhưng đã qua khỏi nguy hiểm, như bác sĩ đã báo với họ lúc nãy.

Kit thật sự cảm thấy lạc quan hơn rất nhiều so với lúc sáng, mẹ và bà của nàng đã hòa giải, cuộc phẫu thuật đã qua và thành công. Thứ duy nhất làm nàng không vui nổi chính là Marcus đã bỏ đi mà không nhìn lại dù chỉ một lần.

“Bà nói gì ạ?” nàng thất thần nhìn Catherine.

Bà của nàng cười khích lệ. “Bà nói con nên đi tìm anh ta Kit ạ. Đừng lặp lại sai lầm của bà. Có lẽ nều bà đã cố gắng tranh đấu thêm vì Simon…”

“Không giống như vậy đâu ạ.” Kit nở nụ cười, cố gắng giấu đi nỗi đau đang chi phối nàng.

Nàng không nên như thế này; mẹ của nàng đã sống sót qua cuộc giải phẫu, sắp bình phục lại, và đó mới là điều đáng qua tâm lúc này chứ không phải là tình yêu ngu ngốc của nàng với Marcus.

Catherine cười buồn. “Con nói đúng, nó không giống… Bà tin rằng Marcus thật sự yêu con!”

“Không…”

“Ồ, có đó,” Catherine kiên trì. “Bà biết điều đó khi thấy anh ta ở đây với con sáng nay.”


Kit lắc lắc đầu. “Anh ta chỉ thấy có lỗi với con mà thôi…”

“Giờ thì con đang ngớ ngẩn đấy Kit,” Catherine trách nàng với sự thấm thía của người từng trải. “Con rất xinh đẹp. Hoàn hảo…”

“Cháu của bà mà.” Kit nói xen vào.

Mắt Catherine mở to. “Vậy còn phải chờ đợi gì nữa?”

“Mọi thứ, con còn phải suy nghĩ!”

“Đừng ngớ ngẩn vậy cháu yêu,” Catherine khẽ hất đầu. “Được rồi, bà đồng ý đó dù sao cũng làm cho anh ta choáng vàng chút ít…”

“Choáng váng chút ít!” Kit lặp lại. “Con không biết đâu ạ!”

“Ừm, nhưng bà nghĩ rằng bà…”

“Kit.”

Nàng quay ngoắt về phía có tiếng nói của Marcus, hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy anh đang dứng ở cửa.

“Tôi nghĩ mình có thể tiếp tục từ chỗ này Catherine,” anh nói với người phụ nữ lớn tuổi hơn, dù sau đó gương mặt anh nghiêm lại khi quay sang Kit. “Anh có nhờ thư ký của bác sĩ báo với anh khi cuộc phẫu thuật kết thúc. Anh rất mừng vì mọi chuyện đều tốt đẹp.”

Kit khó khăn nuốt nước bọt, đầu nàng vẫn còn xoay vòng vì sự thật rằng anh đã trở lại. “Cảm ơn anh,” là lời nói duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra lúc này.

“Bà cho phép chúng tôi vài phút được không Catherine?” Marcus nói. “Tôi có vài chuyện cần nói với Kit.”

“Nên cần nhiều hơn vài phút,” Catherine đáp với giọng chế giễu.

“Có lẽ thế,” anh lạnh lùng chấp nhận. “Kit?” giọng anh dịu đi trông thấy. Có sự dịu dàng trong lời nói của anh để thuyết phục nàng đi cùng anh.

“Bà nói với cha con khi ông ấy về đây nhé?” nàng nói nhanh với Catherine. “Con không đi lâu đâu.”

“Dĩ nhiên rồi,” Catherine đáp. “À, nhân tiện, Marcus…” Bà dừng lại giây lát lúc Kit theo Marcus rời khỏi phòng. “Tôi có một cuộc gặp gỡ với luật sư của anh sáng nay…”

“Là luật sư cũ,” Marcus thêm vào một cách khắc nghiệt.

Catherine nghiêng đầu hòa nhã. “Dường như anh ta nghĩ rằng tôi sẽ cho anh ta một công việc.”

“Tôi chắc là bà đã nhanh chóng đập tan cái ảo tưởng đó,” Marcus nói tiếp.

“Dĩ nhiên,” Catherine lịch thiệp xác nhận. “Tôi chỉ nhận những người mà đã chắc chắn về sự trung thành của họ.”

“Tôi cũng vậy,” Marcus đáp lại với sự khinh thường.

Lewis. Họ đang nói về Lewis. Và nếu Lewis đã tới xin Catherine một công việc sau khi Marcus sa thải anh ta…!

Mọi thứ bất ngờ sáng tỏ. Thật sự Kit muốn đá mình một cái vì không nhận ra điều này trước. Và có lẽ nếu nàng không quá kích động sáng nay thì nàng có thể nhận ra rồi! Chính Lewis đã bán thông tin bí mật cho Catherine!

Và Marcus đã biết tất cả sáng nay và đuổi việc Lewis…

Marcus ở cùng nàng hôm nay vì anh lo lắng cho nàng, anh cảm thấy có lỗi vì đã buộc tội không đúng cho nàng.

“Em nghĩ thế này là đủ xa rồi chứ?” nàng cứng nhắc và vụng về nói với anh khi họ đứng bên ngoài bãi đỗ xe. “Anh cứ nói lời xin lỗi đi rồi em còn vào trong nữa. Em nghĩ anh sẽ xin lỗi lần nữa vì sai lầm anh đã phạm đúng không?”

Marcus khẽ nhắm mắt. “Không phải như em nghĩ đâu Kit…”

“Không phải sao?” Đôi mắt nàng lóe lên giây lát. “Em đã nghĩ là anh quan tâm, thật sự quan tâm, thay vì chỉ cảm thấy ngu xuẩn vì đã phạm sai lầm. Được rồi, em nhận lời xin lỗi của anh và…”

“Kit…!” anh rên rỉ sâu trong cổ mình.

“Em xin lỗi nếu điều đó không đủ ủy mị cho anh… nhưng đó là thứ tốt nhất mà anh sẽ nhận lấy!” Nàng đang run lên vì giận dữ, cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn khi nuôi dưỡng hy vọng được người đàn ông này quan tâm đến. “Vâng, sự thật Catherine là bà của em. Sự thật cũng là đến tận cuối tuần vừa qua em mới được gặp bà. Nhưng cho dù không trong tình cảnh em đang làm việc cho anh.” Nàng liếc mắt vào anh. “Em cũng sẽ không bao giờ phản bội niềm tin của anh với em. Không bao giờ!”

Nàng thầm nguyền rủa mình vì giọng nói của nàng đã vỡ òa xúc động.

Tay Marcus nắm chặt ở hai bên người. “Sự thật cũng là khi anh đến nhà em chiều thứ Ba anh vẫn không biết Lewis là người làm lộ tin mật; Anh không tìm ra gì cho đến khi anh đe dọa hắn sáng nay,” anh nói với nàng. “Đó là chuyện anh muốn làm hôm thứ Ba khi anh sắp xếp cuộc hẹn với Catherine, anh hy vọng gặp cả hai người bọn họ với nhau và rồi đối mặt với mọi chuyện. Thay vào đó anh lại gặp em…!”

“Anh không biết nên suy nghĩ gì thêm nữa,” Marcus nói tiếp. “Anh muốn tin tưởng em, nhưng tất cả chứng cứ đều chống lại em. Nhưng dù sao đi nữa anh đã trở lại hôm tối thứ Ba, Kit ạ. Anh không thể rời xa em, không chỉ vì Penny nói em đang lo lắng… và không chỉ vì anh,” anh nói thêm một cách quyết đoán khi Kit sắp phản bác. “Kit, anh đã trở lại,” anh mạnh mẽ lặp lại.

Nàng nhìn anh nghi hoặc, không còn rào chắn nào nữa, mọi cảm xúc của anh, tất cả những gì anh đang cảm nhận đều ánh lên trong đôi mắt của anh.


“Tại sao?” cuối cùng nàng cũng có thể hít thở, chầm chậm bước đến, mong chờ câu trả lời của anh.

“Em biết tại sao mà Kit,” anh nói.

Nàng biết lý do vì sao nàng muốn anh quay trở lại; nàng chỉ không chắc anh cũng…

“Anh yêu em!” anh khẽ nói khi nhìn vẫn nhìn thấy tia nghi ngờ trong mắt nàng. “Anh đã yêu em từ lần đầu tiên nhìn thấy Kit McGuire, cả lúc em muốn hay không muốn anh gặp em. Trước cả khi anh biết em là một thư ký có năng lực, nhưng không có bề ngoài ngụy trang kia…” (Ice: đúng là iu bằng mắt mà, đẹp mới iu _._”)

“Em nói rồi, đó không phải là ngụy trang!” nàng kêu lên, nhưng không còn cơn giận nào nữa, thanh chắn trong nàng đã vỡ vụn.

“Vậy thì không có hàng rào phòng thủ,” anh sửa lại. “Em thật đẹp, hấp dẫn và rất đáng yêu. Anh yêu em, Kit. Anh rời khỏi bệnh viện lúc sớm vì anh nghĩ… anh nhận ra, khi gặp được mẹ và bà Catherine của em, anh đã nghĩ rằng mình nên ra khỏi cuộc đời em, rời khỏi và không trở lại, rằng anh không xứng để em tha thứ. Lời xin lỗi duy nhất của anh bởi vì anh yêu em nên anh đã phản ứng lại mạnh mẽ như thế. Anh biết đó không phải là lời xin lỗi chân thành, nhưng… Dù cho có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta trong tương lai đi nữa, em xứng đáng để biết anh yêu em nhiều hơn sinh mệnh chính anh.

“ “Cho dù chó chuyện gì xảy ra giữa chúng ta”…?” nàng lặp lại.

“Nếu em đuổi anh đi, bảo anh tránh xa…” Anh đột nhiên ngừng lại. “Nếu em đuổi anh đi, Kit, anh vẫn sẽ yêu em. Và tiếp tục yêu em. Mãi mãi.” (Ice: thời này chưa phổ biến solgun “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi” :lol:)

Giống như cha mẹ nàng đã yêu nhau…!

Nàng nhìn anh, cố ý nhìn vào mắt anh khi chiếc lưỡi nhỏ khẽ làm mềm cánh môi nàng. “Và nếu em không bảo anh rời đi thì sao?”

Ánh nhìn của anh giờ đã khóa chặt trên làn môi ướt mịn của nàng. “Vậy thì anh sẽ đề nghị em lấy anh. Và anh khẩn cầu,” anh nói.

Marcus yêu nàng? Muốn cưới nàng?

Mắt nàng bắt đầu nóng rực, tảng băng bao bọc trái tim nàng đang tan chảy nhanh chóng.

“Vậy thì sao?” giọng nàng khản đi.

Ánh mắt anh nhìn sâu thẳm vào mắt nàng. “Kit, anh biết anh không xứng với sự khoan dung của em…”

“Bỏ qua chuyện này đi.” Nàng run rẩy khẽ cười. “Trong tương lai em hứa không giữ bí mật nào với anh, đặc biệt là những chuyện tệ hại,” nàng tuyên bố.

“Nhưng anh nên tin tưởng ở em…”

“Tại sao?” nàng ngắt lời anh. “Thậm chí khi em biết nó tệ hại đến mức nào.”

Nàng nghiêng nghiêng đầu “Em vẫn đang chờ, Marcus,” nàng nhắc anh, cổ vũ bằng tình yêu mà nàng có thể nhìn thấy đang bừng cháy trong mắt anh.

Marcus cầm lấy tay nàng, từng ngón tay của anh siết chặt tay nàng trước khi anh quỳ gối xuống trước mặt nàng.

“Kit, em lấy anh nhé?”

“Đứng lên đi!” nàng vội vã nói với anh, nàng biết trời đã đổ mưa suốt vài giờ qua, và vỉa hè đang rất ẩm ướt bên dưới đầu gối trong chiếc quần cắt may đắt tiền của anh.

“Đến khi nào em còn chưa trả lời anh,” anh cứng đầu trả lời.

Lấy Marcus? Trải qua quãng đời còn lại của nàng với anh, yêu anh, và được anh yêu?

“Lấy anh đi, Kit.” Anh nhìn thấy vẻ căng thẳng của nàng. “Lấy anh và anh xin thề sẽ không bao giờ nghi ngờ từng lời nói của em với anh!”

Nàng cũng có thể nhìn ra thành ý của anh,

“Em yêu anh, Marcus,” nàng bày tỏ.

Đôi mắt anh lóe lên ngập tràn xúc động, tay anh nắm chặt lấy tay nàng. “Vậy hãy nói em sẽ lấy anh đi!”

Nàng cố nén cười. “Nếu anh đứng lên khỏi vỉa hè này em hứa em sẽ lấy anh,” nàng kì kèo.

“Tốt quá.” Anh đứng lên, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, mắt anh sáng bừng tình yêu khi nhìn xuống nàng. “Khi mẹ em khỏe lại chúng ta sẽ nhanh chóng làm đám cưới, được không?”

“Vâng,” nàng đồng ý không do dự trước khi môi anh chiếm lấy môi nàng và nàng chìm đắm trong vòng kỳ diệu của nụ hôn này, biết rằng, cũng giống như mẹ nàng trước kia, khi bà tìm thấy người đàn ông mình yêu và mong muốn sống hết cuộc đời của mình với anh ấy.

Và đó cũng là người yêu nàng và muốn cùng nàng đi đến hết cuộc đời này, bất chấp khởi đầu có nhiều khó khăn của họ.

Yêu thương.

Đó mới chính là điều duy nhất quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận