Hi Trừng Hi Ngâm Vị Vãn


35
Làm Tông chủ, Giang Trừng có rất nhiều phận sự phải tự mình làm mỗi ngày đều rời giường rất sớm, hôm nay cũng giống như mọi ngày, thời điểm Giang Trừng tỉnh lại có chút mê mang, một đêm hoang đường hôm qua giống như một tràng mộng, thẳng cho đến khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh giường.
Lam Hi Thần dùng tay đỡ trán ngồi bên cạnh nhắm mắt dường như đang ngủ, hô hấp nhè nhẹ lồng ngực hơi phập phồng quả thật nhất phái ôn hòa vô hại, nào có bộ dáng như lang như hổ đêm qua.
Giang Trừng trừng mắt nhìn đỉnh giường, thầm mắng một tiếng: "Người này quả thực đáng ghét...".

Hắn mới vừa muốn từ trên giường ngồi dậy, không ngờ tới bị động đột ngột mềm nhũn ngã lại về giường.
Lam Hi Thần bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, vội đi đến bên giường hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào không khỏe không?"
Giang Trừng ghé vào bên giường, eo mỏi đến mức giống như không phải của mình, hậu đình cũng đau nhói từng đợt.

Hắn từ trên gối mềm hơi hơi nâng đầu lên, lộ ra một đôi mắt phiếm hồng đong đầy nước, oán giận mà nhìn Lam Hi Thần, không tiếng động lên án.

Lam Hi Thần xoa eo cho hắn, vừa truyền chút linh lực ấm áp, nhận lỗi nói: "Như vậy có thoải mái hơn chút không?" Mặt Giang Trừng hãm trong gối mềm gật gật đầu.
Lam Hi Thần thở ra một hơi, tiếp tục xoa cho hắn, thấy hắn vẫn buồn buồn, ở trên vành tai hơi hồng của hắn hôn một cái, quả nhiên thấy người lập tức che lỗ tai ngẩng đầu trừng hắn.

Lam Hi Thần cười nói: "Đừng luôn cau có."
Giang Trừng đưa một bàn tay cho y, ra hiệu y dìu lên, Lam Hi Thần ngồi vào bên giường để hắn dựa vào trước người mình, tay vẫn không ngừng.

Giang Trừng nhìn lý y sạch sẽ trên người mình, hỏi: "Là ngươi thay cho ta?"
Lam Hi Thần có chút ảo não nói: "Đêm qua ngươi vô cùng mệt mỏi, ta ôm ngươi trở lại thay ngươi tẩy rửa ngươi vẫn luôn ngủ, là ta lỗ mãng, nên chuẩn bị cẩn thận mới cùng ngươi."
Nhớ tới tình cảnh đêm qua, Giang Trừng xẩu hổ che mặt cắt ngang nói: "Ngươi đừng nói nữa, ta lại không có việc gì, đừng bận tâm lung tung!"
Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay hắn, ý cười dịu dàng nói: "A Trừng, ta rất vui vẻ."
Hơi thở như lan lượn lờ bên tai, lồng ngực kiên cố hữu lực liền ở sau người, thậm chí bởi vì dựa thật sát mà còn có thể cảm nhận được nhịp tim gia tốc sau lưng, không cái nào không biểu thị chủ nhân sung sướng vui mừng.

Linh lực ấm áp lưu chuyển bên eo, dường như cũng không còn khó chịu như vậy, Giang Trừng lướt qua đề tài ấp úng nói: "Ban nãy...ngươi...mệt mỏi, vì sao không...lên giường nghỉ ngơi?"
Lam Hi Thần đột nhiên đổi qua một gương mặt ủy khuất, "Đêm qua ta là muốn cùng ngươi ngủ, nhưng ngươi nửa đêm ngủ mơ luôn đem ta đá xuống giường."
Giang Trừng khẽ hừ một tiếng: "Đáng đời..."
Lam Hi Thần xụ mặt xin khoan dung: "A Trừng..."
Giang Trừng không thể nhìn gương mặt như ngọc này mang bộ dáng ủy ủy khuất khuất, thở dài xoay người xin lỗi mà xoa xoa má y, "Có lẽ ta còn không quá quen bên cạnh có người cùng ngủ, ta về sau sẽ từ từ làm quen lên."
Trong lòng Lam Hi Thần đột nhiên đâm nhói, A Trừng của y một mình một người lâu lắm, y nhìn vào đôi mắt hắn từng chữ từng chữ nói: "Về sau ta sẽ khiến ngươi quen thuộc rất nhiều, quen ta ở bên cạnh ngươi, quen ta thương ngươi yêu chiều ngươi." Y muốn đem những gì Giang Trừng mất đi, những gì y bỏ lỡ, gấp bội cho hắn.
Giang Trừng nhìn y, nhận lấy ánh mắt y chuyên chú mà nghiêm túc, cảm giác như vậy không hề trống rỗng, là thực ấm, là chờ mong.
Vào lúc tình ý dâng đầy, Lam Hi Thần vuốt ve cánh môi hắn, đúng lúc đang muốn chạm lên, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Giang Trừng phản ứng cực nhanh đem y đẩy ra, Lam Hi Thần cũng bị đẩy đến ngơ người, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.


Giang Trừng một khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hoang mang rối loạn mà sửa lại y phục của bản thân, sợ lộ ra dấu vết gì, Lam Hi Thần bất đắc dĩ thay hắn kéo lại cổ áo, Giang Trừng ra hiệu cho y ngồi vào một bên, liền mở miệng nói: "Tiến vào."
Quản gia đẩy cửa tiến vào, tươi cười đầy mặt đối Giang Trừng cùng Lam Hi Thần thi lễ, Giang Trừng không biết vì sao cứ cảm thấy ánh mắt quản gia nhìn Lam Hi Thần có chút khang khác, dường như phá lệ cao hứng.

Quản gia đưa Giang Trừng một phong thư nói: "Tông chủ, Kim Tông chủ gửi thư."
Giang Trừng mở thư đọc qua, nói: "Không có gì quan trọng, Kim Lăng đêm nay mở tiệc đãi khách, mời ta đến."
Quản gia đáp một tiếng lại nói: "Nói vậy cũng cấp bên Lam Tông chủ đưa thiệp mời, nhị vị Tông chủ có thể cùng đi."
Cùng đi cũng được, ngươi cười đến sung sướng như thế làm gì? Nếp nhăn trên mặt đều dồn về một chỗ rồi! Giang Trừng một đầu không rõ, thấy Lam Hi Thần cũng cười đến giống như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đột nhiên như nhớ tới điều gì chấn kinh, thiếu chút nữa nhảy lên.

Nỗ lực kìm chế lại, nói với Lam Hi Thần: "Vậy ngươi mau quay về đi thôi, không có thiếp mời Kim Lân Đài không cho đi vào." Lam Hi Thần nghi hoặc mà nhìn hắn, ý tứ này là muốn đuổi y đi sao? Lam Hi Thần ngay sau đó lộ ra biểu tình thực tổn thương.
Quản gia nhìn sắc mặt hai vị Tông chủ, thực tri kỉ mà cho ý kiến: "Không bằng để người Lam gia đem thiệp mời đưa lại đây cũng được."
Giang Trừng nhìn quản gia thò khuỷu tay ra ngoài, lông mày giật giật chuẩn bị phát hỏa, quản gia thấy tình thế bất lợi vội tìm lấy cớ chạy.

Giang Trừng hét lớn: "Lam Hoán!"
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại tức giận, Lam Hi Thần vẫn là tự giác đem bản thân đưa tới, Giang Trừng nắm cổ áo y nói: "Đêm qua bị người nhìn thấy?"
Lam Hi Thần thực vô tội: "Tuyệt đối không có!"
"Vậy hắn..."
"Bình tĩnh, A Trừng," Lam Hi Thần giống như an ủi một chú mèo đang xù lông mà vỗ về lưng hắn, "Yên tâm, đêm qua ta chỉ gọi người chuẩn bị nước nóng, thay ngươi tẩy rửa thay y phục đều là tự ta làm.

Hắn có lẽ biết chúng ta quan hệ thân mật hơn trước, cũng sẽ không nghĩ đến phương diện khác."
Giang Trừng thu hồi chút móng vuốt, "Ngươi thề, tuyệt đối không nói cho người khác ta..ta..".

Lam Hi Thần đạm cười nói: "Được, ta thề."
Y ôm lấy eo hắn, ngón tay len vào trong áo ở trên da thịt vẽ vòng tròn, cúi đầu nỉ non nói: "Bây giờ có thể hôn một chút sao?"
Giang Trừng vốn dĩ phần eo bủn rủn, bị trêu ghẹo như vậy càng thêm mềm nhũn vô lực, mắt thấy Lam Hi Thần áp xuống, tâm Giang Trừng nhảy dựng quay mặt sang bên cạnh, nói: "Sáng sớm phát điên cái gì? Còn chưa súc miệng đâu! Mau đỡ ta đứng dậy mặc y phục!"
Lam Hi Thần cũng không vội, chỉ là cưng chiều xoa xoa tóc hắn, dìu hắn đứng dậy, săn sóc thay hắn mặc y phục vấn tóc.

Tuy rằng Giang Trừng đối với quan hệ của bọn họ thay đổi có chút chưa thích ứng, nhưng hắn chỉ sợ đến bản thân cũng chưa tự phát hiện, ở thời điểm sáng sớm tư mật hắn y dung chưa chỉnh, cho phép quản gia của hắn thấy mình xuất hiện trong phòng hắn, kỳ thật cũng là gián tiếp thừa nhận quan hệ của hai người.

Giang Trừng không có cố tình giấu diếm, đây cũng đã khiến Lam Hi Thần thập phần vui sướng, đến độ hắn để ý vấn đề kia Lam Hi Thần cũng không quan tâm, chỉ cần Giang Trừng vui vẻ, những thứ này đều không tính là gì.
Chẳng qua là một đêm triền miên, Giang Trừng tự nhận là bản thân không có mềm yếu như vậy, nhưng một khắc từ trên giường đứng dậy kia quả thực có chút hoa mắt, Lam Hi Thần đỡ hắn cảm thấy hắn có một tích tắc ngừng lại, dưới ánh mắt quan tâm của y, Giang Trừng giống như cái gì cũng không xảy ra, chỉ nói: "Đói bụng, nhanh lên."
Hai người trôi qua một buổi sáng yên bình, đến sau giờ ngọ liền xuất phát đi Kim Lân Đài, thời điểm ngự kiếm Giang Trừng cảm giác có chút lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ thật nhanh xẹt qua trong lòng hắn liền xem nhẹ.

Đến Kim Lân Đài, Kim Lăng vừa nhìn thấy hắn liền lao về phía hắn lại khiến hắn bị ôm đến lui về sau mấy bước.

Kim Lăng lên án nói: "Cữu cữu! Hôm qua mời người tới người tại sao cũng không để ý ta!"
Giang Trừng nhẹ gõ gõ đầu cậu: "Không có dáng vẻ Tông chủ gì, đứng đàng hoàng cho ta!"
Kim Lăng buông hắn ra, bĩu môi kêu lên: "Trạch Vu Quân cũng không phải người ngoài, ta ở trước mặt hai người cũng không cần ra vẻ a."
Giang Trừng ngạc nhiên, ngươi cũng thật biết nhận thân a!
Kim Lăng đem hắn kéo tới phòng yến tiệc, trừ bỏ Giang Lam hai nhà, Nhiếp gia cũng tới, đều là người quen ngược lại cũng không có gì câu nệ, Giang Trừng nhìn Kim Lăng cùng người bàn luận nói chuyện phiếm chậm rãi thành thục ổn trọng cũng thập phần được an ủi.

Mười bảy tuổi lên làm Tông chủ gánh vác gánh nặng một môn, phải học phải làm vẫn còn rất nhiều, may mắn thế đạo hiện tại vẫn xem như an ổn, không cần nóng lòng vội vàng, không cần...giống như chính mình khi ấy.
Giang Trừng nhắm mắt lại, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy đầu có chút nặng, bỗng nhiên bàn tay đặt dưới bàn bị người nắm lấy, Giang Trừng quay đầu thấy Lam Hi Thần lo lắng nhìn mình, ánh mắt mang theo ý hỏi quan tâm.

Khóe môi Giang Trừng khẽ cong, người này sao lại như vậy, làm sao cứ luôn chú ý nhất cử nhất động của mình chứ.

Nắm lại tay đối phương, Giang Trừng đối y lắc lắc đầu ý bảo bản thân không có chuyện gì.
Lúc này vừa lúc có người hướng hắn kính rượu, hắn không chút dấu vết buông khỏi bàn tay kia, cùng người từng cốc từng cốc nhận rượu.

Rượu qua ba tuần, sau mấy lần, ly rượu của Giang Trừng rốt cuộc bị người giữ lại.

Giang Trừng hơi ngạc nhiên nhìn cánh tay bị giữ lấy, Lam Hi Thần một mặt nghiêm túc, nói: "Ngươi không thể uống nữa."
Ai không biết Giang Tông chủ ngàn ly không đổ, lúc này mới uống chưa bao nhiêu làm sao liền không thể uống nữa? Nhưng là cũng chưa ai thấy qua Trạch Vu Quân lạnh mặt, cũng không biết hai vị này là có mâu thuẫn hay là thế nào, không khí có chút cứng lại, vẫn là tránh trước cho lành.
Giang Trừng cảm thấy y có chút chuyện bé xé ra to, người này tích cực lên thật đúng là phiền phức, xem cái ánh mắt hùng hổ dọa người này, ở trước mặt mọi người còn muốn cùng hắn cãi nhau nữa chắc.

Giang Trừng cau mày nói: "Không cần ngươi quản, ta..." Lời còn chưa dứt, cả người đột nhiên ngã về phía trước, Lam Hi Thần nhanh tay lẹ mắt đem hắn kéo vào trong ngực, một phát bế lên, vừa đi ra ngoài vừa kêu: "Kim Lăng, mời đại phu!"
Giang Trừng chẳng qua nhất thời cảm thấy có chút choáng váng, không ổn định được thân thể, có điều Lam Hi Thần ôm quá nhanh, hắn cảm nhận được Lam Hi Thần căng thẳng, cánh tay vòng trên vai y, tiện liền xoa vành tai y, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, ta không có chuyện gì."
Tay Lam Hi Thần ôm hắn càng dùng sức, biểu tình một chút cũng không hòa hoãn, đen mặt đá văng cánh cửa một gian phòng cho khách, đem Giang Trừng đặt xuống giường.
Kim Lăng rất nhanh mang theo đại phu tới, thấy Giang Trừng liền hét lớn: "Cữu cữu người làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy!"
Giang Trừng xoa xoa huyệt thái dương giật giật đau đớn: "Không có chuyện gì, đừng hô to gọi nhỏ, bất kể gặp phải bất cứ chuyện gì đều không thể kinh hoảng ngươi làm sao vẫn không học được?"
Lam Hi Thần nắm lên một bàn tay hắn, nói: "Bị bệnh cũng đừng dạy dỗ người, đại phu, xem mạch đi."
Giang Trừng nghe y ngữ khí nhàn nhạt không cảm xúc, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm đại phu mãi đến khi đại phu nói chỉ là bị phong hàn mới hơi hơi thả lỏng xuống.

Giang Trừng uống dược thấy người nọ vẫn xụ mặt, trong lòng nói: Được a, trưng sắc mặt cho ta xem, ta cũng không có làm sai chuyện gì, chẳng lẽ còn muốn người bệnh đi an ủi Lam đại công tử y hay sao! Giang Trừng thở phì phì tay liền đi nhéo mặt Lam Hi Thần, nhéo đến da mặt y đỏ lên mới giận dữ nói: "Đừng có xụ cái mặt, xấu muốn chết, ngươi nếu như biến xấu, ta liền không cần ngươi."
Lam Hi Thần ôm hắn qua, giữ lấy eo hắn, nặng nề nói: "Ngươi dám."
Giang Trừng cười nhạt vài tiếng, điều chỉnh lại tư thế vui vẻ thoải mái hãm trong lòng y, Lam Hi Thần rũ mắt nói: "Ngươi không thoải mái, cũng không nói cho ta, ban nãy...còn nói ta không cần quản ngươi."
"Ách.."
Lam đại công tử này, trước đó còn mặt lạnh áp suất thấp, bây giờ lại lôi kéo tỏ tủi thân, thật sự khiến người chịu không nổi, Giang Trừng biết là do mình chưa thỏa đáng, có chút chột dạ nói: "Gì nhỉ, ta cũng không biết sẽ như vậy a, đã nhiều năm cũng chưa bị bệnh qua, còn có câu kia là ta ù đầu nói bậy, ta thu lại!"
Lam Hi Thần không tiếp tục khó xử hắn, quan tâm hỏi: "Bây giờ cảm giác thế nào?"
Giang Trừng ngáp một cái nói: "Không choáng, chỉ là có chút buồn ngủ."
"Vậy ngươi ngủ đi, ta trông ngươi."
"Nhưng ta muốn..." Giang Trừng dựa vào trên vai y, có lẽ bởi vì dược phát huy tác dụng cả người cũng lười biếng, thanh âm vừa nhẹ lại mềm, "Ta muốn quay về, về Liên Hoa Ổ."
Lam Hi Thần nhíu mày: "Ngươi còn bệnh..."
"Lam Hoán, mang ta về nhà đi."
Lam Hi Thần không cách nào cự tuyệt Giang Trừng như vậy, "Được."
Khi Lam Hi Thần ôm Giang Trừng hướng Kim Lăng chào từ biệt, Kim Lăng thập phần ngoài ý muốn cùng vô cùng khiếp sợ, vị cữu cữu này của cậu luôn luôn sấm rền gió cuốn kiên cường cứng cỏi trước nay giống như một tòa núi lớn chắn trước người cậu, ngôn hành sắc bén cũng không uyển chuyển ôn nhu.

Hiện tại suy yếu nhắm mắt lại, sẽ không mắng cậu cũng không nói gì với cậu, Kim Lăng nghĩ liền rơi nước mắt.
"Kim Lăng, đừng gấp, chỉ là phong hàn," Lam Hi Thần an ủi, nói, "Hắn muốn về nhà, ta liền đưa hắn trở về, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt hắn."
"Trạch Vu Quân!" Kim Lăng lau nước mắt, chắp tay hành lễ với y, nhìn theo bọn họ rời đi, thiếu niên Tông chủ đứng trên đài cao Kim Lân Đài giữa mày khóa chặt.

Không có người nào sẽ vẫn luôn mạnh mẽ, sẽ mệt, sẽ đau, sẽ bệnh, mà cậu từ kẻ luôn dựa vào trở thành người có thể dựa vào còn có một con đường rất dài phải đi, cậu siết chặt hai tay thầm hạ quyết tâm, không thể cứ mãi chậm chạp, phải đem hết sức lực đi lên.
Giang Trừng ngủ thực mơ hồ, không quá rõ Lam Hi Thần đưa hắn trở về như thế nào, dọc đường đi đều không nghe được tiếng gió, thật ấm áp khóa trong lòng người, bên tai chỉ có tiếng tim đập hữu lực trong lồng ngực, có tiết tấu biểu thị rõ ràng đây là một chỗ dựa sống sờ sờ.

Giang Trừng nửa tỉnh nửa mê, suy nghĩ giống như một con thuyền cô độc trên biển mặc sóng đánh trôi dạt, có lẽ sinh bệnh khiến người mềm yếu đi, nếu không làm sao lại có loại ý niệm dựa vào người khác như thế này đây, đó là điều trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn cũng tuyệt đối không cho phép chính mình yếu thế trước mặt người khác.

Giang Trừng, ngươi thế nhưng cũng đi đến bước này, hắn tự giễu cười.
"Hắn đang cười cái gì? Lam Tông chủ!" Quản gia Liên Hoa Ổ cả kinh nói, ông vừa bị bộ dáng Lam Hi Thần ôm Giang Trừng trở về dọa cho nhảy dựng, vừa mới biết được chỉ là phong hàn mà yên tâm lại, giờ lại bị nụ cười kỳ kỳ quái quái của hắn làm tâm lại treo lên.
Giang Trừng nằm ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng, thân thể lại lạnh đến đáng sợ, Lam Hi Thần đắp cho hắn một cái chăn dày, vuốt cái trán nóng rực của hắn nói: "Không có chuyện gì, ta ở đây."
Đầu đau muốn nứt ra, giống như có người cầm cây búa nhỏ gõ vào đầu hắn, toàn thân có loại mệt mỏi thấu xương, Giang Trừng không thoải mái xoay xoay người, cuộn tròn lại.

Lam Hi Thần giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa nắm lấy bàn tay mới vừa tránh ra, tiếp tục truyền linh lực.

Nếu Giang Trừng có thể thấy biểu tình hiện tại của y, có lẽ lại muốn nói y xấu đi.
Giang Trừng rốt cuộc cũng ngủ, mới đầu ngủ cũng hoàn toàn không an ổn, tựa như mộng thật nhiều, từng đoạn đứt quãng, quá khứ xa xăm, ngàn dặm hồ sen bích ngọc dập không hết ngọn lửa đẫm máu, máu thịt thiếu niên ngăn không nổi hóa đan khắc cốt, tình như thủ túc hòa không tan nghi kỵ xa cách.

Cho dù tất cả đều cẩn thận như bước trên băng mỏng cũng ngăn không được vòng xoay vận mệnh nặng nề nghiền qua bên người hắn, đoạt đi tất cả.

Thật vô lực a, quá vô lực, không bằng cứ như vậy nát vụn dưới vòng xoay đi...
"Hắn khóc! Hắn đang khóc cái gì! Rất đau sao? Lam Tông chủ!" Quản gia kêu lên, đây thực sự là phong hàn sao? Là loại phong hàn uống dược ngủ một giấc là sẽ tốt lên sao? Hay là loại bệnh mới ông ngu dốt nông cạn vẫn chưa biết?

Lam Hi Thần lau đi nước mắt Giang Trừng trong lúc ngủ rơi xuống, tâm đau đến tột cùng, "Hắn nói hắn thật nhiều năm không có bị bệnh."
Quản gia nói: "Cũng không có! Tông chủ chúng ta dù là ngẫu nhiên bị thương cũng là mấy ngày liền sinh long hoạt hổ, đâu giống như bây giờ..."
Lam Hi Thần lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Giang Trừng, nói: "Hắn trước đây luôn phải chống một bộ kiên cường, Giang gia chỉ dựa vào một mình hắn, bên ngoài bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn."
Quản gia thở dài một hơi, những chuyện đó ông sao lại không biết đây.
Lam Hi Thần hôn hôn lên đầu ngón tay trắng bệch của Giang Trừng, nói: "Cũng coi như phát tiết đi, bao năm tích tụ một khi phát ra liền như núi đổ, đem những bệnh khí không tốt đó bức hết đi liền tốt, vậy mới có không gian đón nhận những thứ khác."
Giang Trừng vẫn luôn cảm thấy bản thân nặng nề đang bị thứ gì đó kéo xuống, sắp bị cảm giác hắc ám mất hết cảm xúc bao phủ, đột nhiên lại ngừng lại, trên lưng được nhẹ nhàng đẩy, hắn bỗng nhiên thấy thư thái, nhẹ nhàng mà bay lên.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy được phụ thân hắn, mẫu thân, A tỷ, bọn họ ở phía dưới mỉm cười với hắn, vẫy tay.

Giang Trừng càng bay càng xa, nghe không được bọn họ đang nói gì, nhưng hắn xem hiểu.

"A Trừng, con đã làm thực tốt."
Một giấc mộng này cũng thật dài a, Giang Trừng giống như đã đi một quãng đường thật dài thật dài, từng gập ghềnh vấp ngã, từng đổ máu, chờ đến khi hắn sinh ra gai nhọn lại vững vàng đi qua một đoạn đường, hắn cho rằng cả đời này cũng sẽ không lại có gì thay đổi, bảo vệ Giang gia vững chắc bất biến cũng là rất tốt.

Cho đến khi người có thể ôn nhu phất đi gai nhọn của hắn, nằm ngoài dự kiến, lại giống như hợp tình hợp lý, mang theo thành ý của y mà đến.
Thời điểm Giang Trừng tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ ba, hắn bỗng nhiên cảm thấy đây là một buổi sáng sớm so với tất cả các buổi sáng trước đây đều thoải mái hơn, toàn thân nhẹ nhàng, đầu óc thanh minh.

Hắn quay đầu liền thấy Lam Hi Thần vẫn duy trì động tác nắm tay hắn chống ở mép giường, nhắm mắt ngủ rồi, dưới bàn tay còn có linh lực như dòng nước nhỏ liên tục truyền vào người mình.

Giang Trừng cả kinh, chẳng lẽ y vẫn luôn truyền linh lực cho mình sao? Quá mức làm bậy!
Giang Trừng vừa kéo tay, Lam Hi Thần liền lập tức tỉnh lại, thấy người mà y lo lắng hai ngày hai đêm đang trừng mắt tinh thần khỏe khoắn mà mắng y: "Ngươi không muốn sống nữa! Là muốn linh lực cạn khô sao!"
Còn chưa mắng đủ đã bị người ôm chặt lấy, đầu Lam Hi Thần gác trên vai hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Ngươi cuối cùng đã trở lại!"
Trong mộng Giang Trừng vẫn luôn rơi lệ, không ngừng gọi mẫu thân phụ thân, khiến y không thể không sợ hãi, biết rõ là không thể, lại vẫn sợ hãi hắn sẽ cứ như vậy rời đi.
"Ây ngươi..." Lam Hi Thần ôm thật khẩn thiết, như vậy chờ đợi có bao nhiêu dày vò, người này sợ hãi mình sẽ không trở lại sao.
Giang Trừng đặt tay lên lưng y ôm lại y, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, hắn đã nói qua đi, từ đây sẽ là một con đường mới, cùng với người ở bên cạnh này.
"Lam Hoán..." Hắn muốn nói, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đi đến bên cạnh ta, lời nói đến miệng lại biến thành, "Ngươi ôm ta có hơi đau."
Lam Hi Thần lúc này mới ý thức được hắn mới vừa bệnh nặng vừa tỉnh, vội hỏi: "Khát sao? Có đói không? Muốn ăn cái gì? Ta đi chuẩn bị!"
Giang Trừng nhướn mày cười: "Làm sao, Lam đại tông chủ còn biết làm cơm?" Chỉ là nghĩ đến thức ăn Vân Thâm kia vẫn là không dám kỳ vọng quá cao, "Gì nhỉ, vẫn là để đầu bếp nữ làm đi, ta muốn trước tắm rửa, ngươi giúp ta đi gọi người."
Lam Hi Thần cưng chiều cười, "Được, về sau ngươi thích ăn cái gì, ta từ từ học có được không."
Dường như đã thật lâu không thấy được tươi cười sáng như minh châu ấm tựa gió xuân, Giang Trừng nhìn đến không ngăn được hiện lên ửng đỏ, vội vờ như lơ đãng mà dời tầm mắt, kêu y mau đi.
Tắm xong, đổi y phục, ăn no bụng, Giang Trừng lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, giống như thoát thai hoán cốt, lòng không còn ưu phiền rộng khắp thiên địa tự tại thảnh thơi.
Giang Trừng vừa mở cửa phòng liền có thể thấy Lam Hi Thần, người kia đang đứng dưới tàng cây tử đằng, cùng với người từ Cô Tô tới nói gì đó, đôi khi ánh mắt uyển chuyển quay về cười với hắn, cánh hoa màu tím nở đang chính thịnh, điểm xuyết mi mục người nọ rực rỡ lung linh đánh động lòng người.
Đợi khách rời đi, Lam Hi Thần từng bước tới gần đi về phía hắn, Giang Trừng lại giống như chờ không kịp, từ trong phòng lao ra, chạy về phía y, nhào vào trong lòng y, vào lúc biểu tình Lam Hi Thần hơi chấn động hôn lên môi y.
Lam Tông chủ, quãng đường về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.
HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận