Hết Thuốc Chữa



Editor: Yin

---

Kết quả kiểm tra của Trung Phân đã có, không có vấn đề gì lớn chỉ là do mèo con không được nuôi bằng sữa mẹ nên hệ miễn dịch thấp, gặp gió lạnh liền dễ dàng bị bệnh. Nhưng hiện tại nó còn quá nhỏ, không thể tùy tiện cho thuốc nên phải ở lại phòng khám quan sát hai ngày.

Sau khi sắp xếp cho Trung Phân thật tốt, Liễu Khiêm Tu đưa Mộ Vãn trở về nhà cô. Đầu To cùng Nhị Đồng đặt ở phòng ngủ, Mộ Vãn đi vào mang chúng ra còn Liễu Khiêm Tư chờ ở phòng khách, thuận tiện quan sát một lượt. Phòng ở rất nhỏ, phong cách trang trí giản lược mà thoải mái,cái ly trên bàn phòng khách cùng ghế dựa trong nhà ăn đều là số lẻ, có thể suy ra được cô sống một mình.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Vãn bước ra phòng khách, trên cánh tay mảnh khảnh ôm một ổ mèo, trong đó có hai bé mèo đang lăn qua lộn lại trên chiếc chăn mỏng. Cô giương mắt nhìn Liễu Khiêm Tu, đôi mắt to mà sáng ngời.

- Tôi đưa chúng nó qua cùng, chứ anh phải lái xe, không tiện ôm. 

Mục đích chính của cô là muốn biết đường tới nhà của Liễu Khiêm Tu, đến lúc đi thăm mấy bé cũng đỡ phải tìm kiếm. Hơn nữa Liễu Khiêm Tu chỉ nói anh có kinh nghiệm chăm sóc mèo, nhưng ai biết anh có thể chăm sóc chúng tốt hay không.

Biểu tình của người đàn ông không có biến hoá gì, đôi mắt đen láy thâm thúy của anh vẫn như cũ bình tĩnh không một gợn sóng, chỉ nhàn nhạt mà nói một tiếng: 

- Được.

Mộ Vãn cảm thấy chính mình so đo với anh như vậy có chút keo kiệt.


Ngoại trừ hai bé mèo đang nằm trong ổ, Mộ Vãn còn thu thập một đống đồ cần thiết để vào một cái thùng lớn. Hai người một người ôm mèo, một người ôm thùng đồ, một trước một sau xuống lầu thì gặp hàng xóm nhà đối diện, ánh mắt chị ta dừng lại trên người Liễu Khiêm Tu một lúc lâu sau đó thu hồi tầm mắt, lên tiếng chào hỏi cùng Mộ Vãn.

Mộ Vãn cùng những người hàng xóm này cũng không quá thân thiết, cô chỉ cười gật đầu thay cho lời chào, sau đó đi theo Liễu Khiêm Tu hướng tới chiếc X5 đậu dưới lầu.

Lâm Vi nói anh làm bác sĩ không khác với diễn viên nhỏ tuyến mười tám như cô lắm, thật ra vẫn là có khác biệt, ít nhất khi Mộ Vãn bằng tuổi của Liễu Khiêm Tu lúc này cũng chưa chắc có thể mua được nhà ở chung cư Nam Phong cùng chiếc BMW X5(*).

------------

Lần đầu tiên Mộ Vãn đến nhà của một người đàn ông độc thân nhưng cô không có lòng phòng bị gì nhiều, mà thật sự cũng không cần vì nếu so sánh với những người đàn ông khác, Liễu Khiêm Tu càng giống đạo sĩ thanh tâm quả dục hơn.

Giá nhà ở khu chung cư Nam Phong không hề rẻ mà tòa Liễu Khiêm Tu ở lại là tòa nhà đắt nhất. Căn hộ rất lớn, vừa bước vào cửa liền ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt, ấm áp lan toả khắp phòng, là hương bạch trầm kỳ(**), so vàng còn quý hơn.

Nhà của cô trang trí cũng khá đơn giản, vậy mà nhà Liễu Khiêm Tu so với nhà cô còn đơn giản hơn, nhưng trong sự đơn giản ấy lộ ra nét tinh tế, lịch sự cùng tao nhã, từ đèn bàn đến cái bàn con cùng tấm thảm dưới chân tuyệt đối giống nhau ở tay nghề cùng chất lượng. Nhìn nơi ở liền có thể tưởng tượng ra khí chất của chủ nhân.

Thanh tâm quả dục, siêu phàm thoát tục, quý khí mười phần.

Liễu Khiêm Tu khom lưng thả cái rương trong tay xuống, anh cầm một đôi dép lê mới đưa cho Mộ Vãn rồi nói: 

- Đi vào.


Anh nghiêng người lịch sự mời cô vào nhà. Mộ Vãn nói lời cảm ơn sau đó đi dép lê bước vào trong. Dép lê chắc là của anh vì Mộ Vãn đi vào có chút rộng, đế dép có chút cứng nhưng đi lại thập phần thoải mái, có lẽ là do còn mới.

Liễu Khiêm Tu không nói không rằng, cầm thùng đồ lên đi về hướng một căn phòng nào đó, Mộ Vãn vội vàng đuổi theo, còn chưa tới cửa thì bên chân đột nhiên có thứ gì màu đen lướt qua, Mộ Vãn giật mình lui về phía sau một bước.

- Chu Dịch.

Tầm mắt Liễu Khiêm Tu dừng lại ở một góc, kêu một tiếng.

Mộ Vãn đưa mắt nhìn qua, một con mèo mun toàn thân đen nhánh, đồng tử màu vàng kim đang đứng ở góc bàn ngó cô chằm chằm. Liễu Khiêm Tu kêu nó một tiếng, nó đáp lại một tiếng Meoo

- Đây là mèo anh nuôi à?

Con mèo đen này nhìn qua rất thần bí, cho dù là ban ngày ban mặt nhưng cô nhìn vẫn có chút sợ. Hơn nữa còn có cái tên Chu Dịch...... Cũng không hổ là mèo của một đạo sĩ.

- Ừ.

Liễu Khiêm Tu lên tiếng, sau đó quay người mở cửa phòng.


Đây là một căn phòng chỉ dùng để nuôi mèo, trên mặt đất được trải thảm mềm, khắp bên trong phòng là liên tiếp các ngôi nhà cây với các cành rất lớn cho mèo tự do chạy nhảy vui đùa, chậu cát cho mèo đi vệ sinh cũng như bát thức ăn nước uống đều đầy đủ và sạch sẽ. Gần cửa sổ ở góc phòng có một khoảng không gian được ngăn lại bằng tấm kính, giống như  một gian phòng trẻ con, hẳn là chuyên dùng để nuôi mèo con. Trong phòng dành cho mấy bé mèo đồ gì cần có cũng đều có, khi Mộ Vãn thả hai bé mèo xuống thì không biết từ khi nào Liễu Khiêm Tu đã pha xong sữa, nhanh chóng đút cho hai con mèo con đang đói đến độ kêu ngao ngao.

Mộ Vãn ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, nhìn Liễu Khiêm Tu thuần thục cho mấy tiểu gia hỏa ăn thì lo lắng cùng nghi ngờ của cô ngay từ đầu lập tức thành dư thừa, có kinh nghiệm chính là có kinh nghiệm, so với cô thì mấy bé để cho Liễu Khiêm Tu chăm sóc ổn hơn nhiều.

Đã yên lòng nên Mộ Vãn liền chuẩn bị rời đi. Cô cúi đầu nhìn Đầu To cùng Nhị Đồng, lại nhớ tới Trung Phân, sau đó rút lại bàn tay đang vuốt ve chúng. Mộ Vãn vừa muốn đứng dậy ra về thì bụng cô bỗng nhiên kêu lên, hoà vào tiếng mấy bé mèo con đang liếm sữa. Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng thực rõ ràng, thấy Liễu Khiêm Tu nhìn về phía cô, mắt Mộ Vãn giật giật.

Sau khi từ phim trường về nhà cô vẫn luôn chăm sóc cho Trung Phân, rồi lại đưa nó phòng khám thú y nên Mộ Vãn vẫn chưa ăn gì. Môi người đàn ông mím lại thành một đường, anh rũ mắt nhìn thoáng qua bình sữa, sau đó rút bình sữa đã cạn khỏi móng vuốt nhỏ mấy bé mèo, hỏi Mộ Vãn.

- Chưa ăn gì?

Vốn đang có chút xấu hổ, lại bị hỏi như vậy, Mộ Vãn chỉ đành cười cười, sóng mắt lưu chuyển, cô gật đầu ngay lập tức. 

- Không có, chút nữa về nhà tôi sẽ......

- Ăn mì không?

Liễu Khiêm Tu hỏi.

Mộ Vãn bị chặn ngang, đôi môi cô khẽ nhếch, hàng lông mi dài hạ xuống che đi tầng sáng trong đôi mắt xinh đẹp, cô kinh ngạc, hỏi: 

- Phía dưới anh có sao?

- Ừ.


- Ăn.

Mộ Vãn nói xong nhìn Liễu Khiêm Tu, đầu óc xoay chuyển một chút liền cảm thấy lời vừa mới nói không đúng lắm.

( Yin: không đúng gì vậy nhỉ??:))))

---

(*): hình chiếc X5 của Liễu đạo trưởng, giá khá là chát, hơn 1 triệu NDT tương đương hơn 4 tỷ VND một chiếc.

 Yin không đúng gì vậy nhỉ --- hình chic X5 của Liễu đạo trưởng giá khá là chát hơn 1 triệu NDT tương đương hơn 4 tỷ VND một chic

(**):  Kỳ nam là phần gỗ tích tụ được nhiều tinh dầu, có màu đen sẫm và thường được bao bọc bởi lớp trầm hơi vàng bên ngoài. Hơn nữa, kỳ nam cứng và nặng hơn trầm, vị đủ chua cay ngọt đắng, mùi rất thanh, khi đốt lên thì khói bay thẳng và cao vút. Kỳ nam có 4 loại chính: Bạch kỳ có màu trắng, chất mềm và rất nhiều dầu; Thanh kỳ có màu hơi xanh, nhiều dầu thì mềm, ít dầu thì cứng; Huỳnh kỳ có màu vàng nhựa sáp ong, cứng và nặng; Hắc kỳ có màu đen và cứng.

Theo Đông y, kỳ nam có rất nhiều lợi ích to lớn đối với con người. 

+ Với vị cay, hơi ngọt, tính ấm, loại thảo mộc này có tác dụng tiêu đờm, trị ho, trị đau bụng, tiêu chảy, chứng đi tiểu không cầm được,...

+ Tinh dầu tỏa ra từ kỳ nam giúp làm sạch không khí, thanh lọc khói bụi và ẩm mốc trong không gian.

+ Kỳ nam với hương thơm dịu nhẹ, ngọt ngào sẽ giúp chúng ta có được tinh thần minh mẫn, sảng khoái, giúp giải tỏa được mọi căng thẳng, mệt mỏi từ công việc. Hứa hẹn sẽ nâng cao đời sống sinh hoạt của bạn cũng như mọi người trong gia đình.

+ Bên cạnh đó, hương thơm từ kỳ nam còn có khả năng xua đuổi các loại côn trùng gây bệnh cho con người như ruồi, muỗi,...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận