Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Editor: Nện Nện

"Bà ấy không phải là kẻ trộm, bà ấy là mẹ của tôi!"

Trang Nại Nại không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm lấy mẹ cô

Cô không thể nào tiếp nhận được, không thể tin được, người nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, lại là..... 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Đức Thọ mở miệng phá tan bầu không khí, tình thế căng thẳng:" Được rồi, việc báo cảnh sát khởi tố chuyện này để sau hãy nói, ngày hôm này ta với mẹ con...... đến đây là để đón con về nhà."

Về nhà?

Ở đâu có mẹ, thì nơi đó mới là nhà!

Trang Nại Nại căn bản không thể nhanh như vậy liền tiêu hóa được loại chuyện này, lắc đầu quật cường mở miệng: "Tôi không đi, mẹ ở nơi nào, tôi ở ngay chỗ đó!

Lời này hạ xuống, Lý Ngọc Phượng viền mắt đột nhiên đỏ rực, bà run rẩy cánh tay chỉ vào Trang Nại Nại, "Con, Con......! Con tại sao lại không biết điều như vậy! Con có biết hay không, nhiều năm như vậy, ta đi tìm con cũng rất khổ cực, ta mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ, con gái ta bây giờ đang phải chịu khổ ở nơi nào, Ta với ba con tìm con 22 năm, con tại sao lại đối với chúng ta như thế?"


Trang Nại Nại nghiến răng nhìn bà ta.

Cuộc sống khó khăn, khiến Trang Nại Nại sớm đã luyện thành một người kiên cường.

Trên mặt cô tuy cười vui vẻ, nhẹ nhàng đẹp đẽ, thế nhưng trong thâm tâm lại vô cùng lãnh huyết, căn bản sẽ không có cảm tình với chuyện này.

Nói thật, giờ khắc này nhìn dáng vẻ Lý Ngọc Phượng, cô căn bản không sinh ra chút đồng cảm với bà ta, thậm chí trong lòng cô mơ hồ một chút mâu thuẫn

Dáng vẻ Trang Nại Nại như vậy, càng thêm chọc giận Lý Ngọc Phượng, Lý Ngọc Phượng chỉ vào mẹ Trang Nại Nại lên tiếng quát: "Được, tôi không trách bà, thế nhưng, mẹ con tôi xa lạ như vậy, đều là bởi vì bà! Tôi sẽ báo cảnh sát, để bắt bà lại!"

Nói xong, Lý Ngọc Phượng lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một dãy số.

Trang Nại Nại cuống lên, thả mẹ cô ra vội vàng nhào tới," Không thể, không được!"

Lý Ngọc Phượng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là đang tức giận, nhìn Trang Nại Nại, đôi mắt đầy rẫy màu đỏ tươi.

Cố Đức Thọ lần thứ hai đi lên,"Được rồi được rồi, mẹ con thiên tính, hai người các ngươi không nên như vậy! Nhường cho nhau một ít, Khuynh Nhan con theo chúng ta về nhà, mẹ con sẽ đối tốt với con, trong thời gian dài, cũng sẽ có thiện cảm với nhau thôi. Chuyện này bây giờ.... "


Trang Nại Nại nhìn về phía Cố Đức Thọ, trong ánh hiện lên vẻ kiên trì hết sức rõ ràng.

Cố Đức Thọ thở dài, "Ngọc Phượng, chuyện này cũng sẽ trôi qua thôi, đừng nhắc tới chuyện khởi tố gì nữa...... "

"Không được! Đều là tại bà ta làm chia lìa mẹ con chúng tôi, tôi......"

"Ngọc Phượng!" Cố Đức Thọ đột nhiên khẽ gọi một tiếng, nhắc nhở nhìn Lý Ngọc Phượng một chút, Lý Ngọc Phượng lúc này mới ngậm miệng, quay đầu nhìn sang hướng khác, thế nhưng không còn làm ầm ĩ nữa.

Lòng Trang Nại Nại, lúc này mới thả xuống.

Nhìn trước mặt hai người, cô biết, chính mình không có lựa chọn.

Nếu như không đi theo bọn họ, Lý Ngọc Phượng chắc chắn sẽ nổi giận, rồi đem mẹ ra tòa án mất.

Cô từ trước đến giờ luôn thức thời, cho đến khi chuyện này có liên quan đến mẹ mới mạnh mẽ quyết định.

Trang Nại Nại gọi cho bạn tốt Lâm Hi, bảo cô ấy tạm thời ở đây để chăm sóc mẹ cô một chút, sau đó nhìn về phía mẹ trấn an vài câu, lúc này mới theo Cố Đức Thọ cùng Lý Ngọc phượng rời đi.

Ngôi bên trong chiếc xe sang, cô quay dầu lại nhìn nơi mà cô đã sống 22 năm qua, ở trong lòng tự nhủ, cô nhất định sẽ trở về.

Xe bắt đầu chuyển động, không ai để ý đến, mẹ cô thời gian qua không gây gỗ, lại đột nhiên đẩy Lâm Hi ra, rồi như điên lao tới, đuổi theo xe bọn họ xua tay, cũng không biết chạy bao lâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận