Hãy Xin Lỗi Cậu Cố Đi FULL


Khanh Minh Các là một người rất lãng mạn.
Mãi sau này, Cố Thần Kiêu mới biết được người này còn biết vẽ tranh.

Sau mỗi nhân vật của cậu trên sân khấu đều được hắn vẽ trên tranh.
À, người này có viết nhạc tặng cậu.
Cố Thần Kiêu cũng đã đến xem buổi biểu diễn chính thức của Khanh Minh Các.
Nghiêm túc, hoàn hảo, thậm chí xa cách và hờ hững, giống như thân tối của cây đàn piano Steinway & Sons, rực sáng dưới ánh đèn.
Cố Thần Kiêu không nhịn được ôm má như thể cậu đang ngắm nhìn cô gái tóc dài mặc chiếc váy đỏ đấu với chú bò tót trên cây đàn piano, nhiệt tình nhảy nhót trên những phím đàn.
...
Sau đó, rất lâu sau đó trong một lần say rượu, Cố Thần Kiêu đã đồng ý ở bên Khanh Minh Các.

Đêm đó họ cũng đã làm tình.
Vào đêm tuyết rơi đó, Cố Thần Kiêu yêu cầu Khanh Minh nghĩ về loại rượu lựu mà họ đã uống trước khi đi ngủ.
Nó thực sự giống như một quả lựu đỏ, màu đỏ trong suốt như pha lê, hạt được bọc trong tầng nước ngọt lịm và khi cắn ra vị ngọt đến mức khiến đầu ngón tay cũng phải cuộn lại.
Nó có màu đỏ khá mọng nước, giống như Cố Thần Kiêu, người có làn da ửng đỏ vì xấu hổ.
"Kiêu Kiêu."
Đây là lần đầu tiên Khanh Minh gọi danh xưng này một cách thân mật và lưu luyến như thế, khi đó tim hắn đập nhanh không kiểm soát được.

Hắn chống đỡ thân trên của mình và nhìn người mình yêu một cách nghiêm túc.
Toàn thân Cố Thần Kiêu nóng bừng, trên mặt lấm tấm mồ hôi, làn tóc rối tung thấm ướt một mảng, nghe thấy ai kia gọi tên mình, cậu không khỏi hơi ngẩng đầu.

Trong bầu không khí và sự quấn quít như vậy, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cho cảm xúc bùng cháy đến mức không thể nào kiểm soát được.
Khanh Minh Các ghé vào tai cậu, nói đi nói lại những lời mờ ám không rõ ràng.
"...Ừm." Cố Thần Kiêu bị ép phải lớn tiếng đáp lại, đôi mắt cậu đẫm lệ, giọng mũi khẽ phát ra, những giọt nước mắt lăn trên má đều được Khanh Minh Các nhẹ nhàng hôn lên.
"Anh yêu em." Khanh Minh Các cảm thấy chính mình trở thành vỏ lựu, hắn làm mọi cách để bọc lấy hạt lựu Cố Thần Kiêu, ôm cậu thật chặt trong lồng ngực, mặc kệ gió tuyết lạnh lẽo ngoài kia, chỉ cần giao hòa chỗ nóng dính đó, triền miên nơi đó.

Đêm tuyết thật sự rất kỳ diệu, có thể mở rộng cảm xúc của con người vốn luôn nhạy cảm trong đêm đen, cũng có thể lan tỏa sự ngọt ngào và dịu dàng.
Khanh Minh Các không khỏi thở dài mỉm cười, hai tay hắn chống hai bên người của Cố Thần Kiêu, từng chút liếm đường viền của cậu.

Làn da trần trụi mịn màng lắm tấm mồ hôi, trong đêm tối lại đặc biệt dễ thấy.
"Kiêu Kiêu rất xinh đẹp." hắn đắc ý nói, âm cuối còn cong vút lên nữa.
Cố Thần Kiêu thở phào nhẹ nhõm, uể oải liếc mắt nhìn hắn, thuận thế ngoan ngoãn nằm xuống, nghe lời này cậu ngượng ngùng cười cười.
"Em là người xinh đẹp nhất." Cậu đắc ý nói, âm giọng có phần thỏa mãn.
Khanh Minh Các yêu dáng vẻ này của cậu chết đi được đến nỗi trái tim hắn luôn bị cuốn theo chiếc mèo vẩy vẩy mang tên "Cố Thần Kiêu".
Dường như không phải cảm xúc nào cũng có thể giải tỏa được.
Khanh Minh Các mỉm cười ấn xuống, nhẹ nhàng cọ xát vào chóp mũi của Cố Thần Kiêu, dịu dàng đáp lại, "Cục cưng ngọt ngào à, đó là điều hiển nhiên rồi."
Cố Thần Kiêu được dỗ dành đến vui vẻ, nhấc chân lên bắt đầu vẫy vẫy.
"Em buồn ngủ rồi." Sau một một hồi triền miên trong ái tình, con người ta luôn cảm thấy mệt mỏi và muốn thả lòng hơn.

Khanh Minh Các tiếp tục hôn môi cậu, khẽ nói: "Ngủ đi."
"Thầy Khanh ngủ ngon."
Cố Thần Kiêu vẫn luôn gọi hắn như vậy, nhưng lần này, trong lòng Khanh Minh Các lại thoáng cảm thấy nao nao.

Chàng trai vẫn đang nằm dưới thân hắn, chàng trai vẫn nằm trọn trong sự bao bọc của hắn, thốt lên " thầy Khanh" có chút thở than khiến lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.
Dường như có gì đó...!Hơi, hơi mất kiểm soát.
Ví dụ, hắn sẽ phải nói lời xin lỗi với bạn nhỏ Cố bởi vì tối nay chắc chắn họ sẽ phải ngủ trễ và thức dậy trễ vài tiếng.
...
"Khanh Minh Các, sau này em sẽ không ngủ chung với anh nữa!"
Cuối cùng, Cố Thần Kiêu bị ức hiếp, cậu tức giận đá người ném chăn, ba giờ sáng, cậu mở điện thoại lên đặt vé máy bay, hét lên muốn về nhà.

Sau khi xác định ở bên nhau, thời gian qua Cố Thần Kiêu luôn sống cùng Khanh Minh Các, người kia lúc nào cũng muốn cậu ở bên mình, ngoài trừ những chuyến lưu diễn xa xôi phức tạp thì hầu hết thời gian hắn đều dụ dỗ Cố Thần Kiêu đi cùng hắn mọi lúc mọi nơi
Tại lễ tốt nghiệp đại học, Cố Thần Kiêu được nhiều giáo viên và sinh viên chụp ảnh chung.
Năm đó trưởng nhóm cũng kịp quay về, còn dẫn theo em trai.
Cố Thần Kiêu nhìn đóa hoa rực rỡ của đối phương, cậu mỉm cười nhận lấy, cậu nhìn thấy cậu em trai của trưởng khoa đang ngượng ngùng tặng hoa, cậu không nhịn được đưa tay chọt chọt má người kia.
"Trưởng nhóm, em trai của anh dễ đỏ mặt như vậy."
Em trai của người kia bối rối đến mức nụ cười cũng trở nên cứng đờ, rối loạn mong được tha.
"Hahaha, thật đáng tiếc, tôi không thể làm đàn anh của cậu trong trường học, sao cậu không không vào đại học sớm hơn một năm chứ!"
"Em trai tôi rất hâm mộ cậu, trước đây chúng tôi rất nhiều lần đến xem cậu biểu diễn."
"Hahaha thật hả? Em thích anh ở điểm nào vậy?"
Cố Thần Kiêu thích nhất là được người khác khen và lần nào cậu cũng thẳng thắn hỏi mọi người thích cậu ở điểm nào nhất.
"Hahaha có phải là điểm nào cũng yêu thích không!"
Cậu đứng đó trêu chọc em trai của người ta, cách đó không xa lại truyền đến tiếng reo hò.

"Là thầy Khanh!" Trưởng nhóm giậm chân khi thấy Khanh Minh Các bị đám đông vậy quanh, "Kiêu Kiêu chúng ta đến chụp ảnh chung với thầy Khanh đi!"
Cố Thần Kiêu miễn cưỡng nhìn sang, cậu gần như quên mất rằng Khanh Minh Các gửi tin nhắn cho cậu, nói mình đã đến trước cổng trường.
Thế nhưng, chụp ảnh chung? Tại sao phải chụp chứ? Hôm nay là lễ tốt nghiệp của cậu mà.
Khanh Minh Các, tại sao lại đánh cắp hào quang như vậy!
Cố Thần Kiêu vội vàng lắc đầu không nhìn qua kia, cầm hoa cùng bạn học chụp ảnh chung, hai người đều cười rạng rỡ trước ống kính.
Vài người bạn cùng phòng đẩy bánh gato tới, hướng cậu hét lên và cơn gió mùa hè dường như mang theo chút ngọt ngào.
Có rất nhiều bạn học và và đàn em khóa dưới tặng bánh gato cho cậu, mấy bạn nữ vì chú trọng đến vóc dáng nên chọn chiếc bánh ít kem hơn, Cố Thần Kiêu lại dùng thì múc phần kem mà họ ít thích ăn kia.
"Kiêu Kiêu."
Một giọng nói vang lên, giống như một nút bấm của điều khiển từ xa khiến những học sinh đang tụ tập cười nói nhiệt lập tức im lặng và đồng loạt nhìn về phía họ.
Ở bất kỳ nơi đông người nào, Khanh Minh Các đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi hắn đột nhiên lên tiếng thì mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía hắn.
Cố Thần Kiêu vẫn đang ăn bánh, nghe thấy thì vẫy vẫy tay.
Khanh Minh Các đi về phía cậu, bộ trang phục màu trắng khiến hắn trở nên nhẹ nhàng vào tao nhã, lúc nhìn đến Cố Thần Kiêu có một sự dịu dàng khó tả toát lên từ dáng vẻ của hắn.

Hắn tự nhiên nhẹ nhàng đưa tay vòng qua eo của Cố Thần Kiêu, đồng thời đẩy thắt lưng của đối phương về phía trước.
"Anh muốn giới thiệu em với một người bạn." Hắn nói xong, gật đầu với sinh viên xung quanh, đưa Cố Thần Kiêu đi về phía trước.
Cách đó không xa, trưởng nhóm nhìn thấy hai người họ, ánh mắt đối phương có phần trống rỗng, lúc này dường như thấy được hình ảnh của họ trước khi tốt nghiệp.
Từ lâu đối phương đã biết mối quan hệ giữa Cố Thần Kiêu và Khanh Minh Các, cho dù bận rộn đến đâu thì Khanh Minh Các vẫn thường xuyên xuất hiện trong các buổi tập diễn của nhóm, ánh mắt hắn luôn dịu dàng nhìn Cố Thần Kiêu, có khi còn hỗ trợ một số kỹ thuật.
Trong bữa tiệc đêm giao thừa, cô tận mắt thấy Khanh Minh Các vì Cố Thần Kiêu mà đánh nhạc thiếu nhi hơn một tiếng đồng hồ trên cây đàn piano triệu đô, việc này khiến Cố Thần Kiêu vui vẻ suốt buổi tiệc.
Và hai người họ đã nhiều năm năm như vậy.
...
Sau khi tốt nghiệp, Khanh Minh Các đưa Cố Thần Kiêu đi du lịch khắp nơi và tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Khanh Minh Các đã đưa cậu đi xem cực quang ở Fairbanks, vì cậu mà quay nhiều đoạn video, cũng quay đoạn video bày tỏ tình cảm của chính mình.

Sau đó, Khanh Minh Các đăng đoạn video lên mạng xã hội và gây xôn xao dư luận.
Tiếp đó, ngỗng trời đó là một đàn ngỗng dưới hoàng hôn đỏ rực bất tận.

Đàn ngỗng cất tiếng giữa bầu trời, chúng xếp thành một mảng dày đặc, sau đó cất cánh bay đi khi mặt trời lặn.
Hoàng hôn dần tản ra, đàn ngỗng trời cứ thể lưu lại dấu vết.
"Đẹp quá." Cố Thần Kiêu ngẩng đầu cảm thán.
Họ ngồi trên chiếc xe mui trần và gió làm tung mái đầu khiến cậu phải nheo mắt nhìn.
Khanh Minh Các áp sát vào người cậu, tâm tình hắn không thể kiểm soát được, nghe vậy đáp lời: "Đúng vậy."
Cũng sau chuyến đi đó, Khanh Minh Các đã đến thăm gia đình của Cố Thần Kiêu với tư cách là bạn trai.

Dù là bị mắng mỏ hay khinh thường, Khanh Minh Các đều sẵn sàng đối phó.
Rất may, hắn có đủ năng lực và kiên nhẫn để chứng minh với gia đình Cố Thần Kiêu và nhận được sự đồng ý của mọi người.
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, dù sao thì có rất nhiều người chúc phúc cho họ.
"Mọi người đều không nỡ làm em buồn, mọi người đều rất yêu thương em." Cố Thần Kiêu tựa vào vai Khanh Minh Các, vừa nói vừa nhìn đầu ngón tay.
Khanh Minh Các ôm người đang cọ trên vai mình, cuời cười hôn lên đỉnh đầu của đối phương.
"Đúng vậy."
Cố Thần Kiêu cong mắt cười, sau đó ngã người lên ghế sô pha, đặt chân trên lưng của Khanh Minh Các, hai chân liên tục giẫm giẫm lên đó.
"Sẽ tốt hơn nếu thầy Khanh bớt quản em một chút."
Khanh Minh Các bị giẫm lên nên lực hơi nghiêng về phía trước nhưng hắn bất đắc dĩ thẳng lưng, để mặc cho đối phương trút giận.
"Anh xin lỗi."
"Em ứ tha thứ đâu nhé!"
☆HOÀN CHÍNH VĂN☆.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận