Hào Môn Này Tôi Không Gả Nữa


Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người)

___

Ghế được làm từ gỗ đặc nên hơi nặng, một tay Vu Hồng Tiêu xách đến, Lý Nhiễm nhường một chỗ trống bên cạnh cho anh, muốn anh ngồi vào đó.


Vu Hồng Tiêu lại ổn định ghế của cô: "Em đừng nhúc nhích, anh ngồi bên cạnh em ăn là được rồi."

Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài uống rượu một vòng, trong bụng chưa được ăn mấy món nào, cúi đầu ăn một chút thức ăn.


Lý Nhiễm nhìn Vu Hồng Tiêu một cái, thấy áo khoác sớm đã được anh cởi ra, tùy ý vắt trên ghế.
Trời lạnh như vậy mà trên người anh chỉ mặc có một cái áo sơmi, tay áo cũng được săn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.


Mẹ Vu múc cho anh một chén canh, dặn dò: "Con uống một chút đi, cẩn thận đôi mắt bị nhiễm trùng."

Vu Hồng Tiêu gật gật đầu: "Mẹ yên tâm."

Bởi vì do chức nghiệp của Vu Hồng Tiêu nên làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn đáng tin cậy, hơn nữa ngày thường cách làm việc vô cùng ổn trọng, rất được người khác tin tưởng.


Trên bàn ăn xoay quanh đề tài của anh, dì thúc giục anh: "Hồng Tiêu, con cũng đã 30 tuổi, chuyện chung thân đại sự cũng nên suy nghĩ một chút đi."

Vu Hồng Tiêu cười cười, đáp hai chữ: "Không vội."

Với người nhà tất cả bọn họ đều kết hôn muộn sinh con muộn, chức nghiệp này của bọn họ, xác thật không màn vội lập gia đình, chuyện kết hôn cứ kéo dài mãi.


Vu Hồng Tiêu uống xong chén canh, đưa cho Lý Nhiễm bên cạnh: "Giúp anh múc thêm một chén."

Lý Nhiễm cầm lấy, đứng lên múc canh cho anh.


Bầu không khí trong bửa tiệc hòa hợp, mọi người đều vui vẻ cười đùa, nói chuyện trong nhà.


Đột nhiên di động của Lý Nhiễm vang lên, có hơi đột ngột.


Sau khi nghe được âm thanh, cô theo bản năng muốn tắt đi, kết quả canh trong tay đổ ra ngoài, rơi vụng trên mu bàn tay của cô.


"A" Mu bàn tay bị đau, cô kêu nhẹ ra tiếng, cố nén không vứt chén canh đi.


Vu Hồng Tiêu thấy thế, nhanh chóng cầm lấy khăn ướt đưa cho cô.


Lý Nhiễm xem cũng chưa xem, tay bị thương cầm lấy điện thoại còn đang reo.


Vu Hồng Tiêu nhẹ nhàng lướt qua một cái, thấy trên màn hình có ba chữ "Hạ Nam Phương" nhấp nháy.


Lý Nhiễm nhìn thời gian, đã qua 8 giờ.
Bất chấp tay đau, chạy ra bên ngoài nhận điện thoại.


Người trên bàn ăn thấy bóng dáng cô chạy đi, hai mặt nhìn nhau: "Điện thoại gì mà gấp vậy?"

Lý Nhiễm không phải sốt ruột, vừa rồi là theo phản ứng của bản năng.
Chờ đến khi cô ra ngoài nghe điện thoại rồi mới được gió lạnh làm thanh tỉnh đầu óc, hoảng loạng trong đầu mới tan được một chút.


Cô nắm di động, âm thanh lạnh nhạt: "Alo?"

Trước khi Hạ Nam Phương gọi điện đến, anh nhìn thấy thứ trong điện thoại kia, nhất thời xảy ra nhiều cảm xúc.


Từ mới bắt đầu là phẫn nộ, sau đó dần dần bình tĩnh lại, thẳng đến khi anh không còn xúc động muốn nhốt Lý Nhiễm vĩnh viễn nữa anh mới gọi điện thoại đến.


Giọng nói của anh sâu kín: "Em đang ở đâu?"

Lý Nhiễm cúi đầu nhìn vết bỏng trên mu bàn tay: "Bên ngoài."

Gân xanh trên trán Hạ Nam Phương nhảy một chút, giọng nói ẩn nhẫn: "Về nhà.
Ngay lập tức."

Lý Nhiễm hứng gió lạnh, giọng nói lạnh nhạt thêm một chút: "Xin lỗi, hiện tại không về được."

Hạ Nam Phương không hiểu vì sao ở trong sinh nhật của người đàn ông khác, Lý Nhiễm dùng lí do "không về được" này.



Từ khi anh nhìn thấy bức ảnh kia, trong lòng đã không hề tin Lý Nhiễm, cô đã từng nói qua rất nhiều lần, đời này cô chỉ thích anh.


Nhưng trong ảnh chụp người đàn ông cao lớn tuấn tú, được người con gái xinh đẹp xuất chúng nắm tay, tư thế hai người vừa thân mật vừa hài hòa.


"Tốt nhất em nên về ngay bây giờ, nếu không..."

Lý Nhiễm cắt ngang lời anh nói: "Nếu không thì thế nào? Trói tôi về?"

"Nhân lúc tôi còn chưa tức giận."

Ngữ khí của Lý Nhiễm mệt mỏi: "Hạ Nam Phương, tôi cũng cần có cuộc sống cá nhân của tôi, nếu ngay cả tham dự tiệc sinh nhật của bạn tôi mà anh cũng tức giận, vậy tôi...
cũng không có cách nào."

Hạ Nam Phương đầu dây bên kia trầm mặc một lát: "Tôi đến đón em."

Trường hợp này đương nhiên Lý Nhiễm không muốn anh xuất hiện ở đây, cắn răng thấp giọng: "Không cần."

Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.


Điện thoại của Hạ Nam Phương truyền ra âm thanh tút tút tút...
sắc mặt đen như đít nồi.


Anh có nhiều cách bắt ép cô trở về, cũng có cách khiến cô ra không được.
Nếu dựa theo quá khứ, Hạ Nam Phương sẽ chẳng cố kỵ điều gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.


Nhưng mà hiện tại, Hạ Nam Phương cũng không hiểu rõ lắm anh băn khoăn điều gì, anh nhắm mắt, áp chế những ý nghĩ trong đầu.


"Chuẩn bị xe."

___

Lý Nhiễm nói chuyện điện thoại xong, ở tại chỗ hít sâu vài hơi, đè nén lại cảm xúc bực bội trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy Vu Hồng Tiêu không biết đứng ở đó từ bao giờ.


Cô cứng đờ người, nụ cười trên môi còn khó coi hơn cả khóc: "Anh đứng đây từ..."

Vu Hồng Tiêu cầm khăn lông tiến đến: "Không phải cố ý nghe điện thoại của em, anh chỉ đến đây xem em có bị phỏng hay không thôi."

Thừa dịp có ánh sáng của ánh trăng và ánh sáng của ngọn đèn hai bên, ánh mắt anh dừng trên bàn tay của cô: "Lại đây."

Lý Nhiễm tiến lên nửa bước, vươn tay ra.
Làn da tinh tế của người con gái ẩn ẩn xuất hiện dấu vết hồng hồng, lớn bằng một đồng tiền xu.


Vu Hồng Tiêu móc ra một túi thuốc mỡ, nặn ra một ít.


"Từ đâu anh có thuốc trị phỏng vậy?"

"Nhà hàng."

Lời nói của anh lạnh nhạt hơn rất nhiều, ngữ khí cũng thấp hơn một chút.
Khi hai người nói chuyện trong cái đình kia, còn không có khoảng cách như vậy.


Lý Nhiễm mấp máy môi, biết là tại sao.


Bôi xong thuốc mỡ, Vu Hồng Tiêu bất ngờ hỏi: "Hiện tại em còn thích cậu ta sao?"

Lý Nhiễm không nghĩ đến Vu Hồng Tiêu sẽ hỏi trắng ra như vậy, lắc đầu: "Không thích."

Nghe xong những lời đó, Vu Hồng Tiêu lại muốn hút thuốc, anh sờ sờ túi tiền mới nhớ vừa rồi vội vã đi theo nên không mặc áo khoác.


Giọng nói của người đàn ông mang theo khó hiểu: "Vì sao?"

"Không có vì sao cả, nghĩ thông suốt nên tự nhiên cũng không thích nữa."

Âm thanh của cô có chút nhẹ: "Không thể đần độn cả một đời người được."

Vu Hồng Tiêu lẳng lặng lắng nghe, anh không biết Lý Nhiễm hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể đưa ra quyết định này.


Chuyện thích một người là chuyện trong nháy mắt nhưng hạ quyết tâm từ bỏ một người lại có khả năng cần một đời.


Lý Nhiễm cúi đầu, xúc cảm không tốt lắm, chuyện đã đến nước này, cũng không còn lưu luyến cái gì, nhưng thật quá đau khổ.



Đêm trăng sáng, Vu Hồng Tiêu như ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng xoa đầu của cô: "Anh rất vui."

Lý Nhiễm ngẩng đầu, bàn tay của anh trượt từ lỗ tai cô trượt xuống.


"Em có thể nghĩ thông suốt."

___

Thời điểm tối một chút, vài vị trưởng bối trong nhà ăn xong thì đi về trước, anh em Vu Hồng Tiêu còn có Lý Nhiễm tiễn bọn họ ra ngoài.


Lúc gần đi, dì Vu nắm lấy tay Lý Nhiễm, lặng lẽ hỏi một câu: "Con cảm thấy Hồng Tiêu thế nào?"

Lý Nhiễm ngơ ngẩn, ngay sau đó phản ứng lại: "Dì, dì hiểu lầm rồi, con không phải bạn gái của anh Hồng Tiêu."

Ánh mắt của dì Vu nhìn cô như người từng trải: "Không gấp không gấp, dì cũng không nói con là bạn gái của nó."

Lý Nhiễm giải thích không rõ, cười cười không nói nữa.


Sau khi tiễn đi một đợt khách, dư lại một bàn là người bên Viện kiểm soát, thấy cha mẹ của Vu Hồng Tiêu và trưởng bối đi rồi, mọi người làm càn nâng hai thùng bia tiến vào.


Vây quanh Vu Hồng Tiêu ồn ào: "Lão đại, hôm nay nhất định phải đưa anh ra đảo!"

Vu Hồng Tiêu cuống tay áo lên, hào sảng nói: "Phóng ngựa lại đây."

Vẫn luôn náo nhiệt đến 10 giờ mới kết thúc, mọi người đều uống có chút say.
Vu Hồng Tiêu còn tỉnh hơn được vài phần, anh cùng với Lý Nhiễm ra ngoài kêu xe cho bọn họ, anh sắp xếp mấy chiếc xe cho mười mấy người người về nhà.


Vẫn luôn bận rộn đến hơn 10 giờ, cuối cũng có thể nghỉ ngơi.


Ba người theo ánh trăng trở về, Vu Hồng Tiêu hỏi: "Em về thế nào?"

Đêm nay Lý Nhiễm kính rượu với trưởng bối Vu gia nên uống thêm rượu, tuy không nhiều lắm nhưng không thể lái xe.


Vu Hồng Tiêu càng không cần phải nói, trên người toàn là mùi rượu.


Hai người bọn họ cùng đưa ánh mắt về phía Vu Hiểu Hiểu.


"Hai người nhìn em làm gì?"

Vu Hiểu Hiểu lắc đầu như gõ trống: "Tuy rằng em không có uống, nhưng trên người cũng có mùi rượu đương nhiên không thể đi."

Cuối cùng chỉ có thể để xe ở đây, gọi xe về nhà.


Từ trong bãi đổ xe đi ra ngoài, ở chỗ cua quẹo đụng phải một chiếc xe đối diện đang chạy đến.


Đèn xe chói sáng, làm người ta không mở mắt được.
Vu Hồng Tiêu đặc biệt chịu ảnh hưởng, che khuất anh sáng, quay người đi.


Lý Nhiễm nghiêng người tránh sang bên đường, khi xe từ xa đến gần tiến đến, gần đến cô mới phát hiện xe này có chỗ quen mắt.


Chờ đến khi cửa sổ của xe được hạ xuống, Lý Nhiễm mới thấy Hạ Nam Phương ở trong xe, Lý Nhiễm thoáng như nhìn thấy quỷ!

Sao anh biết cô ở đây?

Lý Nhiễm sững sờ tại chỗ, cho đến khi truyền đến giọng của Hạ Nam Phương trong xe.


"Lên xe."

Lý Nhiễm không nhúc nhích, Hạ Nam Phương đột nhiên xuất hiện làm Lý Nhiễm có chút hoảng loạn, cô giống như một con rối gỗ bị người ta giật dây điều khiển vậy.
Cô cho rằng bản thân đã có tự do, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện người cầm dây kia trong tay Hạ Nam Phương.


Cô theo bản năng lui về sau một bước.


"Lại đây."

Lý Nhiễm lắc đầu, Hạ Nam Phương duỗi tay ra: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."


Lý Nhiễm không nhúc nhích, trầm mặc.
Cồn cho cô can đảm, hoặc có lẽ là do Vu Hồng Tiêu bên cạnh cho cô can đảm, Lý Nhiễm kiên định nói một câu: "Không."

Trên khuôn mặt Hạ Nam Phương có chút giật mình, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên.


Lý Nhiễm biết, đây là điềm báo anh sắp phát hoả.


Giây tiếp theo, Hạ Nam Phương bước xuống xe, giày da nhẹ chạm trên xi măng dưới đất phát ra âm thanh nặng nề.


Anh đi rất nhanh, khi đi đến ba người bọn họ, đầu tiên là lạnh lùng quét mắt nhìn Lý Nhiễm một cái.


Sau đó xẹt qua cô, nhìn thẳng Vu Hồng Tiêu.


Hai người đàn ông có thân hình cao xấp xỉ nhau, đều cao to khỏe mạnh, bả vai dày rộng, mặc vest.


Nhưng bộ vest của Hạ Nam Phương không chút cẩu thả mà nghiêm chỉnh, nhìn không thấy một nếp gấp nào.
Mà Vu Hồng Tiêu thì áo sơmi tùy ý nằm ở ngoài, tùy ý hơn rất nhiều.


"Là cậu bảo cô ấy đến?" Tính tình của Hạ Nam Phương này cho dù thế lực của Vu Hồng Tiêu ngang nhau nhưng khẩu khí vẫn kiêu ngạo như vậy.


Vu Hồng Tiêu không đổi sắc mặt: "Đúng, thì sao?"

Con người của Hạ Nam Phương, cho dù gặp ai đi chăng nữa chỉ cần anh ghét thì anh đều có thể đặt người ta trong bùn đất mà miệt thị.


Đặc biệt đối tượng là Vu Hồng Tiêu "tình địch như có như không" này.


Ngữ khí của Hạ Nam Phương càng làm cho người khác giận sôi máu.


Anh cười nhạo một tiếng, mở miệng: "Vu Hồng Tiêu, con trai của cục trưởng công an thành phố, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát cao cấp thành phố N."

Vu Hồng Tiêu cười giả tạo: "Cậu thật hiểu rõ tôi."

Hạ Nam Phương không nhanh không chậm nói: "Năm rồi truy bắt tội phạm truy nã toàn quốc, được cục trưởng khen thưởng đề bạt chức kiểm sát trưởng cao cấp."

Vu Hồng Tiêu nghe xong, sắc mặt thay đổi.


Lý Nhiễm trì độn cũng biết Hạ Nam Phương đang nói cái gì, đột nhiên có loại cảm giác lo lắng chưa từng có, nếu Vu gia bởi vì cô...
Vu Hồng Tiêu bởi vì cô, cơ hội thật vất vả mới có được lại biến mất.


Sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn, cô đột nhiên nắm lấy tay của Hạ Nam Phương: "Chúng ta về nhà thôi."

Hạ Nam Phương không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô.


"Em cho rằng Vu gia có thể bảo vệ em phải không?"

Lý Nhiễm lắc đầu: "Về nhà."

Cô nỗ lực khiến bản thân không sợ hãi, nếu biết Hạ Nam Phương có thể khiến mình thành nhược điểm của Vu gia, cô tuyệt đối sẽ không đến bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay.


Hạ Nam Phương nghiêng đầu, lật ngược lại cầm lấy tay cô, ánh mắt cảnh cáo: "Tôi nói rồi, có vài lời đừng để tôi nói lần thứ hai."

Lý Nhiễm cứng đờ tại chỗ.


Sắc mặt của Vu Hồng Tiêu có thay đổi một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, ngữ khí bình tĩnh: "Hạ tiên sinh là một thương nhân, cũng thật có hiểu biết về chính trị.
Nếu đã điều tra rõ ràng về tôi như vậy, ở chỗ tôi cũng có một danh sách hải quan, Hạ tiên sinh muốn nghe một chút không?"

Hạ gia nhập xuất khẩu mậu dịch rất nhiều, mỗi năm dự trữ và vận chuyển hàng hóa nhiều vô số kể, thủ tục xuất nhập cảnh phức tạp, hơi chút chậm trễ một chút kỳ hạn, sẽ gây ra tổn thất hơn triệu tỷ đô.


Tính tình của Hạ Nam Phương ác liệt, chịu không được người khác khiêu khích.
Bị người khác khiêu khích một chút, anh không đại khai sát giới sẽ không dừng tay.


Lý Nhiễm sợ Vu Hồng Tiêu nói ra cái gì không nên nói, vội vàng ngăn cản anh: "Anh Hồng Tiêu, anh đưa Hiểu Hiểu về trước được không?"

Ánh mắt cô khẩn cầu, tầm mắt của Vu Hồng Tiêu lướt qua Hạ Nam Phương nhìn về phía cô.


Vu Hiểu Hiểu cũng bị dọa, cô biết Hạ Nam Phương là người cầm đầu thế lực của Hạ gia, không cần thiết chỉ vì việc nhỏ này, lấy tiền đồ của anh trai ra mạo hiểm được.


Nhỏ giọng, nhẹ nhàng lôi kéo áo của Vu Hồng Tiêu: "Anh, chúng ta đi trước đi."

Vu Hồng Tiêu không nhúc nhích, anh hỏi Lý Nhiễm: "Cùng nhau đi?"

Lý trí ngăn cản cô, cô không thể bởi vì việc nhỏ này, thật sự để Vu gia lâm vào nguy hiểm, cho dù Hạ Nam Phương có hù dọa cô đi chăng nữa cô cũng không thể mạo hiểm Vu gia như vậy.


Cô lắc đầu, lúc này Vu Hồng Tiêu mới hết hy vọng.


Vu Hiểu Hiểu liều mạng dùng sức chính trâu hai hổ mới lôi được Vu Hồng Tiêu đi, toàn thân Lý Nhiễm căng chặt mà đứng tại chỗ không dám nhìn về phía sau.


Cô thật sự không biết sẽ như vậy, không nghĩ đến Hạ Nam Phương lại dám điều tra Vu gia.
Càng không nghĩ đến...

Vu Hồng Tiêu cũng điều tra tập đoàn Hạ Thị.


Có một số việc, giấu trong góc tối, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời còn được, một khi nói ra khỏi miệng...
thì không còn gì có thể che đậy nữa, xem như là tuyên chiến trắng trợn.


Hạ Nam Phương như sợ chim bay khỏi lồng mà ôm Lý Nhiễm vào trong ngực.


Anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cô sợ hãi.
Cô thật sâu mà rút vào trong lòng anh, làm cho hô hấp của anh có chút khó khăn.


Ngón tay của Lý Nhiễm phát run mà nắm chặt cổ áo của Hạ Nam Phương, nhẫn nhịn không lộ ra khiếp sợ.


Nhưng vành mắt hồng hồng cùng với đôi mắt sưng lên bại lộ nội tâm của cô, cô dùng sức lực của toàn thân cảnh cáo Hạ Nam Phương: "Hạ Nam Phương, tôi cảnh cáo anh, vĩnh viễn...
vĩnh viễn không được động đến Vu gia."

Ở thành phố N được tám năm, Vu gia là nơi duy nhất cô cảm nhận được ấm áp.


Ngực áo sơmi của Hạ Nam Phương bị cô khóc đến ẩm ướt một mảng, dán vào vị trí trong tim anh, lành lạnh.


Anh trả lời: "Chỉ cần Vu gia tuân thủ quy củ, Hạ gia sẽ không động đến."

Mặt không cảm xúc của Hạ Nam Phương nói ra những lời đó, Lý Nhiễm cố nén xúc cảm không muốn yếu thế.


Giọng nói nghẹn ngào chất vấn: "Hạ Nam Phương, ruốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt quấn quít say mê như muốn hòa tan cô vào trong đó: "Tôi muốn...
chúng ta trở lại như trước."

Tim của Lý Nhiễm theo nước mắt rơi trên bùn đất, cô cong cong khóe miệng cười ra tiếng, phảng phất như đang chê cười Hạ Nam Phương đang nói chuyện khiến người khác cười chê.


Cô nở nụ cười trong hai hàng nước mắt đang chảy: "Hạ Nam Phương, anh đang nằm mơ hả?"

Hạ Nam Phương theo thói quen mấp máy khóe miệng, anh nắm bả vai của Lý Nhiễm thật sâu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô: "Cho dù là nằm mơ, tôi cũng biến nó thành hiện thật!"

Lý Nhiễm quật cường mà nhìn anh, ánh mắt có một chút ít dao động.


Tim của Hạ Nam Phương vừa cứng lại lạnh lẽo, sẽ không dễ dàng bị người khác thương tổn, nói nói không màng đến phản kháng của cô, cường ngạnh đưa cô lên xe.


Bên trong xe Lý Nhiễm đưa lưng về phía Hạ Nam Phương, dựa vào bên cửa sổ, cách anh khá xa.


Hạ Nam Phương cũng không để ý chuyện đó, chỉ cần Lý Nhiễm ở trước mắt anh, anh giơ tay là có thể với tới.
Chỗ trống rỗng trong lòng, có thể được lấp đầy là được.


Đột nhiên giọng nói của Hạ Nam Phương vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong xe: "Đừng quên, hôm nay tôi có bất ngờ dành cho em.
Nhất định em sẽ thích."

Lý Nhiễm nhắm mắt lại, muốn đẩy anh lại ở bên ngoài thế giới của cô.


___

Khi xe của Hạ Nam Phương tiến vào sân biệt thự của Hạ gia, quản gia ân cần mà tiến đến mở cửa.


Ngay khi trên mặt của ông ta còn đang tươi cười đứng bên cạnh xe, vừa mở cửa ra thấy Lý Nhiễm từ bên trong bước xuống, trên khuôn mặt già khéo đưa đẩy của ông quản gia sửng sốt, ngay sau đó không siểm nịnh không xa cách chào hỏi: "Lý tiểu thư đã trở lại."

Cô không nói chuyện, sau khi xuống xe mạnh mẽ đóng cửa xe lại một cái thật mạnh, phát ra âm thanh thật lớn, dẫn đến ánh mắt của người trong sân đều trợn mắt há mồm nhìn cô.


Lý Nhiễm không vui dừng chân, ba bước làm thành một bước lên bậc thang, đối diện với ánh mắt của Hạ phu nhân, mặt lạnh hơn: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Hạ phu nhân bị cô như ăn phải thuốc nổ làm cho á khẩu không trả lời, mở to miệng nhìn cô, nhưng một câu cũng không nói nên lời.


Hạ Nam Phương từ trên xe bước xuống, đi theo phía sau cô, ngoại trừ sắc mặt không vui ra cũng chưa từng nói cái gì.


Khi anh đi qua Hạ phu nhân, bị gọi lại: "Nam Phương...
Nó bị sao thế?" Đại khái Hạ phu nhân từ trước đến giờ chưa thấy đứa con dâu nào lại dám hung dữ với mẹ chồng, không một chút giáo dưỡng như vậy.


Bước chân của Hạ Nam Phương không dừng lại, ngữ khí không quá để ý: "Tùy cô ấy."

Hạ phu nhân bị ba chữ này đập đến không còn gì để nói, rốt cuộc thì ông nội Hạ cũng giao cái nhà này cho Hạ Nam Phương mà không phải là bà ta.


Hạ phu nhân đi theo phía sau Hạ Nam Phương, truy vấn: "Dì Văn có hầm canh, con có muốn uống một ngụm không?"

"Không cần." Nói xong lại nhớ đến khuôn mặt gầy gò không có tít thịt của Lý Nhiễm: "Đưa một chén lên đi.
Sau đó dọn dẹp một căn phòng dành cho khách."

"Phòng cho khách? Ai ở?"

"Cha của Lý Nhiễm."


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận