Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Đúng bảy giờ sáng, Mục Anh Húc mở cửa ra ngoài. Đập vào mắt anh là Uông Trữ Hạ đang ngồi co ro gục đầu ngay cạnh cửa. Trên tay cô là loại sữa rửa mặt anh thường dùng.

Trên người Uông Trữ Hạ vẫn là bộ quần áo đêm qua, tóc hơi ẩm ướt vì sương đêm, Mục Anh Húc biết cô nàng đã đợi bên ngoài từ rất lâu.

“Cô nghĩ làm vậy sẽ gợi được lòng thương xót của tôi?” Mục Anh Húc rất bực mình vì cô không gõ cửa, cổ tình ngồi đợi ngoài này khiến anh biến thành một ông chủ bóc lột nhân viên.

Mục Anh Húc đá vào chân cô. “Ngu ngốc! Dậy!”

Không có phản ứng.

Cú đá thứ hai khá mạnh khiến Uông Trữ Hạ giật mình tỉnh lại, xoa xoa chân.

“Tên khốn nào vậy..” Cô mông lung nhìn xung quanh, bắt gặp cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm mình, liền đối giọng. “Chào Mục tổng.”

“Cô định nằm ăn vạ đến bao giờ?” Mục Anh Húc lạnh nhạt hỏi.

Uống Trữ Hạ bĩu môi đứng lên, chân tê cứng vì duy trì một tư thế trong thời gian dài. Cô loạng choạng, đưa tay bám tường thì bị trượt, ngã khéo đến mức lao thẳng vào lòng Mục Anh Húc.

Cơ thể mềm mại của Uông Trữ Hạ vẫn còn vương mùi thanh mát của sương đêm, Mục Anh Húc cau mày khó chịu, đẩy mạnh cô ra. Uông Trữ Hạ ngã đập đầu vào cánh cửa vốn chưa được đóng chặt, cửa mở tung dội lên tường, cô thì ngã sõng soài vào trong phòng của Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc nheo mắt nguy hiểm nhìn cô. “Muốn bò lên giường tôi, thủ đoạn gì cô cũng có thể dùng nhỉ?”

Liếc mắt nhìn quanh, Uông Trữ Hạ biết anh ta hiểu lầm, chịu đựng bên mông đau đớn, cố gắng đứng dậy.


“Là anh đẩy tôi, cửa không khóa, ngã vào phòng anh đâu phải tôi cố ý.” “Không cố ý thì sao cô lại mặc đồ ngủ ngồi chình ình trước cửa phòng tôi vào sáng sớm.”

“Mặc quần áo thể nào là quyền tự do của tôi, anh cấm được hả? Tôi chỉ muốn đưa anh loại sữa rửa mặt mà anh yêu cầu. Đây, cầm lấy và rửa mặt cho bớt dày đi.” Uông Trữ Hạ ấn mạnh món đồ vẫn cầm trên tay vào người Mục Anh Húc.

Xoay xoay lọ sữa rửa mặt trên tay, Mục Anh Húc khinh khỉnh nói. “Cô cũng không quá vô tích sự. Sao? Mất bao lâu để mua được nó? Sao ngay từ đầu không mua luôn, mà phải đợi tôi sỉ nhục coi thường mới mua về? Đây là cách cô gây chú ý với đàn ông?”

“Tôi thấy anh nắng nặc phải dùng đúng loại sữa rửa mặt này, cứ nghĩ vì da anh nhạy cảm dễ bị dị ứng. Hóa ra không phải, mà vì da mặt anh dày, dùng không đúng loại chuyên dụng sẽ không mài mỏng bớt được đi. Thật uổng công vì lo nghĩ cho sức khỏe của anh mà tôi chạy đôn chạy đáo tìm mua bằng được.”

Mục Anh Húc xạm đen mặt trước lời mång người, anh bóp chặt khuôn mặt cô, nghiến răng nói. “Đừng quên thân phận của cô là gì. Biến khỏi phòng tôi.”

Uông Trữ Hạ tức điên lên trước thái độ vô ơn của anh ta, nhưng cô chỉ tập tễnh đi khỏi phòng. Dù sao cô cũng không đấu lại được con người ngang ngược cậy quyền này.

Tuy hai người có vài xung đột nhỏ, nhưng công việc vẫn phải tiến hành . Buổi sáng, Uông Trữ Hạ ôm tài liệu dầy cộm cùng đi ký hợp đồng. Buổi chiều, cô theo Mục Anh Húc xuống nhà máy kiểm tra tiến độ công việc và các quy trình sản xuất, cả một ngày chạy khắp nơi, Uông Trữ Hạ thầm khâm phục những sếp tổng có thể chịu đựng được cường độ công việc dày đặc thế này.

Trong quá trình kiểm tra, Mục Anh Húc phát hiện có sự gian lận ở một khâu sản xuất, anh ta tức tối mắng mỏ quản lý và yêu cầu gửi báo cáo điều tra ngay trong tối nay.

Mang theo tức tối đi ra khỏi nhà máy, Mục Anh Húc không chú ý khi sang đường, bước xuống làn đường đi bộ khá sớm, cùng lúc một xe tải lao nhanh đến. Uông Trữ Hạ hoảng sợ ném hết giấy tờ trên tay, nhào đến kéo anh lại.

Mục Anh Húc ngã ra sau đè lên người cô. Tim vẫn còn đập nhanh vì biến cố vừa rồi, chỉ thêm một bước là chiếc xe tải kia đâm thẳng vào người anh.

Mục Anh Húc tuy cao ngạo lạnh lùng nhưng đứng trước cái chết cũng cảm thấy sợ hãi. Anh ngẩng mặt lên mới nhận ra bản thân nằm trên người Uông Trữ Hạ, mặt còn úp đúng vòng một mềm mềm.


“Anh vục mặt vào đâu đấy? Xuống khỏi người tôi. Lưu manh. Dê xồm” Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt hét lên.

Mục Anh Húc nằm yên, chống hai tay hai bên người Uông Trữ Hạ, từ trên cao nhìn xuống, cười nham hiểm. “Dê xồm? Là ai chủ động kéo tôi nằm lên người? Là ai mặt đỏ tim đập khi tôi đến gần thế này?”

“Anh hiểu lầm rồi. Tôi từng bị tai nạn giao trông vào ba năm trước, nên mỗi lần chứng kiến cảnh tượng liên quan tai nạn giao thông, cơ thể tự phản ứng trở nên khó thở và máu lưu thông dồn hết lên mặt.”

“Cô từng bị tai nạn giao thông ba năm trước?”

Uông Trữ Hạ đập mạnh vào người Mục Anh Húc. “Chuyện riêng của tôi, Mục tổng hỏi làm gì. Ngài mau biến khỏi người tôi. Đang ở bên ngoài, đừng khiến mọi người hiểu lầm về quan hệ của chúng ta.”

Mục Anh Húc đứng dậy, nhìn cô lom khom nhặt hết giấy tờ trên đất.

“Trữ Tịch?”

“Hử?” Uông Trữ Hạ ngẩng đầu, mờ mịt hỏi lại. “Mục tổng gọi tôi?”

Mục Anh Húc nhìn vẻ ngu ngốc trên mặt cô, tự dưng cáu gắt vô cớ. “Nhặt nhanh lên còn trở về.”

Anh ngồi vào xe, lấy điện thoại gọi cho Trần Hiện.


“Điều tra thông tin của Uông Trữ Hạ cho tôi. Từ lớn đến bé, tất cả những gì về cô ta đều tra hết. Tôi muốn có kết quả nhanh nhất có thể”

Ánh mắt tàn nhẫn đâm xuyên qua cửa kính, nhìn chằm chằm bộ dáng vụng về đuổi theo mấy giờ giấy bị gió cuốn bay của Uông Trữ Hạ. Mục Anh Húc nhếch mép mång. “Ngu ngốc!”

Buổi tối là thời gian tự do, Uông Trữ Hạ không cần theo đuổi ông chủ chạy khắp nơi. Cô tự thưởng cho bản thân một bữa tối tại nhà hàng.

Uông Trữ Hạ mặc sườn xám màu trắng điểm xuyết những cánh hoa hồng đỏ, tóc cô vấn cao bởi chiếc trâm ngọc bích, hai lọn tóc xoăn được thả bên sườn mặt. Dưới ánh sáng đèn chùm trên cao, khuôn mặt thùy my nữ tính của cô thu hút khá nhiều ánh mắt của cánh mày râu xung quanh.

Cậu thanh niên phục vụ cũng không thoát được sự hấp dẫn tự nhiên của Uông Trữ Hạ. Cô che miệng cười khúc khích muốn gọi tỉnh cậu ta thì tiếng hừ lạnh vang lên trên đỉnh đầu. “Nhà hàng các ông tuyển cả loại phục vụ nhìn khách hàng khiếm nhã như vậy?”

Mục Anh Húc đột ngột xuất hiện ngay sau lưng Uông Trữ Hạ. Bên cạnh anh ta là một lão béo hói đầu, khuôn mặt tròn trịa cười lấy lòng.

“Không, không, cậu ta là đang thử việc. Mục tổng đừng hiểu lầm.” Lão béo quay sang quát mắng cậu phục vụ. “Từ mai cậu không cần đến làm việc nữa. Đi vào kết toán với quản lý.”

Cậu phục vụ còn muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt tàn bạo như loài ưng đang săn mồi của Mục Anh Húc, liền sợ sệt rời đi. Lão béo hói đầu xoa xoa tay nhìn Mục Anh Húc. “Mục tổng, tôi đã sắp sẵn bàn trong phòng riêng cho ngài..” “Cút!” Mục Anh Húc nhả ra đúng một chữ rét buốt. Lão béo vốn là người khôn khéo, đảo mắt nhìn Uông Trữ Hạ vẫn đang ngơ ngác trên ghế, liền hiểu chuyện gì, vội vàng cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.

Mục Anh Húc quay lại nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Uông Trữ Hạ, khoanh tay ngạo nghễ hỏi.

“Cô chuẩn bị ăn tối?”

Uông Trữ Hạ liếc mắt nhìn ra ngoài trời tối đen, chớp chớp rèm mi cong vút, gật đầu.

“..” Mục Anh Húc chờ đợi lời mời, nhưng vẫn chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu. Cuối cùng đen mặt, tự kéo ghế ngồi xuống đối diện cô. “Vì biểu dương cho sự vất vả cần cù làm việc ngày hôm nay của cô. Tôi mời cô ăn tối.”

“Không cần phiền phức vậy. Mục tổng cứ chuyển tiền bữa ăn này vào tài khoản của tôi. Tôi có thể một mình ăn mà không phiền Mục tổng phải nhọc lòng bồi ăn.”


“Im miệng và gọi món của cô đi. ” Mục Anh Húc nghiến răng ken két. Anh cảm thấy ở gần cô gái này, sớm muộn anh cũng phải đánh cái miệng tiện của cô.

Phục vụ được đổi thành nữ, hai người lần lượt gọi món.

“Cô trước nay sống ở nước ngoài?” Mục Anh Húc hờ hững gợi chuyện.

“Tôi sống ở nước S ba năm. Mới về thành phố A gần đây.” Uông Trữ Hạ được người khác hỏi về cuộc sống, thấy rất cảm động. Cuộc sống của cô quanh quẩn chỉ có Ôn Thế làm bạn, dù người đàn ông đối diện là kẻ ác độc xấu tính, nhưng cũng là người thứ nhất quan tâm đến cuộc sống trước đây của cô.

“Tại sao cô sang nước S?”

“Anh biết tôi từng bị tai nạn giao thông vào ba năm trước rồi đó, tôi sang nước S chữa bệnh và học tập. Ở nước S, tôi gặt hái được nhiều bằng cấp lắm. Biển học bên đó là vô biên.”

“Thích nước S như vậy, cô còn về thành phố A làm gì?” Mục Anh Húc mất hứng hỏi.

“Vi.” Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, chớp chớp mắt. “… tìm lại thứ đã mất.”

“Cô đánh mất thứ gì?” Giọng Mục Anh Húc không tự chủ run lên.

“Ôi trời, tôi quên mất bản thân không ăn lê, lỡ gọi salad trái cây mất rồi.” Uông Trữ Hạ kêu lên, không để ý câu hỏi của anh, cũng bỏ qua một ánh mắt thâm trầm đang xoáy vào người cô.

Đẩy đĩa salad ra xa, Uông Trữ Hạ chu miệng buồn bã. “Tôi bị dị ứng lê. Món ngon thể này mà chỉ được nhìn, không được ăn, thật đau lòng.”

Uông Trữ Hạ bận nhìn đồ ăn, không nhận thấy người đối diện chấn động, mắt híp lại nguy hiểm trước lời nói của mình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận