[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc này ở kinh thành nước Yến, vầng trăng sáng vằng vặc, hiện tại đang là cuối mùa xuân, hoa lê phủ khắp từng dãy núi đồi.
Phố xá giăng đèn kết hoa, ồn ào náo nhiệt.
Bởi vì phương Bắc truyền tới tin vui, nghe nói đại quân đại thắng, một năm qua rất nhiều địa phương phải chịu cảnh thiên tai khắc nghiệt, dân chúng lầm than, hiện tại tình hình đã được cải thiện, vì thế dân chúng hào hứng hơn năm ngoái, nhà nhà dạo phố thả hoa đăng, ước mong một cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Túc Khê nhìn kinh thành quen thuộc, có rất nhiều NPC quen mắt, ví dụ như ông chủ cửa hàng son phấn đằng kia, vẫn giống hệt như năm ngoái, bày sạp hàng chào mời khách.
Cô thở dài cảm khái.
Năm ngoái nước Yến không rộn ràng như vậy, bởi vì thù trong giặc ngoài. Bên ngoài nước láng giềng lăm le xâm lược, bên trong thiên tai khắc nghiệt, mặc dù là kinh thành dưới chân Thiên Tử, nhưng không ít người phải chịu cảnh chết đói.
Tuy có rất nhiều người dạo phố, nhưng đại đa số đều trong tâm thái lo lắng hoảng sợ, vội vội vàng vàng đi qua.
Mà hiện tại, đám dân chúng chibi hào hứng hơn rất nhiều.
Phần lớn đều nhờ công lao của nhóc con.
Cho nên, không chỉ đơn giản hệ thống yêu cầu nhóc con trở thành Hoàng Đế, mà bởi vì chỉ có duy nhất nhóc con phù hợp với vị trí đó, xây dựng một nước Yến thái bình thịnh thế.
Túc Khê nghĩ vậy, lại đi quan sát Trường Công Mậu đang chăm chỉ làm việc, bởi vì nông trang ngày càng mở rộng, Trường Công Mậu cũng càng trở nên bận rộn.
Trường Công Mậu là thủ hạ đắc lực, nhưng không giỏi quản lý, cũng may trước khi xuất kinh, nhóc con đã dự đoán trước, giao phần lớn mọi chuyện cho Trọng Cam Bình.
Vì thế lúc này, nông trang có rất nhiều cơ sở, phòng ấm và nhà lưới trồng rau dần cắm rễ khắp nước Yến, bước đầu giải quyết vấn nạn thiếu thốn lương thực.
Đương nhiên, việc gieo trồng còn phải tùy thuộc vào tình hình đất đai của mỗi địa phương, mọi việc vẫn phải từ từ.
Lúc này nghe nói đại quân sắp hồi kinh, Trường Công Mậu chen chúc trong đám người bên ngoài cổng thành, hớn hở chờ Lục công tử trở về.

Ở Bộ Binh Hai – nơi nhóc con từng nhậm chức, đám quản sự không biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng vẫn nhỏ giọng bàn tán chuyện Lục Hoán lập công lớn, đoán rằng lần này hắn trở về, chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức. Bọn họ buồn vui lẫn lộn, đương nhiên có phần ghen tị, nhưng vẫn âm thầm khâm phục.
Vân Tu Bàng vô cùng kích động, đang ở trong phủ đi đi lại lại, không ngừng hỏi đám hạ nhân tại sao đại quân còn chưa vào thành.
Túc Khê đi qua mấy nơi, thầm tự hào thay nhóc con, từ thứ tử Ninh Vương phủ cho tới khi đạt được thành tựu như bây giờ, thật sự không hề dễ dàng.
Bằng hữu của nhóc con chính là bằng hữu của Túc Khê, chẳng qua bọn họ không biết sự tồn tại của Túc Khê mà thôi, lúc trước login Túc Khê trực tiếp tới phương Bắc, hiện tại cùng nhóc con hồi kinh, cho nên tò mò quay trở về thăm bọn họ.
Vô tình nhìn thấy sạp bán mứt quả trên phố, Túc Khê kích động chuyển màn hình, đi tìm nhóc con.
Lúc này đại quân mới tới kinh thành, đang đóng quân ở ngoại ô, chờ Hoàng Đế triệu kiến, mới có thể vào thành.
Túc Khê dạo quanh quân doanh, nhưng không thấy Lục Hoán, chắc hắn đang ở chỗ khác. Túc Khê mở bản đồ ra, nào ngờ phát hiện, Lục Hoán đang ở trong cung, Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Đế.
Cô mới chỉ offline một buổi trưa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Túc Khê kinh ngạc, đoán rằng Hoàng Đế muốn gặp mặt Lục Hoán, vậy nên nhanh chóng chuyển màn hình.
Vừa tới Dưỡng Tâm Điện, phát hiện tất cả thái giám đều ở bên ngoài, ở trong điện chỉ có hai người, Hoàng Đế và nhóc con.
Nhóc con vừa cùng đại quân hồi kinh, đã được Hoàng Đế triệu tới đây.
Túc Khê đi vào, bên trong đèn đóm sáng choang, nhóc con đứng đối diện Hoàng Đế, không hề tổn hại lông tóc, cô mới thoáng an tâm.
Hoàng Đế mới hơn bốn mấy, còn chưa già đi, nhưng ánh mắt nhìn nhóc con rất tang thương.
Dưỡng Tâm Điện to như vậy, lại vắng vẻ trống trải, nhóc con thẳng lưng, cao hơn ông ta rất nhiều.
Tuy ông ta là Hoàng Đế, ngồi trên ngai vàng, nhưng đồng thời đó cũng là một loại trói buộc, ngọn đèn dầu lay động, Túc Khê có thể thấy vẻ cô độc trên khuôn mặt của ông ta.
Nhiều lần chứng kiến vẻ uy nghiêm, tức giận, bí hiểm của Hoàng Đế, nhưng đây là lần đầu tiên Túc Khê thấy ông ta có vẻ mặt như vậy, bỗng nhiên ông ta bước hai bước, muốn lại gần nhóc con.

Nhưng nhóc con đứng cách Hoàng Đế một khoảng rất xa, đó chính là khoảng cách giữa quân và thần, vì thế ông ta nắm tay, cố gắng kìm nén.
Hoàng Đế yên lặng nhìn Lục Hoán một lúc, rốt cuộc mở miệng, "Con rất giống nàng."
Lục Hoán không nói gì.
Trong trí nhớ của hắn không hề có Khanh Quý nhân, mọi người trong triều không chịu nói, hắn cũng không hỏi được cái gì.
Bởi vì không nhớ, cho nên khi biết mình chính là Cửu Hoàng Tử, hắn chỉ coi như gió thoảng qua tai, không đọng lại cảm xúc gì mấy.
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Lục Hoán, ánh mắt phức tạp, dừng một lát, ông ta nói tiếp: "Hôm sau vào triều, ta sẽ khôi phục thân phận Cửu Hoàng Tử cho con, mặc dù không thể bảo vệ mẫu phi của con, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ con an toàn."
Hoàng Đế trịnh trọng nói, tựa như lời hứa hẹn ngàn vàng.
Lục Hoán thầm trào phúng, có lẽ nửa câu đầu là thật, nhưng nửa câu sau không thể tin được.
Bảo vệ hắn? Tuy Hoàng Đế ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng ngay cả nữ tử mình yêu nhất cũng không bảo vệ được, sao có thể bảo vệ được hắn?
Nếu năm đó bảo vệ chu toàn, Khanh Quý nhân cũng không phải chịu kết cục thảm khốc như vậy.
Huống chi, hiện tại muốn khôi phục thân phận cho hắn, cũng là vì mục đích cá nhân của ông ta.
Đối với hắn mà nói, một đường từ nghèo khó tới đỉnh cao, chỉ có duy nhất một người, luôn ở bên soi sáng cho hắn.
Lục Hoán bình thản đáp: "Tạ ơn bệ hạ."
Hoàng Đế há miệng thở dốc, hình như muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của hắn, chớp mắt có hơi thảng thốt, ông ta lấy lại bình tĩnh, phất tay nói: "Thôi, lui ra đi."
Lục Hoán xoay người cáo lui.
Đợi hắn xoay người rời đi, Túc Khê thấy Hoàng Đế thở dài, một mình đứng trong Dưỡng Tâm Điện hồi lâu, dáng vẻ cô độc.

Chuyện năm đó Túc Khê không rõ ràng, nhưng cô cảm thấy, chắc hẳn Hoàng Đế từng thật lòng thích mẫu phi của nhóc con.
Những khúc mắc của thế hệ đi trước đều đã trôi qua, nhưng người từ nhỏ sống trong Ninh Vương phủ, phải chịu biết bao nhục nhã, thương tổn chính là nhóc con. Mặc dù Hoàng Đế có vài phần áy náy, nhưng ông ta không tận mắt chứng kiến cảnh nhóc con rơi vào vũng bùn, mãi mãi không thể hiểu được cảm xúc của hắn.
Nhìn đi, tuy rằng thừa nhận nhóc con, nhưng ngay cả chuyện nhóc con từng chịu biết bao khổ sở trong Ninh Vương phủ cũng không biết.
Có lẽ biết, nhưng bởi vì ông ta nói với bên ngoài từ nhỏ nuôi dưỡng Cửu Hoàng Tử trong Trường Xuân quan, vậy nên không thể lấy lí do "Nhục nhã Hoàng Tử" trừng phạt Ninh Vương phủ.
Nghĩ vậy, Túc Khê đau xót, người đáng thương nhất vẫn là nhóc con.
Nhóc con đã ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, xuyên qua Ngự Hoa viên, Túc Khê theo sau, túm ống tay áo của hắn.
Lục Hoán nhận ra, mở sân khấu, thấy nàng đang lo lắng nhìn hắn.
Lục Hoán còn đang tức giận chuyện nàng đi xem mắt, châu đầu ghé tai với người khác, nhưng hiện tại, tất cả nỗi niềm ghen ghét đều biến mất tiêu.
Mặc dù gặp lại phụ hoàng mẫu phi, hắn không hề cảm thấy chút tình thân.
Hắn chỉ có nàng.
Hắn là con người hai mặt, một mặt âm u tối tăm, luôn dìm hắn xuống, mà một mặt tựa như ánh sáng dẫn lối, kéo hắn lên khỏi vũng bùng. Mà mỗi một mặt đó, tất cả đều có nàng.
Túc Khê không biết Lục Hoán đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô muốn an ủi hắn, ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Nghĩ theo hướng tích cực, trở thành Hoàng Tử cũng có chỗ tốt, ít nhất về sau chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống thoải mái, tới Thái Học Viện diễu võ giương oai với đám Lục Văn Tú, còn được mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá. Hoàng Thượng nói sẽ bảo vệ cậu, về sau nếu xảy ra tranh chấp, ít nhất ông ấy sẽ nghiêng về cậu nhiều hơn."
Lục Hoán cười cười, thản nhiên nói: "Nào có ai dễ dàng tin lời Thiên Tử nói như vậy?"
Hắn đi vào một góc khuất, ngẩng đầu nhìn Túc Khê, "Vua của một nước, ngày ngày đối mặt với rất nhiều cám dỗ, đã sớm mất đi bản tính ban đầu. Có lẽ năm ấy gặp Khanh Quý nhân, người choáng váng trước sắc đẹp của mẫu phi, hai người cùng nhau làm bạn, dần nảy sinh tình cảm. Nhưng nếu Khanh Quý nhân còn sống, có lẽ người chỉ coi mẫu phi như bao phi tử khác, nào ngờ, mẫu phi mất sớm, Hoàng Thượng không có được mẫu phi, không thể bảo vệ người, một phần áy náy này khiến Khanh Quý nhân mãi mãi là mối tình đầu không thể nào quên của Hoàng Thượng."
Thấy hắn còn trẻ đã nhìn thấu được tất cả, Túc Khê buồn cười đáp: "Nói đạo lý thì hay lắm, vậy còn cậu thì sao?"
Thiên Tử một nước, vốn dĩ vô tình, nếu nhóc con lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chẳng phải hắn cũng bước trên con đường này sao.
Trong lòng Túc Khê có hơi khó chịu.
Mấy lời này cô chỉ thuận miệng, nhưng không ngờ Lục Hoán lại dừng bước, giữa con đường lát đá cẩm thạch, từng cánh hoa lê rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Giống như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn biện giải cho bản thân.

"Ta không giống ông ấy."
Lục Hoán nhỏ giọng nói: "Ta không giống mọi người, trong lòng ta chỉ có một người."
"Nếu cầu không được, chẳng thà không yêu ai."
. . .
Lục Hoán gửi gắm từng câu từng chữ chứa đựng tình cảm của mình cho Túc Khê.
Hắn ngóng nhìn nàng, dưới bóng tối, đôi mắt hắn sáng đến kinh người, thông qua sân khấu, vượt qua ngàn năm thời gian, lặng yên nhìn Túc Khê.
Giống như buộc Túc Khê phải đối mặt với vấn đề này, đôi mặt xinh đẹp kia chăm chú nhìn nàng, một chút cũng không rời, tựa như rơi vào cơn lốc xoáy không có lối thoát, không hiểu sao mặt Túc Khê lại đỏ bừng.
Cô chỉ cảm thấy, cánh cửa sổ giữa hai người bọn họ, bị hắn tiến công phá vỡ.
Khoan đã....
Bỗng nhiên Túc Khê nhớ tới, lần đó sau khi trở về từ quân doanh, cảm xúc của Lục Hoán chibi thay đổi thất thường, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Lúc ấy trong gian phòng của Bộ Binh Hai, ánh nến phấp phới lay động, hắn nói với cô: "Nếu có một ngày, ta gặp được nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta không hề thích nàng ta, nhưng nàng vẫn hy vọng ta thành gia, cùng người khác đầu bạc răng long sao?"
Lúc ấy Túc Khê không hiểu hàm ý trong đôi mắt của hắn, cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ.
....Nhưng hiện tại, có lẽ cảm xúc thay đổi, tối nay ngẫm lại, rốt cuộc cô cũng hiểu hai chữ "người khác" mà hắn nói.
Trái tim Túc Khê đập thình thịch, giống như nổi từng hồi trống.
Mà Lục Hoán chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt, giống như bướng bỉnh chờ đợi một kết quả nào đó, cho dù có mất bao lâu đi chăng nữa.
Tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hắn không hề nhận ra, ngón tay giấu dưới ống tay áo mạnh mẽ nắm chặt.
_________
Thông Báo: Bắt đầu từ chương 62, truyện sẽ được set pass Quiz trên Wordpress Cookie Choux.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận