Hai Chàng Đại Gia

Bài hát ấy của Doãn An Thất đã làm tôi cảm động nhưng lại không làm cảm động được những khán giả xung quanh, bởi vì lời nhạc quá sức ngây thơ, cuối cùng chỉ được lác đác vài ba tiếng vỗ tay.

Anh đàn xong thì bước xuống sân khấu, hậu cần ánh sáng rất có lòng soi ánh đèn đuổi theo bước chân anh, anh cứ thế bước đến trước mặt đưa đàn guitar cho tôi, sau đó ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

Vốn dĩ mọi chuyện đến đấy là kết thúc được rồi, vậy mà Trần Đông Đông trên sân khấu lại cố tình quấy rối, bảo hi vọng hai người bạn của tôi có thể hôn nhau một cái, sức kêu gọi của cậu luôn luôn mạnh mẽ như vậy, trong chốc lát gần như có hơn phân nửa fan hâm mộ xung quanh cùng gào thét "Hôn đi, hôn đi."

Tôi thấy hơi đau đầu, chỉ đành ghé sang hôn một cái lên môi anh.

Anh lại không bằng lòng bỏ qua dễ dàng như thế, đưa tay nâng mặt tôi ghé sang hôn lại, ước chừng hôn khoảng tận mấy phút.

Trần Đông Đông nhân lúc chúng tôi hôn nhau hát một ca khúc mới, cũng có thể là hit single mới của cậu, chẳng biết ai có lòng ghi lại clip cảnh hôn nhau của chúng tôi trên màn hình sân khấu cùng với tiếng hát của Trần Đông Đông, sau đó đăng tải lên mạng, suốt một khoảng thời gian dài sau đó điện thoại tôi hầu như không lúc nào ngừng rung.


Bạn bè gửi cả tá tin nhắn với nội dung y hệt như nhau: Được lắm, tôi nói hai người các cậu biết hưởng thụ thật đấy.

Mối quan hệ giữa tôi và gia đình cũng dần bớt căng thẳng, tuy không thể hòa thuận như ban đầu nhưng ít ra vẫn đỡ hơn nhiều so với lúc trước. Em gái tôi dẫn bạn trai về nhà một lần nhưng chẳng được bao lâu thì cả hai chia tay, lý do vì người bạn trai kia không chịu được áp lực nặng nề nên chấm dứt, thế là tôi đi an ủi em mình.

Thế nhưng em ấy thoạt trông như chẳng cần tôi an ủi, em nói duyên số của con người có đôi khi do số phận quyết định, do bản thân không cách nào bước tiếp chứ chẳng phải không thể đòi hỏi.

Tôi vẫn thấy em còn có ý gì khác nhưng sau đó lại cho rằng chắc tại mình cả nghĩ.

Mấy tháng sau khi mới quay lại với nhau Doãn An Thất có nhắc đến chuyện đứa trẻ với tôi một lần, cả hai cùng nhau đến gặp thằng bé, Doãn An Thất giới thiệu tôi với nó thế này: "Chú ấy là một người bố nữa của con."

Thằng bé lơ mơ gật đầu rồi bảo sắp đến tiết học âm nhạc nên xoay người rời đi.

Tôi có hơi không thích thằng bé nhưng Doãn An Thất lại chẳng chút khúc mắc, anh bá vai dẫn tôi đi xem hình lúc nhỏ của nó, đã thế anh còn ghi nhớ không sót chút nào những chuyện nghịch ngợm, quậy phá của thằng bé.

"Anh không ghét nó sao, nó là minh chứng cho việc em ngoại tình mà." Tôi hỏi Doãn An Thất.

"Mới đầu cũng ghét lắm chứ, " Doãn An Thất đạp lên cái thang nhỏ với lấy chiếc hộp trên cùng, "Nhưng dù sao người ngầm chấp nhận giữ nó lại là anh, về sau trông nó ngày càng giống em nên anh chẳng ghét được nữa. Lúc ấy không được nhìn thấy em thì ngắm con em đỡ cũng xem như an ủi."

Anh cầm lấy chiếc hộp rồi cứ thể nhảy đại xuống đất, tôi sợ hú hồn mắng anh bộ anh tưởng anh còn khỏe như lúc mười bảy, mười tám hay sao.

Anh đưa chiếc hộp sang cho tôi, mở ra mới thấy bên trong là một căn biệt thự làm bằng đồ chơi đã được lắp ráp đâu vào đấy.


Doãn An Thất cầm hai con búp bê lên đưa cho tôi xem, trông thấy trên người chúng có dán hai miếng giấy nhỏ, một miếng ghi Doãn An Thất, miếng còn lại ghi Bạch Tề.

Tôi hỏi Doãn An Thất anh lắp căn biệt thự này lúc nào.

Anh chẳng trả lời câu hỏi ấy mà lại bảo căn biệt thự này là anh với thằng bé lắp chung.

Tôi biết là anh thật lòng yêu tôi nên mới có thể dung túng, yêu thương luôn cả đứa bé đến nhường này.

Tiểu Điềm Điềm ở nước ngoài có vẻ như sống rất tốt, lúc nào cũng đăng mấy tấm ảnh tụ tập với mấy chàng trai, cô gái tóc vàng mắt xanh. Tôi cũng vì vậy mà lo lắng cho chuyện tình cảm của cậu với Tống Thần mất một thời gian.

Sau này vào đợt nghỉ phép, tôi và Doãn An Thất sang đó ở nhờ nhà cậu  một khoảng thời gian. Lúc đấy mới biết mỗi lần Tiểu Điềm Điềm tụ tập với đám trai gái kia là trong vòng chưa đầy nửa tiếng sau Tống Thần sẽ xồng xộc xông vào như muốn giết người đến nơi dứt khoát kéo cậu về, đến sáng ngày hôm sau Tiểu Điềm Điềm sẽ vừa xoa thắt lưng vừa đăng hình tụ tập vào nhóm chat bạn bè trong nước như thể bị nghiện.

À quên mất, sau khi hai người họ sang nước ngoài thì chẳng lâu sau Tiểu Điềm Điềm đã cực kỳ vô liêm sỉ mà thêm tài khoản Tống Thần vào nhóm chat luôn.


Tôi không biết cách chung sống kỳ quái này của họ liệu có thể hài hòa như thế được thêm bao lâu, nhưng tạm thời thì có vẻ Tiểu Điềm Điềm và Tống Thần đều rất hài lòng và vui vẻ, vậy nên với tư cách là một người bạn tôi chỉ có thể gửi đến họ lời chúc phúc chân thành nhất mà thôi.

Về sau tôi có dùng bữa với bố mẹ Doãn An Thất vài lần, cả hai người đều hòa nhã và dễ gần, họ liên tục gắp thức ăn cho tôi hệt như lúc còn bé. Nếu như chẳng phải Doãn An Thất nói tôi nghe vài bí mật trong quá khứ của họ thì cho dù có đánh chết tôi cũng không tin rằng đôi vợ chồng trước mắt tôi đây đã làm nhiều chuyện hại người như thế.

Thế nhưng nếu Doãn An Thất còn gọi họ là bố mẹ ngày nào, thì tôi sẽ kính trọng họ như bố mẹ của mình đến ngày ấy, chúng tôi chung sống hòa thuận với nhau và không hề có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu giống trong mấy bộ phim truyền hình tám giờ cũ rích nào cả.

Mẹ của Doãn An Thất thỉnh thoảng còn căn dặn tôi rằng trời trở lạnh rồi, phải nhớ nhắc Doãn An Thất mặc thêm quần áo. Bất kể sự quan tâm đó của bà xuất phát từ việc nuôi nấng Doãn An Thất lâu ngày nên yêu thương như con, hay là yêu ai yêu cả đường đi thì tôi đều sẽ cảm kích và biết ơn những người quan tâm Doãn An Thất.

Xem chừng những việc cần nhắn nhủ đều đã nói hết cả rồi, thôi dừng ở đây vậy, Doãn An Thất đang gọi tôi đi hóng gió với anh.

Tóm lại, tôi và Doãn An Thất vẫn đang sống với nhau rất hạnh phúc và suôn sẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận