Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản be


Có một lần yêu ma giới thiết yến vì đế cơ A Mật, thân làm Ma Quân, Đạm Đài Tẫn cùng Tô Tô ngồi ở phía trên, mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Lúc yến hội trải qua gần một nửa, Tây Hám vực chủ mới thong thả đến muộn.
Hắn quỳ trên mặt đất, thanh minh không ngừng: “Tây Hám của thần xảy ra chút chuyện, cho nên không thể đến kịp thời, Ma quân Ma hậu thứ tội.”
Mỗi lần Tô Tô nhìn thấy Tây Hám chủ đều có phần kinh ngạc và thán phục.
Chân thân của Tây Hám chủ là một con chồn hôi, sống hơn mấy ngàn năm, chân thân lông tóc mềm mượt trơn bóng, vô cùng cao to lực lưỡng.

Nói đến thì, yêu hóa thành hình người, ít nhiều sẽ có chút liên quan đến chân thân.
Tu hành mấy ngàn năm, dường như đại đa số yêu vật đều sẽ làm đẹp cho bản thân lúc biến hình, đến nỗi yêu ma giới không còn ai quá xấu.
Bởi nguyên do bản thể cao to lực lưỡng, nên thân hình của Tây Hám chủ cũng thuộc loại hán tử oai hùng.
Da màu đồng cổ, cánh tay lộ ra cứng cáp lại có lực, từng khúc cơ bắp mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh, dáng người của một mình hắn có thể tương đương dáng người của hai nam tử trưởng thành.
Tô Tô nhìn cánh tay Tây Hám chủ còn thô hơn so với eo của mình, cảm thấy có chút ê răng.
Đạm Đài Tẫn ngồi bên cạnh nàng, đương nhiên sẽ nhận ra ánh mắt của Tô Tô dừng trên người Tây Hám chủ thêm vài giây.
Đạm Đài Tẫn dời mắt, một đôi ma đồng dừng trên người Tây Hám chủ.
Quét khắp người Tây Hám chủ một lần, hắn lạnh lùng híp mắt.
Đừng nhìn dáng dấp Tây Hám chủ “thô lỗ cẩu thả”, kì thực cẩn thận tỉ mỉ, Tây Hám chủ vừa thấy biểu tình của Ma quân liền biết không ổn.
Hắn thấp thỏm trong lòng cả nửa ngày, nghe thấy người phía trên chống cằm cười hỏi: “Dân phong Tây Hám, càng ngày càng mở rộng rồi?”
(Dân phong: phong tục dân gian, nếp sống của dân chúng; ý của bạn Đài ở đây là nếp sống của Tây Hám phát triển mở rộng hay sao mà càng ngày càng phóng khoáng lộ da lộ thịt rồi.)
Tây Hám chủ không hiểu hàm ý trong lời nói đáp: “Ma Quân bệ hạ nói đùa rồi, Tây Hám so với mấy trăm năm trước, không khác biệt mấy.”
Tây Hám chủ lại nghe thấy giọng điệu trào phúng quái gở của Ma Quân phía trên: “Đường đường là chủ của Tây Hám, đến Ma Cung dự tiệc lại áo quần rách rưới, Tây Hám chủ làm gương như vậy sao?”
Tây Hám chủ xấu hổ, lại cảm thấy có chút ấm ức.
Bọn họ là yêu quái mà, hiển nhiên sẽ tôn sùng tự do hơn ma tu nhiều, hắn chỉ lộ cánh tay mà thôi, Tây Hám vực còn có tiểu yêu ma mặc mỗi quần cộc kìa.
Quần thần bên dưới đang nhịn cười, một đám bạn xấu vui trên nỗi đau của người khác, đương nhiên sẽ không đỡ lời cho Tây Hám chủ.
Chỉ có Tô Tô không nhìn được nữa, kéo kéo tay áo của Đạm Đài Tẫn.
“Này, vừa phải thôi.”
Một hán tử vóc dáng to lớn như Tây Hám chủ, lại đứng luống cuống giữa đại điện, bộ dáng vừa sợ lại vừa mờ mịt, buồn cười đến đáng thương.
Đạm Đài Tẫn nhếch môi, nhìn Tô Tô một cái rồi phất tay áo bỏ đi.
Cái nhìn kia ý tứ thâm sâu, Tô Tô hiếm khi nhìn thấy được vài phần ấm ức cắn răng nghiến lợi, lộ ra từ trong sắc mặt của hắn.

Hắn dường như muốn bóp chết nàng, hoặc muốn nổi giận với đám thần tử bên dưới, nhưng vẫn nhịn lại được.
Nàng vừa buồn cười vừa tò mò.
Từ khi hai người thành hôn đến nay, nàng muốn ngôi sao Đạm Đài Tẫn sẽ không đưa ánh trăng, hiếm khi thấy hắn tức giận với nàng.
Sau khi yến hội giải tán, Tô Tô không vội vã đi dỗ dành hắn, nàng nói chuyện một lúc với tiểu A Mật .
Đến khi nàng trở về tẩm điện, phát hiện Đạm Đài Tẫn vẫn chưa trở về.
Cung tỳ nhìn Tô Tô, thưa: “Ma quân bệ hạ đang ở tiền điện xử lý sự vụ do các đại nhân bẩm báo, có khả năng tối nay sẽ không trở về tẩm điện.”
Tô Tô gật đầu: “Biết rồi, vậy ngươi chuyển lời cho bệ hạ, đêm nay ta ngủ cùng tiểu Đế cơ.”
Cung tỳ: “.


.

.”
Tô Tô quay người, đi về phía tẩm điện của A Mật.
Tiểu cung tỳ thấp thỏm quay đầu, giọng run run: “Ma ma ma quân.

.

.”
Ngón tay nam tử áo đen khảm sâu vào cột điện (cột chống giữ đại điện, kp cột dẫn đường dây điện đi qua nha :”>), nhìn theo bóng lưng của Tô Tô, cột điện vậy mà bị hằn rõ mấy lằn tay.
(Cầu beta hãy giữ cái cột điện dùm em, hãy để độc giả hưởng thụ cảm giác như đang xem phim superman của Ấn Độ.)
Đạm Đài Tẫn mặt lạnh lùng đi tiền điện, xử lý sự vụ của yêu ma giới đến hơn nửa đêm, hắn gọi người hầu bên cạnh, hỏi: “Ma hậu trở về chưa?”
Người hầu lắc đầu: “Ma hậu vẫn còn ở cung của Đế cơ.”
“Tiểu Đế cơ đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi ạ.”
Đạm Đài Tẫn ném bút, đứng dậy đi ra ngoài.
*
Đối với sự đến thăm của Tô Tô, tiểu A Mật rất vui mừng.
Tô Tô thân mật nói chuyện cùng nàng, dỗ con gái ngủ thiếp đi.
A Mật ôm hổ vải, tay nhỏ nắm chặt, ngủ đến mức gương mặt mũm mĩm hồng hồng.
Tô Tô mỉm cười nhìn con gái, chờ người kia tới.
Quả nhiên, đến nửa đêm, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, không nói lời nào đi ra ngoài.
U lam quỳnh hoa của yêu ma giới nở rộ trong sắc đêm, rất đẹp.
Huỳnh hỏa trùng bay múa trên không trung, nàng nhìn sườn mặt tinh xảo đến không tưởng của Đạm Đài Tẫn, cố ý nhéo mặt hắn cười: “Không phải đang giận ta sao? Sao nào, không tức giận nữa?”
Hắn cụp mắt, liếc nàng một cái.
“Biết ta đang tức giận, đầu cũng không thèm quay lại đi mất?”
Tô Tô ở trong ngực hắn đung đưa đôi chân ngọc: “Lâu rồi không thấy chàng tức giận, có chút nhớ nha.”
Thấy hắn mím môi không nói,Tô Tô đột nhiên dùng tay áo che mặt, rầu rĩ nói: “Mới có bao nhiêu năm đâu mà chàng đã giận ta rồi, ngày mai ta mang A Mật trở về Hành Dương tông là được, khỏi làm Ma quân đại nhân chướng mắt.”
Đạm Đài Tẫn đặt Tô Tô lên trên xích đu, nhặt giày trên đất mang lên chân phải xinh lung linh của nàng, thấp giọng dỗ dành: “Tô Tô, không phải ta đang giận nàng.”
Tô Tô thả một bên tay áo: “Vậy chàng đang giận ai?”
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc nhỏ bé, thoáng ngập ngừng, bình tĩnh lại thì tỏ vẻ như không có việc gì nói: “Không có tức giận.”
Càng như vậy Tô Tô càng tò mò, nàng nắm lấy tay hắn: “Cho ta xem một chút, có được không?”
Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt đáp: “Không được, đêm khuya rồi, ta đưa nàng về tẩm cung.”
Nàng nhảy khỏi xích đu: “Vậy ta ngủ cùng A Mật.”
“Tô Tô.” Đạm Đài Tẫn ôm chặt ngang eo nàng, thấp giọng nói, “Muốn dày vò ta như vậy sao?”

Hắn tách người trong ngực ra, cầm bàn tay nhỏ của nàng, cắn răng, rồi đặt lên giữa trán mình, nhắm nghiền hai mắt.
Một đoạn chuyện cũ trong trí nhớ của Tô Tô hiện ra ngay trước mắt.
Nàng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong lòng Đạm Đài Tẫn.
*
Vậy mà là một đoạn ký ức của một ngàn năm trăm năm trước, khi đó Tô Tô trốn thoát khỏi bên cạnh Đạm Đài Tẫn, tạm biệt Tiêu Lẫm đi đỉnh núi ở cực bắc tìm Hoang Uyên.
Không ngờ trên đường nàng nhặt được Đạm Đài Tẫn đang mù một con mắt, kinh mạch đứt từng khúc.
“Ngươi muốn cười thì cứ cười đi.” Thiếu niên mặc áo khoác màu đen, một nửa người bị che lấp trong tuyết lớn.
Tô Tô nói: “Im miệng.” Nếu như có thể, nàng thực sự không muốn cứu một người mà lúc nào cũng muốn giết mình.
Tô Tô hô gọi con ngựa đỏ thẫm, lại gần ôm lấy hắn.
Thiếu nữ hít vào một hơi, dồn khí vào đan điền, ôm thật chặt dưới sườn thiếu niên, chỉ một hơi đã bế người lên.

Thong thả nhẹ nhàng, không tốn một chút sức, nàng vỗ vỗ tay phủi nhẹ hoa tuyết dính từ trên người hắn.
Đạm Đài Tẫn: “.

.

.”
Hắn rất cao, mặc dù gầy, nhưng không thể coi là quá nhẹ.

Bị một thiếu nữ nhìn qua mảnh mai bế lên một cách đơn giản như vậy, cho dù không có tơ tình thì trong lòng vẫn có vài phần lúng túng kỳ quái.
Thiếu nữ không quan tâm sắc mặt xám xịt của thiếu niên, vẫn cảm thấy buồn cười đến mức cười thành tiếng.
Hắn nằm trên lưng ngựa, sắc mặt càng thêm u ám.
Ban đêm tìm một gia đình dừng chân, Tô Tô lau máu trên người cho hắn, xử lý huyền băng châm còn vướng víu trong vết nứt trên mắt hắn.
Nàng ngâm ướt khăn bằng nước nóng, lau sạch vết máu trên mặt hắn, đôi mắt đen láy của Đạm Đài Tẫn yếu ớt nhìn nàng, ngón tay thiếu nữ phất qua gương mặt hắn, Đạm Đài Tẫn phản ứng theo bản năng muốn né đầu, nhưng vẫn nhịn lại.
Nếu như tay chân hắn toàn vẹn, thì lúc này hắn chắc chắn sẽ lạnh lùng đẩy tay của nàng ra.
Đáng tiếc bây giờ hắn không làm được gì cả.
Tô Tô lại xử lý cả cổ tay và mắt cá chân của hắn, nàng lau vết máu, dùng vải sạch băng bó kỹ vết thương.
Đạm Đài Minh Lãng ra tay góc độ xảo trá, phế bỏ chân tay của Đạm Đài Tẫn là cố ý để hắn thống khổ đến tột độ.
Biết Đạm Đài Tẫn sợ đau đến mức sống không bằng chết, Tô Tô cũng nhẹ nhàng dịu dàng hơn chút.
Dù sao nàng cũng không phải loại người biến thái lấy tra tấn người khác làm thú vui như hắn, đương nhiên sẽ không thêm dầu vào lửa trong lúc này.
Tô Tô vắt sạch khăn vải trắng dính máu, hỏi hắn: “Còn bị thương chỗ nào nữa?”
Đạm Đài Tẫn mím chặt môi, không để ý tới nàng.
Tầm mắt nàng không dịch chuyển, trông thấy có chỗ trên y phục của hắn màu sắc sẫm hơn.

Thiếu niên mặc màu đen, màu này vốn có thể giấu đi vết thương.

Chỗ sẫm kia vừa hay ở phần bụng.
Tô Tô trầm mặc trong chốc lát, sợ hắn chảy máu quá nhiều chết thật, bèn duỗi tay mở đai lưng của hắn.
Tứ chi của Đạm Đài Tẫn đã phế nên không thể động đậy, hắn nhìn chằm chằm ngón tay của thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Mùi hương trên người giống hoa hợp hoan cũng thôi đi, bây giờ còn động tay muốn cởi y phục của hắn.
Dưới ánh nến, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn hắn, lơ đãng đáp: “Thèm muốn sắc đẹp của ngươi đó, nhân lúc ngươi không thể làm gì được, không phải vừa hay sao?”
Như nghĩ đến cái gì, nàng cười có chút xấu xa, chống hai tay ở phía trên hắn, rũ mắt nhìn hắn.
“Đạm Đài Tẫn, nếu như ngươi sợ, thì kêu cứu đi, nơi này không chỉ có hai chúng ta, bên ngoài còn có Tiểu Linh và ông nội bà nội của nàng.”
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại bên trên.
Năm đó hắn không có tơ tình của những kẻ yêu nhau, trò đùa của Tô Tô với hắn mà nói, vốn dĩ không ảnh hưởng gì cả.
Nhưng khi tay của nàng đẩy vạt áo hắn ra, có lẽ là do sắc lạnh của ngày đông, đã mang lại cho da thịt hắn cảm giác run rẩy.
Trong vô thức, hắn vậy mà cảm thấy có chút khẩn trương không giải thích được.
Tô Tô rũ mắt nhìn thoáng qua, không thấy vết thương nào cả, hóa ra là do nàng hiểu lầm, máu ở phần bụng hắn là của người khác.
Nàng thoáng dừng lại, rồi vờ như không có việc gì mặc lại y phục cho hắn.
Kết quả vừa thắt xong vạt áo cho hắn, thì trông thấy một đôi mắt đen đang kéo giông bão.
“Ngươi sao thế?” Nàng nghi ngờ hỏi hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt đang mang màu sắc ghê tởm và căm ghét nhàn nhạt đối với nàng.
Tô Tô không nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Không thể hiểu được.”
Trong phòng chỉ có một cái giường, đã bị Đạm Đài Tẫn chiếm mất, nên đêm hôm ấy, Tô Tô ngủ sấp ở trên mặt bàn, ngủ không thoải mái, toàn thân đau nhức.
Nàng không hề biết thiếu niên kia đang suy nghĩ gì.
Bởi vì hiểu lầm này, Đạm Đài Tẫn mở to mắt cả đêm, nhìn tuyết đêm bên ngoài cửa sổ.
Đối với thiếu niên Ma thần mà nói, hắn không có lòng tự trọng nên đương nhiên cũng chưa từng có cảm giác tự ti, thế nhưng đêm nay, Tô Tô nhìn thân thể hắn một cái rồi lại kéo quần áo của hắn về chỗ cũ, vô tình làm hắn nhớ lại lời nói ở trên thuyền của Đạm Đài Minh Lãng hai ngày trước.
Đạm Đài Minh Lãng chà đạp hắn dưới chân, cười khinh thường nói: “Cô nghe nói, Nhu phi mẹ của ngươi, là đệ nhất mỹ nhân Hoài Châu vang danh thiên hạ năm đó.

Nhìn bộ dáng phế vật gầy yếu này của ngươi xem, chẳng thà làm công chúa thử, dùng sắc đẹp hầu hạ người khác.”
Phế vật gầy yếu.
Thiếu nữ bế hắn lên ngựa dễ dàng như vậy, đêm nay cởi bỏ quần áo của hắn nhưng chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua một cái, rồi lại giống như ghét bỏ vội vàng kéo lên.

.

.
Thiếu niên không có tơ tình trong lòng sinh ra một loại cảm xúc giống như căm ghét.
Không biết là đối với thiếu nữ nằm sấp bên mặt bàn hay là đối với cái thân thể không thể tập võ của mình.
Năm đó hắn rất trắng, da thịt lộ ra cảm giác xanh xao bệnh tật, gầy yếu giống một cành trúc.

Đại Hạ coi trọng võ, hầu hết nam tử cơ bắp tráng kiện quanh người, nhưng hắn không có.
Phần bụng hắn đường cong đều đặn, trên da chỉ có một lớp cơ bắp mỏng manh, da thịt còn trắng mịn hơn cả nữ tử.
Quanh năm chịu đói, hắn chỉ muốn dốc hết sức để sống sót, chưa bao giờ để ý đến cái thân xác này.
Cảm giác tự ti của thiếu niên Ma thần sinh ra rất trễ lại rất nhạt, thôn trang nhân gian chìm vào màn đêm, ai cũng không thể dòm ngó tò mò.
Theo sắc trời dần sáng, những buồn bực cùng sự đê hèn mới chớm nở lần đầu bị hắn che giấu trong lòng.
Sau này hắn bò dậy từ dưới Quỷ khóc sông, ban đầu dường như chỉ còn mỗi bộ khung xương, về sau lúc có thể mọc ra xác thịt thì không biết tại sao lại nhớ tới đêm ở thôn trang nhân gian ấy.
Thiếu nữ mở vạt áo của hắn, rồi lại im lặng nhanh chóng khép lại vạt áo.
Đạm Đài Tẫn cười lạnh lùng, lúc nhào nặn lại xác thịt đã bỏ ra chút thời gian.

Nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, sự tồn tại của Ma thần, vốn đã vượt qua phép tắc thế gian.
Không như gấu yêu, sư tinh có tính người tráng kiện, cơ thể của Ma thần càng thiên về mỹ cảm có thân thể cao lớn.
Hắn vốn thuộc loại yêu ma, cơ thể có vẻ đẹp mê hoặc lòng người, khác biệt to lớn với loại như Tây Hám chủ.
“.

.

.”
Cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, Đạm Đài Tẫn vẫn như cũ cho rằng loại nam tử mà Tô Tô thích, ít nhất phải tráng kiện dùng võ lại mạnh mẽ như nam tử Hạ quốc ở nhân gian trước đây.
Đối với Ma thần Đạm Đài Tẫn mà nói, hắn đương nhiên có thể biến hóa, thậm chí có thể cướp đoạt thân thể của người khác, thế nhưng cuối cùng vẫn không phải là bản thể của hắn, hắn cũng không chịu được việc dùng thân thể người khác ở chung với Tô Tô.
(Bản thể: khái niệm quan trọng trong triết học theo chủ nghĩa duy tâm của triết gia người Đức Kant, ý chỉ “vật tồn tại” không thể nhận thức được đối lập với hiện tượng.

Chủ nghĩa duy vật biện chứng phủ nhận giới hạn không thể vượt qua giữa hiện tượng và bản thể, và cho rằng chỉ có sự vật chưa biết, chứ không có vật không thể nhận thức được).
Tô Tô xem đoạn ký ức này rồi mở mắt ra nhìn Ma quân tuấn mỹ trước mắt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Tô Tô rất muốn giương cao khóe miệng, nhưng vẫn bị nàng ép xuống.
Đạm Đài Tẫn mấp máy môi: “Nàng muốn cười thì cứ cười đi.”
Ngàn năm trôi qua, câu nói quen thuộc này khiến nàng giống như nhìn thấy thiếu niên nằm dưới đất tuyết kia một lần nữa, rõ ràng là tràn đầy cương quyết, nhưng trong lòng lại vô cùng để ý, vẫn cứ tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Nàng không chút khách khí, tựa vào bả vai hắn cười ra tiếng.
“Ha ha ha.

.

.”
Sắc mặt Đạm Đài Tẫn càng ngày càng đen, thân thể cứng đờ.
Rõ ràng là hắn cho nàng cười, nhưng đến lúc nàng cười thật thì gân xanh trên trán hắn nhảy nhót, cảm giác có chút xấu hổ hiếm thấy.
“Cho nên, chàng đang ngưỡng mộ thân thể đó của Tây Hám chủ hay sao?” Tô Tô giang rộng hai cánh tay, ra dấu một vóc dáng cực kỳ khoa trương.
Đạm Đài Tẫn không nói.
Trong lòng Tô Tô hiểu rõ, cười xong dáng vẻ nghiêm túc nói: “Chúng ta về tẩm điện thôi.”
Hai người đi một đoạn đường rất dài, đột nhiên Tô Tô nghe thấy Đạm Đài Tẫn vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói một cách khinh thường: “Thân của thần có thể huyễn hóa vạn vật, Tây Hám chủ thì có là gì.”
(Huyễn hóa: thay đổi biến hóa không ngừng)
Hắn dừng một chút, nhìn Tô Tô một cái rồi bĩnh tĩnh nói: “Nếu như nàng thích, ngày mai ta sẽ tái tạo lại cơ thể.”
Tô Tô nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực hắn, cười nói: “Ta muốn nói với thiếu niên Ma thần kia.”
“Năm đó ta chỉ là muốn xem thử trên người chàng ta còn có vết thương khác hay không, sau đó mới cảm thấy có chút xấu hổ.

Tại sao chàng ta lại cảm thấy ta thích dáng vẻ như Tây Hám chủ hay là con dân Đại Hạ chứ?”
“Chàng ta có biết hay không, thân của thần, mới là sự tồn tại đẹp nhất trên thế gian này.”
Chúng sinh có linh hồn, chàng – người quan tâm ta, là điều làm rung động lòng người nhất.
Đạm Đài Tẫn rũ mắt, trông thấy đôi mắt sáng rực của Tô Tô.
Rất lâu sau, hắn cong môi.
“Ừm.”
Thiếu niên Ma thần và hắn, hiện tại đã biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận