Hà Tì


Có nhiều con đường đến với thành Tô Lạc.

Nhưng thường ngày sẽ không có ai lựa chọn đi con đường này.

Một phần vì đường xá quanh co dễ gặp tai nạn, còn một phần khác là do nơi này là nơi phục kích của đám thổ phỉ, Hoàng Cao.

Tuy nhiên, giờ phút này đây lại có một chiếc xe ngựa sang trọng chầm chậm đi trên con đường toàn thổ phỉ dân cướp bóc.

Quả nhiên xe ngựa mới đi vào vùng núi thưa thớt đã bị một nhóm người trùm khăn đen kín mặt bao vây.

Xa phu bị loan đao trên tay kẻ cầm đầu nhẹ gọt qua cổ, tiếng hét chưa kịp vang lên đã đứt làm đôi, máu tươi bắn đỏ mành che.

Người trong xe dường như cảm nhận gì đó, không giấu được tò mò mà vén rèm lên, kết quả bị muôn nghìn lưỡi đao chĩa vào dọa đến suýt ngất xỉu.

Người nọ bị một tên thổ phỉ kéo xuống, đây là một ả đàn bà béo tròn, ăn mặc diêm dúa, trên mặt còn có nốt ruồi to chắn ngay trên má.

Ả tự nhận là mình là bà mối đang đưa Ngọc cô nương đến nhà Khang viên ngoại làm thiếp thất.

Hai người đều là người vùng xa, sính lễ đều là tiền chuộc thân cho Ngọc cô nương, hoàn toàn không có nhiều bạc trên người.

"Vậy Ngọc cô nương đâu?"
Nghe Ngọc cô nương từ kinh thành đến, tên thổ phỉ cầm đầu cũng tò mò muốn nhìn thấy mặt nàng một lần.

"Nàng...!nàng đang ở trong xe."
Thổ phỉ liền nhanh chân nhảy lên xe, thô bạo xốc rèm lên, ngay lập tức một mùi hương thanh ngọt xộc vào mũi hắn.

Quả nhiên bên trong có một "nữ tử".

Nàng mặc y phục màu đỏ, nếu nhìn không kỹ còn cho rằng nàng là tân nương là ai.

Có lẽ vì đường xá xóc nảy khiến sắc mắt nàng trông có vẻ tái nhợt cùng yếu ớt, nhưng lại không thể che lấp được vẻ mỹ diễm, khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Gã thổ phỉ hô hấp cứng lại, đôi mắt tựa như lang nhìn chằm chằm hai nốt ruồi son của Ngọc cô nương, tưởng như chỉ vài giây nữa thôi, hắn sẽ lao vào mà xé quần áo nàng.

Ngọc cô nương bị hắn dọa, nhỏ giọng hô một tiếng muốn trốn vào bên trong góc xe.

Nhưng gã thổ phỉ nhanh tay hơn, dùng bàn tay to lớn bao lại cổ chân nàng, nhẹ kéo về phía mình.

"Đừng chạm vào ta!" Ngọc cô nương nức nở.

Vì giọng nói quá mức yếu mềm, lọt vào tai thổ phỉ khiến tim hắn liền phải tan ra.

"Ngọc cô nương xinh đẹp như vậy, gả cho một lão già sắp gần đất xa trời thì thật là phí.

Chi bằng nàng nguyện ý gả cho ta.

Ta chăm nàng cả đời."
Mỹ nhân không đáp lại, thổ phỉ đã có quyết định.

Hắn kéo nàng ra ngoài rồi bế thốc nàng lên tay, lớn giọng nói với các anh em của mình.

"Mau về trại thịt gà, mổ lợn, hôm nay lão đại các ngươi lấy vợ."
*****

Thẩm Ngọc Hà mơ màng tỉnh lại, cảm nhận có người chạm vào người mình, y hoảng sợ đẩy mạnh người kia ra.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của nữ tử, lúc này y mới phát hiện người vừa chạm vào mình chỉ là một nữ tử nhỏ tuổi.

Y xoa trán chầm chậm ngồi dậy.

Trong phòng chỉ toàn nữ tử trẻ tuổi, các nàng nấy đều xinh đẹp nhưng giữa mày lại luôn lộ ra nỗi buồn khổ, chua xót.

Thiếu niên nhịn không được mà nắm lấy cổ tay thiếu nữ bên cạnh, nàng sớm bị dọa sợ đến ứa nước mắt, nhưng y chẳng còn tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, cao giọng hỏi nàng:
"Đây là đâu?"
"Cô...!cô nương, xin hãy bình tĩnh.

Đây là trại thổ phỉ Hoàng Cao."
Nàng vừa dứt lời Thẩm Ngọc Hà đã đẩy nàng ra, vội vàng nhảy xuống giường muốn chạy ra ngoài.

Các nữ tử khác thấy vậy vội vàng ngăn y lại, miệng không ngừng khuyên nhủ thiếu niên:
"Cô nương...!cô nương chớ ra ngoài.

Bên ngoài toàn thổ phỉ lâu ngày không được ngửi hơi đàn bà.

Nếu nàng đi ra sẽ bị bọn chúng làm nhục."
Cô nương...!Đi mẹ nó cô nương!
Y làm sao quên được Bắc Lạc Hoài vì muốn y làm mồi nhử mà ép Thẩm Ngọc Hà mặc y phục nữ tử, giả làm ca kỹ của kinh thành.

Tên chó má đó nên cầu nguyện trước khi y tìm được hắn thì hắn vẫn chưa bị Thẩm Minh Quyết giết chết.

Thẩm Ngọc Hà được các thiếu nữ khuyên nhủ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà dò hỏi tình hình trong đây.

Các nàng đều là những nữ tử bị bọn thổ phỉ Hoàng Cao bắt về.

Người không có nhan sắc sẽ làm nô tì còn người có chút sắc đẹp sẽ buộc phải làm thê thiếp cho lão đại và lão nhị.

Nói qua về thủ lĩnh của thổ phỉ Hoàng Cao.

Nơi này có ba vị thủ lĩnh lần lượt là lão đại, lão nhị và lão tam.

Lão đại Hoàng Kiến là tên mãnh phu, trước đây làm nghề mổ lợn sau bỏ lên núi làm thổ phỉ.

Hắn không giỏi sử dụng đầu óc nhưng cơ bắp lại có thừa.

Lão nhị Hoàng Thiêm là đường đệ của Hoàng Kiến.

So với anh trai thì thông minh hơn một chút, nghe nói cũng từng học qua sách vở.

Nhưng khi nói đến lão tam, các nữ tử đều im lặng nhìn nhau.

Các nàng không biết nhiều về người này.

Chỉ nghe nói, hắn vì báo ân nên mới lên núi làm thổ phỉ.

"Vậy các nàng có gặp qua nữ tử tên Yến Linh?"
Trước câu hỏi của Thẩm Ngọc Hà, các thiếu nữ chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.


Cuối cùng một người rụt rè lên tiếng:
"Nàng ta có phải là người thủy tộc không?"
"Chính là nàng."
"Nàng ấy...!Lão đại chê nàng quá hung dữ, không hợp khẩu vị của hắn nên tặng cho lão tam làm thê thiếp.

Nghe nói chờ lão tam trở về liền cử hành hôn lễ."
Biết người mình yêu sắp bị ép gả cho người khác, Thẩm Ngọc Hà tức đến nghẹt thở chỉ hận không thể giết cái kẻ tên lão tam kia.

Thấy y mãi chỉ dò hỏi về Yến Linh, các thiếu nữ không đành lòng mà khuyên thiếu niên.
"Ngọc cô nương, nàng vẫn nên lo cho bản thân mình trước.

Lão đại nói tối nay muốn lấy nàng làm vị thiếp thứ mười."
"Ta ư?"
Thiếu niên kinh ngạc chỉ vào mình.

Bọn phỉ tặc bị mù hay gì mà không biết y là nam tử.

Kể cả hiện tại Thẩm Ngọc Hà có mặc trang phục của nữ tử bọn họ cũng không thể không biết đâu là nam giả nữ chứ.

Nhưng sự thật, trong mặt đám thổ phỉ và các nữ tử ở đây, Thẩm Ngọc Hà chính là một nữ tử mỹ diễm tuyệt luân.

Có lẽ do Bắc Lạc Hoài đã làm gì đó với gương mặt y, hoặc có lẽ Thẩm Ngọc Hà trời sinh đã đẹp phi giới tính, cho dù có là nữ nhân cũng không ai nghi ngờ.

Khi các nữ tử tiến lên muốn giúp y trang điểm, thiếu niên lần nữa đẩy cả nàng ra, tỏ vẻ không muốn gả cho cái người gọi là lão đại ấy.

Các nàng đều sợ làm thương Ngọc cô nương, liền cho người dò hỏi lão nhị.

Hắn liền để người dùng lụa đỏ trói thiếu nữ cứng đầu ấy lại.

Thẩm Ngọc Hà bị lục hoàng tử cho uống thuốc độc, sức lực so với nữ tử còn kém xa nên nhanh chóng bị trói lại.

Các thê thiếp của lão đại đều cần thận giúp y trang dung.

Phải nói thiếu nữ Thẩm Ngọc không trang điểm đã vô cùng hút mắt.

Khi nàng được tô son điểm phấn càng nhìn lại càng đẹp, so với công chúa đương triều có khi còn hơn vài phần.

Các nữ tử ai nấy đều trầm trồ khen ngợi Ngọc cô nương, nói nàng đẹp như vậy sợ sẽ có muôn vàn nam nhân nguyện ý chết dưới chân nàng.

Nhưng thiếu nữ được khen ngợi cũng chẳng thể vui vẻ.

Để tránh y cắn lưỡi tự tử, bọn họ liền cho người nhét lụa đỏ vào trong miệng.

Thẩm Ngọc Hà không thể mắng chửi người, chỉ biết trừng đôi mắt hồ ly nhìn các nàng.

Mắt hồ ly được các nàng dùng bột đen nghiền nát, trộn với dầu hương hoa mà kẻ một đường dài đến đuôi, phía dưới lại lỡ tay điểm mắt hồng quá nhiều, càng làm nổi bật hai nốt ruồi đỏ như nốt chu sa.

Một ánh nhìn của thiếu niên nhìn qua, nếu các nàng là nam nhân hẳn sẽ bị nàng câu đến thần hồn điên đảo.

Một thiếu nữ giúp nàng đội khăn đỏ lên, che lấp gương mặt kiều diễm.


Sau đó một nhóm thanh niên trai tráng đến mang Ngọc cô nương đi.

Mà ở một căn phòng khác, Yến Linh bị nhốt lại hoàn toàn không biết nàng sắp thành vợ người khác mà Thẩm Ngọc Hà mà nàng yêu thích cũng sắp bị gả đi.

*****
Thẩm Ngọc Hà bị người đưa vào trong sảnh chính.

Nơi ấy tụ tập một đám mãnh phu, ai nấy đều mặc vải bố bình dân, dáng người to cao râu ria xuề xòa.

Thấy tân nương xuất hiện, tất cả đều ngừng uống rượu mà nhìn chằm chằm vị cô nương mà lão đại sắp cưới.

Vì bị khăn đỏ che mặt nên không ai biết nhan sắc nàng ra sao, nhưng nhìn chút da thịt trắng noãn, vòng eo mảnh khảnh cũng đủ biết nàng có bao nhiêu mỹ miều, có bao nhiêu chọc người thương tiếc.

Tân nương đi qua đám tiểu đệ, mỗi bước đi của nàng, từ trong làn váy đều tỏa ra hương khí khiến lòng người mê muội.

Một ít thanh niên chưa biết qua mùi nữ nhân, bị nàng câu đến mặt mũi đỏ bừng, nửa che phần thân dưới của mình.

Mà lão đại trong trang phục tân lang, hai mắt sáng bừng nhìn mỹ nhân đang đi về phía mình.

Lão đại không tính là khó coi, nếu nhìn kĩ thì có phần anh tuấn, nhưng trên mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ trán đến qua mắt.

Vết sẹo đã lành từ lâu nhưng để lại một vệt trắng trông vô cùng khác biệt đối với làn da ngăm đen của hắn.

"N...!nương tử..."
Ai có thể nghĩ được lão đại Hoàng Kiến giết người không ghê tay lại có lúc lúng túng trước mỹ nhân.

"Lão đại, nhìn ngài như muốn bế tân nương đi động phòng luôn vậy.

Xem ra ngày mai ngài sẽ bị tân nương chọc cho không xuống được giường rồi."
Một tên thổ phỉ lên tiếng trêu chọc, ngay lập tức cả đám thổ phỉ liền cười ha ha miệng không ngừng chúc phúc cho Hoàng Kiến cùng tân nương.

Thẩm Ngọc Hà bị lụa bịt miệng, sớm đã tức giận hận không thể giết chết sạch đám người kia.

Nhưng song song với sự căm tức còn là cỗ sợ hãi.

Thiếu niên đã quen với việc bản thân gặp nguy nan sẽ được phụ thân cứu.

Nhưng lúc này Thẩm Minh Quyết không ở đây, đường huynh Thẩm Thanh Nhàn hẳn cũng không biết y bị Bắc Lại Hoài bắt đi.

Vậy ai có thể cứu được y đây? Chẳng lẽ y sẽ phải gả cho thổ phỉ thật sao?
Thiếu niên dần ý thức được tình cảnh của bản thân có bao nhiêu khó khăn.

Hiện tại y bị người trói lại, cơ thể lại càng mềm yếu vô lực.

Càng nghĩ Thẩm Ngọc Hà lại càng sợ hãi, hận ý đối với Bắc Lạc Hoài lại càng tăng lên.

Phụ thân...!phụ thân...!Mau đến cứu Hà nhi.

Thẩm Ngọc Hà vô vọng mà gọi tên Thầm Minh Quyết, trong lòng không ngừng cầu mong kỳ tích có thể xảy ra.

Mà lúc này Hoàng Kiến cũng nhận ra cơ thể thiếu niên không ngừng run rẩy.

Hắn cho rằng y không khỏe bèn vội vàng ra lệnh cho cử hành hôn lễ nhanh nhất.

Thẩm Ngọc Hà bị ép cúi đầu bái đường.

Thiếu niên muốn phản kháng, nhưng người kia chỉ đẩy nhẹ một cái, cơ thể y đã đau đến chảy nước mắt.

Ngay lúc người chủ trì đọc đến "phu thê giao bái", không khí trong sảnh chính chợt trở nên khác thường.


"L-lão tam trở về.

Lão tam về rồi."
Biết huynh đệ tốt về kịp ngày đại hỷ.

Hoàng Kiến nhịn không được mà cười to.

Ra lệnh cho tiểu đệ nhanh chóng mời hắn vào uống rượu mừng.

Khác với lão đại và lão nhị, đều là người vùng Tô Lạc, lão tam Khắc Kiệu lại là người nơi khác đến.

Hắn tuổi còn trẻ nhưng võ nghệ lại tinh thông, từng lăn lộn giang hồ một thời gian, sau vì bị đuổi giết mà phải đến nơi này.

Nếu để dùng một từ miêu tả về lão tam có lẽ chính là anh tuấn.

Hắn không phải thư sinh yếu ớt nhưng cũng không phải mãnh phu lưng hùm vai gấu.

Hắn có cơ thể cường kiện của người tập võ nhưng lại không quá mức đau mắt người nhìn.

Thậm chí không ít thiếu nữ đến đây, cũng dần nảy sinh tình tố với lão tam.

"Tam đệ, đệ trở về mà chẳng nói với ta tiếng nào.

Ta còn chuẩn bị cho đệ một tân nương.

Đợi ta kết hôn xong, ta sẽ tổ chức cho đệ và nàng.

Đệ không được từ chối ta nữa đấy."
Khác với sự niềm nở của lão đại, Khắc Kiệu lại không mặn không nhạt mà trả lời:
"Ta sẽ không cưới nàng.

Đại ca hay thả nàng đi."
Nghe vậy Hoàng Kiến có chút sầu não mà gãi đầu.

Tam đệ của hắn võ công giỏi thì giỏi đấy nhưng với mấy việc nam nữ lại quá đầu gỗ.

Nhiều lúc hắn cùng Hoàng Thiêm muốn cho tam đệ khai trai người thanh niên lại kiếm cớ mà chạy mất.

Lần này khó khăn lắm mới tìm được thiếu nữ ngoại tộc, Khắc Kiệu cũng không thèm gặp mặt nàng đã từ chối thẳng.

"Vậy tam đệ đã có ý trung nhân chưa? Chỉ cần đệ muốn, đại ca sẽ nỗ lực cho đệ."
Tưởng rằng Khắc Kiệu sẽ lạnh nhạt nói không có như mọi khi.

Ngờ đâu hắn lại đột nhiên vươn tay chỉ vào nữ tử mới mang về, chuẩn bị trở thành thiếp của Hoàng Kiến.

"Đệ muốn nàng ta."
- ---------------------------
Dạ Hiên: Dù có ai lên sàn ta vẫn là chính cung.

Thẩm Hạ Thần: Excuse me?
Lâu Vũ: Các ngươi nhầm rồi, chính cung là tại hạ.

Hạ Phi Dương: Lâu đệ có lẽ đệ hơi nhầm.

Bắc Lạc Thụy: Khụ khụ...!
Yến Linh: Các ngươi mới nhầm.

Bổn công chúa mới là chính cung.

Công(s):???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận