Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Me Hạ khi nhớ lại thật ra có chút hối hận, không nhịn được mà nói lại lần nữa: "Thật ra mẹ cảm thấy con còn nhỏ, không cần sốt ruột bàn chuyện cưới hỏi, nên để thời gian nói chuyện yêu đương nhiều hơn một chút."Nhưng trái lại, Hạ Chí rất nghiêm túc nói: "Nếu anh ấy bằng tuổi con thì con cũng không vội đâu.


Nhưng anh ấy lớn hơn con sáu tuổi, con muốn cho anh ấy cảm giác an toàn." Hạ Chí cười với mẹ mình: "Con thật sự cực kỳ cực kỳ thích anh ấy."Mỗi lần gặp nhau lại càng thích hơn so với lần gặp trước, cứ nghĩ đến anh là sẽ không nhịn được mà mỉm cười, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ cảm thấy thế giới tươi sáng hơn mấy phần.Đường Hạo chạm mặt Tần Dương ở câu lạc bộ, Thiệu Phi và Trình Tử Vực cũng ở đây, anh nói: "Tôi phải đưa Hạ Chí về Tân Thành một chuyến,lại hai ngày." Mặc dù anh không muốn để Hạ Chỉ nhìn thấy người một nhà của cha anh nhưng người nên đi ngang qua sân khấu một cái thì vẫn phải có, anh hy vọng mình cũng có thể cho Hạ Chí đủ sự tôn trọng, thế nên một bước này không thể thiếu được.--Bất luận thế giới của anh có tốt hay không, anh vẫn muốn đưa em đi xem nó.Một đám người đồng loạt nhìn anh, Tần Dương hoảng sợ nói: "Cậu làm cho người ta to bụng rồi à?"Biểu tình trên gương mặt Đường Hạo lập tức nứt ra, anh cầm chiếc gối dựa trên sô pha ném vào người anh ta: "To cái đầu cậu ấy, cút!"Đối với từ này thì phản ứng của anh có hơi kích động."Thế thì cậu vội vàng như thể làm gì." Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là huynh đệ của mình, nhưng còn chưa đính hôn kết hôn mà đã làm cho người ta to bụng thì cũng quá khốn nạn rồi.Đường Hạo ngậm điếu thuốc, khựng lại vài giây rồi lại đặt xuống, chợt ngẫm lại vấn đề Tần Dương vừa nói: vội vàng như thế để làm gì? Hình như từ trước đến nay tất cả đều là Hạ Chí không ngừng đào hố cho anh, muốn tránh cái hố của cô thì phải liên tục chạy về phía trước, nhưng càng chạy trốn nhanh, cô lại càng chịu khó đào hố.Bất tri bất giác đã đi đến bước này rồi.Rõ ràng là chưa ở bên nhau được bao nhiêu ngày mà lại khiến cho người ta có cảm tưởng như đã bên nhau tận tám năm mười năm đến nơi rồi.Nhưng cho dù như thế, anh cũng không hề có ý định quay đầu chạy trốn.

Thỉnh thoảng anh cũng bình tĩnh tự hỏi, không ngờ lại còn cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác này.

Trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng gần đây anh cũng bắt đầu suy xét đến nó thường xuyên hơn.


Nếu như là cô, hình như cũng không tệ lắm nhỉ.Anh nhếch mép nở một nụ cười: "Biết làm sao được, tôi đi tới đâu có người yêu thích tới đó.

Vợ của tôi sốt ruột muốn cưới tôi về nhà."Tần Dương, Thiệu Phi và Trình Tử vực đồng thời: "Thấy gớm!"Thiệu Phi ngồi bên cạnh thấy anh cầm điếu thuốc không đốt, cho rằng anh không mang theo bật lửa châm thuốc nên ném cái bật lửa qua, nhưng Đường Hạo lại lắc đầu.Thiệu Phi nhướng mày: "Hoàn lương à?"Đường Hạo ném điếu thuốc đi, bật cười.Thiệu Phi hút thuốc lá nhiều hơn anh, trước kia anh ta làm việt dã, ban đêm lái xe phải dựa vào cái này để nâng cao tinh thần, về sau muốn cai cũng không cai được.Anh ta than thở một câu: "Cai thuốc không dễ đâu!"Đường Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, anh muốn đi đón Hạ Chí, thế nên anh đứng lên, nhìn vào mắt Thiệu Phi mà nói: "Tìm bạn gái đi là cai được liền.” Rồi anh vỗ vai Thiệu Phi: “Đi đây, các cậu nói chuyện đi."Đường Hạo đã đi rồi mà Thiệu Phi vẫn còn thắc mắc: "Cai thuốc với tìm bạn gái thì liên quan gì đến nhau?"Trình Tử Vực và Tần Dương nhìn nhau cười: "Nghe nói hôn môi có thể dời lực chú ý hiệu quả lắm nha."Thiệu Phi không tin: "Thật à?""Cậu hỏi thằng chó Đường Hạo kia đi, bọn tôi làm sao mà biết được."Hạ Chí mệt muốn chết rồi, đã đi dạo phố một ngày, lại phải cùng Thẩm Tư Nam gặp đối tượng xem mắt, thấy bọn họ sắp đánh nhau tới nơi rồi, Hạ Chí gọi Đường Hạo đến cứu vãn hiện trường rồi đưa người trở về, sau đó hai người mới về nhà.Hạ Chí mua rất nhiều đồ, Đường Hạo giúp cô xách lên tầng mang vào nhà.Đường Hạo ném túi đồ lên bàn trong phòng khách, Hạ Chí đã nằm liệt trên ghế sô pha vẫn còn đang lảm nhảm: "Người đàn ông kia thật quá đáng! Đã hút thuốc thì thôi đi, nhà hàng của người ta đã cấm hút thuốc rồi mà vẫn còn hút, còn bảo ghế lô đã trả tiền, lại không có người khác, dựa vào đâu mà không thể hút.


Đúng là không có ý thức gì hết."Trong tay Hạ Chí vẫn đang cầm một viên đường hồ lô ăn dở mà chọc vào ghế sô pha, Đường Hạo đi qua lấy ra cho cô, thuận tay đặt trên bàn, cũng đồng tình: "Đúng là không có ý thức."Hạ Chí bỗng nhiên nghĩ đến anh: "Lâu rồi em chưa thấy anh hút thuốc." Nhưng mà anh hút thuốc cũng ít khi khiến người khác thấy khó chịu.Đường Hạo ôm cô lên, ngồi chỗ cô vừa nằm rồi để cô nằm xuống đùi mình: "Anh cai."Trước đây ông nội Hạ Chí hút thuốc rất nhiều, trong nhà còn có loại tẩu hút thuốc phiện, sau này sức khỏe kém đi mới bị bà nội bắt từ bỏ, cai thuốc không dễ dàng chút nào.Hạ Chí hỏi anh: "Còn có thể bỏ thuốc hả? Có phải rất khó chịu không?"Đường Hạo cười, anh kéo cô ngồi dậy rồi ôm vào lồng ngực mình: "Không dễ chịu."Hạ Chí nhíu mày nhìn anh: "Vậy phải làm sao bây giờ?""Không ấy em hôn anh đi."Hạ Chí quay người tựa vào ngực anh, nghi ngờ nhìn: "Đơn giản như vậy à?"Cô vịn vào bả vai mà hôn lên môi anh một cái, Đường Hạo khép hờ đôi mắt, nhìn hàng lông mi dài cong vút của cô, yết hầu chuyển động.Tốt rồi.Bị đồng hóa rồi.Bắt đầu tự đào hố cho mình rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận